Tâm Hỏa Dạ Nguyệt (R18)

Dương Tiễn đẩy mạnh Na Tra xuống giường lụa đen, khiến cơ thể y va vào lớp lụa mềm, trang sức vàng kêu leng keng dữ dội, một tiếng “hự” đau đớn xen lẫn kích thích thoát ra từ đôi môi căng mọng. Na Tra lườm hắn, ánh mắt lấp lánh thách thức, nhưng cơ thể y đã phản bội, cong lên như cánh cung dưới tác động của xuân dược, làn da trắng mịn ửng hồng, hơi thở dồn dập, đôi mắt mờ sương nhưng vẫn giữ nét kiêu ngạo đặc trưng, như một ngọn lửa không thể dập tắt. "Ngươi... dám đối xử với Tam Thái Tử thế này?" Na Tra nhẹ giọng trách móc, giọng khàn khàn, nhưng giọng nói lạc đi, trở nên run rẩy khi Dương Tiễn cúi xuống, môi hắn chiếm lấy môi y trong một nụ hôn hung bạo, gần như cắn xé, lưỡi hắn xâm nhập, quấn lấy lưỡi Na Tra, khám phá khoang miệng y với sự chiếm hữu tàn nhẫn, như muốn nuốt chửng mọi kiêu ngạo. "Tra Nhi," hắn rên khẽ giữa nụ hôn, giọng trầm đục như ngọn lửa cháy, mang theo tình cảm mãnh liệt, khiến Na Tra run rẩy dữ dội, trang sức vàng rung lên hỗn loạn, như một bản nhạc hòa cùng tiếng tim đập dồn dập của cả hai.

Hắn gỡ bỏ trường bào đỏ thắm của Na Tra, lớp vải lụa đắt giá rơi vụn dưới sàn nhà lạnh băng, để lộ cơ thể nam tính nhưng mềm mại, làn da trắng mịn ánh lên dưới ánh trăng như ngọc trai, những đường cong nơi ngực và hông như một lời mời gọi đầy cám dỗ, vừa kiêu ngạo vừa quyến rũ. Vòng cổ phượng hoàng lệch sang một bên, khuyên tai ngọc trai óng ánh, và những chiếc vòng tay vàng vẫn ở nguyên trên người y, kêu leng keng theo từng cử động, càng tôn lên vẻ đẹp tựa một ngọn lửa sống giữa màn đêm. Dương Tiễn dừng lại một khắc, ánh mắt hắn cháy bỏng, như muốn khắc sâu hình ảnh này vào tâm trí, tình cảm đơn phương bao năm nay giờ đây bùng nổ thành ngọn lửa không thể dập tắt. "Tra Nhi, tâm ý của ta không phải nhất thời," hắn thì thầm, giọng trầm đục, đầy cảm xúc, ánh mắt khóa chặt vào Na Tra, như muốn bộc lộ hết trái tim mình. Áp tay mình lên má y, tiếp tục giải bày tâm sự: "Từ lần đầu thấy ngươi trên chiến trường, ta đã không thể rời mắt. Ngươi là ngọn lửa trong lòng ta, Tra Nhi, ta không thể sống thiếu ngươi." Dương Tiễn khẽ cúi đầu, vùi sâu vào hõm cổ nóng rang người đối diện, Na Tra còn mơ hồ cảm nhận được hai dòng lệ ấm áp rơi trên vai.

Na Tra sững người, ánh mắt lấp lánh bất ngờ, y chưa từng nghĩ Dương Tiễn, chiến thần nổi danh lạnh lùng cấm dục, lại mang trong lòng tình cảm mãnh liệt đến vậy. Dưới tác động của xuân dược, lý trí y mờ nhạt, nhưng lời thổ lộ của Dương Tiễn như một tia sáng xuyên qua màn sương, khiến trái tim Hoa Liên Tam Thái Tử rung động, dù y không muốn thừa nhận. Thay vì đáp lại bằng lời, Na Tra nghiêng người, răng cắn mạnh vào vành tai hắn, không nhẹ nhàng mà đầy kiêu ngạo, để lại một vệt đỏ rực, như một lời khẳng định ngầm rằng y chấp nhận tình cảm ấy, dù chỉ theo cách của riêng mình. Dương Tiễn rên lớn, khoái cảm xen lẫn đau đớn khiến hắn run lên, ánh mắt sáng rực, như thể hành động của Na Tra là câu trả lời mà hắn đã chờ đợi bao năm qua.

Hắn gầm gừ, đáp lại bằng một vệt đỏ rõ ràng ở cổ Na Tra. Hắn nghiêng đầu, để lộ cần cổ săn chắc:  "Cắn ta, Tra Nhi," hắn thì thầm, ánh mắt cháy bỏng, như muốn y khắc sâu tình cảm của hắn vào cơ thể mình. "Đánh dấu ta, để ta vĩnh viễn thuộc về ngươi." Na Tra, dù bị xuân dược chi phối, vẫn giữ nét kiêu hãnh đặc trưng. Đôi tay cậu bấu chặt vào vai Dương Tiễn, móng tay cào nhẹ như một lời trêu chọc, rồi răng y cắn mạnh vào vai hắn, để lại một vệt đỏ rực mới, sâu và rõ, như một tuyên ngôn chiếm hữu. Hắn thở mạnh, khoái cảm đẩy hắn vào cơn điên cuồng, cánh môi cong lên đầy hãnh diện, trái tim hắn đập mạnh, cảm giác rằng Na Tra, dù không nói ra, đã đáp lại tình cảm của hắn qua những vết cắn.

Một tay nâng eo Tam Thái Tử, tay còn lại lướt xuống vùng bụng phẳng lì, ngón tay lướt qua lớp da mịn màng, cảm nhận từng đường nét hoàn mỹ, như muốn ghi nhớ từng tất cơ thể y. Hắn dừng lại ở nơi nhạy cảm giữa hai chân Na Tra, chạm vào, cảm nhận sự ẩm ướt đã lan tỏa, chất lỏng nóng ấm thấm đẫm đầu ngón tay, và một nụ cười nguy hiểm hiện trên môi hắn, như một kẻ săn mồi đã tìm thấy con mồi quý giá nhất. "Ngươi ướt đẫm vì ta, Tra Nhi," hắn thì thầm, giọng trầm đục đầy chiếm hữu, ánh mắt khóa chặt vào y, như muốn nhìn thấu tâm hồn. Na Tra cắn môi, cố kìm nén tiếng rên, ánh mắt lườm hắn đầy ngạo nghễ, nhưng khi ba ngón tay Dương Tiễn trượt vào trong, mạnh mẽ và tàn nhẫn, y không thể ngăn mình hét lớn, cơ thể cong lên như một tác phẩm nghệ thuật, trang sức vàng kêu leng keng hỗn loạn, như một bản giao hưởng của dục vọng. "Dương Tiễn... chết tiệt!" Na Tra gào lên, giọng lạc đi, đôi má ửng hồng rực rỡ, ánh mắt mờ sương vẫn lấp lánh sự thách thức, đôi tay nắm lấy đuôi tóc hắn mà giật, Dương Tiễn chỉ khẽ cau mày đau đớn nhưng vẫn để Na Tra tiếp tục 'chơi đùa' với tóc mình.

Dương Tiễn di chuyển ngón tay ra vào với nhịp điệu hung bạo, nhanh và sâu, mỗi cử động khiến Na Tra run rẩy dữ dội, chất lỏng nóng ấm tràn ra, thấm đẫm giường lụa, tạo thành những vệt lấp lánh dưới ánh trăng. Hắn nhấn mạnh vào điểm nhạy cảm, ngón tay xoay tròn, kích thích không ngừng, khiến Na Tra đạt đến đỉnh điểm đầu tiên, cơ thể được tạo từ củ sen co giật dữ dội, tiếng hét vang vọng trong căn phòng kín, trang sức vàng rung lên như một bản nhạc hỗn loạn, hòa cùng tiếng rên của y. Dương Tiễn nhìn y, ánh mắt cháy bỏng, trái tim hắn đập mạnh, vừa vì dục vọng, vừa vì tình cảm mãnh liệt bao năm nay giờ đây như được đáp lại. "Tra Nhi, ta yêu ngươi," hắn thì thào, giọng khàn đục, đầy cảm xúc, như muốn khắc sâu lời thổ lộ vào từng nhịp thở của y. "Ta muốn ngươi mãi mãi là của ta, mang thai hài tử của ta, ở bên ta đến vĩnh cửu."

Na Tra, dù bị xuân dược chi phối, vẫn lại sững người, đôi con ngươi vàng kim lấp lánh những tia xúc cảm phức tạp. Dương Tiễn cởi bỏ y phục, để lộ cơ thể rắn chắc, từng thớ cơ săn chắc hiện lên sau ánh trăng sáng, những vết sẹo chiến trận rải rác tô điểm cho cơ thể nam nhân, giờ đây nổi bật lên vết đỏ - chiến tích hiển hách nhất từ Na Tra. Y ngắm nhìn hắn, thèm muốn nhưng vẫn kiêu căng, đôi môi đỏ ướt át, thở hổn hển: "Yêu...yêu ta thì mau lên." Na Tra cúi đầu, ngại ngùng với điều y vừa thốt ra. Dương Tiễn cười khẩy, tay nắm lấy mái tóc đen dài từ Thái Tử mà kéo khiến y ngửa đầu, ánh mắt hắn tối đi vì dục vọng, như ngọn lửa không thể dập tắt, mang theo tình ý mãnh liệt được dồn nén bao năm. Hắn nâng chân y, đưa lên vai, phơi bày mọi đường cong mềm mại, trang sức lấp lánh vàng như ánh sao. Không đứng đắn còn sờ nắn bắp đùi nhiều lần. Dương Tiễn cởi bỏ phần y phục còn lại, để lộ dương căn cương cứng đầy uy lực, mắt nheo lại như muốn thiêu đốt Na Tra.

"Tra Nhi," hắn rên lớn, cúi xuống cắn mạnh lên môi y, máu hòa lẫn trong nụ hôn hung bạo, lưỡi hắn quấn lấy lưỡi y, chiếm đoạt mọi ngóc ngách, như muốn bộc lộ toàn bộ tình cảm mà hắn đã chôn giấu. Hắn tiến vào, mạnh mẽ và tàn nhẫn, thúc sâu vào tử cung Na Tra mà không cho y thời gian thích nghi. Na Tra hét lên, cơ thể căng cứng khi cảm nhận hắn lấp đầy mình, đau đớn xen lẫn khoái cảm khiến Na Tra không khỏi run. "Chết tiệt... ngươi... quá lớn..." Na Tra thở dốc, ánh mắt ánh lên đau đớn nhưng ngập tràn dục tính, trang sức vàng kêu leng keng dữ dội như một bản nhạc hỗn loạn. Dương Tiễn cười khẩy, tay nắm chặt tóc y, kéo mạnh hơn, khiến đầu y ngửa ra sau, cơ thể cong lên như một tác phẩm nghệ thuật, rồi bắt đầu di chuyển, mỗi cú thúc sâu sắc, bạo liệt, như muốn phá hủy mọi phòng tuyến của Na Tra, chạm đến tận tử cung. "Tra Nhi, ta yêu ngươi," hắn rên lớn, giọng trầm đục xen lẫn tiếng thở nặng nề, mỗi nhịp như một lời thề khắc sâu vào linh hồn Na Tra. "Ngươi là tất cả của ta, Tra Nhi. Hãy thành đạo lữ của ta, ở lại bên ta mãi mãi."

Na Tra, lần nữa bị lời thổ lộ của hắn làm rung động, ánh mắt lấp lánh một tia cảm xúc khó tả, như thể trái tim kiêu ngạo đã bị lay động bởi sự chân thành của Dương Tiễn. Y cắn mạnh vào vành tai hắn, để lại vệt đỏ rực, như một lời đáp lại kiêu hãnh đầy ý nghĩa độc quyền của Tam Thái Tử, khẳng định rằng y chấp nhận tình cảm của hắn, dù không bao giờ nói ra. Dương Tiễn khẽ rên rỉ, khoái cảm xen lẫn đau đớn càng đẩy hắn vào cơn điên cuồng.Hắn tiếp tục cắn, vừa cắn vừa hôn, để lại những vệt đỏ rực trên cổ, vai, và ngực, như thể muốn đáp lại . Na Tra cũng không chịu thua, răng y cắn mạnh vào vai hắn, để lại một dấu vết mới, sâu và rõ, rồi tiếp tục cắn lên ngực và cổ, mỗi lần cắn khiến Dương Tiễn sảng khoái không thôi. Những vết tích trên cơ thể hắn như một bản đồ đầy tính chiếm hữu, minh chứng cho sự cuồng nhiệt của Na Tra, và đối với Dương Tiễn, chúng như một lời xác nhận rằng Na Tra - người hắn yêu thương, cũng có tình cảm với hắn, dù chỉ là một chút.

Y đạt đến đỉnh điểm lần thứ hai, cơ thể run rẩy dữ dội, chất lỏng tràn ra, thấm đẫm giường lụa, trang sức vàng kêu leng keng hỗn loạn. Dương Tiễn không dừng lại, tiếp tục đẩy Na Tra qua giới hạn, mỗi cú thúc mạnh mẽ như muốn khắc sâu lời nguyện, tay điều chỉnh tư thế để giữ y trong tư thế cong người, thúc sâu hơn vào tử cung, khiến Na Tra hét lớn, tiếng rên vang vọng, hòa cùng tiếng trang sức vàng. "Tra Nhi, ta yêu ngươi," hắn liên tục lặp lại, giọng tràn đầy cảm xúc, như muốn Na Tra hiểu rằng mọi hành động của hắn đều xuất phát từ tình yêu mãnh liệt. Na Tra, dù có vẻ hơi kiệt sức, lại rướn người cào nhẹ qua vòng ngực rắn chắc của hắn, để lại vệt đỏ hồng.

Hắn, với nhịp điệu ngày càng nhanh, cuối cùng đạt đến cao trào, một tiếng gầm khàn thoát ra khi hắn trút bỏ trong y, ở lại sâu trong tử cung Na Tra, như muốn đảm bảo hạt giống của hắn đâm chồi. "Tra Nhi," hắn thì thào lần cuối, hơi thở nặng nề hòa lẫn với tiếng rên của Na Tra. Hắn nhìn xuống cơ thể mình, những vệt đỏ rực từ răng Na Tra như chiến tích đầy danh dự, ánh mắt lấp lánh hài lòng. Hắn cúi người, thì thào lần cuối: "Dù là thần hay ngươi, ta nguyện vì ngươi phá bỏ mọi giới luật." giọng tràn đầy tình cảm, tay vuốt nhẹ mái tóc nhễ nhại mồ hôi, đặt lên trán Na Tra một nụ hôn nhẹ nhàng đầy trân trọng.

Căn phòng ngập tràn mùi hương dục vọng, giường lụa ướt đẫm. Na Tra, với thân thể mệt mỏi sau nhiều canh giờ vật lộn cùng Dương Tiễn, tựa đầu vào lồng ngực săn chắc, vòng cổ phượng hoàng lệch sang một bên, khuyên tai ngọc trai rung nhẹ, ngón tay thon nhỏ chơi đùa với lọng tóc Dương Tiễn. Hắn vuốt lưng cậu, bàn tay chai sạn lướt qua từng tất da tất thịt mềm mại được tái tạo từ củ sen, ánh nhìn dịu dàng nhưng đầy quyết tâm, cơ thể hắn rải rác dấu hôn, dấu cào mà Na Tra hào phóng để lại, từ cổ xuống ngực, tất thảy kết hợp tựa như bản đồ chiến lược của vị tướng quân nào đó. "Tra Nhi, ta nhất định cầu thân ngươi. Ngươi và ta, kết thành đạo lữ." Giọng trầm ấm, chắc nịch. Na Tra lườm hắn, khóe môi khẽ cong, ánh nhìn chứa đựng sự trìu yếm hiếm thấy. "Ăn nói hàm hồ, ngươi dám tư tưởng đến bổn gia?" Y khiêu khích: "Cầu thân? Hừ, để bổn gia xem ngươi có bản lĩnh gì!" Dù mạnh miệng cứng rắn, y lại áp sâu hơn vào ngực hắn, điều chỉnh lại hơi thở, mắt nhắm hờ, dần thiếp đi trong vòng tay ấm áp ôm chặt.

Một tháng sau, Dương Tiễn xuất hiện trước phủ Lí Tịnh với hàng ngàn rương báu như trút hết của cải trong Tây Cung mà cầu thân. Lý Tịnh ban đầu nhất mực phản đối, cho rằng Na Tra quá mức ngỗ ngược để kết đạo lữ cùng một chiến thần tiếng tăm lẫy lừng. Thấy tình hình có vẻ không khả quan, Dương Tiễn mở bài ngửa, liền quỳ trước phủ Lý Tịnh nhiều ngày không rời đi. Lý Tịnh thở dài, đành đồng ý, tựa đầu nhìn thấy bản thân trong quá khứ cũng từng quỳ trước nhà nhạc phụ nhạc mẫu như vậy. Na Tra, dù vẫn giữ nét mặt kiêu kì, hống hách, vẫn giang tay chấp thận. Nghi lễ dưới sự chuẩn bị, giám sát chặt chẽ, diễn ra thật linh đình, lộng lẫy dưới con mắt chứng giám toàn giới.



Lý Tịnh: Tra Nhi, con cùng Nhị Lang Chân Quân rốt cuộc đã tình tứ bao lâu rồi?
Ân phu nhân: Tra Nhi, sau này có bị hắn bắt nạt, có là Nhị Lang Hiển Thánh ta cũng nhất quyết đòi lại công bằng cho con!





Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro