66-"Thanh Pháp, tôi, tôi đói!"

Nguyễn Thanh Pháp thò đầu ra từ phía sau Trần Đăng Dương, "Sắp mưa rồi hả?"

Đỗ Hải Đăng nuốt nước miếng, tránh ánh mắt của Trần Đăng Dương, trả lời Nguyễn Thanh Pháp, "Đúng vậy, chắc sẽ mưa lớn, vốn dĩ cũng mới xảy ra động đất, nếu lỡ như có núi lở thì sẽ nguy to, vậy nên chúng ta phải nhanh chóng lên đường!"

Hắn nhìn về phía Trần Đăng Dương, khó hiểu chột dạ, "Ừm . . . cậu đừng có nhìn tôi chằm chằm nữa, nổi hết da gà rồi, thật đáng sợ!"

Trần Đăng Dương thu ánh mắt lại, trong giọng nói ẩn giấu sự mất mát, "Vậy lên đường thôi."

Nói xong, hắn liếm môi mình -- nước suối thật sự không còn.

Đường về rất gồ ghề, dọc đường đi xe luôn lắc lư, còn bị tắc đường nữa. Nguyễn Thanh Pháp được bao bọc bởi hơi ấm lò sưởi, gật gà gật gù. Trần Đăng Dương thấy vậy liền hỏi thảm, "Cậu . . . dựa vào tôi ngủ nhé?"

Nguyễn Thanh Pháp mở nửa mắt, "Ừm, " vừa đáp vừa nghiêng đầu lại, tựa vào vai Trần Đăng Dương, thả lỏng người, hơi thở của cậu rất nhanh đã chậm lại.

Trần Đăng Dương ngồi thẳng lưng, không cử động, gặp phải đoạn đường xóc nảy còn chu đáo giơ tay lên bảo vệ đầu Nguyễn Thanh Pháp, sau khi xe ổn định rồi lại buông tay xuống. Trong xe chìm vào im lặng, hắn còn có thể nghe tiếng hít thở của Nguyễn Thanh Pháp, trong đầu ngập tràn vô vàn suy nghĩ không có giới hạn, khi trở về hắn phải thay bộ đồ này ra rồi mấy ngày sau hẵng tắm mới được.

Nguyễn Thanh Pháp cảm giác cậu không ngủ được bao lâu, lúc tỉnh lại, bên tai vang lên âm thanh hạt mưa đập vào cửa kính xe. Cậu duỗi người một góc độ nhỏ, nhìn ra bầu trời dần sáng lên và mưa phùn lất phất ngoài cửa xe, "Bây giờ chúng ta đang đi đâu vậy?"

Trần Đăng Dương dời mắt khỏi văn kiện phải phê, thấp giọng trả lời, "Bây giờ chúng ta đang tới sân bay, trở về Ninh thành."

Nguyễn Thanh Pháp gật đầu, có chút lo lắng, "Máy bay có thể bay hả?"

"Máy bay tư nhân của tôi ở sân bay, có thể cất cánh." Trần Đăng Dương lo lắng, "Cậu ngủ thêm tí nữa đi?"

"Không ngủ nữa, tôi tỉnh rồi." Nguyễn Thanh Pháp rũ mắt, "Đột nhiên tôi cảm thấy hôm qua giống như một giấc mơ vậy. Trước đây không lâu tôi còn đang bị kẹt ở trong núi, sợ động đất, bây giờ đang trên đường trở về Ninh thành rồi."

Ngón tay Trần Đăng Dương khẽ động, vài giây sau đưa tay lên chỉnh lại tóc mai trước trán của cậu, chậm rãi vỗ về, "Bây giờ cậu an toàn rồi."

Gần trưa, máy bay hạ cánh xuống sân bay Ninh thành, đi ra từ lối đặc biệt, chiếc xe Aston Martin màu đen đã chờ ở bãi đậu xe, sau đó xe Nguyễn Thanh Pháp cũng đã đến.

Nguyễn Thanh Pháp quay đầu, nhận thấy Trần Đăng Dương cũng đang nhìn mình. Dời mắt, hai người chầm chậm bước rồi dừng lại, Nguyễn Thanh Pháp đút hai tay trong túi quần, nói trước, "Cảm ơn anh đã đến tìm tôi."

Trần Đăng Dương không đeo cà vạt, hai nút áo trên cùng không đóng lại, áo vest cũng không cài cúc, ít đi vẻ nghiêm túc thường ngày, trong giọng nói hiếm khi có sự dịu dàng, "Cậu về nghỉ ngơi cho khỏe."

"Ừ, đầu tiên khi về tôi phải mở livestream đã. Trên mạng có không ít tin đồn, cái gì cũng có, còn có tin nói tôi đã gặp nạn, công ty đính chính lại tin đồn cũng vô dụng, chắc tôi phải ra mặt livestream mới xóa bỏ được mấy tin đồn đó rồi." Nguyễn Thanh Pháp cười nói xong, ngừng lại vài giây rồi dặn Trần Đăng Dương, "Anh cũng nghỉ ngơi cho khỏe."

"Ừ, lúc tôi về vẫn còn hai buổi họp, tám phần tài liệu phải phê, làm xong sẽ nghỉ ngơi."

Nguyễn Thanh Pháp gật đầu lần nữa, "Vậy, " cậu cong mắt, "tôi đi trước nhé."

Trần Đăng Dương chăm chú quan sát khuôn mặt Nguyễn Thanh Pháp, "Ừm."

Hai người nói xong, vài giây sau chẳng ai trong cả hai cử động. Nguyễn Thanh Pháp bật cười, dường như trong mắt lấp lánh ánh sao, "Tôi đi thật đây."

Trong mắt Trần Đăng Dương cũng mang theo ý cười, "Ừm."

Lên xe, đầu tiên tài xế đưa Phạm Anh Quân và Hạ Vy đến bệnh viện, sau đó đổi hướng đưa Nguyễn Thanh Pháp về nhà. Cậu chạy vọt vào tắm rồi ngồi xuống trước máy tính, nửa bên tóc vẫn còn ướt, đầu tiên đăng weibo, sau đó mở ra ứng dụng livestream, vẫy tay với ống kính.

"Chào mọi người, tôi là Nguyễn Thanh Pháp, rất vui khi có thể gặp lại mọi người."

Cả màn hình đều là các nhãn dán và câu hỏi thăm hỏi sức khỏe, Nguyễn Thanh Pháp rất kiên nhẫn giải thích, "Xin lỗi, đã khiến mọi người lo lắng rồi. Tôi rất khỏe, tình huống lúc đó là, tôi đi theo nhân viên làm việc của thương hiệu Phù Nạp Thi đến vùng lân cận thượng nguồn. Bởi vì buổi hoạt động chưa có sắp xếp xong nên tôi đi theo sự hướng dẫn của người dẫn đường bản địa, đi đường mòn tới nhìn chỗ nguồn nước một chút.

Lúc xảy ra động đất, tôi và người dẫn đường đều tránh được đất đá rơi xuống từ trên núi, không bị thương. Nhưng do đường mòn đi về bị đá chặn lại nên chúng tôi không thể đi lên, không còn cách nào khác ngoài việc ngồi gần nguồn nước chờ cứu viện."

Nói xong, Nguyễn Thanh Pháp còn đứng lên xoay hai vòng, "Mọi người nhìn đi, tôi thật sự không bị sao hết, không có vết thương nào luôn. Nên mọi người ngàn lần đừng tin mấy cái tin đồn trên mạng nhé."

"-- hu hu may quá đi mất! Lúc tui thấy tin tức sợ muốn chết! Không sao thì tốt rồi! Cầu nguyện!"

"-- tài khoản doanh tiêu ké fame cũng quá độc ác đi? Lấy ảnh ngổn ngang đất đá, còn nói cái gì mà tin tức nội bộ của nhân viên làm việc! Nguyền rủa người khác trọng thương hả? Tức chết!"

"-- nhìn thấy Thanh Pháp vẫn bình an, cuối cùng tui cũng yên tâm được rồi! Mặc dù tui không tin tài khoản doanh tiêu, nhưng trong lòng vẫn luôn lo lắng! Trời cao phù hộ bé cưng Thanh Pháp của tui!"

Lúc này, màn hình tối lại, lại là thông báo có quà tặng, theo lẽ thường chính là chín trăm chín mươi chín viên kim cương.

Không để ý tới đạn mạc đang bùng nổ, nhìn ID "Pháp Hỷ Tràn Đầy" này, Nguyễn Thanh Pháp nhe răng cười, đột nhiên nói, "Khiến cho mọi người lo lắng lâu như vậy thì tôi hát cho mọi người một bài nhé, mọi người muốn nghe cái gì?"

Một giây kế tiếp, trên đạn mạc nhanh chóng đầy ắp "Tươi Đẹp" và "Núi Tuyết", thi thoảng xuất hiện "Sóng Nước", "Viễn Tinh", "Nhất Vô Sở Hữu", . . .

Nguyễn Thanh Pháp nghĩ nghĩ, "Vậy thì hát "Núi Tuyết" nha, nhưng mà tôi chưa có luyện thanh đâu đấy, nếu như bị phá âm thì mọi người không được cười tôi."

Nói xong, Nguyễn Thanh Pháp chỉnh góc độ ống kính, tay để lên phím đàn, ngón tay dùng sức, tiếng đàn lanh lảnh vang lên.

"-- vờ lờ a a a hôm nay là ngày Bánh Gạo Nếp ăn tết hả? Không ngờ nghe Thanh Pháp hát live "Núi Tuyết"! Vờ lờ!"

"-- Bánh Gạo Nếp Chết ! Mất! Rồi! Nghe hay quá! Thanh Pháp, anh hát bài hát âm vực rộng như vậy mà vẫn có thể ngồi hát được, vẻ mặt hơi thở cũng không đổi? Anh không cảm thấy có lỗi với danh hiệu "Diệt chết cover" sao?"

"-- a a a tui được rửa tai rồi! Nhưng mà lời hơi sai sai thì phải? Ha ha ha ha Thanh Pháp, quả nhiên cậu rời đồ nhắc tuồng sẽ không thể sống nổi! Ca khúc tự viết cũng quên từ!"

"-- tui cười tui đi WC! Dự đoán hot search: Ca sĩ nổi tiếng phái thực lực livestream hát ca khúc của mình nhưng quên từ bèn tự chế lời ngay tại chỗ, mặt không đổi sắc!"

Nguyễn Thanh Pháp nhân lúc nhạc dạo liếc nhìn đạn mạc, trong nháy mắt bị chọc cười. Cậu hơi xấu hổ, làm bộ không nhìn thấy câu hỏi "Cậu quên lời rồi hả", sau một đoạn nhạc dạo ngắn ngủi, Nguyễn Thanh Pháp tiếp tục hát,

"Anh là bóng hình còn lưu lại trong núi,

là tuyết trắng trở về trong giấc mơ,

là mảnh khuyết không thể để mất lần nữa.

Anh là bụi hoa đỏ rải rác,

là từng điểm bạc nhỏ của ngân hà.

Tim em đã sớm bị cướp mất,

dung túng anh thỏa sức hoành hành. . ."

Hát xong, nhìn cả màn hình chỉ toàn "Ha ha ha" và "A a a", Nguyễn Thanh Pháp nhấn vài phím đàn đen trắng, cười nói, "Đúng là mạng tôi phụ thuộc vào đồ nhắc tuồng thật. Lần này các tiên nữ nhỏ giữ bí mật cho tôi nhé, coi như là bí mật nhỏ giữa chúng ta?"

Trên đạn mạc đồng loạt là "Ok", nhưng mà sau khi Nguyễn Thanh Pháp livestream xong không bao lâu, #Nguyễn_Thanh_Pháp_livestream_hát_quên_lời liền bị đưa lên hot search, nhiệt độ tăng vọt, leo thẳng lên top5.

Ngay sau đó Phạm Anh Quân gọi điện thoại cho Nguyễn Thanh Pháp, "Ha ha ha bí mật nhỏ còn là bí mật nhỏ không? Fans cậu không nương tay luôn!"

"Bí mật nhỏ bị công khai sương sương?" Nguyễn Thanh Pháp cũng bó tay, hỏi thăm, "Anh Phạm, tay anh thế nào rồi? Còn chân chị Vy Vy thì sao?"

"Vy Vy bị trặc chân, lúc ấy đau đớn một lúc nhưng khi đến bệnh viện cũng khá hơn rồi. Tay tôi cũng không bị thương nặng lắm, không ảnh hưởng đến xương." Phạm Anh Quân nhớ tới, "Đúng rồi, Úc Thanh về tới đây chưa?"

"Không về, tôi gọi điện cho chị ấy nói tôi không sao. Chị ấy nghe vậy lại ngồi máy bay trở về, còn nói may mà vẫn chưa tẩy trang, trở về phim trường có thể tiếp tục quay."

"Ha ha ha chị cậu quyết đoán thật! Lần này đúng là rất dọa người, nhưng mà tôi đọc báo thấy nói là mức độ động đất không cao, do chỗ chúng ta gần tâm động đất nên mới bị rung động mạnh như vậy. Trong thôn nhà sụp, không ít gia súc chết nhưng không có thương vong về người, cái may trong vận rủi!" Phạm Anh Quân cảm thán vài câu, "Thôi tôi không nói nữa, cậu nghỉ ngơi cho khỏe, chợp mắt một lát đi. À còn nữa, bên Phù Nạp Thi gọi cho tôi, hoạt động lần này hủy bỏ, nhưng vẫn trả tiền theo đúng hợp đồng, còn gửi bao lì xì sang. Ngoài ra, "Một ngày của tôi" sẽ phát sóng vào ngày mai, đến lúc đó cậu nhớ share, nếu quên cũng không sao, tôi sẽ nhắc cậu lại."

"Ok, anh Phạm cũng nghỉ ngơi đi."

Tám giờ tối hôm sau, "Một ngày của tôi" phát sóng trên kênh Hổ Phách. Âm thanh mở màn của show vừa vang lên, Trần Đăng Dương đã bỏ công việc trên tay xuống, vừa nhìn vừa screenshot lại với tốc độ ánh sáng.

Lúc ống kính quay đến cảnh tay Nguyễn Thanh Pháp và thịt xông khói đang rán trên chảo thì nghe nhân viên làm việc hỏi, có phải lúc rảnh rỗi cậu thường nấu cơm hay không.

Nguyễn Thanh Pháp trả lời, "Ừ, lúc tôi học đại học học được cách nấu cơm, hy vọng sau này có thể nấu cho người mình thích."

Nghe xong những lời này, vẻ mặt Trần Đăng Dương khẽ đổi, dường như hắn nhớ tới cái gì đó, không ngồi yên nữa, cầm áo khoác đi xuống lầu.

Trong thư phòng, Nguyễn Thanh Pháp đang vừa video call với Úc Thanh vừa cắn bút viết nhạc, nhưng mà viết viết vẽ vẽ cũng không ra ý tưởng gì. Tư duy chỉ có một đường thẳng, không biết phải viết như thế nào, cậu bèn nhớ lại đêm hôm đó, Trần Đăng Dương ôm cậu, nói với cậu, không sao, tôi tìm được cậu rồi.

Không tự chủ được liền bật cười, Nguyễn Thanh Pháp xoay cây bút một cách linh hoạt giữa các ngón tay, tiện tay viết,

"Trong bóng đêm đường nét của anh thật đẹp đẽ,

em nhìn kỹ nhưng không dám đến gần.

Trong lòng em ngổn ngang cảm xúc,

sợ anh thấy em phiền phức . . .

Thì ra em đã trở nên tham lam đến mức này,

đến mức không nỡ rời xa anh."

Viết xong đưa cho Úc Thanh nhìn, Úc Thanh nhướng chân mày tinh xảo lên, cười nói, "Chao ôi, không hổ là đang tương tư một người, viết thật là tinh tế và sâu sắc!"

Nguyễn Thanh Pháp đang định nói, bỗng nghe tiếng chuông cửa. Cậu ra cửa nhìn một cái, nói với Úc Thanh, "Chị, không nói chuyện nữa, em tắt video đây." Nói xong, thẳng tay cúp luôn.

Nguyễn Thanh Pháp bước nhanh đến cửa, mở ra, nhìn thấy Trần Đăng Dương.

"Sao anh tới đây vậy?"

"Thanh Pháp, tôi, tôi đói!"

Đói?

Nguyễn Thanh Pháp cười lên, "Vậy vào đi, tôi làm bữa khuya cho anh ăn."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro