Chap 14
Thanh Pháp đặt tay trên lưng Trần Đăng Dương, lặng im giúp hắn hồi sức.
Trải qua nhiều năm tháng sống chung, bọn họ cũng dần quen việc tranh đấu với nhau, hai người đã từng so xem ai có trái tim cứng rắn hơn, cho đến tận bây giờ vẫn vậy, chỉ khác là đổi thành trái tim người nào mềm yếu hơn.
Trần Đăng Dương khi khóc không phát ra âm thanh, nhưng bả vai thi thoảng lại run rẩy, cùng vùng cổ áo ướt đẫm của Thanh Pháp chính là bằng chứng phản bội hắn. Vóc dáng của hắn lớn hơn Thanh Pháp nhiều, bộ dáng người đàn ông cao to chôn vùi trong lòng cậu trông vừa bi vừa hài. Trần Đăng Dương rất giỏi che giấu, hắn luôn cho người ta cảm giác rằng hắn sẽ không bao giờ thất bại, cũng không ai có thể đụng đến hắn, kỹ năng diễn xuất chân thật như vậy đã có lúc lừa được Thanh Pháp.
Chìm đắm trong sự si mê của tình yêu, Thanh Pháp dần hiểu sai về Trần Đăng Dương. Cậu cho rằng Trần Đăng Dương là một tảng đá vững chắc, sẽ không đau lòng, không sợ hãi, càng không rơi nước mắt.
Quần áo cậu xộc xệch, cơ thể vẫn còn đau. Hai mắt cậu chua xót vô cùng, lại ép mình không được khóc.
An ủi người khác là sở trường của Trần Đăng Dương, nhưng chưa bao giờ là của cậu. Cậu không biết nên nói gì, bèn rướn người đặt một nụ hôn lên đỉnh đầu hắn.
Họ rúc vào nhau trong chiếc xe tối tăm và chật chội, lặng yên nghĩ về quá khứ đã trôi qua thật nhanh.
Rất lâu sau Trần Đăng Dương mới ngẩng đầu lên. Hắn đã điều chỉnh tốt trạng thái của mình sau khoảng thời gian mất khống chế cảm xúc, ngoại trừ đôi mắt còn hơi đỏ, đã không thể nhìn ra dấu vết cho việc hắn vừa mới khóc.
Hắn run rẩy thở ra một làn khí nóng, nói với Thanh Pháp, "Xin lỗi, anh——"
Thanh Pháp nhẹ nhàng chặn môi đối phương, "Suỵt."
Cậu hơi nghiêng người, hôn hắn.
...
Không ai nói gì.
Thanh Pháp cởi quần áo còn sót lại, ngồi trên người Trần Đăng Dương. Cậu nhắm mắt cùng hắn hôn môi, vẫn âu yếm và bền bỉ như bao lần trước đó.
Cậu nếm được vị thuốc lá nồng đậm trong miệng Trần Đăng Dương, bắt đầu đoán xem hôm nay người này đã hút bao nhiêu điếu.
Đầu ngón tay cậu lướt qua vành tai Trần Đăng Dương, rồi tới hầu kết, để lại luồng nhiệt lạnh lẽo trên eo và bụng hắn. Cậu nắm lấy vật bên dưới, cảm nhận được thân thể hắn cứng lên rất rõ ràng. Cậu rời khỏi môi người đàn ông, mở mắt ra thì trông thấy hắn đang chăm chú vào ánh nhìn của cậu.
Cậu biết hắn có rất nhiều điều muốn nói, cậu cũng thế. Nhưng lúc này không phải thời điểm để tỏ bày tâm tình, bởi cậu đang vội biểu đạt cho Trần Đăng Dương biết cậu yêu hắn đến nhường nào.
Thanh Pháp khom xuống, quỳ giữa hai chân Trần Đăng Dương, cơ thể hơi khó di chuyển, bởi vì khoảng trống giữa ghế trước và ghế sau của xe miễn cưỡng lắm mới có thể chứa được một người đàn ông trưởng thành.
Trần Đăng Dương đột nhiên ý thức được cậu tính làm gì, thế là hốt hoảng giữ lấy đầu cậu, rồi để cậu ngẩng lên nhìn mình, "Em không cần làm vậy đâu."
Thanh Pháp của hắn kiêu ngạo và bất khuất đến thế, sao có thể làm những việc này?
Thanh Pháp nắm lấy bàn tay đang áp trên má cậu, kéo đến bên miệng khẽ hôn một cái, sau đó đặt lại lên đùi hắn. Cậu không nghe lời Trần Đăng Dương, nhẹ nhàng tuốt động cự vật, đợi hắn hoàn toàn cương cứng mới từ từ ngậm lấy.
Trần Đăng Dương hít một hơi, ngón tay luồn vào tóc cậu, vô thức nắm lấy từng sợi đen mượt. Hắn muốn Thanh Pháp nhả ra, nhưng lại bị khoái cảm mãnh liệt mà xa lạ lấn át lý trí. Các khớp ngón tay uốn cong dần thả lỏng, cuối cùng đành thỏa hiệp mà che sau gáy người thương.
Hắn không muốn thấy Thanh Pháp phải nhẫn nhục chịu đựng, nhưng rồi vẫn ngầm đồng ý.
Đây là lần đầu tiên Thanh Pháp làm loại chuyện này. Ở bên nhau hơn năm năm, số lần làm tình đếm không xuể, thế mà lại chưa từng khẩu giao cho đối phương. Cả cậu và Trần Đăng Dương đều có cùng quan điểm về vấn đề này, việc quan hệ bằng miệng có nghĩa là bản thân đã chịu khuất phục bởi người kia. Giữa họ vẫn luôn là mối quan hệ kiểm soát và cân bằng, tinh thần khống chế không đủ sẽ thay thế bằng sức mạnh, mà thể trạng có khuyết thiếu lại được bổ sung bởi sự cứng rắn của tính cách.
Động tác của Thanh Pháp không thành thạo, chỉ mỗi quy đầu thôi đã chiếm phần lớn không gian trong khoang miệng. Đầu lưỡi lướt qua, cảm nhận rõ ràng gân xanh nóng rực đang cuộn trào. Cậu nhíu mi, cố mút vật lớn vào sâu hơn, thời điểm chạm tới gốc lưỡi liền theo sinh lý mà nôn khan.
Thấy thế, Trần Đăng Dương lập tức nắm tóc Thanh Pháp để cậu nhả ra, lúc môi cậu tách khỏi cự vật còn vương vài sợi tơ nước bóng loáng.
"Em đâu cần làm vậy..." Trần Đăng Dương nhìn cậu mệt mỏi thở dốc, "Em... Sau này cũng đừng bao giờ làm chuyện này nữa."
Hắn cúi người, dùng tay nâng cằm Thanh Pháp, sau đó đặt một nụ hôn lên hai cánh môi đỏ mọng.
Trần Đăng Dương không muốn Thanh Pháp cúi đầu vì hắn, nhưng không thể phủ nhận hành động đó của cậu đã khiến hắn càng thêm phấn khởi. Những vệt nước còn sót lại trên tính khí trở thành chứng cứ cho sự việc vừa mới xảy ra, cơ thể tựa hồ vẫn còn lưu lại cảm giác được bao bọc bởi khuôn miệng ấm áp và ẩm ướt ấy.
Hương vị tanh mặn nhàn nhạt lan giữa môi lưỡi, nhưng chẳng ai để ý. Nước bọt cùng chất dịch tiết ra từ quy đầu giúp Thanh Pháp làm chất bôi trơn, nhờ đó mà động tác tuốt động của cậu càng thêm dễ dàng.
Trần Đăng Dương bế Thanh Pháp lên, để cậu quỳ trước mặt mình, bàn tay to lớn với từng khớp rõ ràng tuần tra dọc theo sống lưng người thương, cuối cùng dừng lại nơi xương cánh bướm xinh đẹp.
Thanh Pháp bắt lấy cái tay Trần Đăng Dương đang làm loạn phía sau, đem ngón trỏ và ngón giữa ngậm vào trong miệng. Cậu dùng lưỡi liếm mút đến ướt át trơn trượt, sau đó thở hổn hển dẫn dắt tay hắn đến hạ bộ của mình, ấn lên miệng huyệt đang khép chặt.
Cậu thở gấp nói với Trần Đăng Dương, "Vào... Anh vào đi."
Trần Đăng Dương nhớ tới gương mặt trắng bệch vì đau của cậu khi nãy, chần chừ, "... Em sẽ bị thương đấy."
"Em mới không yếu đuối như thế." Thanh Pháp nói, đút ngón tay Trần Đăng Dương vào.
Cậu than nhẹ một tiếng, theo bản năng mà ôm lấy cổ hắn.
"Có đau không em?" Trần Đăng Dương hỏi.
Thanh Pháp trông thấy vẻ lo lắng của hắn, bỗng nhiên bật cười. Rõ ràng cậu mới là người gánh chịu, vậy mà Trần Đăng Dương lại vô cùng khẩn trương. Cậu giơ tay niết mũi hắn, "Còn tốt lắm, vẫn như trước đây thôi."
Trần Đăng Dương hơi nghiêng người hôn trán cậu, Thanh Pháp nhắm mắt đón nhận sự thân mật và dịu dàng từ hắn.
Ngón tay Trần Đăng Dương đã vào được một nửa, cơ thể cậu run lên, phía dưới có xu hướng ngẩng đầu. Trần Đăng Dương thấy thế thì há miệng cắn cần cổ mềm mại của người thương, tựa như dã thú vồ lấy con mồi.
Cơ thể không được bôi trơn cẩn thận cũng giống một sản phẩm thủy tinh mong manh dễ vỡ, mỗi bước đi đều rất khó khăn. Ngoài miệng Thanh Pháp nói không sao, thực tế đã bị cảm giác xâm nhập ngày càng mãnh liệt làm cho đổ mồ hôi hột. Hôm nay nước mắt cậu đặc biệt nhiều, chỉ cần Trần Đăng Dương chạm nhẹ là sẽ tuôn ra không ngừng.
Một tay Trần Đăng Dương mân mê bên trong cơ thể mềm mại, tay kia giơ lên giúp Thanh Pháp lau nước mắt. Hắn vẫn có chút lo lắng nên hỏi lại, "Đau không?"
Thanh Pháp hơi nhích eo và mông, khiến những ngón tay cắm bên trong khẽ chuyển động. Cậu vừa thở vừa khóc, bên môi thì thầm một câu.
Trần Đăng Dương nghe không rõ, hỏi cậu, "Sao thế em?"
Cậu áp tay lên mặt Trần Đăng Dương, ghé sát tai hắn, khó khăn nỉ non, "Đừng... Đừng dừng lại."
Trần Đăng Dương bỗng rất muốn nói gì đó để chọc ghẹo cậu, nhưng lại phát hiện mình không thốt ra được lời nào. Bên trong không gian vừa kín vừa tối, bọn họ không thể nhìn rõ đối phương, chỉ đành biểu lộ hết thảy những cảm xúc mãnh liệt mà mình có. Hắn mút môi Thanh Pháp, đầu ngón tay thô ráp cọ vào vách thịt mềm mại, nhấn trúng những điểm quen thuộc. Thanh Pháp bị xoa đến toàn thân run rẩy, hai chân bủn rủn, tay cũng gần như không đỡ nổi cự vật, vô thức giãy giụa muốn tránh đi, lại bị Trần Đăng Dương kéo trở về.
Cậu vừa đau vừa sướng cất tiếng rên rỉ, đôi lông mày nhíu chặt, "Có... Có thể, tiến vào."
Không đợi Trần Đăng Dương đáp lời, cậu nhanh chóng nắm lấy cự vật từ từ ngồi xuống. Cậu rất gắng sức, nhưng chỉ mới nuốt được quy đầu mà đã thở dốc, nước mắt cũng chảy ra. Đôi mắt ẩm ướt ấy ngập tràn sự cầu cứu, tha thiết muốn Trần Đăng Dương tới giúp cậu.
Trần Đăng Dương thấy rất rõ biểu hiện của cậu, dù đau đến toát mồ hôi nhưng vẫn mạnh mẽ tự mình cắm vào, thế là nhẹ nhàng nói, "Đủ rồi, em đang đau lắm đấy."
Thanh Pháp lắc đầu, bướng bỉnh mà đáng thương đáp, "Em muốn làm cơ, ngay bây giờ."
Cậu lại hạ người xuống thêm chút nữa, tấm lưng cong thành một đường cung sắc nét.
Nghe vậy, Trần Đăng Dương hôn lên môi người yêu, giữ lấy mông cậu, chậm rãi nhét cự vật đi vào.
Thanh Pháp dựa lên người Trần Đăng Dương, tay bấu bả vai hắn như mèo con đang sợ hãi, vươn ra móng vuốt bén nhọn. Tư thế ngồi khiến cự vật đâm càng sâu, giống một lưỡi dao xé toạc cơ thể yếu mềm.
Giây phút kề cận môi hôn, nước mắt của cậu vô tình dính lên gương mặt đối phương, trong bầu không khí khô nóng càng thêm phần lạnh lẽo. Lần đầu làm tình với Trần Đăng Dương mà không dùng bôi trơn, đau muốn đứt cả hơi, nhưng không ngờ cậu vẫn có thể nuốt trôi hung khí. Cậu thử hoạt động eo mông, lập tức bị thứ vừa nóng vừa cứng trong cơ thể làm cho da đầu tê dại.
Sự xâm nhập thô bạo không thấy điểm dừng khiến cậu có ảo giác cơ thể sắp bị cắm hỏng, nhưng ngay sau đó, vòng tay ấm áp của Trần Đăng Dương đã giúp cậu xua đi nỗi sợ ấy. Chẳng qua chuyện này tiêu hao quá nhiều sức lực, thế là cậu ghé bên vai Trần Đăng Dương, thì thầm, "Giúp em với."
Trần Đăng Dương kẹp chặt vòng eo thon của người thương, dẫn dắt cậu nương theo tốc độ nhịp nhàng lên xuống.
Cảm giác đau đớn chân thật cùng động tác dịu dàng của Trần Đăng Dương gợi cho Thanh Pháp về khoảng thời gian bọn họ vừa mới bên nhau. Năm năm trước cả hai rất vụng về, đặc biệt là trong chuyện giường chiếu. Những lần làm tình đầu tiên đều bị thất bại tra tấn, khoái cảm tâm lý luôn lớn hơn khoái cảm thể xác. Nhưng Trần Đăng Dương lại quá chấp nhất với việc lên giường cùng cậu, khiến cậu trong thời gian dài luôn xuất hiện một nỗi sợ không tên khi thấy "giường" và "Đăng Dương" ở cạnh nhau.
Thanh Pháp nghĩ về quá khứ, đặt tay lên mặt Trần Đăng Dương chống lại cơn đau, ngậm nước mắt mà nở nụ cười.
Bây giờ khác rồi. Dù tiến hành đơn giản và thô bạo như vậy, Trần Đăng Dương vẫn có thể giúp cậu tìm thấy chút khoái cảm.
Hiện tại cậu và Trần Đăng Dương đều biết cách làm tình, nhưng dường như còn chưa biết yêu.
Một tay Trần Đăng Dương đỡ mông cậu, tay còn lại nắm lấy vật đằng trước, tuốt nó bằng lòng bàn tay rộng lớn. Hắn thúc vào vừa chậm vừa sâu, mỗi một lần cọ xát đều nghiền ép đến mức tối đa, khiến hậu huyệt ứa nước phải thút thít giữ hắn lại. Người trước mặt tựa hồ đã được nước rửa qua, làn da mềm ướt đẫm mồ hôi lạnh, bóng loáng như mảnh sứ dưới ánh đèn lờ mờ. Vì đau mà mặt cậu tái đi, trông yếu ớt vô cùng, nhưng đôi môi lại đỏ bừng nhờ những nụ hôn, biểu cảm của cậu lúc này vừa mang vẻ nhẫn nhịn lại vừa quyến rũ, bày ra một cảnh đẹp tàn nhẫn và hung bạo.
Thanh Pháp sắp bị loại xâm phạm kéo dài này bức điên, vốn tưởng rằng bản thân sẽ đau đến chịu không nổi, nào ngờ vật cứng nóng lại hết lần này đến lần khác chọc trúng điểm nhạy cảm. Cậu bị chịch đến bắp đùi co rút, vô lực mà xụi lơ trong ngực Trần Đăng Dương. Trần Đăng Dương vỗ về bằng cách xoa nhẹ gáy cậu, rồi vươn đầu lưỡi liếm đi nước mắt trên mặt người yêu.
"Em..." Giọng Thanh Pháp vỡ thành từng mảnh.
Cậu tựa đầu lên vai Trần Đăng Dương, dưới sự xóc nảy duỗi tay vẽ lên gương mặt thấm đẫm mồ hôi của hắn.
Trần Đăng Dương thuận theo động tác của cậu, khép hờ mi mắt, "Ừm?"
Cậu đang cố nói gì thế? Chính cậu cũng chẳng biết nữa.
Có lẽ là em xin lỗi, cũng có thể là em yêu anh.
***
Xzxq: làm căng không thành thì khóc, khóc ra danh phận ;)))
Cơ mà có Hummer biết ngay tác giả sẽ viết "xe chấn" mà 😶🌫️
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro