Chương 26: Tự bê đá đập vào chân mình


Thời gian vội vã trôi qua hai ngày, cả hoàng cung đều bận về việc chuẩn bị chôn cất cho Thái hậu. Nếu nói ai rảnh rỗi nhất thì không thể nào khác ngoài con chồn nhỏ.

Móng vuốt vươn tới cái đĩa, cầm một miếng bánh ngọt nhét vào trong miệng của mình. Tịch Tích Chi nhai chép chép, vụn bánh ngọt bắn tung tóe khắp nơi.

An Hoằng Hàn vùi đầu nghiêm túc xử lý chính sự, không có thời gian rỗi rãi để ý tới Tịch Tích Chi.

Nàng cảm thấy rất buồn chán, xoay người, nhày khỏi bàn, chuẩn bị đi ra ngoài tìm thú vui. Nó cũng không phải An Hoằng Hàn, mỗi ngày cuộc sống đều trôi qua ba điểm trên một đường thẳng cuộc sống mà không cảm thấy nhàm chán.

Nằm ở bậc cửa, Tịch Tích Chi xoay qua xoay lại cái đầu nhỏ, nghĩ xem hoàng cung có nơi nào đi chơi được. Mấy lần trước chạy loạn ra ngoài, nàng đều đi chuyển động đầu nhỏ, suy tư hoàng cung có cái gì tốt chơi địa phương. 

Những lần đó nó đều chạy loạn đi ra ngoài đến các nơi khác nhau. Nếu không có một tấm bản đồ thì hoàng cung lớn thế rất dễ lạc đường.

Mặc dù nàng có hai cung nữ theo hầu nhưng chẳng may bọn họ không ở bên canh thì khi nàng lạc đường biết làm thế nào? Tục ngữ có câu: Tay làm hàm nhai, không thể trông cậy mọi thứ vào sự giúp đỡ của người khác được.

Lấy được một tấm bản đồ, học thuộc lòng đường lối ở hoàng cung mới là chuyện quan trọng nhất.

Bất kể sống ở đâu, đầu tiên người ta không phải nên quen thuộc hoàn cảnh hay sao?

Nhanh nhẹn chạy về trước thư án, kêu "chít chít" gọi An Hoằng Hàn.

An Hoằng Hàn đầu tiên hơi nhíu mày, sau đó ngừng động tác trong tay lại, "Sao nào?"

Bởi vì hai người không cùng một loại ngôn ngữ nên Tịch Tích Chi chỉ có thể dựa vào động tác khoa tay múa chân để An Hoằng Hàn hiểu ý của nàng. Móng vuốt vỗ vỗ vào sàn nhà ngọc lại chỉ vào bức tranh treo trên bức tường.

An Hoằng Hàn hạ bút lông, hứng thú nhìn nó, "Có ý gì?"

Tịch Tích Chi lập tức có chút thất vọng, lại diễn tả lại lần nữa. Bởi vì bốn chân tương đối ngắn nhỏ, động tác liên tục vụng về vô cùng đáng yêu.

An Hoằng Hàn cố tình kìm nét vẻ buồn cười, "Nói rõ ràng hơn."

Tịch Tích Chi lại khoa tay múa chân chục lần, nhìn thấy người kia vẫn chống cằm nhìn nó, dù kẻ không thông minh thì cũng phát hiện ra điều bất thường. An Hoằng Hàn đơn giản là trêu chọc nó! Hắn đã sớm hiểu rõ từ lâu.

Nàng ngồi bệt xuống sàn thở hổn hển.

Đập tay xuống sàn nhà ý là —— chỉ mặt đất; chỉ tay lên bức tranh ý là —— chỉ bức vẽ. Hai động tác nối liền ý nghĩa là nói đến bản đồ.

An Hoằng Hàn đi ra khỏi thư án, phân phó Lâm Ân nói: "Đi tìm bản đồ hoàng cung."

Lâm Ân gật đầu, liền đi ra ngoài. Ông chung đụng tiếp xúc với con chồn nhỏ này thời gian càng lâu thì càng thấy nó có linh tính. 

Tuy cũng có nhiều sủng vật thông minh nhưng cũng không thể tự biết đòi hỏi mà rất nhiều chuyện điều do chủ nhân sắp đặt. Nhưng con chồn nhỏ này lại dám thỉnh cầu hết thứ này đến thứ khác.

Khi Lâm Ân lấy ra bản đồ thì Tịch Tích Chi bị dọa sợ lui về phía sau hai bước. Có cần phải khoa trương thế không, tấm bản đồ dài hơn năm thước*, rộng hơn ba thước, là chuyện gì xảy ra?

*Thước: đơn vị đo lường cổ Trung Hoa, 1 thước = 1/3m = 33,33cm

Bị hành động khiếp đảm của con chồn chọc cười, An Hoằng Hàn nhíu mày nói: "Bản đồ ngươi muốn đã đưa tới, ngươi đã ham học thế thì mấy ngày này liền ở lại trong ngự thư phòng học thuộc lòng đường lối ở cung cho tốt. Đến lúc đó, trẫm sẽ kiểm tra, nếu như không học xong thì cứ tiếp tục học đến khi trẫm hài lòng mới thôi."

Đây có phải câu mà người ta nói 'tự bê đá đập vào chân mình', gương mặt Tịch Tích Chi đau khổ, ánh mắt tha thiết mong ngóng vị vua nào đó.

Biết thừa con chồn nhỏ giả bộ đáng thương, giở thủ đoạn để được đồng tình, An Hoằng Hàn không mắc mưu, lắc đầu nói: "Đây là một trong những kỹ năng sinh tồn cần phải học."

Một câu nói ngăn chặn Tịch Tích Chi không cách nào phản bác lại.

Sinh tồn, tất cả vì sinh tồn!

Hai người thái giám đem bản đồ trải trên sàn bạch ngọc, trong hoàng cung đường lối đan xen phức tạp, liếc mắt đã hiện ra trước mắt Tịch Tích Chi.

Không thể không khâm phục người đã thiết kế ra hoàng cung, mỗi một con đường đều thông qua một nơi khác nhau, rất nhiều hành lang giao nhau lại tạo thành các lối đi tắt khác nhau.

Tịch Tích Chi nhảy lên trên bàn đồ, đi vòng quanh vài vòng thì bỗng nghĩ tới một vấn đề là nàng không được được chữ viết đánh dấu trên đó.

Tịch Tích Chi lúng túng nhìn An Hoằng Hàn, chán nản lăn lộn tại chỗ.

"Lâm Ân, ngươi đọc chữ viết trên đó cho con chồn nghe, làm cho nó nhớ tên tất cả cung điện." An Hoằng Hàn cũng xuất hiện ý nghĩ giống con chồn nhỏ, chỉ trong phút chốc lại phái ra nhiệm vụ cho Lâm Ân.

Kết quả là Lâm Ân trở thành lão sư vỡ lòng của con chồn nhỏ.

Mặc dù biết rằng không thể nào dạy một con chồn nhỏ biết chữ nhưng Lâm Ân không dám chống lại ý chỉ của bệ hạ, nhận mệnh quỳ một chân trên đất, đầu tiên chỉ vào cung điện quan trọng nhất ở giữa, "Đây chính là vị trí chúng ta—— Ngự Thư Phòng."

An Hoằng Hàn đứng một bên quan sát, khi con chồn nhỏ duỗi móng vuốt miêu tả ba chữ kia thì hắn lại lộ ý cười. 

Tịch Tích Chi lặp lại luyện tập nhiều lần, xác định nhớ nét chữ kia trong đầu mới trịnh trọng gật đầu với Lâm Ân, ý bảo ông ta có thể tiếp tục dạy.

Lâm Ân kinh ngạc không khép miệng được. . . . . .

An Hoằng Hàn thúc giục: "Còn không mau dạy?"

Lâm Ân run rẩy sợ sệt, lại chỉ phía sau vườn ngược hướng Ngự Thư Phòng, nói "Nơi này là Ngự Hoa Viên."

Bởi vì hoàng cung cực lớn, rất nhiều cung điện cho nên tốn một canh giờ, Tịch Tích Chi chỉ nhớ kỹ hơn mười cái. Bởi vì cần thuộc lòng không chỉ là vị trí cung điện, còn phải nhớ những đường lối phức tạp cho nên tiến độ rất chậm.

An Hoằng Hàn thấy con chồn nhỏ nghiêm túc học tập, lại ngồi trở lại thư án, tiếp tục nhấc bút phê duyệt tấu chương.

Gần đây rất nhiều chuyện phiền toái, đầu tiên là phát hiện lũ lụt ở Phong Châu, hiện tại lại về việc chôn cất Thái hậu cần hoàn thành. Muốn bớt chút thời gian chơi cùng con chồn nhỏ cũng không có.

Rốt cuộc đợi đến ngày Thái hậu chôn cất, cả triều văn võ bá quan tụ tập trong hoàng cung, sắc mặt mỗi người đều nặng nề, khóc lóc thảm thiết. Rất nhiều đại thần khoác một một miếng vải trắng trên người bày tỏ thương tiếc với sự qua đời của Thái hậu.

Sau khi Thái hậu hoăng thệ cần phải chôn cất vào Hoàng Lăng mà văn võ bá quan đều muốn đi theo.

Mang theo con chồn nhỏ đi Hoàng Lăng hơi bất tiện nên An Hoằng Hàn giao nó cho Tiểu Tuân Tử để thái gián trong Điện Bàn Long chăm sóc cho tốt.

Tịch Tích Chi cũng vui vẻ ung dung, nghe nói Hoàng Lăng nằm ở giữa sườn núi cỏ mọc xanh thẳm. Thời tiết nóng bức thế này đi leo núi không phải tự chịu khổ sao? Nghĩ đến khó có dịp An Hoằng Hàn đi 'xa nhà' một chuyến, nàng vừa hay đi đến đúng cửa Viện Thái Y.

Thế giới lớn như vậy nhưng nàng chỉ biết đến hai người là An Hoằng Hàn cùng lão đầu.

Sau hai ngày chăm chỉ học tập cuối cùng cũng phát huy được chút công dụng.

An Hoằng Hàn vừa bước chân trước ra khỏi Điện Bàn Long, Tịch Tích Chi liền chạy như bay chân sau chạy đi, hai cung nữ hoảng hốt luống cuống đi theo đằng sau.

Tính mệnh Tiểu Tuân Tử nhờ con chồn nhỏ cầu xin mới giữ lại được. Huống hồ trước khi đi, bệ hạ đã phân phó phải chăm sóc nó thật tốt, nếu có gì sai sót bọn họ cũng chịu không nổi. Tiểu Tuân Tử vội vã nhấc chân đuổi theo.

Thân thể Tịch Tích Chi vừa nhỏ, tốc độ cũng không chậm. Chạy nhảy một lúc lại dừng lại, nhớ lại đường đi trong đầu rốt cuộc tìm được vị trí Viện Thái Y. Tịch Tích Chi không tập viết nhưng ba chữ to mạ vàng trên biển giống y đúc trên bản đồ liền chắc chắn không sai được.

Ngông nghênh nhảy qua bậc cửa cao, mùi thuốc vừa hay xông vào mũi.

Rất nhiều thái giám đang phơi dược liệu ở trong sân, đột nhiên nhìn thấy một quả cầu nhỏ lông màu trắng chui vào đều cho rằng mèo con hay chó con của vị phi tử nào đó nuôi đi nhầm chỗ. Nhưng chờ quả cầu trắng kia đến gần mới phát hiện ở giữa cái trán nó có đám lông tơ đỏ rực.

Không biết ai kêu một tiếng: "Là Vân chồn bệ hạ nuôi!"

Thời gian gần đây, trên dưới hoàng cung người nào không biết bệ hạ đặc biệt sủng ái Vân chồn? Bọn họ đã sớm muốn diện kiến hình dáng Vân chồn nhưng với thân phận thấp bé như bọn họ thì khó có may mắn thấy được.

Nhiều thái giám cũng chạy tới xem náo nhiệt, vây quanh con chồn nhỏ ba tầng trong ngoài.

Tịch Tích Chi hoảng sợ trước sự nhiệt tình của mọi người, nhảy ra sau lưng cung nữ ẩn nấp.

Hai cung nữ tuy thân phận thấp nhưng cũng là người hầu trong Điện Bàn Long, hắng giọng, "Các ngươi đã làm xong việc? Muốn lười biếng phải không?"

Hễ là cung nữ thái giám được hầu hạ bên cạnh bệ hạ đều có thân phận cao hơn một bậc, dù cho hai mắt bọn thái giám nhìn nhiều thêm vài lân cũng không dám trái lời các nàng liền rối rít giải tán.

Tịch Tích Chi thò đầu ra, chạy vào trong Viện Thái Y.

Mùi thuốc nồng nặc khắc nơi, bên trong có hơn mười người đàn ông trung niên đang ngồi. Tịch Tích Chi nhận ra một người trong đó, hắn chính là vị thái y đã dẫn bọn họ đi gặp mặt Thái hậu lần cuối.

"Ồ!? Sao con chồn này lại chạy tới Viện Thái Y?" Chung Duy Đồng dừng việc sao dược liệu, kinh ngạc nói một câu.

"Chít chít". . . . . . Tịch Tích Chi kêu to hai tiếng mang tính chất như chào hỏi.

Ánh mắt đảo quanh phòng, cuối cùng dừng lại trên một lão nhân, không chút đắn đo chạy về phía đó.

Mấy vị thái y còn lại cười ha ha: "Thì ra là tìm lão đầu họ Từ."

Lão đầu chữa trị đối tượng là động vật, không có công việc nhiều như những thái y kia, nhàn nhã ngồi ở trên ghế uống trà, "Cái con chồn nhà ngươi cuối cùng cũng có lương tâm, biết đến thăm lão tử?"

Tịch Tích Chi phản bác kêu lên hai tiếng, lúc trước nàng định tặng lễ đấy chỉ tiếc gặp phải đống chuyện phiền phức. Không phải lúc này rảnh rỗi, nàng liền chạy ngay đến đây sao.

Tiểu Tuân Tử cùng hai người cung nữ đứng lẳng lặng một bên, tầm mắt không rời khỏi con chồn nhỏ, e sợ nó biến mất dưới ánh mắt bọn họ.

"Được rồi, được rồi, xem bộ dạng ngươi kìa, lão phu lại không trách ngươi, ngươi lải nhải cái gì?" Lão đầu ôm lấy con chồn nhỏ, đặt nó ngồi lên ghế bên cạnh.

Giơ tay lên rót một ly trà đưa tới trước mặt con chồn nhỏ. Vẻ mặt tươi cười như đối đãi với bạn tốt nhiều năm, "Trà hảo hạng Bích Loa Xuân, ngươi nếm thử đi, lão phu tốn rất nhiều thời gian mới tìm thấy trong hoàng cung."

Tịch Tích Chi ngạc nhiên chớp mắt mấy cái, không ngờ lão đầu này kiếm lợi lộc còn thuận buồm xuôi gió hơn so với nàng. Sắc mặt không chỉ hồng hào có sức sống còn có lá trà tốt để uống.

Nước trà xanh màu lá mùi thơm ngát ùa ra. Chỉ ngửi mùi, Tịch Tích Chi liền không nhịn được lè lưỡi liếm liếm, khẩu vị mát ngọt, thơm ngon sảng khoái không hổ là trà hảo hạng nhất.

"Ngươi cũng hiểu trà đạo, như thế nào? Uống ngon sao?" Lão đầu cười híp mắt, xung quanh đôi mắt có những nếp nhăn chất đống.

Tịch Tích Chi gật đầu liên tục. Trước kia sư phụ nàng cũng thích thưởng thức trà cho nên nàng cũng có chút hiểu biết về mặt này.

Động tác giữa hai người làm các thái y khác phải chú ý, Chung Duy Đồng đi đến, nhìn chằm chằm con chồn nhỏ nói, "Nó cũng hiểu biết trà? Quá thần kỳ."

"Đúng là con chồn có linh tính."

"Khó trách bệ hạ chiều chuộng như thế, thật làm người khác yêu thích."

....

Lời khen ngời liên tục truyền vào lỗ tai Tịch Tích Chi.

Con chồn nhỏ làm như không có nghe thấy, hai móng vuốt ôm ly trà uống thêm từng ngụm.

"Sống ở hoàng cung như thế nào?" Lão đầu ứng phó qua loa với đám thái y kia, đuổi bọn họ đi, tiếp tục hỏi con chồn nhỏ.

Những lời này không phải đáng nhé do Tịch Tích Chi hỏi sao? Lão mới vào hoàng cung mấy ngày mà thôi sao lại hỏi ngược lại nàng.

"Chít chít". . . . . . Tạm được.

Trừ tâm tư người ở đây khó dò ra thì đời sống vật chất lại không tệ.

"Vậy ngươi thích nơi này sao?" Lão đầu nâng ly trà lên, nhấp một ngụm.

Thích? Chưa nghĩ tới!

Tịch Tích Chi trầm ngâm suy nghĩ, nếu như có thể lựa chọn, nàng tình nguyện tu hành ở trong rừng sâu núi thẳm. Giống như lời sư phụ nói, trần gian cám dỗ quá nhiều không dứt, hơi không nắm bắt được sẽ bước hụt một chân để lại nỗi hận nghìn đời.

Chậm chạp không trả lời, Tịch Tích Chi ngẩn người nhìn chằm chằm lá trà trôi nổi bồng bềnh trong chén.

Không có tiếp tục truy hỏi, lão đầu ngoắc ngoắc tay với con chồn nhỏ, "Để lão phu kiểm tra sức khoẻ cho ngươi, xem vết thương trên cơ thể khép lại đến đâu rồi."

Tịch Tích Chi nhảy lên trên bàn, nhảy đến ngồi trước mặt lão đầu. Những vết thương kia sớm đã tốt lắm, một chút vết sẹo cũng không còn lại. Chỉ là Tịch Tích Chi cũng không nỡ từ chối lòng tốt của lão đầu.

"Thương thế đã khỏi hẳn, ngươi còn mập thêm một vòng." Lão đầu ôm con chồn nhỏ lăn qua lộn lại kiểm tra rồi đưa ra kết luận.

Ngày ngày ăn xong lại đi ngủ, tỉnh ngủ liền ăn có thể không mập sao? Nhưng khi Tịch Tích Chi soi gương thấy vóc dáng tròn xoe của mình lại hết sức hài lòng.

Tịch Tích Chi ngẩn ngơ, thơ thẩn đến khi mặt trời lặn phía tây. Cách một lúc lại trò chuyện cùng lão đầu mấy câu, nhìn nhau vài cái giống như đôi bạn thân.

Cung nữ nhẹ nhàng chọc vào người Tiểu Tuân Tử, nhỏ giọng nói: "Mau mau khiến con chồn nhỏ trở về Điện Bàn Long đi, nếu chậm nữa thì bệ hạ đã trở về tới."

Khi bệ hạ hồi cung mà không nhìn thấy con chồn nhỏ thì không biết lại biết phát cáu bao nhiêu.

Tiểu Tuân Tử cân nhắc một lúc, gật đầu, đi về trước mấy bước"Từ Thái y, sắc trời không còn sớm, nô tài muốn đưa Vân chồn trở về Điện Bàn Long."

Lão đầu vừa cười vừa thuận tay vuốt ve bộ lông con chồn nói, "Lão phu không tiễn."

Tịch Tích Chi trò chuyện rất ăn ý cùng lão đầu, đột nhiên bị Tiểu Tuân Tử quấy rầy, nàng chỉ có thể bất đắc dĩ than thở. Làm một con chồn thật sự không tự do, mỗi ngày đều bị người ta trông coi.

Nhảy xuống cái ghế, bốn chân Tịch Tích Chi vững vàng tiếp đất, chạy bước nhỏ ra khỏi Viện thái y.

Mới ra khỏi liền đụng vào một bóng người màu vàng óng, Tịch Tích Chi trợn tròn mắt nhìn An Hoằng Hàn đi đường mệt mỏi còn đến đây.

Hắn nâng con chồn nhỏ lên, ôm vào trong ngực, "Tới Viện Thái Y làm gì? Chẳng lẽ ngươi lại bị thương?"

Đôi mắt hắn âm u nhìn sang hai người cung nữ cùng Tiểu Tuân Tử.

Tiểu Tuân Tử run rẩy sợ hãi, vội vàng quỳ xuống, "Hồi bẩm bệ hạ, con chồn nhỏ không có bị thương, nó tới Viện Thái Y là vì muốn tìm Từ Thái y trò chuyện."

Sắc mặt An Hoằng Hàn càng thêm âm trầm, bởi vì mới trở về từ bên ngoài cung nên vạt áo hắn còn dính bùn đất. Đoán chừng là sau khi trở lại Điện Bàn Long không có thấy Vân chồn thì lập tức tới tìm ngay.

Đã sớm biết con chồn nhỏ sau khi học thuộc lòng bản đồ nhất định sẽ chạy đi lung tung. Nhưng hắn mới ra hoàng cung để chôn cất cho Thái hậu, nó liền không chịu nổi buồn tẻ đã chạy đi. Nếu như sau này hắn không có ở đầy một thời gian dài chẳng phải con chồn nhỏ sẽ chạy trốn không thấy tăm hơi?

Nghĩ đến khả năng này, sắc mặt An Hoằng Hàn càng thêm đáng sợ.

Thái giám cung nữ cúi đầu thật thấp, e sợ thành nơi trút giận cho bệ hạ.

"Trở về Điện Bàn Long." An Hoằng Hàn vuốt ve bộ lông con chồn nhỏ, xoay người trở về đường cũ.

Lâm Ân mệt mỏi người đầm đìa mồ hôi, xoa mồ hôi trên trán, nhanh chóng đuổi theo bước chân của An Hoằng Hàn.

Ngô Kiếm Phong không hiểu vì sao bệ hạ tức giận, vỗ vỗ đầu vai Lâm Ân, hỏi "Bệ hạ sao thế?"

Lâm Ân liếc hắn một cái, người này quả thật 'đầu óc ngu si, tứ chi phát triển'.

"Tâm tư của bệ hạ, nô tài chúng ta sao có thể hiểu?" Nhưng trong lòng hắn biết cảm xúc bệ hạ thay đổi nhất định có liên quan với Vân chồn.

"Thì ra ông không biết." Ngô Kiếm Phong khinh miệt nhìn Lâm Ân, cất bước đi vòng qua ông đi về phía trước.

Trong lòng mắng nói, không phải chỉ là một tên thái giám ỷ là người tâm phúc bên cạnh bệ hạ liền cảm thấy mọi thứ tài trí hơn người.

Lâm Ân giận đến ngón tay run rẩy, tên Ngô Kiếm Phong này thật không coi ai ra gì rồi.

Đọc xong vote cho ta 1 sao nha mọi người~

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro