Chương 5: Tò mò về em

Khi trở về nhà sau buổi ăn lẩu, Kiều nằm dài trên ghế sofa, tay cầm điện thoại lướt qua Instagram.

phap_kieu3 đã đăng một ảnh

phap_kieu3: Được mời

ilovemystagename và những người khác thích

↪️ ilovemystagename: Ủa gì đây, đi ăn ngon mà không rủ bạn

      ↪️ phap_kieu3: @hunghuynh.gem nó mè nheo

      ↪️ hunghuynh.gem: @ilovemystagename bữa sau nhooo

      ↪️ ilovemystagename: hoi giận 😡

↪️ hunghuynh.gem: là vinh hạnh của toi khi được mời hai vị @duongdomic

      ↪️ duongdomic: không ngại nếu có những lần sau

      ↪️ hunghuynh.gem: có người muốn ăn cùng em nữa kìa @phap_kieu3


Màn hình thông báo của em hiện lên "@duongdomic đã theo dõi bạn". Khóe môi em cong lên một chút, suy nghĩ một lúc rồi để điện thoại xuống bàn, đi skincare chuẩn bị ngủ____________________

"@phap_kieu3 đã theo dõi bạn"

Dương liếc nhìn thanh thông báo hiện lên, lòng lâng lên một cảm xúc khó tả: là bất ngờ, là vui mừng khi tiến gần lại với em hơn. 

Trong khoảnh khắc tò mò, anh đã bất giác lướt trang cá nhân của em, để ý từng tấm ảnh, từng trạng thái mà em post lên.

Những bức ảnh gần đây đầy phong thái mạnh mẽ, thần thái cuốn hút. Nhưng khi kéo xuống xa hơn, anh nhận ra một thời kỳ khác – nơi các bức ảnh ngập tràn sự dịu dàng và mềm mại

________________________________________

phap_kieu3 đã đăng một ảnh

phap_kieu3: bé dâu 🍓

ilovemystagename và những người khác thích

↪️ ilovemystagename: 🤢

      ↪️ phap_kieu3: ganh tị hả

↪️ tuananh_zh: 🤭

↪️ hurrykhang: bé dâu là của anh hạt dẻ nha, mấy đứa khác xía ra

      ↪️ phap_kieu3: dạ 🥰

      ↪️ ilovemystagename: 🤢 lần 2

      ↪️ hurrykhang: 👊

____________________________________________

phap_kieu3 đã đăng 1 ảnh

phap_kieu3: bạch nguyệt quang

hunghuynh.gem và những người khác thích

↪️ hunghuynh.gem: bạch nguyệt quang của ai ta

↪️ ilovemystagename: vịu ơ

↪️ tuananh_zh: dehuong

      ↪️ ilovemystagename: nhễ nhuông 🤢

_________________________

Dương thoáng ngẩn người. Kiều dường như không chỉ có một màu sắc như anh từng nghĩ. Mỗi bức ảnh như một mảnh ghép, khiến anh không khỏi tự hỏi điều gì đã làm cô thay đổi từ những gam màu nhẹ nhàng thành nét cứng cỏi, mạnh mẽ như hiện tại.

Một tấm hình với dòng trạng thái đặc biệt thu hút sự chú ý của anh

phap_kieu3 đã đăng một ảnh

phap_kieu3: Kết thúc không phải là chấm dứt, mà là mở đầu của nhiều sự lựa chọn hơn

ilovemystagename và những người khác thích

↪️ ilovemystagename: Đúng 🐸 còn có chồng iu và mấy con vợ ở đây đợi e

      ↪️ phap_kieu3: chồng này vũ phu, chê 🙄

↪️ hunghuynh.gem: xin cái mị lực hút người của em với

      ↪️ phap_kieu3: này là có trong mình sẵn gòi, bất khả kháng 😞


Anh thoát ra khỏi Instagram, nhưng cảm giác tò mò vẫn còn đó, như một ngọn gió thoảng qua nhưng không thể phai mờ.​

__________________________

Đồng hồ treo tường điểm bảy giờ tối. An ngồi lặng lẽ ở quầy bar, trước mặt là ly mojito mát lạnh, trong khi Hùng vẫn đang thoăn thoắt pha chế. Mùi hương nồng nàn của cocktail hòa quyện cùng tiếng nhạc jazz nhẹ nhàng tạo nên một không gian vừa thư giãn vừa náo nhiệt.

An chống tay lên bàn, nhìn Hùng đầy tò mò:
"Hôm nay quán đông hơn mọi khi nhỉ?"

Hùng gật đầu, tay vẫn không ngừng lắc bình pha chế:
"Ừ, cuối tuần mà. Thường tầm giờ này khách sẽ tới đông." Anh đặt ly cocktail vừa pha lên khay, tiến đến bàn bên đưa cho vị khách.

Cánh cửa lại bật mở. Kiều bước vào, gương mặt sáng bừng lên dưới ánh đèn vàng của quán. Em tìm chỗ ngồi bên An, gỡ chiếc cardigan khoác ngoài, để gọn gàng lên ghế, rồi nở nụ cười tươi:
"Cuối tuần mà anh vẫn làm hả, Hùng? Không nghỉ ngơi chút nào sao?"

Hùng nhún vai, đặt ly whisky xuống trước mặt Kiều:
"Tiền học phí đâu tự trả. Với lại, làm quen rồi." Anh chống tay lên quầy, ánh mắt nhìn về phía Kiều. "Sao, chuẩn bị xong hết chưa?"

Kiều nhấp một ngụm whisky, ánh mắt lấp lánh:
"Chuẩn bị gì cơ?"

"Buổi biểu diễn cuối tuần ở trường chứ còn gì." An cười, tiếp lời.

Kiều nhếch môi, ánh mắt tự tin và có phần tinh nghịch:
"À, mà vé phát hết rồi chứ? Em không muốn diễn mà hội trường trống không đâu."

"Yên tâm đi." Hùng nói, vừa cười vừa lau khay pha chế.
"Em diễn là đông người xem thôi, anh còn nghe mấy người hỏi săn vé nữa kìa."

Lúc này, cánh cửa lại mở, và Dương bước vào, xách theo chiếc túi tài liệu. Anh tiến về phía bàn, đặt túi lên bàn gần quầy, rồi nói với Hùng:
"Tài liệu của mày đây. Đi làm cho cố dô, coi chừng không qua môn đấy."

"Ê, cảm ơn lòng tốt của bạn tới tận đây đưa mình, nhưng đừng có trù ẻo à. Sao, uống gì không?" Hùng vẫy tay đón lấy túi.

"Thôi, xin kiếu, ngồi nói chuyện chút thôi rồi tôi phải về viết nhạc mới nữa." Dương đáp, liếc qua bàn của An và Kiều, anh khẽ gật đầu chào rồi kéo ghế ngồi xuống cạnh họ.

Hùng cười lớn:
"Gớm, nhạc mới nữa cơ. Kiều này, sắp có người cạnh tranh với em rồi đấy."

Kiều chỉ cười nhạt, nửa đồng tình, nửa giả vờ không quan tâm.

Câu chuyện nhanh chóng chuyển sang buổi biểu diễn của Kiều. An nhướng mày, hào hứng:
"À, Kiều, buổi biểu diễn tới mày diễn bài nào đấy?"

"Bí mật." Kiều nhún vai, đôi mắt sáng lên vẻ nghịch ngợm.
"Đến đi rồi biết."

"Lại còn bí mật nữa à? Haiz, nhưng mà tao bị hụt vé mất rồi, đang tính cầu cứu anh Hùng đi cửa sau."

"Thôi anh chịu, anh còn không có vé đây. Đợt này lẹ lắm, anh mày chậm có một ngày là hết sạch vé luôn. Mà anh tưởng mày đã săn được rồi mà."

"Em đâu ngờ nó cháy vé nhanh vậy đâu. Trời ơi, không lẽ không xem được vợ yêu diễn à?" An làm vẻ mặt thất vọng.

"Haha, anh có dư vé nè, anh săn dư để dành cho đám bạn, thôi để cho mọi người." Dương chen vào, giọng tự tin.

Hùng trợn mắt:
"Ủa quên nữa, thằng Dương nó làm bên hậu cần sự kiện, đúng rồi ha, anh phải nghĩ tới nó đầu tiên chứ."

Dương gật đầu, miệng cười nhếch:
"Năn nỉ đi, rồi tôi cho, hông có dễ đâu nha, tôi cũng phải kiếm trầy da tróc vảy mới có vé đó."

An mừng rỡ:
"Đăng Dương là số một! Em tình nguyện tặng nhỏ Kiều cục súc này cho anh để đổi vé"

"Ê ê không có bán bạn nha" Kiều bĩu môi

"Thôi để dành bạn nhỏ này cho em đó, nhưng em có lòng thì anh sẽ cho vé nha" Dương bật cười

"Ai là bạn nhỏ chứ trời" Kiều nói nhỏ

"Vậy hẹn mọi người hôm đó nhé." Hùng nói, cười thoải mái.

Cuộc trò chuyện tiếp tục rôm rả, mỗi người một ý, nhưng đều hướng về buổi biểu diễn của Kiều.

Kiều bất giác mỉm cười khi nghe mọi người nói chuyện. Hình ảnh những ngày tháng cố gắng tập luyện và hy vọng cho màn biểu diễn sắp tới khiến lòng em như vơi đi phần nào lo lắng. Nhưng cũng trong lúc đó, có một ánh mắt đang dõi theo em mà em không biết

___________________________________________

Hôm nay là ngày Kiều mong chờ bấy lâu – buổi biểu diễn cuối cùng trước kỳ nghỉ hè, không khí tại trường rất nhộn nhịp. Kiều đứng sau cánh gà, nhìn về phía sân khấu rộng lớn. Em đã chuẩn bị rất lâu cho khoảnh khắc này. Đúng như lời hứa, mọi người đến rất đông, không khí vô cùng sôi động.

Mọi thứ đã được chuẩn bị tươm tất cho buổi biểu diễn tối nay. Không khí trong hậu trường hối hả, nhưng cũng đầy sự háo hức, tất cả đều biết rằng Kiều, với tài năng và sự cuốn hút của mình, sẽ là điểm nhấn của đêm nay. Em đứng trước gương, ánh mắt lấp lánh sự tự tin pha lẫn lo lắng. Trong những giây phút này, mọi thứ như tĩnh lặng lại, chỉ còn tiếng đập thình thịch của trái tim cô vang lên trong lồng ngực. Đêm này sẽ quyết định rất nhiều điều.

Bất ngờ, cửa phòng thay đồ mở ra, một nhân viên hớt hải lao vào, mặt tái mét vì hoảng hốt. Cô ta không thể thốt lên câu gì trọn vẹn, chỉ thở hổn hển, đôi tay run rẩy như thể muốn buông xuôi tất cả:

"Kiều... đồ diễn của em... bị cháy rồi...  bộ đồ đó đều không thể sử dụng nữa..."

Những lời ấy như một cú sét đánh giữa trời quang, khiến Kiều sững người. Ánh mắt cô tối sầm lại, nhìn nhân viên với vẻ mặt không thể tin nổi. Những kỳ vọng, tất cả giờ đây như vụn vỡ trong tích tắc.

Đúng lúc đó, An, Hùng và Dương bước vào, vẻ mặt trầm ngâm nhưng đầy lo lắng. Họ đã nghe thấy âm thanh hỗn loạn, bước nhanh tới. An là người đầu tiên lên tiếng, ánh mắt đầy sự quan tâm:

"Kiều... sao vậy? Có chuyện gì? Tụi tao có thể giúp gì không?"

Kiều ngước mắt lên, cố gắng lặp lại hơi thở bình thường trong khi lòng em dâng lên cảm giác hoang mang tột độ. Em cố gắng giữ bình tĩnh nhưng giọng nói không giấu được sự lo lắng:

"Đồ diễn của em... bị cháy hết rồi... giờ không còn gì để mặc. Mà ở đây cũng không có bộ dự phòng nào nữa. Mình... phải làm sao bây giờ?"

An chợt quay lại, loay hoay một chút rồi nói với giọng quyết đoán:

"Thôi được rồi, tao về nhà lấy bộ khác cho mày, nhanh lắm mà! Được không?"

Nhưng nhìn vào đồng hồ, cả nhóm nhận ra thời gian đang gấp gáp. Không thể đi về nhà lấy đồ được, giờ chỉ còn mười phút trước khi buổi biểu diễn bắt đầu. Bất chợt, Dương nghĩ ra điều gì đó, ánh mắt sáng lên:

"Có lẽ... trong phòng thay đồ cũ vẫn còn vài bộ đồ dự phòng. Tuy không phải đồ mới nhưng vẫn có thể dùng tạm."

Kiều nghe thấy vậy, ánh mắt dâng lên chút hy vọng. Tuy nhiên, Dương lại tiếp tục với vẻ mặt nghiêm túc:

"Nhưng những bộ đó đã cũ rồi, không phải đồ đẹp lắm đâu. Còn có thể bị hỏng nữa. "

Hùng, đứng bên cạnh, khẽ cười, ánh mắt đầy tự tin và nhẹ nhàng lên tiếng:

"Yên tâm đi, nếu không có đồ đẹp, thì anh sẽ làm stylist cho Kiều. Bộ đồ cũ đó, anh sẽ chỉnh lại sao cho phù hợp nhất. Đảm bảo, Kiều sẽ đẹp rực rỡ trên sân khấu."

Kiều nhìn họ, không biết phải nói gì. Chỉ biết ngước lên mỉm cười, cảm giác ấm áp lan tỏa trong lòng. Dù tình huống khó khăn đến đâu, nhưng cô vẫn không cảm thấy đơn độc. Những người bạn này đã luôn sẵn sàng ở bên cạnh, cùng nhau vượt qua thử thách.

Sau đó, cả nhóm lao vào công việc. Họ không còn nhiều thời gian, mỗi người nhanh chóng túa đi, phụ giúp nhau một tay. Hùng nhanh chóng lấy bộ đồ cũ và bắt tay vào việc chỉnh sửa, tạo dáng sao cho phù hợp với phong cách của Kiều, nhờ sự phối hợp ăn ý và tinh thần lạc quan, bộ đồ cũ đã được chỉnh sửa, tân trang lại.

Kiều đứng trước gương, vừa ngắm nhìn lại mình trong bộ đồ đã qua tay Hùng, cô bất ngờ nhận ra rằng, với tài năng và sự sáng tạo của Hùng, bộ đồ dù cũ nhưng lại có thể làm nổi bật sự quyến rũ, mạnh mẽ của cô trên sân khấu. Dù không phải là bộ trang phục hoàn hảo nhất, nhưng Kiều vẫn lộng lẫy như một vì sao. Mọi người đứng ngoài, ánh mắt đầy tự hào, lòng đập rộn ràng khi nhìn Kiều bước ra từ cánh gà, chuẩn bị lên sân khấu.

Giây phút ấy, mọi lo lắng, mọi sự cố đều tan biến. Kiều đứng trên sân khấu, biểu diễn một cách đầy tự tin và cuốn hút, khiến khán giả không thể rời mắt. Cả nhóm bạn đứng dưới khán đài, đều thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt nhìn Kiều với niềm tự hào vô hạn. Những nụ cười, những cái vẫy tay động viên không ngừng vang lên, tiếp thêm sức mạnh cho cô.

_____________________________

Sau màn trình diễn hoàn hảo, không khí trong hậu trường lại rộn ràng một lần nữa. Kiều, dù đã hoàn thành phần biểu diễn một cách xuất sắc, vẫn không giấu được sự hồi hộp khi bước xuống sân khấu. Ánh mắt của em không thể không tìm kiếm những người bạn thân, những người đã giúp đỡ em vượt qua sự cố khó khăn lúc nãy.

An, Hùng và Dương đã có mặt ngay tại lối vào cánh gà, đứng chờ đón Kiều với những nụ cười tươi tắn. Kiều bước lại gần họ, cảm giác như tất cả những căng thẳng trước đó đã tan biến, chỉ còn lại niềm vui và sự nhẹ nhõm.

An là người đầu tiên lên tiếng, ánh mắt ánh lên niềm vui và tự hào:

"Diễn tốt lắm, Kiều! Mày làm bọn tao tự hào lắm đấy!"

Hùng cũng không giấu được niềm vui trên khuôn mặt. Anh vỗ vai Kiều một cái thật mạnh, cười rạng rỡ:

"Lúc nào cũng thế, không có gì làm khó được nhỏ Kiều cả! Xuất sắc lắm em!"

Dương, vốn ít nói, chỉ mỉm cười nhìn Kiều, ánh mắt chứa đầy sự tự hào. Anh không nói gì, nhưng tất cả những gì anh cần truyền tải đã rõ mồn một qua nụ cười ấm áp của mình. Đó là một nụ cười khiến Kiều cảm thấy mình như được chở che, không chỉ bởi những người bạn, mà còn bởi sự tin tưởng mà họ dành cho em.

"Vậy là đã làm xong rồi, mọi chuyện ổn hết rồi," Kiều nói, giọng có chút khẽ run, nhưng ánh mắt sáng lên niềm vui. "Cảm ơn mọi người, nếu không có mọi người, chắc chắn mình tui không thể vượt qua được sự cố đó."

"Thay vì cảm ơn sến súa thì đãi bọn này một chầu đi"

"Chỉ có ăn là giỏi. Được rồi, mọi người ăn gì, tui mời"

Họ cười đùa, hào hứng định ra ngoài tìm một quán ăn để cùng nhau thưởng thức bữa tối. Nhưng Dương bất ngờ lên tiếng:

"Anh không thể đi được. Còn công việc hậu cần phải xử lý ở đây, không thể bỏ được. Mọi người đi trước đi nhé, bữa sau lại gặp."

"Ơ hong chịu, đâu đủ mới vui chứ" An bĩu môi

"Đúng rồi, trốn một bữa đi Dương, có chết ai đâu mà" Hùng lên tiếng

"Thôi hôm nay không được rồi, đừng có xúi dại tui, mọi người ăn ngon nha"

Một không khí im lặng thoáng qua. Kiều nhìn Dương, ánh mắt có chút ngại ngùng:

"Thế thì bọn tôi ở lại giúp anh, làm xong mọi việc rồi đi ăn chung nhé. Coi như cảm ơn anh vì đã giúp đỡ hồi nãy."

Dương mỉm cười nhẹ, ánh mắt đầy sự dịu dàng. "Cảm ơn Kiều, nhưng cũng không cần phải thế đâu."

"Nhất trí vậy đi, tự nhiên đi ăn mừng mà thiếu người là hong được" An phấn khích khi nghe Kiều ngỏ lời

Sau một lúc bàn bạc, cả nhóm quyết định ở lại giúp Dương hoàn thành công việc trong hậu cần. Tuy mệt, nhưng họ cảm thấy rất vui khi có thể góp sức cùng nhau. Cũng chính trong những khoảnh khắc này, tình bạn của họ trở nên chặt chẽ hơn bao giờ hết.


Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #duongkieu