21-hình như đang. . . . . . dỗ mình?
Cùng lúc đó ở tầng 51, Đỗ Hải Đăng uống cô ca bị sặc, ho long trời lở đất. Sau khi hắn ổn rồi, run tay nhấn gọi điện thoại cho Trần Đăng Dương .
"Chào."
"Cậu không ổn! Không đúng, tôi không ổn!" Đỗ Hải Đăng lại ho đến mấy lần, giãy giụa khàn giọng nói, "Đăng Dương cậu nói tôi nghe, cậu có phải bị hack không! Phải không!"
(Đăng Đỗ đang chơi chữ "Chào" của Trần Đăng Dương. "Chào" trong tiếng trung phiên âm ra là "Nhĩ hảo". Trần Đăng Dương nói: "Nhĩ hảo" thì Đỗ Hải Đăng đáp lại: "Nhĩ bất hảo" là Cậu không ổn :v )
Giọng Trần Đăng Dương rất bình tĩnh, "Không có."
Đỗ Hải Đăng vỗ ngực, cảm giác lồng ngực nghẹn một cục, "Vậy cái cậu đăng weibo là gì vậy? Chẳng phải cậu rất quan tâm tới Thanh Pháp nhà cậu sao? Chẳng lẽ bản thiếu gia hoa mắt? Không đúng không đúng, đã nhanh chóng lừa được Đinh Triệu Tiên bên kia rồi mà, hay là xảy ra chuyện gì vậy? Nếu không vì sao cậu ấy lại lên weibo xoát độ tồn tại —— xoát . . . xoát độ tồn tại?"
Vờ lờ!
Đỗ Hải Đăng nhanh chóng thông não, đại não trong một giây xoay chuyển mấy lần, cạn lời hỏi, "Cậu, cái người lần trước cậu nói ba năm biết mà chưa quen, muốn tới gần một chút, là Nguyễn Thanh Pháp?"
Trần Đăng Dương trầm mặc vài giây, một lúc sau mới "Ừ" một tiếng.
Đỗ Hải Đăng tự tát mình một cái, trợn to mắt, sợ hãi không ngờ bản thân lại bổ não hình ảnh Trần Đăng Dương đỏ mặt thẹn thùng! Hắn lắc mạnh đầu, đuổi cái hình ảnh đáng sợ ấy ra khỏi não, nỗ lực duy trì lý trí.
"Chờ chút, tụi mình cùng làm rõ một chuyện nhé, hồi trước cậu hay chạy tới chỗ tôi, rốt cuộc là tới làm gì vậy?"
Trần Đăng Dương: "Nhìn cậu ấy."
Đỗ Hải Đăng: ". . ."
"Cmn mừng hụt rồi, bản thiếu gia còn tự mình đa tình cho là cậu đột nhiên quan tâm tôi!"
Trần Đăng Dương: "Không phải."
Đỗ Hải Đăng nghe tiếng trái tim tan vỡ, nỗ lực vực dậy tâm hồn, "Vậy cậu có thể nói tôi biết một chút, mục đích cậu đăng cái post kia là gì không?" Giọng điệu của hắn mang theo một chút lo lắng và hiếu kỳ, lại sợ đáp án sẽ hù chết bản thân.
Sau đó hắn nghe Trần Đăng Dương trả lời, "Tôi và cậu ấy cùng lên hot search."
"Ừ, tôi thấy rồi, " Đỗ Hải Đăng thầm nghĩ tôi cũng không phải người mù, đương nhiên nhìn thấy các cậu sóng vai nắm tay nhau cùng lên hot search , "Vì vậy . . . Chờ một chút!"
Đỗ Hải Đăng bằng vào một phần tâm linh tương thông được bồi dưỡng từ việc cùng nhau lớn lên của mình và Trần Đăng Dương, nhanh chóng loại bỏ các giả thiết ba năm cầu mà không được, yêu hận tình thù đầy cẩu huyết, há miệng,
"Chẳng lẽ do . . . trước khi cậu giải quyết xong mấy lão hồ ly Đinh Triệu Tiên nên không thể tiếp cận Nguyễn Thanh Pháp trong một khoảng thời gian, lại sợ cậu ấy nhiều bạn bè sẽ quên cậu luôn, vì vậy cậu dứt khoát . . . tự mở ra một con đường, không đi con đường xoát độ tồn tại một cách bình thường hả?"
Trần Đăng Dương không lên tiếng.
Nhưng Đỗ Hải Đăng biết, đoán đúng rồi!
Hắn hít sâu một hơi, tiếp tục nói, "Sau đó, cậu . . . cậu công khai hắc như vậy, đám người Đinh Triệu Tiên không thể đoán được rốt cuộc có phải cậu thật sự ghét Nguyễn Thanh Pháp không, nhưng lại không có nhiều thời gian và sức lực đi quan tâm Nguyễn Thanh Pháp là ai nên còn có thể yên tâm. Dù sao bây giờ cậu cũng không nghiêm chỉnh làm việc, nếu không phải nuôi quyền thủ chợ đen, xem thi đấu quyền anh rồi đánh cược ăn tiền thì cũng chính là phốt minh tinh, để cho mấy đứa thích sân si nghe được?"
"Ừ."
Hắn thấy từng mảnh ghép lộ ra càng ngày càng nhiều, lắp ba lắp bắp, "Sau đó, cậu . . . cậu còn vì crush quên thân, cần cù tạo một làn sóng nhiệt độ cho Nguyễn Thanh Pháp?"
Trần Đăng Dương "Ừ" một tiếng.
Ừ cái con mẹ cậu!
"Cậu ấy tốt như vậy, chỉ cần có người chú ý tới cậu ấy, nhất định sẽ thích cậu ấy." Trần Đăng Dương còn dùng thuật ngữ chuyên ngành mới học được gần đây, "Sẽ trở thành fan của cậu ấy, " hắn nói tiếp, "Sẽ thích nghe cậu ấy hát, sẽ mua album của cậu ấy, sẽ tới concert của cậu ấy."
Đỗ Hải Đăng lạnh lùng, "Ờ."
Đỗ Hải Đăng nhìn chằm chằm trần nhà, cẩn thận nghĩ lại, "Nhưng mà . . . dường như cũng không có gì xấu! Khiến đối thủ mất cảnh giác, bảo vệ Nguyễn Thanh Pháp, dẫn nhiệt độ giúp Nguyễn Thanh Pháp, còn khiến Nguyễn Thanh Pháp chú ý tới cậu, nhớ kỹ cậu, một hòn đá trúng bốn con chim!"
"Ừ."
"Ừ?" Đỗ Hải Đăng đỡ trán, cảm thấy mệt tâm, hắn có một giả thiết tràn đầy nguy cơ, chính là cảm giác sợ hãi của hắn bị Trần Đăng Dương làm hỏng rồi!
". . . Vậy cậu có nghĩ tới việc Nguyễn Thanh Pháp nhìn thấy cậu hắc cậu ấy, sẽ không vui?"
Trần Đăng Dương trầm mặc vài giây, nghiêm túc nói, "Tôi sẽ cố gắng."
Đỗ Hải Đăng cạn lời.
Nếu hắn là Nguyễn Thanh Pháp, chỉ sợ sẽ cảm thấy Trần Đăng Dương bị tâm thần phân liệt!
Cúp điện thoại, hắn thực sự lo lắng tương lai đen như tiền đồ chị Dậu của Trần Đăng Dương, nghiêm túc lướt lên lướt xuống bình luận dưới weibo Trần Đăng Dương, kết quả lướt xuống, phát hiện hình như Trần Đăng Dương còn tạo clone đi bình luận.
Cmn cái hành động quần què gì đây?
"—— a a a chồng tui đăng weibo rồi! Tung bông chúc mừng! ! Post lần này lại không phải mấy bài post dạy làm người, tài chính gì gì đó, cũng không phải các loại biểu đồ rối rắm đau mắt nào đó rồi! Không ngờ tui đọc hiểu bài post của chồng tui! Mừng phát khóc!"
"Người sử dụng 7341509: không phải chồng cô."
"—— trời ạ tui đang hâm mộ Nguyễn Thanh Pháp! Cực kỳ thích giọng hát của cậu ấy! Trời ạ không ngờ có ngày tui và chồng tui cùng chung đề tài! Nhưng mà Nguyễn Thanh Pháp thật sự không điều âm, video đàn dương cầm và hát lần trước đăng có thể nghe được, giọng hát thật sự rất tốt!"
"Người sử dụng 7341509: đúng vậy."
"—— Nguyễn Thanh Pháp là ai? Ca sĩ lúc trước thường xuyên lên hot search ? Vì sao Trần tổng lại phốt cậu ta? Đánh cược một bức ảnh của Trần tổng khẳng định trong này có cố sự!"
"Người sử dụng 7341509: có."
"——Viết huyết thư cầu Trần tổng phỏng vấn riêng trên tạp chí! Cầu ảnh! Cầu dung mạo tuyệt sắc!"
"Người sử dụng 7341509: không rảnh."
"—— Tui tò mò không biết người Trần tổng hắc là ai, không nhịn được mở đề tài ra, cmn nó đây là thần tiên ca ca phương nào vậy! 3 giây thành fan! Xin lỗi Trần tổng, em quyết định nửa bên trái tim em dành cho anh, nửa bên phải dành cho Nguyễn Thanh Pháp!"
"Người sử dụng 7341509: cô có thể trái phải đều là cậu ấy."
-
Tầng ba mươi, phòng luyện tập.
Phạm Anh Quân cầm điện thoại di động, mờ mịt, "Hình như có gì đó sai sai . . . Vì sao trong nháy mắt cậu tăng nhiều fans như vậy?"
Nguyễn Thanh Pháp uống một nửa chai nước khoáng, cũng mờ mịt, "Tôi cũng không biết."
"Trần tổng. . . . . ." Phạm Anh Quân đắn đo nói, "Hồi trước cậu đắc tội ngài ấy hả?"
Nguyễn Thanh Pháp cẩn thận nhớ lại, lắc đầu, "Không có." Bọn họ gặp nhau mấy lần, cũng không tính là trò chuyện nhiều, nhưng vẫn coi như là bạn bè, không thể nào đắc tội người ta được. Ngược lại, bọn họ còn trao đổi phương thức liên lạc, hồi trước còn nhắn tin chào buổi sáng nữa.
Hơn nữa, sự kiện bị fan pha kè đổ oan kia, rõ ràng là Trần Đăng Dương giúp một tay, tại sao hiện tại lại biến thành Đỗ Hải Đăng nhờ Trần Đăng Dương giúp rồi?
Phạm Anh Quân buồn bực, "Trần tổng là bạn thân Đỗ tổng, cậu là nghệ sĩ của công ty Đỗ tổng, ngài ấy không có lý do gì hắc cậu! Hơn nữa việc bị hắc cũng rất vô lý, điều âm hay không điều âm, đi nghe video đàn piano và hát hồi trước cậu đăng thì biết . . ."
Lúc này, cửa phòng luyện tập mở ra, Hạ Vy thò đầu vào thăm dò, "Thanh Pháp, đồ ăn giao tới rồi."
Nguyễn Thanh Pháp ngạc nhiên, "Em không đặt thức ăn ngoài."
Hạ Vy đi tới bên cạnh nhường chỗ, chỉ chỉ cửa, "Nhưng người đưa bánh ngọt tới nói người nhận là cậu."
"Bánh ngọt?"
Nguyễn Thanh Pháp nhìn kỹ, nhận ra có tổng cộng năm người, trong tay mỗi người đều cầm một hộp bánh ngọt làm bằng gỗ. Cậu vừa nhìn đã nhận ra, là cửa hàng bánh ngọt Thanh Hà Lộ.
Giật mình, cậu nhanh chóng nói lại, "Ừ, là em mua, vừa nãy không nhớ ra, làm phiền mọi người phải chạy đi chạy lại rồi."
Mấy người kia đi rồi, Nguyễn Thanh Pháp nhìn hộp bánh ngọt chồng lên nhau , có chút thất thần. Phạm Anh Quân nhìn ra, "Đây không phải cậu mua đúng không? Là ai đưa?"
Nguyễn Thanh Pháp mở một hộp ra, nhìn bánh ngọt bên trong, cười nói, "Là Trần Đăng Dương."
Biết tiệm bánh ngọt cậu rất thích, còn có thể cố ý mua cho cậu, chỉ có Trần Đăng Dương.
"Trần tổng?" Phạm Anh Quân đột nhiên đè xuống một hộp bánh ngọt, "Hộp . . . hộp bánh này . . . không có độc chứ?"
Nguyễn Thanh Pháp buồn cười nói, "Không." Cậu cầm một miếng bánh ngọt tinh xảo bỏ vào miệng, mùi vị ngọt thanh tràn ngập trong khoang miệng, "Nhìn đi, chẳng phải bây giờ tôi vẫn đang khỏe mạnh sao?"
Phạm Anh Quân vẫn không an tâm, "Không chừng là độc mãn tính đấy!"
Nguyễn Thanh Pháp đóng nắp, lắc đầu, "Chắc hẳn anh ấy phải có nguyên nhân gì đó."
Hạ Vy nói tiếp, "Bài mới đăng hả?"
"Ừ, mặc dù nói như vậy có chút tự mình đa tình, nhưng chắc anh ấy không có ác ý với tôi." Nguyễn Thanh Pháp nhìn năm hộp bánh ngọt trước mặt, không nói nốt câu còn lại ——
Hắc mình trên weibo rồi lập tức đưa bánh ngọt tới, hình như đang . . . dỗ mình?
Hạ Vy vẫn không an tâm, cau mày nói, "Nhưng nếu cứ như vậy, con đường sau này của Thanh Pháp có thuận lợi hay không?"
Phạm Anh Quân hiểu rõ ý của cô, "Sau lưng Tinh Diệu chính là Đỗ gia, còn có Đỗ tổng trấn giữ nữa. Với cả, ngài ấy chỉ nói vài câu không đau không ngứa trên weibo, cũng không phong sát, không cần quá lo lắng đâu." Hắn lại quay đầu nói chuyện với Nguyễn Thanh Pháp, "Thanh Pháp, cậu đừng để bị ảnh hưởng bởi chuyện này, chuẩn bị cẩn thận cho cuộc thi kế tiếp đi, tập nhảy như thế nào rồi?"
Nguyễn Thanh Pháp gật đầu, "Anh Phạm yên tâm, thầy An và thầy Hoắc đều quan sát tôi từng chút một, động tác luyện đi luyện lại không thành vấn đề."
Từ Tinh Diệu về nhà, Nguyễn Thanh Pháp vừa mới cất hộp bánh ngọt cẩn thận, điện thoại reo lên. Nhìn thấy cái tên trên màn hình, hô hấp cậu hẫng vài nhịp, "Chào chú Vinh."
Vinh Nhạc bên kia vui vẻ nói, "Thanh Pháp, quãng thời gian trước cháu nhờ thúc tìm chai rượu ngọc "U Điểu Minh Chi" ấy, tìm được rồi! Là ở trong tay một nhà sưu tầm người Pháp, khoảng thời gian trước gia tộc của hắn xảy ra biến cố, hiện tại không thể không bán để gom tiền, chuẩn bị bán rồi."
Nhịp tim trước giờ luôn ổn định của Nguyễn Thanh Pháp giờ đây lại đập nhanh hơn, "Là định đấu giá sao?"
"Ừ, đã xác định sẽ đấu giá."
"Vậy thì tốt! Chỉ cần đấu giá, sẽ có cơ hội." Nguyễn Thanh Pháp thở một hơi, lại cười nói, "Vậy lại làm phiền chú Vinh rồi, cháu đã gom được tiền, buổi tối sẽ chuyển sang cho chú."
"Đừng khách khí, " Vinh Nhạc khuyên nhủ, "Cháu còn nhỏ tuổi, đừng ép mình như vậy, ông bà ngoại cháu nếu biết được sẽ đau lòng."
"Dạ, " Nguyễn Thanh Pháp nhận tâm ý của đối phương, ôn hòa nói, "Cảm ơn chú, cháu sẽ để ý."
Nói vài câu rồi cúp điện thoại. Nguyễn Thanh Pháp khoanh chân ngồi trên sàn nhà, đầu dựa vào ghế sô pha, không nhịn được cong môi nở nụ cười.
Nhớ tới cái gì đó, cậu lại mở điện thoại ra, kiểm tra số dư tài khoản ngân hàng của mình. Tiền ký hợp đồng với Tinh Diệu cùng với tiền tham gia "Thiên Lại" được cậu tích cóp lại, một chuỗi số không nhìn cực kỳ sảng khoái.
Nhưng mà lúc chuyển tiền sang cho Vinh Nhạc, Nguyễn Thanh Pháp nhìn lại số dư ba lần, thở dài một hơi —— chỉ còn 500 đồng !
Cậu lại nhìn về phía năm hộp bánh ngọt Trần Đăng Dương đưa tới, vui vẻ.
Bữa sáng mấy ngày sau, có chỗ dựa rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro