Chương 30: Đi ra ngoài giải sầu


"Dù sao cá Phượng Kim Lân do trẫm chăm nuôi, tuy chúng không phải loài quý hiếm nhưng vẫn có giá trị nghìn vàng. Hôm nay ngươi ăn nửa con cá, chả nhẽ không phải bồi thường thứ tương ứng cho trẫm?" An Hoằng Hàn chậm rãi nói, âm thanh không chút trầm bổng, lại lộ ra một tia trêu chọc.

Mùi thịt cá Phượng Kim Lân non mềm, càng có hương vị hơn so với loài cá thường, tất cả móng vuốt của Tịch Tích Chi đều dính mỡ đông. Nghe thấy lời An Hoằng Hàn nói đòi nợ, cái miệng nhỏ cắn thịt dần dần dừng lại.

Quay đầu lại, Tịch Tích Chi kêu to. Không phải một con cá sao? Trong hồ còn có mười mấy con đấy. Sao làm hoàng đế còn keo kiệt như vậy?

An Hoằng Hàn đưa tay vuốt ve bộ lông con chồn nhỏ lần nữa, đúng như hắn đoán nó không tiếp tục né tránh.

Ánh mắt cố ý xem kỹ khắp người con chồn nhỏ, An Hoằng Hàn nói: "Ngươi nghĩ kỹ lấy cái đồ gì trả nợ chưa?"

Bàn tay vỗ về chơi đùa bộ lông con chồn nhỏ, do Tịch Tích Chi vừa mới gây sự ở Ngự Thiện Phòng nên cả bộ lông nó đều xám xì mà An Hoằng Hàn cũng không ngại, dù bàn tay trở nên bẩn thỉu cũng không dừng động tác trong tay.

Nhưng hành động bình thường này lại làm lòng Tịch Tích Chi nổi lên hồi chuông báo động. Chẳng lẽ An Hoằng Hàn vẫn không từ bỏ ý định lột da nàng làm khăn quàng cổ? Nàng nịnh hót đến gần, vươn lưỡi trắng mềm ra liếm cánh tay An Hoằng Hàn.

Mạng nhỏ quan trọng nhất, cái gì sĩ diện đều có thể ném sang một bên.

Khóe miệng An Hoằng Hàn gợi lên ý cười, "Bây giờ mới biết lấy lòng trẫm, vừa rồi còn không chịu chia cho trẫm nửa con cá, có phải đã quá muộn hay không?"

Tịch Tích Chi cắn răng nghiến lợi, vẫn giả bộ đềm nhiên như không có việc gì. Sự thật chứng minh ăn mảnh là không đúng.

Thái độ thừa nhận sai lầm vô cùng thành khẩn, Tịch Tích Chi nâng móng vuốt lên, phát ra lời thề giống con người biểu đạt về sau có đồ gì tốt đều nhớ chia sẻ cùng An Hoằng Hàn.

Tư thế vụng về công với bộ dạng ngây ngô đáng yêu của nó nhất thời gây ra một trận tiếng cười vang trong đại điện.

An Hoằng Hàn còn chưa hài lòng, cố ý lắc đầu, "Hình như không đủ."

Tịch Tích Chi cúi đầu, lải nhải đôi câu. Nàng phải làm sao? Hình như trên người nàng chỉ có bộ da đáng giá nhất. Tịch Tích Chi vắt óc suy nghĩ cũng không tính ra An Hoằng Hàn đang nghĩ gì.

Con chồn nhỏ ngồi chồm chỗm trên bàn, cúi đầu ủ rũ, nhìn xương cá bên cạnh liền nhớ tới món thịt cá thơm ngon Phượng Kim Lân, thèm thuồng nuốt nước miếng ực một cái. Nàng nghĩ đến thức ăn về sau của mình nên bây giờ lấy lòng An Hoằng Hàn là quan trọng nhất.

Đành phải làm vậy, Tịch Tích Chi đột nhiên chống người lên, bốn chân cùng vịn vào cánh tay An Hoằng Hàn, nàng bò lên đầu vai hắn ngồi.

Tất cả thái giám cung nữ chăm chú nhìn một màn con chồn nhỏ tùy tiện leo lên cánh tay bệ hạ nhưng khiến mọi người kinh ngạc hơn là bệ hạ không ngăn cản nó.

Con chồn nhỏ làm ra quyết định quan trọng, ngó nghiêng thái giám cung nữ rồi lại nhìn chằm chằm An Hoằng Hàn, trên mặt treo rõ ràng bốn chữ 'phân vân do dự'.

An Hoằng Hàn vô cùng kiên nhẫn, ngón tay chậm rãi gõ cộc cộc lên bàn có tiết tấu vang vọng quanh đại điện.

Tịch Tích Chi bất chấp mất thể diện, theo như nàng nghĩ lần trước An Hoằng Hàn cũng ưng cử chỉ đó của nàng. Không để ý đến ánh mắt kinh ngạc của đám cung nữ thái giám, Tích Tích Chi đè bẹp môi lên gò má An Hoằng Hàn rồi lè lưỡi liếm liếm.

Sau khi liếm xong, nàng hận không tìm được kẽ nào để chui, nhìn thấy càng cung nữ thái giám không chớp mắt xem càng khiến nàng thêm xấu hổ, bắt lấy cánh tay An Hoằng Hàn, nàng bò ra sau lưng hắn, dùng bả vai to lớn của hắn để che kín mình.

An Hoằng Hàn nở nụ cười sâu xa, con chồn này vậy mà học được chủ động rồi.

Hắn kéo con chồn nhỏ đang núp sau lưng mình, xách nó lên, nói: "Thấy ngươi tốn công lấy lòng trẫm như vậy nên trẫm sẽ phạt nhẹ."

Tịch Tích Chi vung tay múa chân, muốn cào An Hoằng Hàn. Nàng quá lãng phí tình cảm, sờ cũng sờ qua, hôn cũng hôn rồi lại còn muốn phạt nó! Con chồn không phát uy thì thật sự coi nó là mèo bệnh à? Lông nàng dựng đứng lên, móng vuốt không ngừng quào loạn lung tung.

Con chồn nhỏ không có chút ảnh hưởng đến An Hoằng Hàn bằng chút sức lực ấy. Bàn tay hắn nhẹ nhàng đè móng vuốt nó lại, "Trẫm còn chưa có nói xong, ngươi đã làm càn cái gì? Bắt đầu từ hôm nay, hễ lúc nào trẫm xử lý chính vụ, ngươi liền phụ trách mài mực. Nhiệm vụ này xem như trừng phạt ngươi."

Con chồn nhỏ luôn thừa dịp hắn phê duyệt tấu chương là chạy đi gây loạn trong hoàng cung. Hơn nữa, hắn không thấy con chồn nhỏ một hai canh giờ thì trái tim khó bình tĩnh nổi.

Biện pháp này vẹn toàn đôi bên.

Tịch Tích Chi dần thu hồi móng vuốt, ánh mắt chuyển qua nghiên mực, nhìn khối mài mực, dùng móng vuốt nhỏ đặt lại gần cầm thử. Nàng vẫn đảm nhiệm được nhiệm vụ đơn giản này.

Lâm Ân bị tước đoạt công việc hoảng loạn trong nháy mắt, không hổ là bệ hạ, biện pháp này cũng có thể nghĩ ra.

"Bệ hạ, thái giám trông coi Thanh Nguyên Trì xử trí như thế nào?" Lâm Ân vung nhẹ phất trần, cúi đầu bẩm báo.

Xem hành động giữa bệ hạ cùng Vân chồn liền biết nó chắc chắn không bị tránh tội, như thế người gặp tai nạn chính là đám thái giám ở Thanh Nguyên Trì.

"Bệ hạ tha mạng a, bọn nô tài đã tận tâm tận lực, mọi chuyện đều do Vân chồn gây ra, không liên quan đến chúng nô tài." Thái giám cầm đầu kêu cha gọi mẹ, mấy thái giám còn lại thấy thế cũng đều kêu gào theo.

Âm thanh the thé vang khắp cả đại điện.

An Hoằng Hàn không phải người dễ gạt, mặc thái giám kêu gào cũng không bố thí cho một cái nhìn. Ngược lại hắn đi hỏi hai người cung nữ đi theo con chồn nhỏ, "Các ngươi vào Thanh Nguyên Trì có thấy thái giám trông giữ cửa?"

Ý định của đám thái giám không thể lừa gạt được An Hoằng Hàn hay nói cách khác cả hoàng cung này đều có tai mắt của hắn. Chỉ cần là chuyện hắn muốn biết thì trong thời gian một ly trà đã tra rõ ràng chân tướng sự tình.

Hai cung nữ đều sửng sốt, "Không có. . . . . . Không có."

Họ chạy tới Thanh Nguyên Trì thì nơi đó không có bất kỳ ai. Họ nhìn thấy vậy mới định lén lút chạy vào mang con chồn nhỏ ra. Nhưng khi tìm thấy con chồn nhỏ thì các nàng đã thấy nó bắt được một con cá Phượng Kim Lân.

Tất cả thái giám quỳ trên đất càng liều mạng khóc lớn hơn.

An Hoằng Hàn giận dữ không kềm được vỗ bàn, "Đều câm miệng cho trẫm, người nào còn khóc, trẫm liền cắt đầu lưỡi người đó."

Hắn quát một tiếng khiến cả đại điện an tĩnh lại trong nháy mắt.

Tịch Tích Chi cách hắn gần nhất nên tiếng nói khí phách nghiêm nghị chấn động cả màng nhĩ làm nàng hoa mắt chóng mặt.

An Hoằng Hàn lại tao nhã ngồi thẳng người, âm thanh như gió lạnh mùa đông, lạnh cóng khiến toàn thân người khác lạnh toát, "Nếu không phải các ngươi tự tiện rời vị trí, Vân chồn có thể dễ dàng chạy vào sao? Các ngươi thấy công việc Thanh Nguyên Trì thoải mái, lén lút chạy đến chỗ không người đánh bạc còn tưởng rằng trẫm không biết sao?"

Trong hoàng cung rất nhiều người đục nước béo cò nhưng An Hoằng Hàn cũng không thích quản lý loại chuyện nhỏ này. Nếu không gây rối thì hắn đều mắt nhắm mắt mở cho qua.

Nhưng một khi chuyện này đến tai hắn thì đừng nghĩ lừa dối qua mắt được.

Mấy tên thái giám ngày càng khóc to, cúi lạy dập đầu liên hồi "Bệ hạ tha mạng, nô tài biết sai rồi, cầu xin bệ hạ tha mạng . . . . . ."

"Đều do bọn nô tài không phân biệt được nặng nhẹ, tự tiện rời vị trí mới gây ra hỗn loạn, cầu xin bệ hạ tha mạng."

Hơn mười người thái giám khóc lóc, tiếng dập đầu vang vọng khắp đại điện. Âm thanh the thé hỗn hợp lan tràn một khoảng, gây chói tai đến mức khiến mọi người chỉ muốn bịt lỗ tai.

Trong hoàng cung, nơi có thể chơi đùa rất ít, mỗi ngày ngoài việc đám thái giám này nuôi nấng cá Phượng Kim Lân thì thời gian còn lại đều nhàn rỗi không việc gì làm. Bọn họ biết ao Thanh Nguyên không có nhiều người dám đi vào nên mới nổi lên ý định bí mật tụ tập với nhau để đánh bạc.

Nếu trước đó bọn họ phát hiện có người xông vào ao Thanh Nguyên thì kết quả đã nhất định không như vậy.

"Thời gian của trẫm không phải dùng để nghe các ngươi giải thích." An Hoằng Hàn vỗ về bộ lông con chồn nhỏ buộc nàng phải nằm trên đùi của hắn.

Một động tác đơn giản lại mang đến cho Tịch Tích Chi cảm giác ấm áp. Đầu nhỏ thò ra nhìn xuống phía dưới, đám thái giám đang dập đầu đến chảy máu, mặt mũi trắng bệch không còn giọt máu.

Trong nháy mắt nàng quyết định ăn con cá kia, nàng đã nghĩ đến kết quả sau này. Ngay từ đầu, nàng đã chuẩn bị tâm lí chờ sau khi 'gạo nấu thành cơm' rồi khuyên An Hoằng Hàn bỏ qua cho đám thái giám, còn một mình chịu trách nhiệm. Không ngờ An Hoằng Hàn không nói một chữ nào đến lỗi lầm của nó, ngược lại còn truy cứu trách nhiệm sao nhãng của đám thái giám.

"Kéo xuống chém." An Hoằng Hàn trừng trị người phạm sai lầm chỉ có hai cách. Một là chết. Hai là sống không bằng chết.

Cho tới hôm nay chỉ có sủng vật Vân chồn có thể chọc giận An Hoằng Hàn mà vẫn còn bình yên vô sự sống trên đời.

Lâm Ân đi hai bước, quay sang Ngô Kiến Phong nói: "Ngô thị vệ, chuyện này giao cho ngươi."

Thân thể đám thái giám bò lổm ngổm trên sàn, nước mắt đẫm ướt cả khuôn mặt trông như loài chó bò trên mặt đất lúc bình thường, họ muốn bò đến trước mặt An Hoằng Hàn cầu xin tha thứ.

Khuôn mặt An Hoằng Hàn không chút biểu cảm, thờ ơ nhìn hành động của đám thái giám.

Tịch Tích Chi chưa từng nghĩ đến hắn máu lạnh đến vậy, chuyện này nàng cũng có mấy phần trách nhiệm.

Huống chi, tội của bọn họ cũng không quá lớn chỉ là lười biếng trốn đi đánh bạc mà thôi. Nàng thậm chí cho rằng cách An Hoằng Hàn xử phạt nô tài quá mức nghiêm khắc.

Mạng sống chỉ có một, mỗi người đều có quyền sinh tồn trên đời. Chỉ vì một lỗi nhỏ liền vô tình tước đoạt đi sinh mạng của bọn họ, hắn làm vậy quá mức tàn nhẫn.

Ngô Kiến Phong gọi hơn mười tên thị vệ bắt lấy đám thái giám đang nhao nhao hoảng loạn bỏ chạy. Tuy đám thái giám chuyên làm việc nặng nhưng sức lực so với những người học võ thì vẫn chỉ coi là rất yếu ớt. Không vũng vẫy được lâu, toàn bộ đám thái giám đều bị bắt phục tùng.

Nàng dùng móng vuốt kéo vạt áo An Hoằng Hàn, phát giác hắn không để ý đến mình, Tịch Tích Chi không thể làm gì khác đành nhảy đến trước mặt hắn, gào thét kêu "chít chít".

"Làm sao? Ngươi lại muốn khuyên trẫm tha thứ đám nô tài này?" Cơ thể An Hoằng Hàn ngả ra sau, điều chỉnh một tư thế thoải mái, thả lỏng người ngồi trên ghế.

Hai mắt hắn bỏ qua sự chú ý với đám thái giám đang gào khóc ầm ĩ phía dưới, ánh nhìn chỉ rơi vào trên thân con chồn nhỏ, "Ngươi còn nhớ buổi chiều đầu tiên trong bể tắm, trẫm đã nói qua với ngươi điều gì không? Trong hoàng cung không cần tỏ ra đồng tình không thì cuối cùng sẽ hại tự hại mình."

Nhưng. . . . . .

Tịch Tích Chi vẫn không thể nhẫn tâm.

An Hoằng Hàn dạy lại sủng vật của mình, "Trẫm là vua của một nước, nếu đều mang lòng dạ đàn bà khắp nơi thì chỉ tạo thêm phiền não cho bản thân. Trẫm cần nhất chính là uy nghiêm trong hoàng thất. Nếu lần này trẫm lại bỏ qua cho bọn họ thì người trong hoàng cung cũng sẽ không biết sợ mà tùy tiện làm bậy."

Hắn không thể giống con chồn nhỏ dễ dàng tha thứ, khoan dung cho mọi người.

Ở nơi này, muốn sinh tồn là phải thời khắc biết dùng chiêu 'giết gà dạo khỉ' để tạo uy tín cho bản thân. Hắn chỉ có làm vậy mới khiến đám thần tử nô tài phía dưới khiếp đảm, sẽ không có lòng mưu mô phản nghịch.

Tịch Tích Chi nửa hiểu nửa không, biết An Hoằng Hàn ngồi ở trên cao rất nhiều chuyện đều phải sự lý theo cách nhổ cỏ tận gốc. Nhưng nàng là một con chồn bình thường, sẽ không dùng thủ đoạn mưu mô gì trong triều.

Nàng cố gắng khẽ động ống tay áo An Hoằng Hàn, không ngừng kêu lên, muốn khuyên An Hoằng Hàn thu hồi hình phạt. Nhưng An Hoằng Hàn như ăn mất dây thần kinh*, quyết tâm không lay chuyển dư lại đường sống cho bọn họ.

*Ăn mất dây thần kinh: ý chỉ quyết định đã ra sẽ không thay đổi.

"Hôm nay trẫm dạy ngươi đó là trái tim trở nên tàn nhẫn." An Hoằng Hàn ôm con chồn nhỏ, không quan tâm khắp người nó còn bẩn thỉu làm bẩn long bào của hắn.

Bởi vì từng có giáo huấn phải chịu phạt mấy lần trước, Tịch Tích Chi cuối cùng dừng khuyên bảo.

An Hoằng Hàn xoa xoa trán nàng, "Nếu bọn chúng không phạm sai lầm thì trẫm đã không nắm được thóp*. Vì vậy cuối cùng mọi chuyện đều do bọn hắn tự hại chết mình, không liên quan đến ngươi."

An Hoằng Hàn biết con chồn này thích ôm trách nhiệm vào người, hắn sợ nó nghĩ không ra liền lên tiếng khuyên giải.

Nếu đám thái giám không lười biếng hoàn thành trách nhiệm trông coi cửa nguyên trì thì An Hoằng Hàn đã không làm ra quyết định lần này.

Bởi con chồn nhỏ muốn ăn cá thì chỉ cần hắn nói một câu là được. Do đó gây ra nhiều hỗn loạn trước đó, đám thái giám cũng chiếm phần lớn trách nhiệm.

Tịch Tích Chi tiêu hóa lời nói trên, chậm rãi ngẩng cái đầu đầy lông lên, gật đầu hai cái với An Hoằng Hàn, ý bảo đã hiểu rõ rồi.

Nhận rõ hoàn cảnh mới có thể tự bảo vệ mình. Trong đầu nàng rõ ràng biết được quy luật đó, nhưng nói là một chuyện làm lại là chuyện khác.

Bởi vì hai từ 'cứu sống' đã sớm đi sâu vào trái tim nàng, đột nhiên bắt nàng phản lại điều ấy, nàng tuyệt đối không thể làm được. Làm bất cứ chuyện gì đều cần có một quá trình.

Có lẽ do tự trách, mấy ngày nay Tịch Tích Chi rầu rĩ không vui, cả ngày đều nằm trên đùi An Hoằng Hàn, chẳng buồn đi chỗ nào.

Nhìn thấy tinh thần con chồn nhỏ sa sút, lông mày An Hoằng Hàn nhăn lại rất sâu, mỗi ngày hắn đều phân phó Ngự Thiện Phòng làm ít đồ ăn mà con chồn nhỏ thích ăn. Lúc xử lý tấu chương, hắn cũng thường phân tâm đi vuốt ve bộ lông con chồn nhỏ, quan sát ánh mắt nó.

Lâm Ân nhìn nhiều quá mức tự nhiên biết tâm tình bệ hạ không tốt, mỗi ngày ông đều phải vừa run lẩy bẩy vừa hầu hạ bên cạnh bệ hạ.

Lâm Ân cầm một tấm thiếp mời đi vào điện Bàn Long, "Bệ hạ, Hữu Tướng đưa thiếp mời tới báo rằng ngày mai tổ chức tiệc đầy tháng cho cháu trai của ông ta ."

An Hoằng Hàn đang suy nghĩ viễn vông, nghe được câu nói của Lâm Ân, tùy ý gật đầu.

So với phản ứng An Hoằng Hàn, Tịch Tích Chi có vẻ hưng phấn hơn nhiều. Nàng chợt nâng lên đầu nhỏ, nhìn tấm thiệp trên tay Lâm Ân, trong mắt như có ngọn lửa đang cháy muốn đốt đến tấm thiệp.

Khó thấy được con chồn nhỏ phục hồi được tinh thần, An Hoằng Hàn cúi đầu xem nó. Đột nhiên nghĩ đến, hoàng cung trừ phong cảnh tuyệt đẹp thì cũng chẳng có nơi nào đùa nghịch.

Mấy ngày này, con chồn nhỏ hầu như đi dạo hết khắp các nơi trong hoàng cung, chỉ sợ không còn chỗ nào đem lại cảm giác mới mẻ cho nó. Huống hồ, hoàng cung to lớn, khắp nơi tồn tại mối nguy hiểm, con chồn vừa đi ra ngoài thì thường gặp phải một đống phiền phức lớn, có lẽ nó sợ hãi nên mới không dám huênh hoang đi loạn nữa.

Dẫn nó đi ra ngoài giải sầu cũng được. . . . . .

"Bệ hạ, làm theo thường lệ phân phó phủ Nội Vụ tặng lễ phẩm đi chúc mừng sao?" Lâm Ân cầm thiếp mời trình lên trước mặt An Hoằng Hàn, một mực cung kính hỏi.

Trước kia bất luận người nào đưa thiếp mời tới, bệ hạ chưa từng buồn liếc mắt xem qua, đều phân phó phủ Nội Vụ tự động chọn tặng phẩm đưa đi.

Lâm Ân tưởng ông lại chuẩn bị nghe được chữ 'ừ' đó lần nữa ——

Âm thanh lạnh lẽo của An Hoằng Hàn chậm rãi vang lên: "Chọn một miếng Ngọc Như Ý, ngày mai trẫm tự mình đưa đến phủ Thừa Tướng."

Đọc xong vote cho ta 1 sao nha mọi người~

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro