sợ nếu tin anh lần nữa, em sẽ lại đau.
Nhớ Bình luận nhe...
Kiều ngồi lặng lẽ trong phòng, ánh đèn vàng nhạt hắt xuống khuôn mặt mệt mỏi. Điện thoại trên tay rung lên với tin nhắn mới từ Dương.
Cậu nhìn màn hình, đọc dòng chữ hiện lên.
"Kiều, anh muốn nói chuyện với em. Làm ơn, hãy cho anh cơ hội giải thích."
Kiều khẽ cười, nhưng đó là một nụ cười đầy chua xót. Cậu đặt điện thoại xuống bàn, ánh mắt rời rạc, như thể những lời nói kia chẳng còn ý nghĩa gì nữa.
"Cơ hội? Anh ấy đã có bao nhiêu cơ hội rồi? Mỗi lần anh bảo vệ em, mỗi lần anh chọn tin tưởng em, tất cả đều là cơ hội. Nhưng anh ấy đã làm gì? Bỏ mặc em, để người khác làm tổn thương em, rồi bây giờ lại muốn giải thích sao?"
Kiều tự lẩm bẩm trong lòng, từng suy nghĩ tràn ngập sự thất vọng và nỗi đau.
Cậu không trả lời, cũng không chặn số. Thay vào đó, cậu bật danh sách nhạc quen thuộc, nhưng từng giai điệu chỉ khiến cậu nhớ lại những kỷ niệm cũ.
Những ngày mà Dương còn dịu dàng, những ngày họ còn cười nói bên nhau.
Mắt Kiều dần nhòe đi, không phải vì âm nhạc, mà vì nước mắt đã lặng lẽ rơi lúc nào không hay. Cậu khẽ lau mặt, tự dặn lòng:
"Mình không nên yếu đuối như thế này. Anh ấy không xứng đáng để mình đau khổ nữa."
Nhưng sâu thẳm trong lòng, Kiều vẫn không thể lừa dối bản thân rằng Dương từng là cả thế giới của cậu. Và chính điều đó làm vết thương càng thêm sâu.
Cậu nằm xuống giường, nhìn ánh đèn mờ trên trần nhà, nước mắt vẫn tiếp tục rơi. Trong đêm tối yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng thở dài của Kiều và trái tim cậu đang từng chút một nứt toác.
Sáng hôm sau, Kiều thức dậy với đôi mắt sưng húp và sắc mặt nhợt nhạt. Cậu nhìn mình trong gương, khẽ thở dài.
Một phần trong cậu muốn quên đi tất cả những gì liên quan đến Dương, nhưng mọi thứ như một vòng xoáy không lối thoát, kéo cậu vào sâu hơn.
Khi bước ra khỏi phòng, các thành viên trong đoàn lập tức nhận ra sự khác lạ ở Kiều. Hải Đăng tiến đến ngay lập tức, vẻ mặt đầy lo lắng.
"Kiều, em ổn chứ? Trông em mệt lắm."
Đăng nói, tay đặt nhẹ lên vai cậu.
Kiều cố nặn ra một nụ cười.
"Em không sao. Chỉ là tối qua ngủ không ngon thôi."
Đăng nhíu mày, định nói gì đó nhưng bị ngắt lời bởi sự xuất hiện của Dương. Anh bước vào khu vực tập luyện, ánh mắt vô thức tìm kiếm bóng dáng Kiều.
Khi thấy cậu đứng bên cạnh Hải Đăng, một tia khó chịu thoáng qua trong ánh mắt Dương, nhưng anh không nói gì.
Kiều tránh ánh mắt của Dương, cố gắng giữ khoảng cách. Nhưng Dương không bỏ qua dễ dàng.
"Kiều, anh muốn nói chuyện."
Dương nói, giọng trầm nhưng kiên quyết.
Mọi người trong phòng dường như đều cảm nhận được sự căng thẳng giữa hai người, không khí trở nên nặng nề. Hải Đăng liếc nhìn Dương, ánh mắt như muốn bảo vệ Kiều.
"Kiều không cần phải nói gì nếu em ấy không muốn."
Đăng lên tiếng, giọng điềm tĩnh nhưng dứt khoát.
Dương nhìn Đăng, rồi lại nhìn Kiều.
"Anh chỉ cần vài phút thôi. Không phải chuyện của người khác."
Kiều hít một hơi sâu, cố giữ bình tĩnh. Cậu không muốn gây thêm ồn ào, cũng không muốn trở thành trung tâm của mọi ánh mắt.
"Được rồi."
Kiều đáp ngắn gọn, rồi bước ra ngoài cùng Dương.
Họ đứng trong một góc hành lang yên tĩnh. Dương nhìn Kiều, lòng đầy mâu thuẫn. Anh muốn nói thật nhiều, nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu.
"Kiều, anh biết anh đã sai."
Dương mở lời, giọng trầm thấp.
"Anh biết em tổn thương, và đó là lỗi của anh. Nhưng anh xin em, đừng rời xa anh như thế này."
Kiều cười nhạt, ánh mắt đầy đau khổ.
"Rời xa? Là em rời xa anh, hay anh đã bỏ em trước? Anh đã làm gì khi mọi người chỉ trích em? Khi Linh công khai khiêu khích em? Anh chỉ đứng nhìn, Dương. Anh không hề ở bên em."
Dương im lặng, không thể phủ nhận những lời Kiều nói.
Kiều tiếp tục, giọng nghẹn lại.
"Anh nói xin lỗi, nhưng anh có hiểu được cảm giác của em không? Anh ở bên Linh, để cô ta làm tổn thương em hết lần này đến lần khác. Giờ anh muốn em tha thứ, nhưng làm sao em có thể quên được tất cả những gì đã xảy ra?"
Dương siết chặt tay, cố gắng giữ bình tĩnh.
"Anh biết anh đã sai. Nhưng anh không bao giờ có tình cảm với Linh. Anh chỉ muốn giữ khoảng cách với em vì sợ mọi người làm tổn thương em hơn nữa. Nhưng giờ anh nhận ra... đó là sai lầm lớn nhất của anh."
Kiều nhìn Dương, nước mắt rưng rưng.
"Anh biết không, Dương? Em từng nghĩ rằng chỉ cần chúng ta yêu nhau, mọi khó khăn đều có thể vượt qua. Nhưng em đã sai. Yêu một người không đủ nếu người đó không bảo vệ mình."
Dương định tiến đến gần, nhưng Kiều lùi lại.
"Đừng làm mọi chuyện khó khăn hơn nữa, Dương. Em không muốn đau thêm nữa."
Kiều nói, giọng khẽ run.
Dương nhìn bóng Kiều đang quay lưng bước đi, lòng anh như bị xé toạc. Không thể chịu đựng thêm được nữa, anh lao tới, nắm lấy tay Kiều, giọng nghẹn ngào:
"Kiều, làm ơn, đừng đi..."
Kiều giật mình quay lại, ánh mắt cậu đầy sự mệt mỏi và đau đớn. Nhưng trước khi cậu kịp phản ứng, Dương bất ngờ quỳ xuống trước mặt cậu.
Cả hành lang như ngừng lại. Kiều mở to mắt, không tin được vào cảnh tượng trước mặt.
"Dương, anh làm gì vậy? Đứng lên đi!"
Kiều vội cúi xuống, kéo tay Dương. Nhưng anh không động đậy, chỉ ngẩng đầu nhìn Kiều, đôi mắt đỏ ngầu.
"Kiều, anh xin em... Hãy cho anh một cơ hội nữa. Anh biết mình đã làm sai, anh đã để em chịu quá nhiều tổn thương. Nhưng anh thề, anh sẽ không bao giờ để điều đó xảy ra nữa. Làm ơn, hãy tin anh một lần cuối cùng."
Kiều nhìn Dương, trái tim như bị bóp nghẹt. Cậu thấy sự chân thành trong ánh mắt anh, nhưng nỗi đau mà Dương từng gây ra vẫn còn đó, quá sâu, quá lớn để có thể quên đi.
"Dương, anh đứng lên đi."
Kiều nói, giọng run rẩy.
"Anh không cần phải làm thế này. Dù anh có quỳ ở đây cả ngày, cũng không thay đổi được những gì đã xảy ra."
Dương lắc đầu, giọng anh khàn hẳn đi.
"Anh không quan tâm người khác nghĩ gì. Anh chỉ quan tâm đến em. Nếu anh phải quỳ cả đời để em tha thứ, anh cũng sẽ làm."
Kiều cắn môi, nước mắt bắt đầu rơi.
"Dương, tại sao anh lại khiến mọi thứ trở nên khó khăn như thế này? Em đã cố gắng quên anh, cố gắng chấp nhận rằng chúng ta không thể. Tại sao anh lại làm em dao động?"
"Vì anh không thể sống thiếu em, Kiều."
Dương đáp ngay, không chút do dự.
"Anh đã thử rồi, nhưng mỗi ngày trôi qua, anh chỉ càng nhận ra anh cần em đến mức nào. Anh sai vì đã không bảo vệ em, nhưng anh sẽ làm mọi cách để sửa chữa. Chỉ cần em cho anh cơ hội."
Kiều nhìn Dương, lòng cậu giằng xé giữa tình yêu và nỗi đau. Cậu không nói gì, chỉ lặng lẽ khóc, để những giọt nước mắt nói lên tất cả sự tổn thương cậu đã phải chịu đựng.
Một lúc sau, cậu hít sâu, cố gắng lấy lại bình tĩnh.
"Dương, em không biết liệu em có thể tin anh thêm lần nữa không. Nhưng em cũng không muốn thấy anh như thế này. Đứng lên đi. Nếu anh thực sự muốn sửa sai, hãy chứng minh bằng hành động, không phải bằng lời nói hay sự níu kéo như thế này."
Dương nhìn Kiều, đôi mắt anh rực sáng một tia hy vọng. Anh chậm rãi đứng dậy, nhưng ánh mắt vẫn không rời khỏi cậu.
"Anh sẽ làm được, Kiều. Anh sẽ chứng minh cho em thấy, bằng tất cả những gì anh có. Em cứ chờ xem."
Dương nói, giọng đầy kiên định.
Kiều không đáp lại, chỉ quay người bước đi, để lại Dương đứng đó, lòng ngổn ngang nhưng tràn đầy quyết tâm.
Lần này, anh biết mình không thể để mất cậu thêm một lần nào nữa.
Sau cuộc gặp gỡ đầy cảm xúc đó, Kiều trở về phòng, lòng nặng trĩu. Cậu không biết phải làm gì tiếp theo.
Dương quỳ gối trước cậu, nói ra những lời chân thành.
Liệu điều đó có đủ để xóa bỏ những tổn thương mà anh đã gây ra?
Kiều ngồi bên cửa sổ, nhìn ra bầu trời đêm. Gió lạnh lùa vào phòng khiến cậu khẽ rùng mình. Ánh sáng từ thành phố xa xa lấp lánh, nhưng trong lòng cậu chỉ toàn là bóng tối.
Dương thì không còn là chính mình nữa. Sau khi Kiều rời đi, anh quay lại phòng tập, tập luyện đến kiệt sức như một cách để trút bỏ nỗi lòng.
Nhưng dù anh có cố gắng đến đâu, hình ảnh Kiều khóc vẫn luôn ám ảnh anh.
Ngày hôm sau, không khí trong đoàn càng trở nên căng thẳng. Kiều cố giữ thái độ bình thường, nhưng Hải Đăng và những người thân thiết đều nhận ra sự mệt mỏi trong ánh mắt cậu.
Dương thì không giấu được sự lo lắng, ánh mắt anh luôn hướng về Kiều, mặc cho Linh vẫn cố gắng bám lấy anh mỗi khi có cơ hội.
Tại một buổi tập, Linh cố tình bước tới gần Dương, nở nụ cười đầy ẩn ý.
"Dương, tối nay anh rảnh không? Em có chút chuyện muốn bàn."
Dương không nhìn cô, chỉ lạnh lùng trả lời.
"Xin lỗi, Anh bận rồi."
Linh nhíu mày, nhưng vẫn cố giữ nụ cười.
"Anh lúc nào cũng bận. Hay là anh đang để tâm đến ai khác?"
Cô ta nhìn lướt qua phía Kiều một cách đầy mỉa mai.
Dương dừng lại, lần này anh quay hẳn sang Linh, ánh mắt sắc lạnh.
"Linh, Anh nghĩ em nên dừng lại. Những gì em làm gần đây đã quá đủ rồi. Anh không muốn tiếp tục bị kéo vào những chuyện không cần thiết."
Câu nói của Dương khiến Linh sững sờ, nhưng cô ta nhanh chóng che giấu sự bối rối bằng một nụ cười giả tạo.
"Anh nói gì vậy, Dương? Em chỉ đang quan tâm đến anh thôi mà."
Linh cười nhẹ, nhưng trong mắt cô ta hiện rõ sự tức giận.
Dương không trả lời, chỉ quay đi, ánh mắt một lần nữa hướng về Kiều.
Trong giờ giải lao, Hải Đăng kéo Kiều ra một góc, nhìn cậu đầy lo lắng.
"Kiều, em không cần phải chịu đựng một mình đâu. Nếu em không muốn đối mặt với Dương, anh sẽ nói chuyện thay em." Đăng nói.
Kiều lắc đầu, cố gắng nặn ra một nụ cười.
"Cảm ơn anh, Đăng. Nhưng em cần tự giải quyết chuyện này. Em không thể dựa vào anh mãi được."
Đăng khẽ thở dài, ánh mắt dịu dàng nhìn Kiều.
"Anh chỉ muốn em biết rằng em không cô đơn. Anh luôn ở đây vì em."
Lời nói của Đăng khiến Kiều cảm thấy ấm áp, nhưng đồng thời cũng càng thêm rối bời.
Tối hôm đó, Kiều nhận được một tin nhắn từ Dương:
Dương:
"Anh biết mình không có quyền đòi hỏi gì ở em nữa. Nhưng tối nay, hãy để anh nói rõ mọi chuyện. Anh sẽ chờ em ở sân thượng lúc 8 giờ. Nếu em không đến, anh sẽ hiểu và không làm phiền em nữa."
Kiều nhìn tin nhắn, lòng cậu rối bời. Một phần muốn đi, một phần lại sợ rằng mình sẽ yếu lòng thêm lần nữa.
8 giờ tối, Kiều đứng trước cửa phòng, nhìn đồng hồ. Cậu cắn môi, do dự rất lâu, nhưng cuối cùng vẫn quyết định bước ra khỏi phòng.
Trên sân thượng, Dương đã đứng đợi từ trước, gió lạnh thổi tung mái tóc anh. Khi thấy Kiều xuất hiện, đôi mắt anh sáng lên, như thể mọi hy vọng của anh được thắp lại.
"Kiều... cảm ơn em vì đã đến."
Dương nói, giọng anh khẽ run.
Kiều không đáp, chỉ đứng yên, chờ đợi lời anh muốn nói.
Dương hít một hơi sâu, ánh mắt nhìn thẳng vào Kiều.
"Anh đã suy nghĩ rất nhiều. Anh biết anh đã sai, biết rằng anh không đáng được tha thứ. Nhưng anh không thể từ bỏ em. Anh yêu em, Kiều, và anh sẽ làm mọi thứ để sửa chữa sai lầm của mình. Dù em có chấp nhận hay không, anh cũng sẽ chờ, đến khi nào em tin anh một lần nữa."
Kiều nhìn Dương, trái tim cậu như thắt lại. Những lời nói ấy chân thành đến mức cậu không biết phải đáp lại thế nào. Nhưng nỗi đau trong lòng vẫn còn đó, chưa thể xóa nhòa.
"Dương, em không biết liệu em có thể tin anh lần nữa hay không. Em sợ... sợ rằng nếu em mở lòng, anh sẽ lại làm em đau."
Kiều nói, giọng cậu run rẩy.
Dương bước tới, ánh mắt đầy quyết tâm.
"Anh sẽ chứng minh cho em thấy. Anh không hứa bằng lời nói, mà bằng hành động. Anh chỉ xin em một điều... đừng rời xa anh thêm nữa."
Kiều im lặng, nước mắt lăn dài trên má. Lần đầu tiên sau nhiều ngày, cậu cảm thấy trái tim mình vừa thêm một vết nứt, nhưng cũng đang dần được hàn gắn.
Dương nhìn Kiều đang rơi nước mắt, không kìm được nữa, anh nhẹ nhàng kéo cậu vào lòng.
"Kiều, làm ơn... đừng khóc nữa."
Dương nói, giọng khàn đi vì xúc động. Anh ôm Kiều thật chặt, như sợ rằng nếu buông ra, cậu sẽ biến mất mãi mãi.
Kiều đứng lặng trong vòng tay Dương, cảm nhận sự ấm áp mà cậu đã cố chối bỏ suốt bao ngày qua. Nỗi đau, nỗi giận dữ, và cả tình yêu dồn nén trong lòng cậu giờ đây trào dâng.
Cậu muốn đẩy anh ra, muốn hét lên rằng anh không xứng đáng, nhưng đôi tay cậu lại bất giác nắm chặt lấy áo Dương.
"Dương... tại sao anh lại làm thế với em? Tại sao để em tổn thương rồi mới nói rằng anh cần em?"
Kiều nghẹn ngào, giọng lạc đi trong tiếng khóc.
Dương siết chặt vòng tay hơn, như muốn bù đắp tất cả những gì cậu đã phải chịu đựng.
"Anh biết, anh sai rồi... Anh không đáng được tha thứ, nhưng anh không thể sống mà không có em. Anh hối hận từng giây vì đã để em chịu đau khổ. Làm ơn, hãy để anh sửa sai... Hãy để anh yêu em như em xứng đáng được yêu."
Kiều không trả lời, chỉ gục đầu vào ngực anh, nước mắt làm ướt áo Dương. Trái tim cậu đau nhói, nhưng cùng lúc đó, một chút ấm áp cũng len lỏi vào.
Một lúc lâu sau, Kiều khẽ nói, giọng như thì thầm:
"Dương, em sợ... sợ rằng nếu em tin anh lần nữa, em sẽ lại đau."
Dương cúi xuống, nhẹ nhàng lau nước mắt trên gương mặt cậu.
"Anh sẽ không để điều đó xảy ra, Kiều. Anh hứa với tất cả những gì anh có. Nếu em đau, anh sẽ đau gấp trăm lần. Anh sẽ không bao giờ làm tổn thương em nữa, dù chỉ là một chút."
Kiều nhìn vào đôi mắt tràn đầy sự chân thành của Dương, lòng cậu giằng xé. Nhưng sâu trong trái tim, cậu biết tình yêu dành cho Dương chưa bao giờ mất đi.
"Được rồi, Dương... Em sẽ thử tin anh lần nữa. Nhưng chỉ lần này thôi."
Kiều thì thầm, giọng khẽ run.
Dương mỉm cười, ánh mắt như sáng lên. Anh cúi xuống, đặt một nụ hôn nhẹ lên trán Kiều, như một lời cảm ơn.
"Anh sẽ không để em hối hận, Kiều. Cảm ơn em... cảm ơn vì đã cho anh cơ hội."
Họ đứng đó, trong vòng tay của nhau, mặc cho gió lạnh của đêm khuya thổi qua.
Với họ, giây phút này chính là sự khởi đầu mới, một hy vọng mong manh nhưng đầy chân thành.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro