Hôn Lễ


Hôn lễ là một ngày, hôn nhân là một đời. Chúng ta mang đến cho nhau không chỉ là một người, mà là một đời, một mái ấm.

...

Buổi tối trước hôn lễ, LingLing Kwong và Orm Kornnaphat gác lại mọi lịch trình, cùng bay tới địa điểm chụp ảnh ngoại cảnh. Cả hai bao một chuyến phi cơ riêng, dẫn theo đoàn đội, năm ngày bay tới bốn địa điểm, chụp ảnh cưới theo đủ loại phong cách.

Cuối cùng chụp ảnh áo dài Việt Nam, một bộ với chủ đề "Thiếu Nữ Trong Sen", một bộ lấy chủ đề "Đám Cưới Việt", mượn sự giúp sức của đạo cụ trong studio Việt để hoàn thành.

Ngày diễn ra hôn lễ, ánh nắng vừa vặn, bầu trời xanh ngát, mây trắng bồng bềnh, giống như bức tranh sơn dầu sinh động.

Để thuận tiện, hai người về nhà bố mẹ ở trước hai ngày, căn biệt thự nằm độc lập dù có ồn ào cũng không làm phiền dân cư xung quanh, tự do hơn chút ít. Vừa sáng sớm, Orm Kornnaphat và LingLing Kwong đã thức dậy chuẩn bị trang điểm, hai người mặc hỷ phục màu đỏ rực thêu chỉ vàng truyền thống của Trung Quốc, dựa theo trình tự tổ chức tiệc rượu theo kiểu Trung Quốc vào buổi sáng, tới tối mới là hôn lễ kiểu Thái Lan, cả ngày sẽ rất mệt.

Trong nhà được trang trí rực rỡ, khắp nơi đều dán chữ hỷ cùng bóng bay nhiều màu, không khí nồng đượm.

Chín giờ hơn, họ hàng bạn bè của nhà Orm Kornnaphat đều có mặt, trên có ông bà nội hơn tám mươi tuổi, dưới có cháu gái vừa tròn hai tuổi, còn có mấy người bạn thời đi học của Orm Kornnaphat, mọi người hàn huyên vui vẻ, nhà cửa vô cùng náo nhiệt.

Đa phần mọi người đều biết LingLing Kwong từ trước, khó tránh hiếu kì, bạn bè "chất vấn" Orm Kornnaphat tại sao lại giấu giấu giếm giếm, trước kia không lọt ra bất kì phong thanh nào hỏi tới là "đồng nghiệp thôi", vừa hỏi vừa gào thét nói cô dâu quá đẹp, không tiện để người ta thăm dò.

"Tôi theo đuổi vợ tôi vất vả lắm đấy, chuyện chưa xác định, tôi nào dám tùy tiện nói."

Orm Kornnaphat ôm lấy LingLing Kwong dựa vào sofa, thuần thục ứng phó với câu hỏi, em lo lắng bảo bảo nhà mình không thể thích ứng với phong cách của đám bạn "trẻ trâu lầy lội" này, lúc nào cũng chuẩn bị làm trung gian dàn xếp, nhưng thái độ của LingLing Kwong rõ ràng rất tốt, người khác nói gì cũng có thể tiếp đôi câu, cũng nể mặt mũi Orm Kornnaphat.

"Ôi chao, thì ra là Orm nghịch tử theo đuổi à ~" Mọi người cười ồ lên.

Trong đám không ai không biết, Orm Kornnaphat nổi tiếng là "người phũ phàng", trước giờ chỉ có người khác theo đuổi, người khiến Orm Kornnaphat chủ động theo đuổi từ đầu tới cuối, nghĩ thôi cũng thấy chỉ có LingLing Kwong mới làm được thế.

Orm Kornnaphat khẽ trợn mắt chuẩn bị làm tư thế đấm người, quay đầu nhìn về phía LingLing Kwong, trùng hợp người kia cũng nghiêng mặt nhìn về phía em, ánh mắt hai người chạm nhau, ăn ý cười lên.

Tiểu bối ngồi một góc, trưởng bối ngồi một bên, người vui nhất chẳng ai ngoài bố mẹ, con gái độc thân đã nhiều năm, cuối cùng gặp được người tốt, dẫn về cho hai người một cô con gái khác, yên lòng tới nhường nào. Cho dù kết hôn hay không, sau này đám trẻ có người để chăm sóc lẫn nhau, làm bố mẹ chỉ cần thế là đủ.

Gần mười một giờ, xuất phát tới khách sạn.

Theo phong tục của Trung Quốc, cô dâu ra khỏi cửa nhà phải bước qua chậu lửa, ngụ ý ngày tháng sau khi kết hôn dư dả, trong sân đặt hai chiếc chậu bạc, bên trong than củi đang cháy đỏ. Orm Kornnaphat và LingLing Kwong nắm tay nhau ra khỏi cửa nhà, đứng trước chậu lửa, nhìn nhau cười lên.

Hai người đồng thời nhấc chân, bước qua chậu lửa, cảm thấy lòng bàn chân sinh nhiệt, dường như lồng ngực cũng nổi lên ngọn lửa.

Xe của quan khách đỗ thành một hàng trước cổng, dẫn đầu là xe rước dâu Rolls-Royce màu trắng, trước mui xe phủ đầy hoa hồng đỏ rực, bao trùm lấy một cặp búp bê cô dâu mặc váy cưới, anh em họ của Orm Kornnaphat tranh nhau đi lên phía trước mở cửa xe, chào đón hai người lên xe.

Orm Kornnaphat để LingLing Kwong lên trước, một tay chặn trên nóc cửa, một tay đỡ lấy vai nàng, đợi người kia lên trên, lại nhấc vạt váy cho nàng ấy, sau đó bản thân mới lên xe.

Vừa ngồi vững, LingLing Kwong liền nắm chặt lấy tay Orm Kornnaphat.

"Nong Orm..."

"Ừm, em đây." Orm Kornnaphat khẽ đáp, tay còn lại chầm chậm phủ lên.

LingLing Kwong nhìn sâu vào đôi mắt Orm Kornnaphat, cong khóe môi: "Chúng ta sắp kết hôn rồi."

"Đúng thế..." em hít sâu một hơi, trong mắt hiện lên ánh nước, "Sắp kết hôn rồi."

Bàn tay hai người nắm chặt lấy nhau.

Đoàn xe vững vàng di chuyển về phía khách sạn, địa điểm tổ chức sớm đã trang trí xong, hôn lễ kiểu Trung Quốc được cử hành ở đại sảnh chính, bên trong ngập tràn hương vị cổ kính, mang đậm phong cách Trung Quốc, tổng động có tám chiếc bàn tròn lớn dựa theo số lượng khách mời tới dự tiệc.

Tuy nói là hôn lễ nghi thức truyền thống Trung Quốc, nhưng chẳng qua là bề ngoài, dựa theo trình tự chính, nhưng không quá nghiên cứu chi tiết. Hai cô dâu kính trà cho bố mẹ, vén khăn trùm đầu, liền khai tiệc, trên sân khấu biểu diễn điệu nhảy truyền thống sử dụng nhạc cụ truyền thống như đàn tranh, tì bà và tiêu, quan khách bên dưới nâng chén chúc tụng, náo nhiệt vui vẻ.

Buổi chiều có mấy tiếng nghỉ ngơi, khách sạn nghỉ dưỡng bao gồm cả công viên, đầy đủ thiết bị giải trí, bạn bè thân thích có thể hoạt động tự do.

Khoảng ba bốn giờ, Dew Pinkamol và Cherry Khemapsorn cũng có mặt.

Mọi người đều vây quanh phòng ngủ, uống trà ăn điểm tâm, gia đình của bạn bè có mặt tại buổi lễ ít nhiều cũng có bối cảnh, hoạt động giống như hôn lễ, ngoại trừ tới chúc mừng góp vui, còn có thể kết thêm bạn, trao đổi tài nguyên quan hệ. Dew Pinkamol và Cherry Khemapsorn còn chưa kịp nói chuyện với cô dâu mấy câu, đã bị nhóm bạn vừa tới kéo đi nói chuyện.

Người trong cùng thế giới, trò chuyện rất tự nhiên.

Gần tới năm giờ, Orm Kornnaphat và LingLing Kwong đi thay váy cưới.

Khác với lúc mặc thử ở nhà, khi LingLing Kwong mặc chiếc váy cưới không cổ tinh tế lên người, nhìn bản thân trước sau lộ ra những chỗ cần lộ, lại càng thêm xấu hổ căng thẳng, chỉ sợ người mù không thấy được, nàng ấy chắc chắn là người đẹp nhất hôm nay.

"Phu nhân ~"

Orm Kornnaphat sớm đã thay xong váy cưới của bản thân, đợi người kia một lúc lâu không ra ngoài, sốt ruột kéo rèm chui vào trong, liền nhìn thấy LingLing Kwong đỏ ửng mặt đứng trước gương, dáng vẻ yêu kiều, độ cong đôi gò bồng đảo trước ngực vô cùng rõ ràng, gợi cảm lại rực rõ.

Đôi mắt Orm Kornnaphat thẳng tắp, cổ họng vô thức trượt xuống, nhấc vạt váy đi tới, cúi đầu đánh giá hai bảo bối nhỏ, lẩm nhẩm: "LingLing Kwong, chị đẹp quá..."

"Mắt nhìn đi đâu thế?" LingLing Kwong nhất thời xấu hổ, đánh khẽ lên tay Orm Kornnaphat, nghiêng người đi.

Một giây sau, nàng liền bị đè lên tường.

"Làm sao đây LingLing Kwong? Đột nhiên em không muốn chị mặc chiếc váy này nữa." Khuôn mặt Orm Kornnaphat ngập tràn oán thán nhìn LingLing Kwong.

"Tại sao?"

"..."

"Hửm?"

Orm Kornnaphat chần chừ rất lâu, đột nhiên bĩu môi như trẻ con giận dỗi, "Bên ngoài nhiều người như thế, lát nữa ra ngoài sẽ bị nhìn sạch mất. Vợ em chỉ có thể để em ngắm thôi."

Phì!

"Sao em có thể đáng yêu vậy chứ, hả?" LingLing Kwong cười thành tiếng, giơ tay véo má Orm Kornnaphat, "Vậy nếu để em mặc, chị cũng sẽ không đồng ý. Bảo bối của chị chỉ có thể để một mình chị ngắm."

Orm Kornnaphat ngây ra: "Em là gì của chị?"

"Bảo bối."

"Nói lại lần nữa đi?"

"Em là bảo bối của chị." LingLing Kwong nhích tới bên tai Orm Kornnaphat, cất lên từng câu từng chữ.

Orm Kornnaphat đỏ ửng mặt, ngượng ngùng như cô vợ nhỏ, đưa ngón trỏ ra chọc lên trán LingLing Kwong, hừ khẽ một tiếng qua mũi, lẩm nhẩm: "Nên gọi em như thế từ lâu rồi mới đúng."

"Thích chị gọi em là bảo bối à?" LingLing Kwong cong khóe môi lên, biết rõ còn cố hỏi.

"Ừm."

"Bảo bối..."

"Ơi!"

"Tiểu Orm bảo bối ~"

Orm Kornnaphat phồng má cười lên, vùi mặt lên vai LingLing Kwong, trong mắt là nụ cười ngập tràn hạnh phúc.

Hai người dính lấy nhau một lúc, nếu không phải vì thời gian không cho phép, với tính cách của cả hai, sẽ lập tức "ăn thịt" nhau tại hiện trường, tiến hành một cuộc "phiêu du váy cưới". Thấy sắp tới giờ, hai người không thể không ra ngoài, để thợ trang điểm dặm lại lớp trang điểm.

Sáu giờ đúng, quan khách nhập tiệc.

Lễ đường nguy nga lộng lẫy, lấy màu trắng và vàng làm chủ đạo, trang trí thành lâu đài nơi công chúa và nữ vương sinh sống trong truyện cổ tích, đẹp đẽ lại xa hoa.

Trên thảm đỏ dài vô tận bày ngập cánh hoa màu hồng, tiếng dương cầm trầm bổng cất lên, Orm Kornnaphat đứng trước bục tuyên thệ, nghiêng người nhìn về phía bóng dáng ở cuối thảm đỏ, ánh mắt ươn ướt.

Tay phải LingLing Kwong cầm hoa, tay trái nắm lấy tay ba ruột, mặt mày hai cha con kiên định, khóe môi cong lên nụ cười dịu dàng, đi từng bước từng bước về phía Orm Kornnaphat.

Cánh hoa nhảy múa ngập trời, không ngừng rơi lên đầu, lên người cả hai, giống như một giấc mơ.

Khoảng cách giữa hai người càng ngày càng gần.

Orm Kornnaphat nhìn người yêu đi về phía mình, vô thức hít sâu một hơi, không chờ nổi đưa tay về phía LingLing Kwong, chớp chớp mắt, cứng rắn kìm lại nước mắt.

Ngày đại hỷ, tuyệt đối không thể khóc.

Cuối cùng, hai cha con đi tới trước mặt Orm Kornnaphat, cha nắm lấy tay con gái đặt vào lòng bàn tay Orm Kornnaphat, hé môi cười: "Tiểu Orm, ba giao con gái cho con, ba chỉ có duy nhất một tiểu khả ái là LingLing, ba hi vọng con sẽ mãi yêu thương và chăm sóc con bé thay ba quãng đời còn lại."

"Ba hãy nhẹ lòng tin tưởng ở con, yêu thương chị ấy là nhiệm vụ của cả cuộc đời con." Orm Kornnaphat dịu dàng cười cười, ngẩng mắt nhìn về phía LingLing Kwong đang thắm thiết ngắm nhìn bản thân, vành mắt lại ươn ướt.

Em không thể không ra sức chớp mắt, hít thở sâu, nắm chặt lấy tay người kia.

Người cha quay người, lấy hộp đựng nhẫn từ chỗ bà Koy tới, đưa tới bằng hai tay, nhìn hai cô con gái mỗi người lấy một hộp, hoàn thành nhiệm vụ, người cha nhường lại sân khấu lùi sang một bên.

Trên chiếc nhẫn bạch kim được khảm một viên kim cương lớn, ánh đèn chiếu lên lấp lánh rực rỡ, ánh sáng khúc xạ lóe lên, Orm Kornnaphat nâng tay LingLing Kwong, cẩn thận đeo nhẫn lên ngón áp út của nàng, LingLing Kwong đặt hoa lên bục tuyên thệ, cũng đeo nhẫn lên cho Orm Kornnaphat giống như người kia, hai người chăm chú nhìn nhau, thắm thiết dâng trào.

Quan khách lần lượt đứng dậy vỗ tay.

Người chủ trì hôn lễ nói mấy câu góp vui, không khí hiện trường càng thêm phần náo nhiệt, sau đó lại để Orm Kornnaphat và LingLing Kwong, mỗi người nói với đối phương một câu.

Đưa micro tới cho LingLing Kwong trước, LingLing Kwong xúc động tới nỗi tay run run, nhưng ánh mắt vẫn dính lên mặt Orm Kornnaphat không rời một giây, đôi môi đỏ động đậy: "Em là ánh sáng dịu dàng và ấm áp nhất trong cuộc đời chị. Mong rằng em sẽ luôn gặp những điều tốt đẹp. Và tương lai của chúng ta sẽ ngày càng rực rỡ hơn nữa nhé. Hãy cùng nắm tay nhau, cùng nhau cố gắng, cùng trưởng thành và cùng viết nên những ngày tháng thật đẹp em nhé."

Orm Kornnaphat lập tức đỏ ửng mắt, cứng rắn nhẫn nhịn, nhận lấy micro, âm thanh nghẹn ngào cất lên câu nói: "Gửi Ling Ling, người em thương. Cảm ơn thế giới này đã đưa chị đến bên em, để chúng ta có thể tìm thấy nhau giữa bao la cuộc đời này. Em mong rằng tình yêu này sẽ luôn dịu dàng, ngọt ngào và bền lâu như những ngày đầu. Hi vọng rằng, dù hôm nay hay mãi về sau, chúng ta vẫn sẽ là một phần quan trọng trong cuộc đời nhau."

Bố mẹ ở bên dưới đang lau nước mắt.

Hai người cùng tuyên thệ, tiếng vỗ tay vang lên không ngừng.

Khoảnh khắc ấy hai người lĩnh hội sâu sắc, hai cánh tay giao nhau, níu lấy nhau, ngửa đầu chầm chậm uống ly rượu giao bôi đã được ủ nhiều năm.

"Ngọt không?" Orm Kornnaphat cười hỏi.

LingLing Kwong xấu hổ rũ mắt, gật đầu: "Ngọt."

"Rượu, hay là em?"

Người trước mặt nghiêng người nhích gần, đôi môi đỏ tươi gần trong gang tấc, phả ra một hơi, vô cùng quyến rũ. Trái tim LingLing Kwong rung lên, ánh mắt đột nhiên mê li, cầm lòng chẳng đặng hôn lên khóe môi Orm Kornnaphat, xấu hỗ cười lên: "Nong Orm ngọt nhất."

"Ồ..."

Quan khách không hẹn mà gặp bắt đầu trêu chọc, tiếng vỗ tay càng thêm nhiệt liệt.

Orm Kornnaphat ngẩn ra đôi giây, pháo hoa trong đầu nhanh chóng nở rộ, em vui vẻ ôm lấy mặt LingLing Kwong, cẩn thận hôn lên đôi môi kia.

Không khí được đẩy lên cao trào.

Nụ hôn kéo dài mấy giây, hai người đỏ mặt buông đối phương ra, khóe môi cong lên nụ cười hạnh phúc.

Bên ngoài truyền tới những âm thanh cực lớn, xuyên qua cửa sổ chạm sàn có thể nhìn thấy những tia pháo bông đủ loại sắc màu vút lên bầu trời đêm, ánh lửa tô điểm lên bầu trời, biến mất trong tinh tú, cùng nhau chiếu rõ, hoà thành một biển pháo hoa.

Trong tiếng cười nói, Orm Kornnaphat và LingLing Kwong ôm lấy nhau đắm chìm trong thế giới riêng của mình.

"Chào chị,
phu nhân Sethratanapong."

"Chào em,
phu nhân Sirilak Kwong."




_________________________

chào các người đẹp, hôm nay có chút quà nhỏ dành tặng cho mọi người vì chương "Hôn Lễ" này được mình viết ngay ngày đặc biệt 27/2/2025 với mình, trong năm 2025 này mình chắc chắn sẽ ra thêm nhiều series trong bộ "ĐƯỜNG MẬT".

bật mí nhỏ nè, những lời LingOrm lúc tuyên thệ là real so real nhé, mình đã lấy từ tấm thư họ gửi nhau đêm valentines và dịch lại, tiểu thuyết cũng không lại mấy chỉ <3

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro