53-"Nếu không thì . . . tôi đút cho anh nhé?"
Nguyễn Thanh Pháp lại gần giường bệnh, hơi cúi người, nhẹ giọng hỏi, "Anh có khó chịu chỗ nào không?"
Dường như cảm giác được cái gì đó, trong nháy mắt biểu tình Trần Đăng Dương đình trệ, con ngươi hơi co lại, gần như hoảng hốt nhìn Nguyễn Thanh Pháp, thậm chí trong mắt còn ẩn chứa sự khẩn cầu.
"Vết thương ở tay phải của anh rất sâu, máu chảy rất nhiều, nhưng bác sĩ nói dây thần kinh không bị thương."
Một giây sau, khuôn mặt căng thẳng của Trần Đăng Dương thả lỏng.
Giọng nói Nguyễn Thanh Pháp dịu dàng, nói rõ, "Bây giờ là mười giờ tối ngày thứ hai kể từ khi anh gặp tai nạn giao thông, sau khi anh vào phòng phẫu thuật không lâu thì mẹ anh đã tới đây một chuyến rồi rời đi, triệu tập hội đồng quản trị vào chiều hôm nay, tạm thời chưa biết kết quả. Đỗ Hải Đăng nói, tài xế của anh chỉ bị thương nhẹ, Đinh Triệu Tiên và nhân viên của ông ta cũng đang ở bệnh viện này, anh Đỗ Hải Đăng đang theo dõi bọn họ sát sao. Còn về Đỗ Hải Đăng, từ sau khi anh gặp chuyện tới giờ đều chưa ngủ được phút nào, vừa nãy mới chợp mắt ngủ một lúc."
Thấy sau khi Trần Đăng Dương nghe xong, hô hấp bình ổn lại, mí mắt hơi sụp xuống, có chút mệt mỏi, Nguyễn Thanh Pháp dém chăn vào giúp anh, "Ngủ đi, mọi việc sẽ ổn thôi."
Rạng sáng hôm sau, Nguyễn Thanh Pháp vừa mới mở mắt ra đã nhìn thấy Đỗ Hải Đăng chắp tay, hớn hở nói, "Cậu tỉnh rồi? Chúc mừng năm mới! Đại cát đại lợi! Năm mới phát tài!"
Đầu Nguyễn Thanh Pháp hơi đau, ôm chăn ngồi dậy, vô thức nhìn sang giường bệnh. Cậu nhận ra Trần Đăng Dương đã tỉnh, bác sĩ đang kiểm tra cho hắn.
Trần Đăng Dương dựa vào gối, mặc quần áo bệnh nhân, theo thói quen ưỡn thẳng lưng, gò má tái nhợt, cằm hơi gầy guộc, nhưng vẫn khiến người khác không dời nổi mắt.
Đỗ Hải Đăng rất hưng phấn, nói liên tục, "Vốn dĩ lúc Đăng Dương tỉnh tôi định kêu cậu dậy, nhưng cậu ấy lại không cho, nói là để cậu ngủ thêm một lát. Lúc bác sĩ kiểm tra, cậu ấy cũng bảo người khác nhẹ tay một tí, làm tôi nói chuyện cũng phải nói thầm, không dám tạo động tĩnh lớn đánh thức cậu."
Trần Đăng Dương muốn cản Đỗ Hải Đăng, nhưng không kịp, đành phải để hắn nói, còn bản thân quay đầu đi không dám nhìn Nguyễn Thanh Pháp.
Trong lòng ấm áp, Nguyễn Thanh Pháp đứng dậy, thuận tay xếp gọn chăn lại.
Khuôn mặt Đỗ Hải Đăng đầy ý cười, "Cậu ngủ có ngon không?"
"Ngon lắm, bây giờ tinh thần cũng không tệ." Đang định nói tiếp, điện thoại Nguyễn Thanh Pháp vang lên.
Đỗ Hải Đăng chỉ vào phòng trong, cười híp mắt ra dấu gọi điện thoại.
Nguyễn Thanh Pháp gật đầu, đi vào phòng trong đóng cửa lại, "Chúc mừng năm mới, anh Phạm !"
"Chúc mừng năm mới!" Từ trước đến giờ Phạm Anh Quân không vòng vo, hỏi thẳng, "Ngày mười ba tháng này, cũng chính là ngày cậu xin tôi dời lịch trình ấy, có phải cậu tới một buổi đấu giá ở Diệp thành không?"
"Đúng vậy, hôm đó tôi có chút chuyện riêng phải làm."
"Vậy thì đúng rồi, cũng không có chuyện gì lớn, chỉ là viện bảo tàng Ninh thành mua về một lễ khí đồng thau, đăng lên không ít hình. Mắt dân mạng thì cứ như ra-đa ấy, tìm được cậu trong background ảnh chụp buổi đấu giá." Phạm Anh Quân cảm thán, "Lúc tôi xem hình còn không phát hiện trong đó có cậu."
Nguyễn Thanh Pháp không nghĩ rằng mình sẽ bị lọt vào ống kính, "Loại chuyện này có tạo thành vấn đề gì không?"
"Không tạo thành vấn đề gì đâu, nhiều nhất cũng chỉ có mấy người trổ tài thám tử thôi, tham gia hội đấu giá cũng không phải là chuyện nhục nhã gì." Phạm Anh Quân hỏi thêm một câu, "Nhưng mà nếu được thì cậu có thể thỏa mãn lòng hiếu kì của anh Phạm không? Cậu tới buổi đấu giá mua cái gì vậy?"
Nguyễn Thanh Pháp cười nói, "Mua bức tranh vẫn luôn muốn mua, không đủ tiền, còn phải tìm chị tôi mượn không ít."
Phạm Anh Quân sắp thở không được, "Cậu chờ một chút!" Hai giây sau hắn mới tiếp tục nói, "Được rồi, tôi chuẩn bị tinh thần rồi, cậu nói đi, nợ bao nhiêu?"
"Hơn năm triệu."
"Vẫn còn chấp nhận được, suýt hù chết tôi rồi. Làm việc cho tốt, qua thời gian ngắn thì có thể trả xong." Phạm Anh Quân thở phào rồi cảm thán, "Tôi nói này Thanh Pháp, có người kiếm tiền như núi đổ, tiêu tiền như quay sợi. Còn cậu là kiếm tiền như mưa rào, tiêu tiền như lũ lụt, trọng điểm là còn không biết lũ này chảy về đâu!"
Nguyễn Thanh Pháp sờ mũi, cảm thấy cái miêu tả này cũng không sai mấy.
Nói thêm vài câu, cúp điện thoại, Nguyễn Thanh Pháp mở cửa phòng trong chuẩn bị đi ra ngoài. Vừa mới hé cửa ra một tí, nhận thấy hình như Trần Đăng Dương đang gọi điện thoại, câu chữ loáng thoáng truyền tới.
Nghĩ chắc là Trần Đăng Dương có không ít công việc phải làm, Nguyễn Thanh Pháp cũng không lập tức ra ngoài, nhẹ nhàng đóng cửa lại lần nữa, dựa vào tường thuận tay lướt weibo.
Đang ăn tết nên không ít hot search liên quan đến tết, Nguyễn Thanh Pháp lướt xuống, thấy có tag của Úc Thanh và Đặng Thành An.
Hạng mười một là #Đoàn_phim_Úc_Thanh_phát_bao_lì_xì, mà thứ mười hai là #Đặng_Thành_An_không_phải_con_ruột.
Nhấn vào đọc, hóa ra là Đặng Thành An đi từ đoàn phim về nhà, chuẩn bị ăn tết cùng cha mẹ, không ngờ trong nhà chẳng có ai, Đặng Phong và Trương Lan đã quẳng con trai ra sau đầu, xuất ngoại đi hú hí với nhau. Đặng Thành An nhắn WeChat hỏi tại sao không báo trước cho cậu, Đặng Phong thẳng thừng nhắn lại một chữ, "Quên."
Đặng Thành An giận đến mức đăng weibo liên tục ba bài lên án Đặng Phong, vô số fans gia truyền bình luận ha ha ha dưới weibo, spam thẳng lên hot search.
Cho weibo An Đặng một like, Nguyễn Thanh Pháp tiếp tục lướt xuống, thấy được tên mình ở dưới cùng -- #Nguyễn_Thanh_Pháp_tới_buổi_đấu_giá.
"-- mặc dù ảnh chụp không được rõ nét, nhưng tuyệt đối là Thanh Pháp! Aaa mặc dù mờ như vậy, còn không phải là chính diện nhưng Thanh Pháp của tui cũng đẹp như tranh vẽ! Nhan khống quỳ!"
"-- trời ơi tui vừa tra ra được, đây là một buổi đấu giá nội bộ cỡ nhỏ, đồ đấu giá đến từ một viện bảo tàng tư nhân của đảo quốc, phải có thư mời mới có thể vào! Phẩm vị cao quá! Thanh Pháp nhà ta có nhiều tiền đến mức đó hả?"
"-- còn chưa xác định được có đúng người hay không, fans đã bắt đầu thổi rồi? Còn nữa, nói không chừng cậu ta chỉ vào đi dạo vài vòng, xây dựng hình tượng!"
Nguyễn Thanh Pháp đang xem thì điện thoại lại reo.
"Viện trưởng Cam? Chúc mừng năm mới!"
Giọng nói của Cam Châu truyền ra từ điện thoại, cười ha hả, "Chúc mừng năm mới, nhóc Nguyễn ! Lần này bác gọi cháu là có chuyện muốn hỏi ý kiến của cháu một chút."
Nguyễn Thanh Pháp mỉm cười, "Bác nói đi."
"Là như vầy, viện bảo tàng của bọn bác và cả Cục Di sản văn hóa muốn làm một tháng tuyên truyền, chủ yếu là tuyên truyền đồ được trưng bày trong viện bảo tàng. Cháu cũng biết, thật ra bây giờ có không ít người trẻ không hiểu rốt cuộc những di sản văn hóa được lưu lại trong lịch sử có ý nghĩa gì. Cho nên bọn bác muốn làm tuyên truyền, không cần biết chúng ta đang ở thế kỷ nào đi nữa thì gốc rễ văn hóa dân tộc cũng không thể đứt đoạn."
Nguyễn Thanh Pháp biết, "Tương tự như đại sứ tuyên truyền đúng không bác?"
"Đúng vậy, nhưng nguyên nhân bác hỏi riêng cháu trước chính là, thù lao lần này rất ít, nếu như cháu không muốn, vậy chuyện sẽ kết thúc tại đây."
"Không có, sao cháu lại không muốn chứ?" Nguyễn Thanh Pháp vội vàng nói, "Coi như không có thù lao thì cháu cũng tình nguyện làm, chỉ sợ bác không mời cháu thôi."
"Ha ha ha, được rồi, vậy bác không làm phiền cháu nữa. Sau tết bác sẽ tìm cháu bàn kỹ hơn!"
Nguyễn Thanh Pháp đồng ý, "Vâng, cháu rất cảm ơn lời mời của bác!"
Vừa mới mở cửa phòng trong bước ra, Nguyễn Thanh Pháp bèn nghe Đỗ Hải Đăng cố ý lên giọng nói, "Ai nha, phải làm sao bây giờ, công ty xảy ra chút chuyện cần tôi trở về giải quyết, đến tối mới rảnh để về đây. Mặc dù có vệ sĩ nhưng chỗ này lại chẳng có ai chăm sóc cậu thì tôi không yên tâm! Để xem, nếu không thì -- "
"Đỗ tổng, " Nguyễn Thanh Pháp cười, cắt lời Đỗ Hải Đăng, "Mấy ngày nay tôi đều rảnh, có thể ở lại đây."
"Thật chứ? Vậy thì tốt quá!" Đỗ Hải Đăng vỗ tay, nụ cười rạng rỡ, giống như sợ Nguyễn Thanh Pháp đổi ý, luôn miệng nói, "Vậy thì làm phiền cậu rồi, tôi xin phép gửi gắm Đăng Dương lại cho cậu!"
Đỗ Hải Đăng chạy rất nhanh, trong nháy mắt đã đóng cửa rời đi. Nhất thời, trong phòng bệnh chỉ còn lại hai người Nguyễn Thanh Pháp và Trần Đăng Dương.
Nguyễn Thanh Pháp ngồi xuống ghế bành bên cạnh giường bệnh, thấy trên bàn có để mấy cuốn sách, bèn hỏi, "Anh có muốn tôi đọc sách cho anh nghe không?"
Đối với Trần Đăng Dương thì Nguyễn Thanh Pháp nói gì cũng tốt, gật đầu.
Chọn ra một tập thơ, Nguyễn Thanh Pháp mở ra một trang, từ tốn đọc.
Cơ thể Trần Đăng Dương vẫn còn yếu, vốn dĩ muốn gắng gương nghe Nguyễn Thanh Pháp lâu hơn, nhưng vẫn không thắng nổi mệt mỏi, bất tri bất giác chìm vào giấc ngủ.
Nguyễn Thanh Pháp vẫn luôn chú ý tới tình trạng của Trần Đăng Dương, thấy hắn đã ngủ bèn chậm rãi dừng lại, đóng tập thơ lại, để xuống bàn.
Buổi trưa, có người đưa canh và cháo tới. Tay phải Trần Đăng Dương bị thương, Nguyễn Thanh Pháp nhìn bát canh bốc hơi trước mặt, đề nghị, "Nếu không thì . . . tôi đút cho anh nhé?"
Môi Trần Đăng Dương giật giật, âm thanh trả lời không lớn lắm, ". . . Ừ, làm phiền cậu rồi."
Giúp Trần Đăng Dương chỉnh lại độ cao gối dựa, Nguyễn Thanh Pháp cầm lấy cái muỗng, hỏi Trần Đăng Dương, "Anh muốn ăn gì trước?"
Trần Đăng Dương muốn nói cái gì cũng được, cậu đút gì tôi ăn đó, nhưng lời ra khỏi miệng là, "Cháo được không?"
"Được chứ." Bưng bát cháo lên, Nguyễn Thanh Pháp chu đáo thổi nguội cháo nhão trong muỗng rồi mới đưa lên miệng Trần Đăng Dương. Một người đút, một người ăn, bát cháo nhanh chóng thấy đáy, Nguyễn Thanh Pháp tiếp tục đút canh cho Trần Đăng Dương.
Đến lúc bát hết sạch, Nguyễn Thanh Pháp kinh ngạc, "Tôi không ngờ anh ăn khỏe như vậy."
Trần Đăng Dương hơi cúi mắt, "Bởi vì . . . đồ ăn rất ngon."
"Ừm, ăn khỏe thì tốt rồi, cơ thể cũng nhanh chóng hồi phục." Nguyễn Thanh Pháp thu dọn bát đĩa rồi ngồi xuống mép giường hỏi Trần Đăng Dương, "Anh có muốn làm gì không? Hay là tôi tiếp tục đọc thơ cho anh nghe nhé?"
Trần Đăng Dương do dự vài giây, "Đọc thơ." Hắn rất thích nghe.
Đỗ Hải Đăng nhây đến tối mới trở về bệnh viện, tiễn Nguyễn Thanh Pháp đi, hắn hưng phấn nhích lại gần, "Một ngày đã trôi qua, hôm nay hai người làm gì vậy?"
Vẻ mặt Trần Đăng Dương dịu dàng, "Cậu ấy đọc thơ cho tôi nghe."
Đọc thơ? Đỗ Hải Đăng gãi ót, cảm thấy khung cảnh này thật chong xáng! Rồi hắn hỏi tiếp, "Còn gì nữa không?"
"Buổi trưa đút tôi ăn cháo và canh."
"Cầm muỗng đút hả?"
"Ừ, " Trần Đăng Dương thắc mắc, "Không phải muỗng thì là gì?"
Đỗ Hải Đăng nghĩ trong đầu, chẳng phải trên tivi bọn họ dùng miệng đút sao! Nhưng hắn cũng không thể mặt dày nói ra, lại hỏi, "Còn gì nữa không?"
"Không."
"Không còn gì?" Đỗ Hải Đăng kinh ngạc, "Đọc thơ, đút ăn, chỉ có nhiêu đây thôi hả?"
Trần Đăng Dương gật đầu khẳng định, "Ừ, chỉ có nhiêu đó thôi."
"..."
Con trai à, ba vô cùng thất vọng về con! Cơ hội tốt như vậy cũng không nắm được! Cho dù con giả bộ vết thương đau quá, muốn thổi thổi cũng được mà!
Đỗ Hải Đăng thở dài, "Hầy, ok, giờ cũng trễ rồi, tối hôm nay cậu muốn cái ăn gì?"
Trần Đăng Dương lắc đầu, lỗ tai hơi đỏ, "Trưa ăn nhiều quá, bây giờ không ăn được."
Vốn dĩ Nguyễn Thanh Pháp chuẩn bị về nhà nhưng nửa đường lại đổi hướng đi qua nhà Phạm Anh Quân.
Mở cửa cho Nguyễn Thanh Pháp vào, Phạm Anh Quân cầm trong tay một ly rượu chát, lê dép bước vào trong, "Hôm qua về nhà đón tết với ba mẹ tôi mới phát hiện ra, sau khi tôi quen với công việc rồi, trong nhất thời lười về nhà, thật đúng là khó chịu mà."
Hắn để Nguyễn Thanh Pháp ngồi xuống ghế salon, "Cậu nói đi, vì sao cậu lại quen với viện trưởng viện bảo tàng Ninh thành, mà ông ấy còn chỉ đích danh cậu vậy?"
"Tôi biết bác ấy trong buổi đấu giá. Sáng nay viện trưởng Cam gọi điện thoại cho tôi, hỏi tôi có muốn làm đại sứ tuyên truyền cho viện bảo tàng không, tôi đồng ý, bác ấy bèn nói mấy ngày sau sẽ tìm công ty bàn bạc." Cậu nghe giọng của Phạm Anh Quân, "Bác ấy tìm anh sớm vậy hả?"
"Đúng vậy," Ở nhà chứ không phải ở công ty nên Phạm Anh Quân cũng thoải mái hơn, "Lúc tôi nghe được còn ngạc nhiên vài giây, nhưng mà nói thật, mặc dù không kiếm được nhiều tiền, nhưng việc này đối với hình tượng của cậu mà nói thì có lợi rất nhiều."
"Ừ, với cả hiện tại của tôi cũng không có nhiều việc lắm, nhận công việc này sẽ không có vấn đề gì chứ?"
"Ai nói không nhiều lắm?" Phạm Anh Quân để ly rượu xuống, lấy ra máy tính bảng đằng sau gối dựa, "Tôi gọi cậu tới còn vì chuyện khác Có một chương trình truyền hình thực tế, tên là "Một ngày của tôi", chủ đề là đi theo quay nghệ sĩ trong một ngày, thỏa mãn lòng hiếu kỳ của người xem. Tôi nhìn dự án, cho dù không hot, thì nhất định cũng sẽ không nguội, tôi định nhận cho cậu."
Nguyễn Thanh Pháp cũng cảm thấy dự án này không tệ, "Cũng được, tôi cũng có hứng thú."
"Ok, đúng rồi, chương trình này muốn đến nhà cậu quay, cậu có vấn đề gì không?"
Nguyễn Thanh Pháp lắc đầu, "Không có vấn đề, chỉ là hôm đó tôi cần phải dọn dẹp gọn gàng một chút thôi."
"Nhà cậu đã đủ gọn đủ sạch rồi, còn dọn cái gì nữa." Phạm Anh Quân trượt tay trên màn hình, "Thứ hai là "Để tôi hát", là chương trình ca hát cho người nghiệp dư, mời cậu đi làm giám khảo."
"Giám khảo?" Nguyễn Thanh Pháp chỉ vào mình, "Tôi sao?"
"Ừ, sao vậy, cảm thấy mình không giống hả?" Phạm Anh Quân thấy cậu gật đầu, cười nói, "Không sao, show này còn chưa quyết định xong, nếu thật sự ghi hình thì cũng phải sau EP của cậu. Cậu có thân phận Tư Ninh này, chờ EP phát hành, thực lực âm nhạc hoàn toàn lộ rõ, thì khi cậu nhận vị trí giám khảo này cũng không ai dám lời ra tiếng vào."
Nguyễn Thanh Pháp cũng có tự tin đối với EP đầu tay này, sau khi cẩn thận suy nghĩ xong, gật đầu.
"Vậy được rồi, nếu cậu không có ý kiến gì thì tôi nhận hai lời mời này nhé." Phạm Anh Quân cười nói, "Mới đó mà cũng sắp hết tháng hai rồi, tháng ba cậu bắt đầu tuyên truyền EP, "Cổ đạo" cũng đã làm xong, bắt đầu tiến vào giai đoạn tuyên truyền, ca khúc tuyên truyền và mấy hoạt động thương hiệu cậu đại ngôn cũng được xếp vào lịch trình rồi.
Cho nên nhân dịp mấy ngày rảnh rỗi này thì cậu mau chóng đi chơi đi, sau này muốn chơi cũng không được."
Nhưng mấy ngày nay, thời gian rảnh của Nguyễn Thanh Pháp cũng không nhiều. Thấy Trần Đăng Dương ăn khỏe, mỗi ngày cậu đều nấu canh hoặc làm chút thức ăn đem tới.
Nhưng Trần Đăng Dương ở bệnh viện không có nghĩa là hắn có thể thật sự bỏ rơi công việc. Ngày đầu tiên Nguyễn Thanh Pháp tới gặp phải bảy tám người mặc âu phục đi giày da đang bàn việc trong phòng bệnh, Trần Đăng Dương ngồi trên giường bệnh, biểu tình lạnh lẽo, khí tràng áp bức người khác. Cậu nghe được vài chữ rời rạc, chắc là có liên quan tới Đinh Triệu Tiên.
Sau này, cứ đúng mười hai giờ rưỡi thì cậu đến, dường như giữa hai người có một sự ăn ý ngầm, Trần Đăng Dương cũng sẽ dành ra nửa tiếng sau mười hai giờ rưỡi.
Ngày sáu tháng ba, Nguyễn Thanh Pháp đặt đồng hồ báo thức dậy sớm, đầu tiên nhắn tin nói cho Trần Đăng Dương, hôm nay mình không thể đi bệnh viện thăm hắn được.
Mười phút sau, chuông cửa reo.
Show "Một ngày của tôi", mặc dù nói theo kiểu hài hước là giải đáp thắc mắc một ngày của nghệ sĩ như thế nào cho người xem, nhưng thực tế mà nói, bọn họ cũng không thể ghi hình từ bảy giờ sáng đến lúc nghệ sĩ leo lên giường ngủ được, dẫu sao đó cũng chỉ là một chương trình, không nổi không có nhiệt độ, thì sẽ chẳng có ai xem.
Cho nên dựa theo kế hoạch ghi hình thì hôm nay tổ quay phim sẽ chỉ tới quay cảnh Nguyễn Thanh Pháp rời giường thôi.
Chuông cửa vang lên, Nguyễn Thanh Pháp mở cửa, mời người tổ làm phim vào nhà.
Máy quay phim nhắm thẳng vào mình, Nguyễn Thanh Pháp cũng đã tập thành thói quen, nghe người tổ làm phim hỏi, cậu mỉm cười gật đầu trả lời, "Đúng vậy, đây không phải là nhà của tôi. Đây chỉ là nhà công ty cấp cho thôi, ưu điểm là rất gần công ty."
Cậu bỏ một quả trứng gà vào nồi, rồi trở về phòng thay quần áo. Lúc đi ra thấy người quay phim đang quay cái bình sứ cắm cành khô để trong tường.
Trong tổ làm phim có người biết nhìn hàng, tặc lưỡi nói, "Tôi chỉ vừa thấy được đã không dời mắt nổi. Bình quán nhĩ* sứ men xanh, sắc men có màu xám xanh, đường vân rạn giống như vết băng nứt, chất sứ vừa dày vừa nặng, là thứ tốt! Tôi nhớ hồi trước lúc tôi quay chuyên đề đồ sứ, cũng có một cái bình không khác cái này mấy, đều là miệng rộng, cổ hẹp, hai bên cổ bình là hai cái tai nhỏ. Bình này với bình kia chỉ khác nhau một chỗ, một cái cổ cao một cái cổ thấp. Mà cái bình kia có giá những ba triệu ba."
Thấy Nguyễn Thanh Pháp thay quần áo đi ra, người nọ tò mò, "Thanh Pháp, nhất định cái bình này của cậu không rẻ chút nào, đúng không?
Nguyễn Thanh Pháp thản nhiên nói, "Bình của nhà tôi là hàng pha kè, giá tiền thì chả có nhiêu nhưng tuổi thì lại có nhiều. Khi tôi còn nhỏ, ông ngoại thường dùng bình này để cắm thược dược và mẫu đơn, còn bà tôi lại thích dùng nó cắm hoa mận đỏ."
________
*贯耳瓶(bình quán nhĩ) là cái bình này nhé
(rất đúng với miêu tả của anh quay phim :v )
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro