Chương 178: Thập Tứ công chúa


Nhiều lần đều dẫm lên vạt áo kéo trên đất, nhờ có An Hoằng Hàn đỡ cho nàng, nếu không Tịch Tích Chi chính xác sẽ ngã úp mặt.

An Hoằng Hàn ngồi xổm người xuống, nắm lên một đoạn vạt áo quá dài của Tịch Tích Chi, roẹt một tiếng liền xé rách.

"Hiện tại sẽ không dẫm xuống nữa." An Hoằng Hàn ném mảnh vải vụn trong tay ra, lôi kéo Tịch Tích Chi đi ra ngoài.

Tư Đồ Phi Du và Lưu Phó Thanh đều đã chờ ở bên ngoài rồi, vừa nhìn thấy bệ hạ ra ngoài, vội vã nghênh đón, "Bệ hạ, bây giờ nên làm gì?"

"Còn có thể làm sao? Chúng ta không có biện pháp ngăn cản nước lũ tràn lan." An Hoằng Hàn sửa sang lại vạt áo cho Tịch Tích Chi.

Bộ quần áo này thật sự là quá lớn, Tịch Tích Chi mặc lên người, tựa như một tiểu hài tử trộm mặc y phục của người lớn, nhìn có chút mắc cười.

"Vị cô nương này là . . . . . ?" Tư Đồ Phi Du nói lên nghi vấn, tin tưởng có rất nhiều người muốn biết đáp án này.

Ánh mắt đám binh lính kia gần như cũng nhìn chằm chằm bên này.

Bệ hạ rất sủng ái với người thiếu nữ này, ngay cả y phục của mình cũng cho đối phương mặc, nếu như nói hai người không có quan hệ, ai sẽ tin tưởng?

"Nàng là đệ tử của một vị đạo trưởng, đồng thời cũng là nữ nhân của trẫm." An Hoằng Hàn sóng nước chẳng xao nói.

Vậy mà lời này lại làm mọi người bị đả kích cực lớn, khó trách mới vừa rồi nàng có thể sử dụng pháp thuật, đoán chừng còn có chút đạo hạnh. Về phần câu nói phía sau kia, ánh mắt của mọi người không khỏi bắt đầu quan sát mặt của Tịch Tích Chi, xác thật là một tiểu mỹ nhân, bệ hạ coi trọng nàng cũng không có gì là lạ.

"Xin hỏi danh tính của vị cô nương này?" Đã gặp mặt vài lần rồi, Lưu Phó Thanh vẫn không có nói chuyện nghiêm túc với Tịch Tích Chi, nếu không phải mới vừa rồi nhìn thấy Tịch Tích Chi cứu đám binh lính kia, đoán chừng ông còn chưa liếc mắt nhìn nàng một cái.

Tên? Tịch Tích Chi nháy mắt mấy cái, không dám báo ra tên thật của mình. Vừa định nói bừa một cái tên, đột nhiên An Hoằng Hàn bên cạnh đoạt lời nói: "Nàng là cô nhi, không có họ chỉ có tên, gọi là Tương Tích."

An Hoằng Hàn vén một nhánh tóc của Tịch Tích Chi lên, ở trong tay vuốt vuốt. Trong lòng lại nghĩ thầm, dù sao không lâu sau, trên tên của nàng cũng sẽ có họ của mình, tạm thời không cần họ cũng được.

Nghe An Hoằng Hàn thuận miệng nói ra tên kia, Tịch Tích Chi âm thầm nghiến răng, ai muốn cùng chàng tương tri tương tích*!

*Tương tri Tương Tích:  hiểu nhau tiếc nhau

Cái tên này ngụ ý cũng quá trực tiếp đi.

"Thì ra là Tương Tích cô nương, xin hỏi sư phụ ngươi là vị cao nhân đắc đạo nào?" Trong mắt Tư Đồ Phi Du lóe qua một đạo tinh quang, đã đánh chủ ý tới trên đầu sư phụ của nàng.

Chuyện cho tới bây giờ, Tịch Tích Chi cũng không muốn tiếp tục lừa gạt, "Ông ấy chính là Tịch đại phu giúp người trị bệnh ở mấy ngọn núi gần đây. Chẳng qua hiện nay . . . . . . ông ấy còn có chút việc bận, không phân thân ra được."

Trừ chuyện Giao Long kia, còn có chuyện gì có thể cuốn lấy sư phụ?

Nghĩ tới không biết tình huống bên kia thế nào, Tịch Tích Chi có chút nóng nảy, tiến tới bên tai An Hoằng Hàn, nhỏ giọng nói: "Ta muốn đi xem một chút."

Thật ra thì trong lòng An Hoằng Hàn cũng nghĩ như vậy, mặc dù Long Châu trong cơ thể hắn còn chưa có dung hợp, nhưng chỉ cần có thể tận dụng năng lực suy yếu của hắn, hắn sẽ không tiếc.

Làm ra một dấu tay với Tư Đồ Phi Du và Lưu Phó Thanh, gọi hai người này đến một nơi cách xa đám người kia, bắt đầu nói một ít lời không muốn người biết.

"Trẫm và Tương Tích đi cây cầu kia xem một chút, đoán chừng Giao Long sắp đi ra. Nếu như mực nước vẫn còn lên cao, các ngươi liền triệu tập toàn bộ nhân mã tiếp tục đi lên núi, hiểu chưa?"

Tư Đồ Phi Du gật đầu đáp lời: "Vi thần tuân lệnh."

"Có thể mời sư phụ của vị cô nương này rời núi, giúp trị Giao Long một tay không?" Theo quan sát của Lưu Phó Thanh, người thiếu nữ trước mắt này nhất định là có chút công phu. Như vậy sư phụ của nàng nhất định sẽ càng lợi hại hơn, nói không chừng có thể chống lại Giao Long.

Tịch Tích Chi nói thẳng, "Sư phụ ta đang giao đấu với Giao Long rồi, cho nên ta và An Hoằng Hàn mới muốn nhanh chạy tới đó."

"Chuyện nơi đây liền giao cho hai người các ngươi rồi." An Hoằng Hàn cuối cùng dặn dò xong những lời này, liền muốn mang theo Tịch Tích Chi rời đi.

Không ngờ chuyện đột nhiên xảy ra thay đổi vào lúc này, một chuỗi âm thanh huyên náo truyền vào lỗ tai Tịch Tích Chi.

Tịch Tích Chi lay động lỗ tai nhạy bén hai lần, tầm mắt cấp tốc chuyển một cái, liền nhìn thấy ở chỗ không xa có một vệt màu trắng xẹt qua. Bóng dáng màu trắng này làm cho Tịch Tích Chi có một cảm giác vô cùng quen thuộc. Cách một lúc lâu, rốt cuộc Tịch Tích Chi liền nhớ tới bóng dáng màu trắng này là thứ gì rồi.

Kéo lấy ống tay áo An Hoằng Hàn, đung đưa hai cái, "Nhìn bên kia, có bóng dáng Bạch Hồ."

An Hoằng Hàn nhìn sang, quả nhiên như Tịch Tích Chi đã nói, con Bạch Hồ kia xẹt qua trong rừng cây, mắt thấy sắp sẽ biến mất.

An Hoằng Hàn nhấc chân muốn đuổi theo, lại bị Tịch Tích Chi kéo, "Chàng đi chỗ sư phụ bên kia giúp một tay, Bạch Hồ giao cho ta đuổi theo."

Sắc mặt của An Hoằng Hàn âm trầm đến đáng sợ, nhìn bộ dáng không đồng ý cách làm của Tịch Tích Chi.

Tịch Tích Chi đã sớm dự đoán được sẽ như thế, không chịu lui bước nói: "Ta đi bên kia không giúp được gì, hôm nay toàn bộ hi vọng của chúng ta ở trên người một mình chàng." 

Nhón nhón chân, Tịch Tích Chi lại lần nữa chủ động hôn lên môi của hắn, nhẹ nhàng lướt qua, khóe miệng lộ ra một nụ cười, "Ta tin tưởng chàng sẽ không để cho ta thất vọng."

"Nhưng chỗ có Bạch Hồ, có lẽ nửa yêu cũng ở đó. . . . . ." An Hoằng Hàn còn không đồng ý. Chẳng may Tịch Tích Chi gặp chuyện không may, như vậy không phải bản thân mất nhiều hơn được ư?

Nhưng Tịch Tích Chi lại không muốn lãng phí thời gian nữa, di chuyển nhanh chóng chạy về hướng kia.

An Hoằng Hàn không yên lòng, gọi một đội nhân mã phân phó bọn họ đuổi theo bước chân của Tịch Tích Chi, cố gắng bảo vệ an toàn của nàng.

Từ trước đến giờ Đông Phương Vưu Dục thận trọng như châm, nhìn thấy bệ hạ đang an bài, bước nhanh tới, "Bệ hạ, có phải phát hiện cái gì không?"

"Có tung tích Từ quốc sư, nếu như bắt được con Bạch Hồ kia, liền có thể tìm được Từ quốc sư." An Hoằng Hàn nhìn phía xa, nói việc này cho hắn biết.

Đông Phương Vưu Dục kích động đến đầu vai run rẩy hai cái, liền không ngừng nói: "Bệ hạ, để bổn điện hạ đi theo đi. Từ quốc sư đối với Luật Vân quốc ta trọng yếu bực nào, tin tưởng ngài cũng biết."

"Nhưng nếu ngươi muốn đi, liền tự mình theo sau, trẫm còn có chuyện cần phải làm, liền rời đi trước đây." An Hoằng Hàn xoay người đi xuống núi.

Đông Phương Vưu Dục mang theo mấy thị vệ của mình, cùng nhau đi tìm kiếm con Bạch Hồ kia.

Không biết chuyện gì, hình như con Bạch Hồ kia cũng không nóng lòng chạy trốn, chạy một chút lại cố ý quay đầu lại nhìn Tịch Tích Chi có đuổi theo hay không?

Phía sau Tịch Tích Chi mang theo rất nhiều binh lính, binh lính cũng biết bệ hạ coi trọng vị cô nương trước mắt này, đi theo một tấc không dám rời, e sợ lạc mất người.

Đông Phương Vưu Dục đi theo đại đội ngũ, hai mắt thỉnh thoảng nhìn người thiếu nữ, càng xem càng khẳng định suy đoán trong lòng mình.

Giống như là cố ý mang theo bọn hắn đi vòng vèo, Bạch Hồ chạy loạn xung quanh, vẫn chưa từng dừng lại.

Lòng Đông Phương Vưu Dục đầy hoài nghi, trong đầu xảy ra một kế, sau khi đi đến bên cạnh Tịch Tích Chi, cố ý nhỏ giọng kêu một câu: "Tịch cô nương. . . . . ."

Tịch Tích Chi còn chưa thích ứng tên mới An Hoằng Hàn cho nàng, nghe xưng hô này, theo thói quen quay đầu lại, nhìn về phía Đông Phương Vưu Dục, thuận miệng đáp lại: "Có chuyện gì?"

Chờ nói ba chữ này ra khỏi miệng thì Tịch Tích Chi mới ý thức được mình làm ra chuyện sai lầm gì. Gương mặt kìm nén đến đỏ bừng, cũng không dám nhìn Đông Phương Vưu Dục nữa.

Rốt cuộc từ lúc nào, mình đã đưa tới sự hoài nghi của hắn?

Đối với Tịch Tích Chi làm như không thấy, thực hiện có tai như điếc, Đông Phương Vưu Dục không có đi truy cứu, dù thế nào đi nữa hắn cũng đã tháo bỏ nỗi băn khoăn trong lòng rồi. Khó trách bệ hạ sẽ coi trọng người thiếu nữ này như thế, thì ra là như vậy sao?

Phía chân trời đột nhiên vang lên tiếng ầm ầm, không đến một lát, mây đen che trời, tia chớp cắt ngang bầu trời.

Tịch Tích Chi rất giật mình, nhìn phía chân trời vừa rồi còn sáng ngời, trong nháy mắt bị mây đen bao trùm.

Là Giao Long xuất hiện sao?! Xem ra tiên kiếp sắp đến.

Binh lính chung quanh cũng cảm thấy sắc trời biến đổi quá nhanh, cũng cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng lại nói không ra chút không ổn nào.

"Con Bạch Hồ kia chạy rồi, nhanh đuổi theo."

Không biết là người nào kêu một câu, gọi tỉnh Tịch Tích Chi từ trong mạch suy nghĩ. Nàng phải nhanh một chút tìm được vị trí Từ lão đầu, sau đó đi sang chỗ sư phụ!

Về phần nửa yêu đó...

Khẳng định có quan hệ thiên ty vạn lũ với chuyện Giao Long, thật không biết rốt cuộc nửa yêu kia muốn làm gì.

Bạch Hồ thay đổi dáng vẻ nhàn nhã vừa rồi, dùng một cỗ thần khí nhanh chóng chạy lên phía trước.

Tịch Tích Chi đuổi theo không rời, cho đến khi Bạch Hồ chui vào trong một cái sơn động, mới dừng bước.

Cửa động rộng khoảng hai thước, chung quanh có cỏ cây tươi tốt.

"Mấy người các ngươi cùng đi vào với ta." Tịch Tích Chi ngoắc ngoắc tay với binh lính phía sau, dẫn đầu bước vào sơn động.

Sơn động tối đen, đám người Tịch Tích Chi móc ra hỏa chiết tử, chiếu sáng cả sơn động, thận trọng đi tới.

Trong động an tĩnh đến đáng sợ, một chút âm thanh cũng không có.

Cái sơn động này cũng không phải rất sâu, trong nhát mắt, đám người Tịch Tích Chi liền đi tới điểm cuối. Ngoài dự đoán chính là cái sơn động này lại không có bất kỳ cơ quan. Vốn Tịch Tích Chi đã chuẩn bị sẵn sàng, tính gặp chiêu phá chiêu, vậy mà lần này hoàn toàn khiến nàng càng thêm đầu óc rối mù.

Rầm. . . . . . Đột nhiên có vật gì đó rơi xuống đất.

Âm thanh truyền tới từ chỗ sâu trong huyệt động, Tịch Tích Chi lập tức lên tinh thần, chuẩn bị ứng phó tất cả tình huống đột nhiên phát sinh trong bóng tối.

"Các ngươi là ai?!" Một tiếng nói chói tai từ một nữ tử, lấy giọng điệu chất vấn hô về phía mấy người Tịch Tích Chi.

Lỗ mũi Tịch Tích Chi ngửi ngửi, không có ngửi được một chút yêu khí nào từ trên thân người kia. Cầm hỏa chiết tử, Tịch Tích Chi nhảy hai bước lên phía trước, lập tức phát hiện chỗ sâu trong huyệt động, thế nhưng có đứng một thiếu nữ.

Mà người thiếu nữ kia. . . . . . còn là một người quen.

Khăn nằm trong tay của nàng đã rơi xuống đất, dính đầy bụi bậm. Gương mặt xinh đẹp trước kia đã trở nên bẩn thỉu, hình như tóc cũng chưa chải vuốt vài ngày rồi.

"Thập Tứ công chúa!" Mặc dù người thiếu nữ kia rất nhếch nhác, nhưng Tịch Tích Chi liếc mắt một cái liền nhận ra nàng. Nhìn đến phía sau nàng, Tịch Tích Chi liền phát hiện Từ lão đầu mất tích đã lâu.

Hai tay, hai chân của Từ lão đầu đều bị trói, trong miệng nhét một khối vải, nhìn thấy có người tới, kích động giãy giụa mấy cái, hình như muốn nói.

"Bắt nàng ta lại." Đối phó một Thập Tứ công chúa tay trói gà không chặt, còn không đến mức Tịch Tích Chi tự mình ra tay.

Hai binh lính tiến lên vài bước, dễ như trở bàn tay bắt Thập Tứ công chúa lại.

"Các ngươi buông ta ra, các ngươi là ai, lại dám xông vào sơn động này! Chờ chủ nhân trở lại, nhất định sẽ không bỏ qua cho đám các ngươi." An Vân Y lập tức hoảng hốt, trơ mắt nhìn bọn họ trói chặt mình.

Đọc xong vote cho ta 1 sao nha mọi người~

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro