Chia Li
Sau một tuần luyện tập chăm chỉ, buổi biểu diễn cũng đã tới. Thời gian đó, khoảng cách giữa Dương và Kiều dần thu hẹp nhờ sự giúp đỡ của Quang Trung và Negav.
Quang Trung là người thường tạo ra các tình huống vui nhộn để giúp cả hai có thêm thời gian bên nhau.
Trước buổi trình diễn, Pháp Kiều bất ngờ nhận được một bó hoa hồng đỏ kèm theo một bức thư nhỏ. Trong thư, những lời nhắn đầy ngọt ngào:
"Gửi Pháp Kiều.
Mỗi lần nhìn thấy cậu trên sân khấu, tôi cảm giác như ánh sáng của cậu làm cả thế giới trở nên đẹp hơn.
Cảm ơn vì đã mang đến những khoảnh khắc tuyệt vời và những bài hát đầy cảm xúc. Hy vọng rằng nụ cười của cậu sẽ mãi rực rỡ như hoa hồng này.
Người luôn dõi theo và ngưỡng mộ cậu."
Kiều cảm thấy rất vui và phấn khích khi nhận được bó hoa cùng bức thư này. Cậu liền đi khoe với Quang Trung.
Q.Trung nghe xong cũng không kiềm được liền đồn với Negav. Negav - tính cách vui vẻ và thiếu chút giữ miệng, vô tình kể lại câu chuyện này cho Dương.
Nghe xong, Dương không khỏi cảm thấy bất ngờ và có chút buồn. Dương tìm Kiều :
"Nghe nói em vừa nhận được một bó hoa hồng cùng với thư, ai tặng vậy ?"
Kiều không nghĩ nhiều, trả lời đầy vô tư:
"À, em cũng không biết nữa, chắc là fan thôi mà. Nhưng bức thư rất dễ thương, em cảm thấy rất vui."
Dương nghe vậy, khẽ gật đầu nhưng trong lòng vẫn còn chút băn khoăn.
Cậu không biết vì sao mình lại cảm thấy khó chịu nhưng cảm giác đó vẫn cứ ám ảnh trong tâm trí.
Kiều thì không nhận ra điều đó, chỉ nghĩ rằng bó hoa ấy đơn giản là một món quà dễ thương từ fan, cậu vui vẻ chuẩn bị cho buổi trình diễn sắp tới.
Sau khi nghe những lời nói vô tư từ Kiều, Dương cảm thấy trở nên khó chịu hơn, lấn át cả sự vui vẻ mà cậu thường thể hiện trước mọi người.
Cần tìm một người để tâm sự về cảm xúc của mình, Dương tìm thấy Hải Đăng Doo - người bạn mà cậu cảm thấy có thể tin tưởng được.
Dương gục đầu lên vai Hải Đăng Doo, giọng nói mang theo chút nặng nề:
"Cậu biết không, đôi khi mình cảm thấy mọi thứ trở nên quá phức tạp. Cảm xúc mình dành cho một người lại không thể diễn tả rõ ràng. Mình cứ nghĩ là... người đó cũng hiểu, nhưng rồi lại bị lạnh nhạt."
Hải Đăng Doo nhíu mày, nhẹ nhàng vỗ vai Dương:
"Là về Kiều phải không? Tớ thấy rồi... Hai cậu cứ như có thứ gì đó ngăn cách, mà rõ ràng hai cậu quan tâm nhau nhiều lắm."
Dương thở dài, mắt mờ đi khi nghĩ về Kiều :
"Ừ, nhưng Kiều lúc nào cũng cười như chẳng có gì xảy ra. Thật lòng, đôi khi mình muốn bỏ qua tất cả mà nói thẳng ra, nhưng rồi lại sợ mất cả những gì mình đang có."
Hải Đăng Doo nhìn thẳng vào mắt Dương, đôi mắt chứa đựng sự hiểu biết:
"Nếu cậu không thử, cậu sẽ mãi không biết kết quả. Dù là Kiều có phản ứng thế nào, ít nhất cậu sẽ không hối tiếc vì đã không nói ra. Có lẽ Kiều cũng đang đợi cậu, chỉ là cậu chưa nhận ra."
Dương khẽ cười, nhưng nụ cười có phần gượng gạo:
"Cậu lúc nào cũng biết nói đúng cái mình cần nghe, nhưng làm thì đâu có dễ như vậy. Thật ra, mình chỉ sợ... nếu Kiều không đón nhận, chúng mình sẽ không thể trở lại như trước."
Hải Đăng Doo thở dài, đặt tay lên vai Dương :
"Cậu không phải người dễ bỏ cuộc, đúng không? Dù có thế nào, tớ nghĩ Kiều sẽ hiểu và không đẩy cậu ra xa. Kiều có thể vô tư, nhưng cũng không phải người vô tâm."
Dương nhìn Hải Đăng Doo, đôi mắt chứa đựng biết bao tâm sự :
"Cảm ơn cậu. Chắc mình sẽ phải suy nghĩ thêm một chút nữa... nhưng mà tớ thấy nhẹ lòng hơn khi nói với cậu."
Hải Đăng Doo cười nhẹ, vỗ vai Dương lần nữa:
"Bất cứ khi nào cậu cần, cứ tìm tớ nhé. Tụi mình là anh em mà, phải không ?"
Dương cười đáp lại, nụ cười lần này nhẹ nhàng và chân thành hơn :
"Phải rồi, tụi mình là anh em."
Cả hai đứng đó một lúc lâu, như để cho thời gian tạm ngừng lại, để những cảm xúc hỗn độn trong lòng được lắng đọng.
Hải Đăng Doo đã thành công mang lại sự bình yên cho Dương, dù chỉ là một khoảnh khắc ngắn ngủi.
Trong ánh nắng nhạt nhòa của buổi chiều muộn, họ nhìn ra phía sân trường quay, lòng như nhẹ nhõm hơn đôi phần.
Cùng lúc đó, Pháp Kiều vô tình đi ngang qua, cậu không thể không nhận ra cảnh tượng này.
Dương gục đầu vào vai Hải Đăng Doo, một vẻ buồn bã hiếm thấy. Kiều khẽ cau mày, lẩm bẩm nhỏ đủ để mình nghe:
"Đồ quỷ, nãy mới hỏi ta ai tặng hoa, tưởng muốn làm gì người ta rồi. Giờ lại đi tâm sự thân mật với người khác, hứ !"
Kiều nhìn thêm một lúc, đôi mắt thoáng một chút ghen tị nhưng cậu nhanh chóng quay đi, cố giữ cho mình dáng vẻ lạnh lùng.
Cậu tự nhủ rằng Dương có quyền thân mật với ai tùy ý, nhưng lòng lại cảm thấy nặng trĩu, không muốn thừa nhận rằng mình đang ghen với Hải Đăng Doo.
Pháp Kiều tự nhắc mình không nên nghĩ quá nhiều, rồi bước nhanh hơn để tránh khỏi cảm giác khó chịu đang bao trùm lấy mình.
Buổi biểu diễn bắt đầu với màn trình diễn của nhóm Kiều với bài hát "Suốt Đời" - một bài hát kể về hành trình tình yêu từ thời thanh xuân đến khi tuổi già.
Trên sân khấu, Kiều và các thành viên trong nhóm gồm Quang Trung, Negav, Anh Tú và Jsol đã phối hợp với nhau vô cùng nhuần nhuyễn.
Kiều là người nhảy chính, bước chân uyển chuyển, nhẹ nhàng trong khi Anh Tú và Pháp Kiều phối hợp các đoạn hát và rap đầy tình cảm. Họ cùng hát:
"Suốt đời này anh sẽ yêu em,
Như ngày ta bên nhau những tháng năm thanh xuân.
Những kỷ niệm ta từng giữ,
Sẽ không bao giờ phai nhạt đi..."
Khi Pháp Kiều hát phần rap, cậu nhấn nhá từng câu chữ, khiến cho khán giả không thể rời mắt khỏi màn trình diễn.
Ánh sáng vàng nhẹ phủ xuống sân khấu, tạo nên một khung cảnh lãng mạn và ấm áp, như thể tình yêu đang bao trùm tất cả.
Sau màn trình diễn của nhóm Kiều, đến lượt nhóm của Dương.
Họ diễn thứ hai với bài hát "Ánh Hào Quang" - kể về câu chuyện của một người đàn ông đã từ bỏ tình yêu để chọn sự nghiệp, nhưng rồi sau này phải sống trong sự hối hận.
Giọng hát của Dương vang lên trầm ấm, đầy nội lực, kết hợp với những động tác vũ đạo mạnh mẽ nhưng không kém phần mềm mại.
Khung cảnh sân khấu được bao phủ bởi ánh đèn vàng trắng, tượng trưng cho hào quang của sự nghiệp, nhưng đồng thời cũng có những khoảnh khắc ánh sáng chớp nháy nhạt dần, như biểu tượng của sự cô đơn khi thiếu vắng tình yêu.
"Chọn ánh hào quang, anh để mất em.
Những đêm dài cô đơn, chỉ có nỗi nhớ quẩn quanh.
Một thời gian đã trôi qua, giờ mới hiểu được,
Ánh hào quang không thể sưởi ấm trái tim..."
Các động tác của họ đồng bộ, hòa quyện với cảm xúc trong từng câu hát. Ánh đèn sân khấu rọi lên họ, tạo ra một bầu không khí đầy xúc cảm, khiến khán giả không khỏi xúc động.
Kết quả cuối cùng, nhóm của Dương đứng top 1 với màn trình diễn xuất sắc.
Nhóm Kiều, dù đã rất nỗ lực nhưng không đạt được kết quả như mong muốn, và họ phải loại một thành viên, đó là Jsol.
Các team còn lại cũng phải loại hai người, tổng cộng có 5 người bị loại.
Kiều rất buồn khi nhóm mình tuy đã cố gắng hết sức nhưng vẫn không thành công.
Khi kết thúc buổi quay, các anh trai ôm nhau tạm biệt.
Kiều không kìm được nước mắt, cậu khóc rất nhiều vì sự chia ly với Jsol và những người bạn đã cùng đồng hành trong suốt quá trình.
Dương thấy Kiều đang ngồi một mình, liền bước đến và rủ Kiều đi dạo quanh trường quay. Kiều im lặng đi theo, và sau một lúc, Dương hỏi:
"Tại sao mấy hôm nay em cứ tránh mặt anh vậy? Có chuyện gì không ổn sao ?"
Kiều cúi đầu, giọng khẽ run:
"Em... em không biết nữa, chỉ là em thấy... khó xử. Em sợ những gì mọi người nói, sợ... sợ cảm giác của chính mình."
Dương nghe vậy, nhẹ nhàng nói:
"Không sao đâu, dù là điều gì đi nữa, Nh cũng sẽ chờ. Chúng ta không cần phải vội vàng, chỉ cần cậu thoải mái, mọi chuyện sẽ ổn thôi."
Sau khi đi dạo một hồi, Dương đưa Kiều về tận phòng.
Khi bước vào phòng, Kiều thấy Quang Trung và Negav đang ngồi đợi sẵn. Thấy Kiều, cả hai đều đứng dậy, tiến đến và ôm lấy Kiều, an ủi:
"Không sao đâu, mọi chuyện rồi sẽ ổn mà. Chúng ta đã cố hết sức, không cần phải tiếc nuối gì nữa."
Negav thêm vào:
"Đúng vậy, chúng ta đều ở đây vì nhau mà. Hãy mạnh mẽ lên, Kiều."
Quang Trung thì vừa cười vừa nói:
" Em biết là em đâu có một mình. Dù chuyện gì xảy ra, chúng ta vẫn là anh em."
Khi nghe ekip thông báo rằng ngày mai sẽ có buổi họp báo ra mắt chương trình cùng 30 anh trai vào lúc 7:30 sáng.
Trung và Negav quyết định nán lại đến 10h để giúp Kiều thoải mái hơn.
Sau khi họ về, Kiều tẩy trang và chuẩn bị đi ngủ. Trước khi ngủ, cậu nhận được tin nhắn từ Dương.
Dương nhắn:
"Hôm nay đừng buồn quá nhé, em đã làm rất tốt rồi. Anh tự hào về em."
Kiều đáp lại:
"Cảm ơn anh, hôm nay cũng mệt thật. Nhưng nhờ có mọi người, em thấy đỡ hơn nhiều."
Dương và Kiều tiếp tục nhắn tin tâm sự với nhau khoảng 30 phút nữa, chia sẻ về cảm xúc và những điều cả hai đã trải qua trong buổi biểu diễn. Dương luôn động viên và an ủi Kiều, làm cho cậu cảm thấy nhẹ lòng hơn trước khi chìm vào giấc ngủ.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro