Liên Thần Tương Du Hội

Đêm hội ở trấn nhỏ dưới chân núi Côn Lôn rực rỡ như một bức tranh sống động, ánh sáng từ hàng trăm chiếc đèn lồng đỏ, vàng, tím treo cao trên các con phố lát đá, phản chiếu lung linh như những vì sao lạc. Tiếng đàn tỳ bà hòa quyện với tiếng trống rộn ràng, mùi hương ngọt ngào của bánh quế, hoa cẩm chướng và khói trầm thoảng trong không khí. Dân chúng tụ tập, cười nói rôm rả, trẻ con chạy nhảy với những chiếc đèn giấy hình rồng phượng, tạo nên một khung cảnh náo nhiệt nhưng ấm áp.
Dương Tiễn, với dáng vẻ tuấn tú, áo trắng phiêu diêu, bước đi khoan thai bên cạnh Na Tra – phu thê của hắn. Na Tra, y phục đỏ rực như ngọn lửa, đôi mắt sáng ngời, mang theo vẻ tinh nghịch nhưng cũng không giấu nổi chút e lệ của một tân nương vừa thành thân chưa đầy mười ngày.
Hai người dừng lại trước một gian hàng bán đèn lồng. Những chiếc đèn đủ hình dạng, từ hình hoa sen đến hình rồng phượng, được treo san sát, ánh sáng tỏa ra ấm áp. Na Tra vô thức đưa tay chạm vào một chiếc đèn hình hoa sen, ngón tay lướt nhẹ trên lớp giấy mỏng, ánh mắt lộ vẻ thích thú, nhưng nhanh chóng thu tay rồi càu nhàu. "Chỗ này đông quá, ồn ào chết đi được!" Na Tra khoanh tay, bĩu môi. "Có gì hay ho đâu mà ai cũng chen lấn thế chứ? Hừ, chỉ tổ làm ta đau đầu!" Giọng y lộ vẻ khó chịu, nhưng đôi con ngươi ánh kim lại lấp lánh hình ảnh phản chiếu của những chiếc lồng đèn đỏ chạm khắc nhiều dạng đáng yêu.
Dương Tiễn khẽ liếc y, khóe môi cong lên thành một nụ cười nhẹ, ánh mắt mang theo chút trêu chọc. "Nếu không vui, sao ngươi cứ ngắm mãi thế? Hay là... muốn ta mua cho ngươi một chiếc?" Giọng hắn trầm ấm mang theo ý trêu đùa, vang lên như một lời mời gọi đầy ẩn ý. Na Tra lườm hắn, má thoáng hồng dưới ánh đèn đỏ. "Ai thèm! Chỉ là thuận mắt thôi!" Y quay mặt đi, cố giấu sự bối rối, vành tai thoáng hồng, ánh mắt vẫn cố lướt qua nhiều quầy hàng, từ bánh ngọt thơm lừng đến chiếc đèn lồng giấy lắm hình dạng. Cuối cùng vẫn quay lưng bỏ đi. Dương Tiễn mỉm cười, khẽ thở dài, không vội đuổi theo ngay. Hắn quay sang người bán hàng, chỉ tay vào chiếc đèn hoa sen. “Lấy chiếc này, gói cẩn thận.”

Hai người tiếp tục dạo bước, hòa vào dòng người đông đúc. Na Tra đi trước, dáng vẻ hiên ngang, nhưng ánh mắt không ngừng lướt qua các gian hàng. Khi ngang qua một sạp bán kẹo hồ lô, y đột nhiên khựng lại. Những que kẹo đỏ rực, bóng loáng dưới ánh đèn, được xếp ngay ngắn trên khay gỗ. Mùi đường ngọt ngào lan tỏa, khiến Na Tra bất giác nuốt nước miếng. Y đứng đó một lúc, ánh mắt lấp lánh, nhưng rồi nhanh chóng quay đi, ra vẻ không quan tâm.Dương Tiễn không nói gì thêm, chỉ lặng lẽ tiến đến sạp hàng. Hắn chọn một que kẹo hồ lô to nhất, đỏ rực như ngọn lửa, trả tiền rồi quay lại, đưa que kẹo trước mặt Na Tra. "Đây, cầm lấy. Đừng nói ta không đối tốt với ngươi." Hắn đưa que kẹo trước mặt Na Tra. "Xem như ngươi biết điều." Na Tra hừ nhẹ, giơ tay định nhận. Đột nhiên hắn đưa xiên kẹo lên cao, ngoài tầm với của Na Tra, ánh mắt đầy ý cười.
Na Tra nhíu mày, nhảy lên cố giật lấy xiên kẹo, nhưng Dương Tiễn nhanh chóng giơ cao hơn, khiến y hụt tay. "Ngươi! Xấu tính!" Na Tra cằn nhằn, khóe môi lại cong lên, không giấu được nụ cười. Y nhảy thêm lần nữa, gần như va vào ngực Nhị Lang Thần, khiến vị chiến thần nổi danh lạnh lùng nhạt nhẽo bật cười lớn. "Muốn ăn thì phải ngoan một chút." Dương Tiễn hạ tay xuống, nhưng thay vì đưa xiên kẹo, hắn bất ngờ đưa một viên kẹo hồ lô đến gần môi Na Tra, ra hiệu cho y cắn. "Phiền Liên Hoa Thái Tử há miệng ra, để ta đút cho." Da mặt Na Tra bẩm sinh mỏng manh, nhanh chóng đỏ bừng. "Ngươi... đồ đáng ghét!" Nhưng dưới sức hút vô hình của kẹo ngọt, y vẫn ngoan ngoãn cắn một miếng, vị ngọt của kẹo tan trên đầu lưỡi, khiến đôi ngươi mở to, sáng rực. Dương Tiễn nhìn y, ánh mắt dịu dàng kèm sự thích thú khi chứng kiến mọi xúc cảm được biểu hiện rõ ràng.


Hai người tiếp tục dạo bước qua dòng người tấp nập, ánh đèn lồng lung linh chiếu rọi, khiến không khí lễ hội càng thêm phần rực rỡ. Na Tra và Dương Tiễn dừng chân trước một sạp hàng bán trang sức, nơi những chiếc vòng tay ngọc phỉ thúy lấp lánh dưới ánh sáng, màu xanh biếc tựa hồ nước trong veo, trong suốt đến mê hoặc. Na Tra vô thức chậm bước, ánh mắt dán chặt vào một chiếc vòng nhỏ, được chạm khắc tinh xảo hình hoa sen. Y đưa tay chạm nhẹ lên bề mặt ngọc, cảm nhận sự mát lạnh lan qua đầu ngón tay, nhưng khi liếc thấy tấm bảng ghi giá, y lập tức rụt tay lại, quay mặt đi, ra vẻ thờ ơ.
Thương nhân đứng sau sạp, một lão nhân râu bạc, ánh mắt tinh anh, lập tức nhận ra sự quan tâm của Na Tra. Lão bước đến, hai tay xoa vào nhau, giọng nói mang theo vẻ nịnh nọt nhưng không kém phần chân thành: “Vị công tử này, ngài thật có mắt nhìn! Chiếc vòng ngọc phỉ thúy này không phải vật tầm thường. Ngọc này được lấy từ núi Côn Lôn, trải qua ngàn năm hấp thụ linh khí, lại được một nghệ nhân tài hoa chạm khắc. Nghe nói, người làm nên chiếc vòng này đã dồn hết tâm tư, vì muốn tặng cho thê tử của mình. Mỗi nét khắc hoa sen đều mang theo tình ý sâu đậm, là bảo vật hiếm có, rất hợp với ngài đây!”
Na Tra nghe vậy, ánh mắt thoáng dao động, nhưng y vẫn hừ nhẹ, ra vẻ không quan tâm. “Đẹp thì đẹp, nhưng giá cả thế này, ai mà mua nổi? Đi thôi, đừng đứng đây nữa.” Y nói xong, kéo tay áo Dương Tiễn, rồi vội vã bước đi, như thể muốn che giấu sự luyến tiếc trong lòng.
Dương Tiễn, vốn luôn để ý từng cử chỉ của Na Tra, làm sao không nhận ra tâm tư của y? Hắn khẽ cười, không vội đuổi theo thê tử. Thay vào đó, hắn quay lại sạp hàng, ánh mắt bình thản nhìn thương nhân. “Chiếc vòng này, ta lấy,” hắn nói, giọng trầm ổn. Rồi, như chợt nhớ ra điều gì, hắn đưa mắt lướt qua các món trang sức khác trên sạp, dừng lại ở một chiếc trâm vàng rực rỡ. Chiếc trâm được chế tác tinh xảo, đính những viên đá quý lấp lánh như ánh sao, vừa thanh nhã lại không kém phần cao quý. “Cả chiếc trâm này nữa, gói cẩn thận.”
Thương nhân cười tươi, nhanh nhẹn lấy hai món đồ, vừa gói vừa không ngớt lời khen: “Quả nhiên là quý nhân hiếm gặp! Chiếc vòng ngọc hợp với khí chất cao quý của công tử kia, còn chiếc trâm vàng này, ôi, đeo lên tóc, chắc chắn sẽ khiến người ta không rời mắt!” Lão dừng một chút, rồi lấy từ dưới quầy một gói nhỏ đựng vài viên kẹo được gói kỹ càng trong giấy đỏ, đưa cho Dương Tiễn. “Đây là chút quà mọn của lão, mong nhị vị phu thê bách niên giai lão, vĩnh kết đồng tâm!” Dương Tiễn khẽ gật đầu hài lòng, nhận lấy gói kẹo, cẩn thận cất cùng vòng ngọc và trâm vàng vào tay áo, rồi mới thong thả bước đi, đuổi theo Na Tra.

Dòng người qua lại càng lúc càng đông, Na Tra và Dương Tiễn tiếp tục dạo bước, tay Na Tra vẫn cầm que kẹo hồ lô, thỉnh thoảng cắn một miếng, dáng vẻ vừa trẻ con vừa đáng yêu. Đột nhiên, một cô bé chừng hai, ba tuổi chạy tới, ôm lấy chân Na Tra, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, cười hì hì. Đôi mắt cô bé sáng long lanh, hai má hồng hào, trông như một viên ngọc nhỏ. Na Tra ngẩn người, sau đó cúi xuống, nhẹ nhàng bế cô bé lên. “Tiểu cô nương, ngươi chạy lung tung thế này, mẫu thân ngươi đâu?” Y hỏi, giọng dịu dàng hiếm thấy. Cô bé không đáp, chỉ cười khúc khích, vươn tay nhỏ bé chạm vào má Na Tra. “Đẹp quá! Ca ca thật đẹp!” Cô bé reo lên, giọng trong trẻo. Na Tra bật cười, xoa đầu cô bé. “Tiểu quỷ, mắt ngươi tinh thật đấy.”
Lúc này, một người phụ nữ trẻ tuổi hớt hải chạy tới, liên tục cúi đầu xin lỗi. “Thật xin lỗi, tiểu nữ nghịch ngợm, làm phiền nhị vị rồi!”
Na Tra đặt cô bé xuống, xua tay. “Không sao, cô bé đáng yêu lắm.” Y nói, ánh mắt vẫn lưu luyến nhìn cô bé đang nắm tay mẫu thân, lon ton chạy đi, còn lén lút quay lại vẫy tay. Dương Tiễn đứng bên cạnh, nhìn cảnh đó, đột nhiên bật cười. "Tra Nhi, ngươi trông thế này, thật sự  sẽ là một mẫu thân tốt.” Na Tra quay phắt lại, mặt mày đỏ bừng bừng . “Ngươi nói gì? Ai là mẫu thân tốt!” Y hừ một tiếng, nhưng ánh mắt lại lén lút nhìn Dương Tiễn, như thể muốn đoán xem hắn có ý gì.
Dương Tiễn chậm rãi tiến đến, cúi xuống, thì thầm bên tai y: “Ta chỉ nghĩ, nếu chúng ta có một hài tử giống ngươi, chắc chắn sẽ càng đáng yêu hơn nữa.” Hắn nói xong, ánh mắt tràn đầy ý cười, nhưng cũng mang theo một chút nghiêm túc. "Sao nào, liệu Tam Thái Tử có thể rộng lượng ban cho tiểu nhân chút cơ hội không?"
Na Tra ngẩn người, vành tai đỏ rực. Y quay mặt đi, lẩm bẩm: “Ngươi… đừng nói bậy! Chuyện này… còn lâu lắm!” Nhưng giọng y đã run run, rõ ràng là đang lúng túng vô cùng.
Dương Tiễn không trêu y nữa, chỉ nhẹ nhàng vòng tay qua eo nương tử, đôi lúc lại không đứng đắn mà sờ nắn, kéo y hòa vào dòng người. “Đi thôi, lễ hội còn chưa kết thúc. Ta còn muốn cùng ngươi xem thêm một chút.”

Trở về động phủ Côn Lôn ẩn sâu giữa dãy núi hùng vĩ, nơi mây mù quấn quanh đỉnh núi như dải lụa bạc, tách biệt khỏi trần thế ồn ào. Ánh nguyệt quang bàng bạc len qua cửa sổ đá, chiếu vào căn phòng, dệt nên một tấm màn sáng mờ ảo, lấp lánh như ngọc trai dưới ánh nước. Không gian trong động phủ không phô trương xa hoa, toát lên vẻ thanh tao và ấm áp, phản ánh khí chất của Nhị Lang Thần – vừa uy nghiêm, vừa sâu lắng. Những tấm thảm lông hươu mềm mại trải trên sàn đá lạnh, mỗi sợi lông ánh lên như tơ dưới ánh trăng, mang lại cảm giác êm ái khi chạm vào. Trên tường đá nhẵn, vài bức họa thủy mặc được treo cẩn thận, vẽ núi non trùng điệp, mây trôi lững lờ, và những cánh chim hạc bay lượn, như thể ghi lại những khoảnh khắc tĩnh lặng của thiên nhiên. Ở trung tâm căn phòng, một chiếc giường lớn nổi bật, chăn gấm đỏ thắm thêu rồng phượng rực rỡ, trải trên nền gỗ mun đen bóng, tựa như ngọn lửa cháy giữa không gian tĩnh lặng. Hương trầm thoảng nhẹ trong không khí, hòa quyện với mùi gỗ thông và sự mát lạnh của đá núi, tạo nên một bầu không khí thiêng liêng đầy ắp dục vọng, như chờ đợi một cơn bão cảm xúc bùng nổ.
Na Tra ngồi xếp bằng trên giường, đôi chân thon thả gác lên nhau, mái tóc đỏ rực rối bời như liệt hỏa, buông xõa qua vai, lấp lánh dưới ánh trăng như tơ lụa rực rỡ. Y vận y phục trắng tinh bó sát, vải mỏng manh ôm lấy thân hình mảnh mai nhưng tràn đầy sức sống, với những đường nét mềm mại tựa thiếu nữ – vòng eo thon nhỏ, đôi vai thanh mảnh, và làn da trắng mịn tựa ngọc bích, ấn ký hồng sen rực rỡ trên trán càng nổi bật . Đôi nhãn vàng long lanh, lấp lánh tinh nghịch, nhưng lúc này lại thoáng chút hậm hực, như ngọn gió mang theo chút bất mãn. Một tay y chống cằm, một tay gõ nhịp trên đầu gối, giọng lầm bầm đầy biện minh. “Ngươi nghĩ ta keo kiệt vì không mua cái vòng tay đó, đúng không? Hừ, ta chỉ thấy chẳng cần thiết! Một cái vòng bé teo lại đắt cắt cổ, ai rỗi hơi bỏ tiền ra chứ?” Giọng y vang lên, cố tỏ ra bướng bỉnh, nhưng ánh mắt lại thấp thoáng vẻ tiếc nuối, như thể đang nhớ đến sắc xanh lam tinh khiết ở Dạ Du Hội, thứ mà y đã ngắm thật lâu nhưng cuối cùng không mua. Trong tâm Tam Thái Tử, sự kiêu ngạo đấu tranh với một chút hối tiếc – y không muốn thừa nhận mình thích món đồ ấy, nhưng ánh mắt Dương Tiễn khi nhìn y ở hội, như muốn mua tặng, khiến y vừa bối rối vừa ấm áp.
Dương Tiễn, vừa cởi ngoại bào, để lộ trường bào trắng bạc ôm sát thân hình rắn rỏi, cơ bắp săn chắc nhưng không phô trương, toát lên khí chất vừa mạnh mẽ vừa thanh tao. Mái tóc đen huyền buộc lỏng, vài lọn lòa xòa trước trán, làm nổi bật nhãn thần sâu thẳm, như chứa đựng ngàn năm lịch kiếp. Hắn treo ngoại bào lên giá gỗ, động tác chậm rãi, bước đến giường, ngồi xuống cạnh Liên Hoa Thái Tử. Một tay hắn khẽ nâng cằm y, ngón tay thô ráp chạm vào làn da mịn màng, buộc y ngẩng lên, nhìn thẳng vào mắt hắn. Đôi mắt Dương Tiễn lúc này không còn sắc lạnh như thường nhật, mà cháy bỏng một ngọn lửa ham muốn mãnh liệt, xen lẫn sự dịu dàng chỉ dành cho y. “Keo kiệt? Chẳng là thê tử của ta chỉ đang nghĩ cho đại cục thôi.” Giọng hắn trầm thấp, như tiếng gió đêm luồn qua núi, mang theo chút trêu chọc nhưng tràn đầy yêu thương. Hắn nghiêng đầu, ánh mắt lướt qua đôi môi y, rồi dừng lại ở vết đỏ mờ trên cổ y – dấu tích từ đêm trước, khiến khóe môi hắn cong lên, như thể hài lòng với “tác phẩm” của mình.
Na Tra định cãi lại, đôi môi hồng hé mở, giọng bướng bỉnh. “Còn cần ngươi phải nhận ra! Nhị Lang, ngươi đừng ỷ…” Lời chưa dứt, Dương Tiễn đã cúi xuống, đặt lên môi y một nụ hôn sâu sắc, mãnh liệt tựa ngọn lửa bùng cháy trong đêm đen. Môi hắn nóng rực, mang hơi thở của núi rừng và linh lực mạnh mẽ, như muốn thiêu đốt mọi phòng tuyến của y. Nụ hôn không nhẹ nhàng, mà đầy chiếm hữu, lưỡi hắn quấn lấy lưỡi y, khám phá từng góc nhỏ, khiến y run lên, đôi tay vô thức nắm chặt vạt áo trắng bạc của hắn. Hơi thở gấp gáp của cả hai hòa quyện, vang vọng trong không gian tĩnh lặng, như nhịp đập của trái tim đang hòa chung một giai điệu. Na Tra đáp lại, dù ban đầu còn chút bối rối, đôi tay dần vòng qua cổ hắn, kéo hắn gần hơn, móng tay khẽ cào vào da thịt, để lại những vết đỏ mờ. Nụ hôn kéo dài, như thể cả hai muốn nuốt trọn linh hồn nhau, xua tan mọi hậm hực hay tiếc nuối từ lễ hội.
Dương Tiễn khẽ rời môi y, nhưng không cho y cơ hội thở, hắn đẩy Liên Hoa Thái Tử nằm xuống giường, chăn gấm đỏ thắm nhăn nhúm dưới thân hình mảnh mai. Đôi tay hắn, mạnh mẽ mà dịu dàng, lướt qua vai y, ngón tay linh hoạt cởi bỏ lớp y phục mỏng, để lộ làn da trắng mịn ánh lên dưới ánh trăng, như một bức tượng ngọc hoàn mỹ. Cơ thể từ củ sen, dù mang nét nam tính, lại có những đường cong mềm mại, đặc biệt ở phần hạ thân, nơi mang đặc điểm e lệ của nữ nhân – một bí mật chỉ Nhị Lang Thần biết và trân trọng. Hắn cúi xuống, môi lướt qua cổ y, từng nụ hôn như tàn lửa rơi trên da thịt, thiêu đốt mọi giác quan. Hắn hôn dọc xuống xương quai xanh, nơi mạch máu khẽ đập, rồi dừng lại ở lồng ngực, nơi trái tim y đang đập loạn nhịp. Mỗi nụ hôn là một lời tuyên bố chiếm hữu, khiến y khẽ rên, âm thanh vừa rối bời vừa mê hoặc, tự tiếng nhạc trong đêm tĩnh.
"Ngươi… đừng chậm rãi thế…” Na Tra thở hổn hển, cố giữ giọng bướng bỉnh, khóe mắt đã ngập dục vọng, long lanh như mặt hồ dưới trăng. Đôi tay y bấu chặt vai Dương Tiễn, móng để lại những vết đỏ rõ nét trên da hắn, như muốn khắc dấu ấn của mình. Y cựa quậy, cố đẩy hắn ra, nhưng sức mạnh của Nhị Lang Thần đâu phải hữu danh vô thực, giữ y nằm yên dưới thân. “Ngươi… muốn ta cầu xin à? Đừng mơ!” Y lườm, nhưng giọng lạc đi, phản bội sự ngỗ nghịch.
Dương Tiễn cười khẽ, âm thanh trầm ấm như tiếng sấm xa. “Cầu xin? Không cần nương tử phải nhiều lời đâu.” Hắn nâng chân y, đặt lên vai mình, tay lướt xuống eo, ngón tay khéo léo chạm vào vùng nhạy cảm, khiến y cong người, rên khẽ. Hắn cúi xuống, môi hôn dọc đùi trong, mỗi nụ hôn là một làn sóng khoái cảm, khiến y run rẩy, móng tay bấu sâu hơn vào vai hắn. Hơi thở y gấp gáp, xen tiếng rên ngắt quãng, như muốn kìm nén nhưng không thể. Dương Tiễn ngẩng lên, ánh mắt khóa chặt vào y, thì thầm. “Quả nhiên ngươi đẹp nhất khi ngỗ nghịch thế này.” Lời nói là ngọn gió, thổi bùng ngọn lửa trong tâm y.
Hắn kéo y ngồi dậy, để y tựa vào ngực mình, tay vòng qua eo, tiếp tục khám phá cơ thể y. Ngón tay hắn lướt qua những vết tím từ đêm trước, khẽ chạm, như muốn đánh thức ký ức cuồng nhiệt. Na Tra, dù mệt mỏi, vẫn đáp lại, đôi tay ôm chặt cổ hắn, môi tìm môi hắn, nụ hôn lại bùng cháy, sâu sắc và mãnh liệt. Trong không gian động phủ, chỉ còn tiếng thở dốc, tiếng chăn gấm xột xoạt, và nhịp đập của hai trái tim hòa quyện. Dưới ánh trăng, họ như hai ngọn lửa, cháy bỏng, không thể tách rời.

.
.
.




chú quay trở lại rồi đây, mấy nay chú ngủ quên👉👈












Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro