Chương 39

Trịnh Sảng mím môi, cố gắng áp chế sự rung động mãnh liệt đang dâng lên trong lòng. Chỉ qua một cái chớp mắt, cô lập tức cười thật tự nhiên, dùng ánh mắt xa lạ nhìn người đối diện mà nói:

"Dù sao thì rất cảm ơn anh vì hành động cứu giúp vừa rồi."

Người nọ mặc một thân vest đen lịch lãm, khuôn mặt so với trước kia càng thêm âm trầm đáng sợ hơn nhiều lần, cũng kiệm lời hơn trước. Không sai, anh là Dương Dương, người đã từng phá vỡ lời hứa với cô. Anh ta nói sẽ không làm cô tổn thương, nhưng cuối cùng thì sao? Ngay tại trong đêm em gái cô xảy ra chuyện, cô cũng nằm viện, anh ta lại vô tâm vô tình ôm người phụ nữ khác trong lòng mà vui vẻ. Trịnh Sảng nghĩ cả đời này mình cũng sẽ không quên được hình ảnh khi đó.

Anh nhìn chằm chằm vào cô, trong mắt không có bất cứ biến hóa gì, thật lâu thật lau sau, môi mỏng mới nhẹ phun ra hai chữ:

"Tiện tay."

Trịnh Sảng gật đầu với anh xem như chào hỏi, sau đó cứng rắn xoay người đi, vừa quay lại đã thấy Bạch Kính Đình đang lo lắng nhìn Thiên Vũ rồi mang theo dáng vẻ hối lỗi liếc mắt với cô:

"Bảo bối không sao chứ?"

"Ừ, không sao, chỉ là đang ngủ thôi."

Trịnh Sảng dù muốn cũng không thể trách Bạch Kính Đình, bởi vì vừa rồi do cô cô lơ là, cục cưng mới xảy ra chuyện, sau này vẫn nên trông coi đứa nhỏ của mình cẩn thận thì hơn.

Lúc này cô đang nói chuyện với Bạch Kính Đình, không có quay đầu lại, nhưng cũng cảm nhận được ánh mắt sau lưng mình vô cùng lạnh lẽo, giống như muốn đem cô đông cứng. Bất quá bốn năm nay cô nếm đủ mọi đau khổ, đâu còn sợ hãi trước khí thế của người khác nữa? Cô cười cười không thèm để ý chút nào.

"Cảm ơn Dương thiếu đã giúp Tiểu Vũ nhà tôi." Bạch Kính Đình nâng mắt nhìn về phía người đàn ông đang đứng sau lưng Trịnh Sảng, theo bản năng sinh ra địch ý với anh ta, nhưng ngoài mặt vẫn mở miệng ôn hòa nói một câu.

Dương Dương nghe đến bốn chữ cuối cùng liền cảm thấy hơi khó chịu, nhưng thủy chung cũng không biểu hiện ra bên ngoài. Anh đạm bạc nhìn khuôn mặt hơi ửng hồng của đứa trẻ trên tay Trịnh Sảng, lại nhìn bọn họ đứng cùng một chỗ, cảm giác vô cùng chướng mắt. Môi mỏng hơi hơi nhếch lên:

"Tôi chưa từng nghe nói qua, Bạch thiếu có vợ con."

Bạch Kính Đình cũng là người lăn lộn trên thương trường, sao có thể không nhận ra Dương Dương cố tình vạch trần lời nói của mình? Trước khi theo đuổi Trịnh Sảng, anh đã âm thầm điều tra một chút, phát hiện cô là vợ trước của Dương Dương.

Lúc này tình địch gặp nhau, giống như kẻ thù diệt tộc từ kiếp trước vậy, ánh mắt bắn ra từng tia nguy hiểm.

Đối mặt với khí thế của Dương Dương, Bạch Kính Đình vẫn giữ dáng vẻ thản nhiên, cười nói:

"Không nghĩ là Dương thiếu lại quan tâm đến vấn đề vợ con của tôi như vậy."

Không thừa nhận, cũng không phủ nhận mối quan hệ cha con của mình và Tiểu Vũ. Anh hơi cúi đầu, thấy Trịnh Sảng sắc mặt không tốt lắm, vội vươn tay ra ôm Tiểu Vũ rồi chớp mắt nhìn cô:

"Anh đưa em và cục cưng về."

Trịnh Sảng biết anh cố tình nói ra mấy lời dễ khiến người khác hiểu lầm, bình thường chắc cô sẽ tốn công đi giải thích một phen, nhưng hiện tại thì lại không nói gì, chỉ gật đầu rồi cùng anh sánh vai rời khỏi bữa tiệc.

Vừa cất bước, cánh tay đột nhiên bị người kéo lại, bởi vì đang mang giày cao gót cùng không phòng bị, Trịnh Sảng hơi lảo đảo một cái, lưng tựa vào trên ngực của người kia.

Cô nhăn mày tránh thoát hơi ấm từ phía sau, muốn rút tay về, lại không cách nào thoát khỏi sự kiềm kẹp của anh, trong giọng nói thoáng cái lộ rõ sự tức giận:

"Anh làm gì vậy? Buông ra cho tôi!"

Bạch Kính Đình không nghĩ tới Dương Dương sẽ làm ra hành động như vậy, định tới giúp Trịnh Sảng mới sực nhớ trên tay vẫn còn ôm cục cưng, vội nheo mắt nhìn anh ta:

" Dương thiếu, phiền anh buông tay."

Dương Dương không hề lung lay, dùng lực nắm chặt cánh tay Trịnh Sảng:

"Đứa nhỏ này, thật là con của Bạch Kính Đình?"

Anh không kiểm soát được sức mạnh, siết đến nỗi cô bị đau mà kêu lên một tiếng, thế này mới được thả lỏng một chút.

Sắc mặt Trịnh Sảng hơi biến trắng, cười yếu ớt mà nói:

"Nếu đúng là vậy thì sao? Nếu là của người khác thì lại thế nào? Dương Dương, anh và tôi không thân thiết đến mức đụng chạm tay chân, vẫn nên buông ra trước khi có người dị nghị thì hơn!"

Đúng là xung quanh đã bắt đầu có người nhìn qua phía này, biểu tình xem kịch vui. Hai nam nhân xuất sắc như vậy cùng tranh một người phụ nữ, không vây xem thì uổng tính tò mò của con người quá!

Ngón tay thon dài của Dương Dương hơi run lên, lập tức thả tay cô ra.

"Xin lỗi, là do tôi lỗ mãng."

Trịnh Sảng đứng vững lại, cùng Bạch Kính Đình rời đi, thái độ thờ ơ lạnh nhạt vô cùng.

Dương Dương nhìn bọn họ, nở nụ cười khinh miệt dành cho chính mình.

Một khắc khi nhìn thấy Trịnh Sảng xuất hiện và dắt theo đứa trẻ đáng yêu kia, anh gần như không thể tin nổi vào mắt mình. Bốn năm, anh vất vả tìm cô bốn năm rồi, ngay cả trong mơ cũng nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp kiều mị đó. Anh thậm chí cho người theo dõi phía Ý Hàm - em gái cô, hi vọng tìm được chút thông tin, nhưng thật sự vô lực. Bởi vì ngay cả em gái cô cũng không biết cô đi đâu!

Anh điên cuồng điều động nhân lực của Dương gia, có đoạn thời gian còn bị kiệt sức phải nằm ở bệnh viện truyền dịch. Đến lúc sắp tra được địa chỉ của cô thì lại phát hiện cô đang dây dưa cùng Bạch Kính Đình. Bởi vì vấn đề nhân lực ở Mỹ mỏng manh, lại bị Bạch gia quấy phá, anh chỉ thu được một vài tấm ảnh khi Bạch Kính Đình ra vào nhà cô. Lúc ấy anh cũng không ngờ được mối quan hệ của Trịnh Sảng và Bạch Kính Đình tốt như vậy, tiến triển nhanh đến mức ở cùng một chỗ.

Còn có một điều khiến anh rất khó chấp nhận nữa, đó là rối loạn nội tiết tố không hề dễ chữa, cho dù dùng thuốc để điều trị lâu dài và dưỡng thân thể, thì tỉ lệ thụ thai cũng cực thấp. Nhưng cuối cùng, cô vẫn có thai. Bây giờ còn mang theo con trai trở lại...

Dương Dương lẳng lặng đứng ở trong góc sảnh, quanh thân tản ra khí lạnh làm cho mọi người ái ngại không dám lại gần.

Anh bóp chặt ly rượu trong tay, không ngừng nghĩ đến khuôn mặt lạnh nhạt của cô, cười đến tà mị.

" Trịnh Sảng, em giỏi thật. Dùng một tờ giấy khám vô sinh đổi lấy triệu đô, sau đó không chút nghĩ ngợi rời bỏ tôi. Lẽ ra trước kia tôi không nên để em bước chân ra khỏi biệt thự mới đúng."

Khi nói những lời này, ánh mắt của Dương Dương dừng lại trên chiếc nhẫn cưới tinh xảo ở ngón áp út. Cô ký giấy ly hôn, ngay cả nhẫn cũng trả lại, nhưng anh vẫn luôn đeo nó bên mình, một tấc không rời.

Nếu nói ra, chỉ sợ anh sẽ bị thiên hạ chê cười. Dương tổng lạnh lùng bá đạo lại trở nên si tình ngu ngốc như vậy, cho dù bị vợ đá cũng vẫn nhớ mãi không quên.

Lần trước anh có thể quên được Hạ Thiên, nhưng lần này, anh không buông được Trịnh Sảng

Bạch Kính Đình lái xe đưa Trịnh Sảng về, trên đường đi vẫn không ngừng thử dò xét thái độ của cô đối với chồng cũ. Nhưng cô chỉ cười đáp tự nhiên, không có chút biểu hiện gì gọi là nhớ nhung hay quyến luyến.

Càng như vậy, anh biết cô càng để tâm người kia. Mặc dù cô đã cố gắng che giấu, song ánh mắt phủ sương mù lại bán đứng nội tâm yếu đuối của cô.

" Trịnh Sảng, em còn yêu anh ta đúng không?"

Anh đột nhiên hỏi, khiến cho khuôn mặt trấn định của cô gái hơi cứng lại.

"Anh nói đùa. Tôi đã không còn quan hệ gì với anh ta từ lâu rồi."

Thấy cô vẫn mạnh miệng, Bạch Kính Đình lắc đầu:

"Theo đuổi em lâu như vậy, lí nào anh lại không hiểu trong lòng em đang nghĩ gì?"

Trịnh Sảng ngồi ghế sau nên không nhìn được biểu cảm của Bạch Kính Đình, nhưng cũng biết chắc chắn lúc này anh rất nghiêm túc.

"..."

Cô biết nếu trở lại sẽ có ngày chạm mặt Dương Dương, nhưng sống ở bất kì đâu cũng không giống như ở quê nhà, vừa thân thuộc lại thoải mái, cho nên vẫn quyết định quay về.

Trịnh Sảng vốn đã chuẩn bị tâm lý rồi, thế nhưng vừa nãy nhìn thấy Dương Dương, cô vẫn không khống chế được mà nhớ về những kỉ niệm không vui trước đây! Không thể khiến anh ta hoàn toàn biến mất khỏi tâm trí! Không thể quên!

Bạch Kính Đình không tiếp tục hỏi, sau khi dừng xe lại liền ôm Tiểu Vũ lên phòng ngủ.

Ý Hàm há to miệng nhìn người đàn ông kia, lại nhìn chị cô, muốn nói lại thôi, những người thích chị cô sao đều khủng như vậy nhỉ? Cái dáng vẻ cao quý kia, so với Dương Dương cũng không kém chút nào.

Vẻ mặt ngốc nghếch của Ý Hàm chọc dì Trịnh phì cười, sau đó vội lôi kéo cô nàng đi chỗ khác để chừa chỗ cho đôi trẻ.

Trịnh Sảng biết dì cô hi vọng cô tái giá nên mới tỏ thái độ như vậy, cười méo xệch đưa Bạch Kính Đình ra cổng.

Gió đêm mang theo chút hơi lạnh vuốt ve bờ vai nõn nà của cô, Trịnh Sảng thân mình khẽ run lên.

Bạch Kính Đình vẫn chưa đi, đứng cách cô mấy bước chân mà chậm rãi nói:

" Trịnh Sảng, anh thích em lâu như vậy rồi, cũng tỏ rõ sẽ không thay lòng, chúng ta hẹn hò được không?"

Đây không phải lần đầu Trịnh Sảng nghe được lời tỏ tình từ miệng Bạch Kính Đình, có điều lần này đặc biệt đơn giản và trực tiếp. Theo thường lệ, cô muốn từ chối.

"Anh sẽ chờ, ba ngày sau, hi vọng em có thể cho anh một câu trả lời. Đừng vội, cứ suy nghĩ kĩ đã." Bạch Kính Đình vội vàng chặn lại lời cô sắp nói.

Anh xoay người mở cửa xe, sau đó sực nhớ ra một chuyện, áy náy nói:

"Về chuyện của Tiểu Vũ, anh xin lỗi."

Trịnh Sảng thở dài một hơi, nhìn chiếc xe lao nhanh trên đường lớn mà tâm trạng phức tạp khó nói thành lời.

Cô trở về phòng dùng khăn ấm lau sơ qua cơ thể của bảo bối, sau đó hôn một cái lên khuôn mặt của thằng bé.

Thiên Vũ mơ mơ màng màng bị mama chọc tỉnh, bàn tay nhỏ bé quơ quào trong không khí tìm được ngón trỏ của Trịnh Sảng liền nắm chặt.

"Mẹ... con muốn ba..."

Cục cưng dường như là đang mớ ngủ, dáng vẻ mười phần đáng yêu, lẩm bà lẩm bẩm mấy câu đều gọi "ba".

Trịnh Sảng vuốt ve đầu nhỏ của con trai, sau đó ôm đứa trẻ vào lòng thật chặt.

Tiểu Vũ tuy luôn tỏ vẻ mình không bận tâm, nhưng con nít có đứa nào mà không thích có cả ba và mẹ chứ? Cô cúi đầu khẽ nói:

"Bảo bối, mẹ sẽ suy nghĩ."

Hôm nay gặp lại Dương Dương khiến cô bị kích thích không nhỏ, lại thêm Bạch Kính Đình hối thúc và Tiểu Vũ mong muốn, rốt cuộc cũng không thể lạnh nhạt được nữa. Cô nghĩ, so với việc bị Dương Dương dây dưa thì để Bạch Kính Đình ở bên cạnh vẫn tốt hơn.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro