Chương 4: Vết nứt đầu tiên
Những ngày đầu sống chung, Y/n dần học cách chấp nhận sự hiện diện của Đăng Dương. Dù lạnh lùng, nhưng anh không hề vô trách nhiệm như cô từng nghĩ. Anh luôn xuất hiện đúng giờ trong những bữa ăn quan trọng, không quên để lại lịch trình cho cô, thậm chí còn nhớ cả sở thích nhỏ nhặt – như việc cô thích uống trà hoa nhài vào buổi tối chẳng hạn.
Nhưng chính khi Y/n bắt đầu quen dần với sự dịu dàng âm thầm ấy, một cơn sóng ngầm đã lặng lẽ kéo đến.
Chiều hôm đó, Y/n ghé qua tập đoàn DMC để đưa tài liệu giúp anh. Đây là lần đầu tiên cô bước chân vào tập đoàn đồ sộ mà chồng mình đang điều hành. Tòa nhà cao tầng kính sáng loáng, nhân viên ra vào tấp nập, tất cả đều mang phong thái chuyên nghiệp và xa cách.
Ngay khi vừa xuất hiện ở sảnh, Y/n đã cảm nhận ánh mắt tò mò hướng về phía mình. Dù đã chuẩn bị tâm lý, cô vẫn thấy gò bó. "Vợ của chủ tịch" – danh xưng ấy dường như là một bức tường vô hình, ngăn cách cô với tất cả.
"Chị Y/n phải không ạ?" – Một cô lễ tân mỉm cười, có phần gượng gạo. – "Sếp Dương hiện đang họp với đối tác, nhưng có người nhắn muốn gặp chị."
Trước khi Y/n kịp hỏi là ai, giọng nói ngọt ngào nhưng đầy châm chọc vang lên phía sau:
"Là tôi đây."
Y/n quay lại. Đập vào mắt cô là hình bóng quen thuộc – là Minh Anh.
Cô ta bước đến, váy công sở ôm sát khoe đường cong hoàn hảo, nụ cười rạng rỡ nhưng ánh mắt lại sắc bén. Minh Anh từ lâu đã nổi tiếng trong giới thượng lưu – xinh đẹp, tài giỏi, lại có mối quan hệ thân thiết với gia đình họ Trần.
"Lâu rồi không gặp." – Minh Anh nghiêng đầu, ánh mắt lướt qua chiếc nhẫn cưới trên tay Y/n. – "Chúc mừng cô nhé, cuối cùng cũng thành công buộc được Đăng Dương."
Y/n khựng lại, sống lưng lạnh toát.
"Chị nói gì vậy?" – cô gắng giữ bình tĩnh.
Minh Anh cười nhạt: "Cô tưởng anh ấy thật sự yêu cô sao? Y/n, tỉnh lại đi. Hôn nhân này chỉ là thỏa thuận lợi ích. Nếu không có gia đình chống lưng, cô nghĩ Đăng Dương sẽ đặt mắt đến một cô gái tầm thường như cô sao?"
Những lời nói như mũi dao sắc nhọn cắm vào lòng Y/n.
"Anh ấy..." – cô nghẹn ngào, nhưng chưa kịp nói hết, giọng nói trầm thấp quen thuộc vang lên phía sau.
"Minh Anh."
Cả hai quay lại. Đăng Dương đứng đó, dáng cao lớn, gương mặt lạnh như băng. Ánh mắt anh dừng lại trên Minh Anh, không hề che giấu sự khó chịu.
"Đây là công ty, không phải nơi để cô gây chuyện." – giọng anh dứt khoát.
Trong giây lát, Minh Anh khựng lại, nhưng nhanh chóng lấy lại nụ cười:
"Em chỉ quan tâm thôi mà. Dù sao chúng ta cũng là bạn cũ..."
"Đủ rồi." – Đăng Dương ngắt lời, ánh mắt thoáng liếc sang Y/n.
"Cô ấy là vợ tôi."
Câu nói ngắn gọn, lạnh lùng, nhưng lại khiến tim Y/n khẽ run.
Minh Anh mím môi, đôi mắt lóe lên tia ghen tức. Trước khi rời đi, cô ta vẫn kịp ghé sát tai Y/n, thì thầm
"Đừng tự tin quá sớm. Rồi cô sẽ thấy, trong trái tim anh ấy, không bao giờ có chỗ cho cô."
_____________________________
Tối hôm đó, Y/n ngồi thu mình trong phòng khách. Trong đầu cô cứ văng vẳng những lời Minh Anh nói.
Phải, Đăng Dương chưa từng nói yêu cô và cuộc hôn nhân này đúng thật là hôn nhân vì lợi ích. Mỗi cử chỉ dịu dàng, mỗi sự quan tâm... có khi nào cũng chỉ là trách nhiệm của một người chồng "trên giấy tờ"?
Cô không nhận ra, ánh mắt mình dần ảm đạm.
Đăng Dương từ phòng làm việc bước ra, nhìn thấy cô ngồi thẫn thờ. Anh nhíu mày, tiến đến chỗ cô.
"Sao còn chưa ngủ?"
"Không sao. Tôi chỉ... không quen chỗ mới thôi." Y/n giật mình, rồi cố giấu nỗi buồn bằng nụ cười gượng
Anh im lặng một lúc, rồi đi xuống bếp lấy cho cô một cốc sữa ấm.
"Uống đi, dễ ngủ hơn."
Y/n đón lấy, nhưng tim lại nhói lên. Nếu không có tình yêu, thì những quan tâm này có ý nghĩa gì?
"Trần Đăng Dương" – cô cất giọng nhỏ nhẹ, ánh mắt nhìn thẳng vào anh. – "Anh có bao giờ nghĩ rằng, hôn nhân của chúng ta... là một sai lầm không?"
Đăng Dương hơi khựng lại. Đôi mắt sâu thẳm của anh thoáng gợn sóng, nhưng rồi nhanh chóng trở về vẻ điềm tĩnh.
"Không. Vì tôi không cho phép bản thân mắc phải sai lầm."
Một câu trả lời lạnh lùng, nhưng lại không phải điều Y/n mong đợi. Nỗi buồn trong lòng cô càng dâng cao, như thể có một khoảng cách vô hình ngày càng lớn dần giữa hai người.
_____________________________
Y/n có buổi hẹn gặp hội bạn thân ở quán cà phê quen vào sáng hôm sau. Gặp hội bạn thân, cô có thể thoải mái trút hết tâm sự trong lòng mình ra.
"Nhìn cái mặt mày là tao hiểu rồi đó." – Bảo Ngân chống cằm, thở dài. – "Tao biết ngay là có hai trường hợp xảy ra. Một là thằng chồng mày lại làm gì khiến mày suy nghĩ, hai là con nhỏ Minh Anh đó lại gây chuyện với mày. Y như rằng!"
Y/n không đáp, chỉ im lặng khuấy cốc cafe còn nghi ngút khói.
Mai Ngọc - đứa lý trí và có kinh nghiệm tình trường nhất trong cả đám nghe Y/n kể chuyện mà đôi lông mày thiếu điều "phanh xích lô" nhau nói: "Đừng để lời mấy nhỏ trà xanh trà đen đó làm lung lay. Quan trọng là thằng chồng mày đối xử thế nào với mày."
Hoàng Ngọc vốn nghe chuyện cũng bất bình nãy giờ, lên tiếng: "Mày phải ngẩng cao đầu, Y/n. Đừng để người ta coi thường mày. Chưa nói đến chuyện khác, mày xinh đẹp, học vấn cũng đâu thua ai lại có gia đình chống lưng. Nếu đã là vợ hợp pháp, thì mày phải tự tin giữ vị trí đó!"
Những lời động viên ấy như tiếp thêm sức mạnh. Nhưng khi trở về nhà, nhìn thấy bóng dáng cao lớn đang ngồi đọc tài liệu trong phòng khách, Y/n lại thấy trái tim mình rối bời.
Cô muốn tin anh, nhưng nỗi sợ hãi vẫn len lỏi. Đó chính là vết nứt đầu tiên trong lòng tin mong manh của cô dành cho cuộc hôn nhân này.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro