Chương 15: Hạnh phúc viên mãn
Sau buổi họp báo lịch sử ấy, DMC không những lấy lại danh dự mà còn tăng thêm uy tín. Giá cổ phiếu phục hồi nhanh chóng, đối tác quốc tế gửi lời chúc mừng, cổ đông hài lòng. Dự án bất động sản vốn bị nghi ngờ giờ đây trở thành tâm điểm đầu tư.
Tuy nhiên, với Y/n, điều khiến cô thấy nhẹ nhõm không phải là thành công của dự án, mà là sự vững vàng của Dương. Người đàn ông ấy đã không chỉ bảo vệ công ty, mà còn bảo vệ cô trước tất cả những lời gièm pha.
Nắng vàng dịu dàng len qua rèm cửa, Y/n tỉnh giấc trong vòng tay ấm áp của Đăng Dương. Tiếng chim hót ngoài vườn xen lẫn mùi thơm của hoa hồng khiến tâm hồn cô nhẹ bẫng.
"Em dậy rồi à?" – giọng nói trầm ấm vang lên bên tai.
Y/n xoay người, bắt gặp ánh mắt cười dịu dàng của anh. Cô ngượng ngùng đáp: "Em dậy trước anh, nhưng không nỡ rời khỏi vòng tay này."
"Tốt. Vậy thì cả đời này, đừng bao giờ rời khỏi vòng tay anh nữa." Đăng Dương bật cười, kéo cô sát hơn.
Câu nói vừa nửa đùa nửa thật khiến Y/n đỏ mặt. Nhưng trong tim cô, từng lời ấy như khắc sâu.
"Em... thật sự muốn như vậy" – cô thì thầm.
Đăng Dương ngừng lại, ánh mắt anh trở nên nghiêm túc. Anh nâng cằm cô, hỏi thẳng:
"Vậy, Y/n... em có đồng ý trở thành người phụ nữ của anh, không chỉ trên giấy tờ, mà cả trong trái tim, trong cuộc đời này?"
Trái tim Y/n chấn động. Cô run run gật đầu:
"Em đồng ý."
Đăng Dương mỉm cười. Anh lấy từ trong ngăn kéo đầu giường một chiếc hộp nhỏ, mở ra, bên trong là một chiếc nhẫn kim cương lấp lánh.
"Anh muốn chính thức cầu hôn em. Không phải vì hôn nhân sắp đặt, không phải vì trách nhiệm, mà vì tình yêu. Y/n, em lấy anh nhé?"
Nước mắt Y/n rơi xuống, vừa xúc động vừa hạnh phúc. Cô chìa bàn tay run run:
"Em đồng ý, Trần Đăng Dương. Em đồng ý."
Anh đeo nhẫn vào tay cô, sau đó cúi xuống hôn cô thật sâu. Đó là nụ hôn không chỉ của tình yêu, mà còn của sự gắn bó trọn đời.
Tin tức về lễ cưới của tổng giám đốc trẻ Trần Đăng Dương và Y/n lan nhanh chóng mặt. Báo chí, truyền thông, mạng xã hội đều bàn tán. Người ngưỡng mộ, kẻ ghen ghét, nhưng tất cả chỉ khiến tên tuổi của họ càng thêm nổi bật.
Hoàng Ngọc, Bảo Ngân và Mai Ngọc – ba cô bạn thân của Y/n – háo hức hẳn ra. Trong một buổi hẹn cà phê, cả ba thi nhau bàn bạc váy cưới, hoa cưới, thậm chí cả nhạc cưới.
"Trời ơi, cuối cùng nhỏ bạn thân của tụi mình cũng lên xe hoa với soái ca đời thực rồi!" – Hoàng Ngọc reo lên.
"Đúng là truyện ngôn tình thành hiện thực. Nhớ cho tụi này làm phù dâu nha!" – Bảo Ngân thêm vào.
"Không chỉ phù dâu đâu, tụi này còn phải làm "đội cổ vũ" cho gái rượu nữa đó." - Mai Ngọc nháy mắt
Y/n bật cười, lòng tràn đầy ấm áp. Cô cảm thấy thật may mắn khi có những người bạn luôn ở bên, chia sẻ cả niềm vui lẫn nỗi buồn.
Ở phía Đăng Dương, Quang Anh, Quang Hùng và Minh Hiếu cũng không kém phần rộn ràng. Ba người bạn chí cốt của anh không ngừng trêu chọc, nhưng cũng tận tình giúp anh lo liệu mọi thứ.
"Cuối cùng mày cũng chịu "vào chuồng" rồi ha." – Quang Hùng cười ha hả. – "Nhưng nhìn vẻ mặt hạnh phúc kia thì chắc chắn là tự nguyện rồi."
"Tự nguyện 100%." – Đăng Dương đáp dứt khoát, ánh mắt ánh lên niềm hạnh phúc khó che giấu.
Ngày cưới diễn ra trong khung cảnh lộng lẫy. Sảnh tiệc trang trí bằng hoa hồng trắng và ánh nến lung linh. Tiếng nhạc du dương vang lên, khách mời đều háo hức chờ đợi khoảnh khắc trọng đại.
Y/n bước vào trong chiếc váy cưới tinh khôi, mái tóc búi gọn, gương mặt rạng rỡ. Từng bước đi trên thảm đỏ, cô cảm nhận được ánh mắt của mọi người, nhưng trên hết, ánh mắt của anh ở cuối con đường ấy mới là điều duy nhất cô nhìn thấy.
Đăng Dương đứng sừng sững trong bộ vest đen sang trọng, ánh mắt anh như chứa cả bầu trời khi nhìn Y/n. Khi bàn tay cô đặt vào tay anh, anh siết chặt, như muốn nói: "Từ giờ phút này, em mãi mãi là của anh."
Lời thề hôn nhân vang lên trước sự chứng kiến của mọi người. Khi Đăng Dương cúi xuống trao nụ hôn cho cô dâu, cả khán phòng bùng nổ trong tiếng vỗ tay và pháo hoa rực rỡ.
Khoảnh khắc ấy, Y/n biết, mình đã tìm thấy hạnh phúc trọn vẹn.
Sau lễ cưới, họ chọn một hòn đảo nhỏ yên bình để tận hưởng tuần trăng mật. Biển xanh, cát trắng, gió mát – khung cảnh như bước ra từ giấc mơ.
Một buổi tối, họ cùng nhau đi dạo trên bờ biển, tay trong tay, chân in trên cát ướt.
"Em hạnh phúc chứ?" – Anh khẽ hỏi, mắt anh phản chiếu ánh trăng.
"Em hạnh phúc nhất thế giới!" – Y/n mỉm cười, đôi mắt long lanh. – "Còn anh?"
"Anh hạnh phúc, vì cuối cùng anh cũng có em." – anh đáp, giọng dịu dàng.
Rồi không chờ thêm, anh bế bổng cô lên, xoay một vòng giữa không gian chỉ có tiếng sóng vỗ. Y/n bật cười khanh khách, hạnh phúc ngập tràn.
Đêm đó, họ nằm bên nhau trong căn villa nhỏ ven biển. Đăng Dương khẽ thì thầm bên tai cô:
"Từ giờ trở đi, mỗi buổi sáng anh muốn tỉnh dậy và nhìn thấy em đầu tiên. Mỗi đêm, anh muốn em là người cuối cùng anh ôm vào lòng."
Y/n rúc vào ngực anh, khẽ đáp:
"Em cũng vậy. Chúng ta sẽ bên nhau trọn đời."
Một năm trôi qua, tình yêu của họ càng thêm sâu đậm. Dự án của DMC thành công rực rỡ, đưa công ty lên tầm cao mới. Y/n không chỉ là người vợ, mà còn là cánh tay phải đắc lực của anh trong công việc.
Bạn bè ai nấy đều vui mừng. Hoàng Ngọc, Bảo Ngân, Mai Ngọc thường xuyên đến thăm, trêu chọc cô rằng: "Công chúa giờ thành nữ chủ rồi nhé!"
Một buổi chiều, khi Đăng Dương vừa kết thúc cuộc họp quan trọng, anh trở về nhà, thấy Y/n đang ngồi trong vườn, tay đặt lên bụng, gương mặt rạng rỡ.
"Em có tin vui cho anh" – cô thì thầm khi anh bước đến.
"Tin gì?" – anh ngạc nhiên.
Y/n mỉm cười, đôi mắt ngấn nước hạnh phúc.
"Em có thai rồi."
Cả thế giới như dừng lại. Đăng Dương ôm chầm lấy cô, xúc động đến nghẹn ngào. Anh hôn lên trán, lên má, lên môi cô, thì thầm:
"Cảm ơn em, Y/n. Cảm ơn em đã cho anh một gia đình trọn vẹn."
Nước mắt Y/n rơi xuống, nhưng đó là giọt nước mắt ngọt ngào nhất.
Từ một hôn nhân sắp đặt, họ đã đi qua bao sóng gió, thử thách. Từ những hiểu lầm, nghi kỵ, họ đã tìm thấy niềm tin. Và từ sự tổn thương, họ đã học cách yêu thương nhau thật lòng.
Giờ đây, Y/n không còn là cô gái rụt rè ngày nào, mà là người phụ nữ tự tin, hạnh phúc bên cạnh người đàn ông của đời mình. Còn Đăng Dương, từ một tổng giám đốc lạnh lùng, anh trở thành người chồng dịu dàng, người cha yêu thương hết mực.
Nguy cơ đã qua đi. Những giông bão đã khép lại. Điều còn lại chỉ là hạnh phúc viên mãn – hạnh phúc mà họ đã cùng nhau giành lấy.
Và trong từng khoảnh khắc, Đăng Dương luôn thì thầm bên tai cô:
"Anh yêu em, Y/n. Mãi mãi."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro