Tôi có thể ngủ khoả thân chứ?

Vừa đúng lúc màn hình LCD treo trên tường phòng đổi sang một ca khúc có giai điệu sôi động. Hai nam sinh cầm mic đan tay vào nhau, ngửa cổ gào thét với cảm xúc mãnh liệt, vô cùng tập trung.

Những kẻ chơi trò nói thật hay mạo hiểm cũng sáng mắt nhìn chằm chằm chai rượu xoay tròn trên bàn, không ai chú ý Thanh Pháp và Đăng Dương trong góc.

Thanh Pháp hơi sững sờ, trong nháy mắt mặt đỏ ửng.

Đăng Dương nín cười, lười biếng đặt đầu lên vai cậu rồi ngước mắt nhìn cậu: "Đang nói chuyện với cậu đó, sao không trả lời? Muốn tôi lặp lại thêm lần nữa à?"

Lọn tóc của hắn khẽ cọ lên cổ, mang đến một cơn ngứa ngáy tê dại. Thân thể Thanh Pháp run lên, cậu vươn tay muốn đẩy Đăng Dương mà lại quên tay mình còn cầm sữa đậu. Ngón tay thả ra, chai sữa đậu nành rơi xuống sofa.

Thanh Pháp vội vàng dùng tay cầm cái chai lên, bấy giờ mới phát hiện sữa đậu đã uống xong từ lúc nào không hay.

Hai tay của cậu hơi run run. Cậu muốn cách xa Đăng Dương một chút, nhưng bên trái cậu là rìa sofa, vốn không có chỗ để di chuyển.

Thanh Pháp thở ra khe khẽ, cố gắng giữ vững nhịp tim đang rối loạn. Cậu lạnh lùng nói: "Cậu dịch sang bên cạnh."

Ánh mắt Đăng Dương lướt một vòng trên gương mặt đỏ hồng của cậu. Hắn cười một tiếng, tự nhiên bỗng nhích một cái, không trêu chọc cậu nữa.

Hắn vươn tay cầm lấy chiếc chai rỗng từ tay Thanh Pháp, gọi nhân viên phục vụ đổi cho cậu một chai mới.

Trong khoảng thời gian sau đó, Thanh Pháp đều mất tập trung. Cậu không tham gia trò nói thật hay mạo hiểm, mà chỉ ôm chai sữa ngồi uống trong góc. thỉnh thoảng hít một hơi, thỉnh thoảng ngẩn người.

Hơn mười giờ, các nữ sinh lần lượt rời đi.

Các nam sinh thì vẫn chưa chơi chán, vài người đề nghị chơi thâu đêm. Hà Chúc cũng không muốn về nhà, bằng không thì mẹ y lại muốn ép hỏi y việc học mất. Y đáp ứng rất dứt khoát rồi qua quầy tiếp tân hỏi tăng thời gian.

Uống xong một chai sữa đậu, Thanh Pháp đã hoàn toàn chỉnh lý cảm xúc ổn thỏa, rốt cuộc trên mặt đã không thấy được bất kỳ điều gì khác thường. Cậu cúi đầu liếc đồng hồ, cũng sắp đến mười một giờ.

Thanh Pháp vô cùng chú trọng việc nghỉ ngơi và bảo vệ mắt. Hàng ngày chuông báo đi ngủ vang vào mười một giờ, chắc chắn cậu sẽ lên giường đi ngủ. Trùm chăn dùng điện thoại hay đọc sách vốn không tồn tại với cậu.

Lúc này cậu đã có chút buồn ngủ, song trông bộ dáng hào hứng hăng hái của những người khác, cậu cũng không tiện nhắm mắt đi ngủ.

Lặng lẽ nhịn cơn ngáp đã đến bên miệng, Thanh Pháp giơ ngón tay xoa xoa mắt, thầm nhẩm công thức Toán nhằm dùng cách đó giúp mình tỉnh táo hơn chút.

Đăng Dương vẫn đang chú ý đến cậu, giây đầu tiên đã nhìn thấy động tác nhỏ của cậu.

Hắn hơi nghiêng người lấy điện thoại ra, nhắn tin trong nhóm chat ——

[Dương]: Bọn mày cứ chơi nhé, tao và Thanh Pháp đi trước.

Hà Chúc đang uống Coca, cảm thấy điện thoại rung bèn móc ra xem, suýt nữa phun một ngụm ra ngoài.

Điều phải tới cuối cùng cũng sắp tới à?

Hà Chúc hơi do dự rồi cân nhắc từ ngữ, gửi tin ——

[Hà gia là ông lớn]: Mày và Thanh Pháp? Mày về nhà, Thanh Pháp cũng về nhà?

[Dương]: Không phải, là tao và Thanh Pháp cùng nhau về nhà.

[Bành Trình Trình]: ...

[Hà gia là ông lớn]: Mày... Mày nói thật à, là tao nghĩ nhiều hay là đầu mày có tính toán không trong sáng gì hả?

[Trịnh Khuyết không chính xác]: Anh Dương, định làm thật?

Đăng Dương cười khẩy, một tay cầm áo khoác một tay gõ chữ ——

[Dương]: Ăn nhiều óc chó, ít nghĩ bậy.

[Dương]: Đi đây.

[Hà gia là ông lớn]: Mày khẳng định sẽ không nổi thú tính, thừa dịp đêm khuya gió lộng làm ít việc không phải người đấy chứ?

[Dương]: Cút.

Đăng Dương cất di động vào túi, đẩy Thanh Pháp với con mắt sắp díp chặt: "Đi thôi, cùng anh đây về đi ngủ."

Thanh Pháp giật mình một cái, ngẩng đầu nhìn hắn.

"Không phải." Đăng Dương bóp trán, bất đắc dĩ nói: "Ý tôi là, hai ta tìm một chỗ đi ngủ."

HÌnh như vẫn có điểm gì là lạ.

Đăng Dương thầm chửi trong lòng, cười một tiếng: "Nói chung chính là đi ngủ một giấc, cậu hiểu chưa?"

Hắn là kẻ bậy bạ nhìn đâu cũng toàn bậy bạ, trên thực tế Thanh Pháp vốn không nghĩ nhiều như vậy.

Thanh Pháp kéo kín đồng phục trên người, lắc đầu đáp: "Tôi không buồn ngủ, không cần đâu."

"Không buồn ngủ?" Đăng Dương bật cười. Đầu gục giống gà con mổ thóc mà còn kêu là không buồn ngủ.

"Đi thôi." Đăng Dương nắm chặt lấy cổ tay cậu, kéo cậu đứng dậy.

Người trong phòng lập tức nhìn về phía bọn họ.

Đăng Dương cười cười: "Nhà tao có chút việc nên phải trở về một chuyến, tiện thể dẫn Thanh Pháp theo. Bọn mày chơi vui nhé."

Đám nam sinh gật đầu tới tấp ——

"Không sao, không sao, anh Dương cứ tự nhiên."

"Ok! Tao hát tiếp!"

"Bye bye anh Dương! Bye bye Thanh Pháp!"

Đăng Dương kéo Thanh Pháp thẳng một mạch ra khỏi phòng.

Thanh Pháp không muốn lằng nhằng với hắn trước mặt bạn học. Cậu một mực chờ đến khi cửa phòng đóng lại, bấy giờ mới tránh khỏi tay hắn.

"Tôi không về." Thanh Pháp cụp mắt: "Tối nay tôi muốn chơi với bọn họ cả đêm."

Đăng Dương vươn tay ôm vai cậu, kéo cậu cùng tiến lên phía trước: "Cả đêm cái gì, ngày mai thì sao? Đi thôi, tới nhà tôi ở một đêm."

"Không cần." Thanh Pháp cúi thấp người xuống, thoát ra từ dưới tay Đăng Dương. Cậu từ chối, giọng điệu cực kỳ kiên định: "Cậu về đi, nhớ cẩn thận. Tôi vào đây."

Đăng Dương nhìn bóng lưng cậu, thở dài trong lòng, đại khái hiểu được cậu đang suy nghĩ gì.

Thanh Pháp trông hiền hòa nhưng thực tế lại là một người luôn kéo xa khoảng cách giữa mình và những người khác. Đối với cậu, việc như đến nhà người khác ngủ là quá thân mật.

"Không tới nhà tôi." Đăng Dương bước hai bước đuổi kịp cậu: "Chúng ta tìm khách sạn, được không?"

Hắn kéo Thanh Pháp ra ngoài: "Tối nay cậu không ngủ thì mai sẽ không có tinh thần. Sắp đến cuộc thi Toán rồi, lãng phí một ngày là mất một ngày."

Bàn tay định đẩy hắn ra của Thanh Pháp chợt khựng lại.

Đăng Dương nói tiếp: "Đêm nay ngủ thật ngon, dưỡng đủ tinh thần, xế chiều ngày mai chúng ta cùng nhau về trường để tự học, được không?"

"Trước hết khoan đã." Thanh Pháp vỗ vỗ lên mu bàn tay của hắn, ra hiệu hắn buông ra.

Vẫn không đồng ý?

Đăng Dương im lặng, sao cái tính tình này lại ương ngạnh thế nhỉ.

Hắn vừa định mở miệng thì nghe thấy Thanh Pháp nói: "Cặp của tôi còn ở trong phòng."

Đăng Dương lập tức nhận ra là cậu đã đồng ý.

"Cậu chờ tôi ở đây, đừng chạy lung tung." Đăng Dương đưa tay kéo khóa áo đồng phục lên: "Tôi vào cầm ra giúp cậu."

Lúc hai người rời khỏi KTV là đã gần mười một giờ rưỡi.

Lần đầu tiên ngủ cùng nơi với Thanh Pháp, Đăng Dương vốn định tìm một khách sạn có điều kiện kha khá một chút, dù không phải là năm sao thì ít nhất cũng là bốn sao.

Mà chẳng hiểu sao quanh trường học không có nơi nào như vậy, chỉ có nhà khách treo đèn nhiều màu, nhìn qua như muốn chói mù mắt.

Đăng Dương dẫn Thanh Pháp dạo một vòng trên đường, thật sự không tìm thấy khách sạn cấp cao nên đành bất đắc dĩ chọn một nhà khách tương đối thuận mắt, đặt một phòng hai giường.

"Mùi gì thế này?" Vừa vào cửa, Đăng Dương đã cau mày. Hắn xoay sang Thanh Pháp: "Cậu có ngửi thấy không?"

"Cậu..." Thanh Pháp nhìn hắn, muốn nói lại thôi.

"Làm sao?"

"Không phải nhà cậu ở gần đây à?" Thanh Pháp mở hé cửa sổ để thông gió xua tan mùi ẩm mốc trong phòng, sau đó hỏi Đăng Dương: "Cậu không về nhà sao?"

Lúc ở quầy tiếp tân cậu đã muốn hỏi, nhưng tốc độ của Đăng Dương quá nhanh, chờ cậu kịp phản ứng thì hai người đã vào cửa rồi.

Đăng Dương: "..."

Hỏng bét, chủ quan.

Thanh Pháp bật đèn ngủ, đặt cặp sách ngay ngắn trên chiếc bàn ở đầu giường, sau đó ngoái đầu bảo Đăng Dương: "Nhà cậu có việc gì à? Hiện tại cũng sắp mười hai giờ rồi."

"Cái gì nhỉ..." Đăng Dương ậm ờ: "Cũng không có việc gì."

Rồi hắn nhanh chóng chuyển chủ đề: "Cậu có quần áo để thay không?"

Hắn hỏi như vậy, Thanh Pháp mới nhớ mình tắm rửa xong sẽ không có đồ để thay.

"Cậu chờ tôi một lát." Đăng Dương quay người, cầm một tấm thẻ mở phòng nhét vào túi: "Ban nãy tôi thấy ở gần đây có một tiệm tạp hóa."

Không đợi Thanh Pháp trả lời, hắn đã vội vã ra khỏi cửa.

Tiệm tạp hóa ngay dưới tầng, còn mở 24h. Đăng Dương mất chưa đến năm phút đã xách một túi nilon trở về.

"Của cậu này." Hắn đặt đồ lên giường, rút một bọc màu xanh lam từ túi nilon ra và ném cho Thanh Pháp: "Đi tắm rửa đi."

Thanh Pháp nhận lấy rồi mở ra xem, là một bọc đồ lót dùng một lần.

Gương mặt cậu nóng dần, ngay đến lý do tại sao Đăng Dương không về nhà cũng không hỏi nữa. Cậu bước vội vào phòng tắm, lúc đóng cửa còn không cẩn thận trượt chân một cái.

Đăng Dương không nhịn được bật cười, mãi đến khi tai nghe thấy tiếng nước róc rách, bấy giờ hắn mới cầm thuốc lá đi ra ngoài.

Dựa vào kinh nghiệm lần trước, hắn không dám ở lại trong phòng, ngộ nhỡ không khống chế được mà dọa chạy Thanh Pháp thì hỏng.

Đăng Dương đứng trong hành lang hút một điếu thuốc, sau đó tới ghế salon trước quầy tiếp tân nghịch điện thoại chốc lát. Ước chừng Thanh Pháp hẳn đã xong xuôi, hắn mới trở về phòng.

Thời gian hắn tính vừa vặn, đúng lúc Thanh Pháp tắm xong, đang cầm khăn lau tóc. Trông thấy hắn, động tác tay cậu dừng lại, cậu hơi xoay người: "Tôi tắm xong rồi."

"Được, đến lượt tôi." Đăng Dương lấy bọc đồ lót dùng một lần còn lại trong túi nilon ra, quay người vào phòng tắm.

Thanh Pháp nhìn chiếc bọc màu lam cạnh tay mình, vừa định bất chấp gương mặt nóng bỏng mà hỏi hắn tại sao mua hai bọc thì đột nhiên nhớ tới cuộc đối thoại ở nhà Đăng Dương ngày ấy.

Cậu thoáng im lặng, sau đó tức giận nhím môi, nhanh chóng nhét bọc đồ lót vào đáy sâu trong cặp.

Lúc Đăng Dương đi ra, tóc Thanh Pháp đã khô. Cậu tiện tay đưa máy sấy cho hắn: "Cho này."

Việc Đăng Dương không có kiên nhẫn làm nhất là sấy tóc, có điều người đưa máy là Thanh Pháp, vậy thì lại là chuyện khác.

Hắn mở mức gió nóng nhất, thổi loạn xạ hai lần, sờ thấy tóc không còn nhỏ nước nữa bèn tắt máy sấy.

"Ngủ đi." Đăng Dương thuận tay vắt khăn mặt lên mắc áo, nở nụ cười với Thanh Pháp: "Đã buồn ngủ từ sớm rồi chứ gì?"

Thanh Pháp khẽ giật mình: "Sao cậu biết?"

Đăng Dương chỉ chỉ đôi mắt của mình: "Nhìn thấy."

Dứt lời, hắn đi tới cửa, tắt đèn lớn trên trần, chỉ để lại hai đèn ngủ.

Phòng lập tức tối lại. Thanh Pháp vén chăn lên, đang chuẩn bị chui vào chăn thì Đăng Dương bỗng mở miệng nói: "Cậu có thói quen đặc biệt gì khi ngủ không?"

Thanh Pháp nghe vậy, nghi hoặc ngoái đầu: "Hả?"

Cậu cho rằng Đăng Dương đang lo lắng cậu có thói quen ngủ không tốt gì đó, bèn nghiêm túc cam đoan: "Cậu yên tâm, tôi không ngáy ngủ."

Đăng Dương không nhịn được cười: "Ai hỏi cậu cái này?"

Hắn hơi dừng rồi vô cùng tự nhiên nói: "Tôi hỏi là cậu có thói quen ngủ khỏa thân không."

Đăng Dương nhìn Thanh Pháp: "Nếu có thì cậu cứ tùy ý, tôi không để ý đâu."

Thanh Pháp: "..."

Thanh Pháp xấu hổ giận dữ chui đầu vào chăn, vài giây sau ấp úng đáp: "Tôi không có."

Đăng Dương nín cười, tiếp tục nói: "Cậu xem, tôi đã rộng rãi như vậy, có phải cậu cũng nên rộng rãi chút không nhỉ? Tôi có thể ngủ khỏa thân chứ?"

Một đống phồng phồng đang điều chỉnh tư thế trên giường nhất thời cứng đờ, vài giây sau Thanh Pháp duỗi một tay ra khỏi chăn, tắt đèn ngủ bộp một cái.

Đăng Dương trêu chọc Thanh Pháp một phen, tâm trạng rất tốt. Hắn cởi giày lên giường, đang định tắt đèn thì phòng cách vách bỗng truyền đến tiếng rên rỉ vang vọng.

Âm điệu tăng cao, ngữ khí kịch liệt, đến nỗi Đăng Dương tưởng rằng ai đó bị đánh.

Đăng Dương: "..."

Đăng Dương ho một tiếng, hỏi Thanh Pháp: "Cậu có nghe thấy tiếng gì không?"

Thanh Pháp còn chưa xem phim heo bao giờ, đột nhiên nghe ngay tại hiện trường, còn là ở cạnh Đăng Dương, lập tức cậu xấu hổ thẹn thùng, thiếu chút nữa là nóng sốt phừng phừng.

Cậu khẽ gật đầu một cách cứng ngắc: "Nghe thấy."

Đăng Dương nhíu mày, không kìm được tiếng chửi bậy: "Mịa, nhà khách tồi tàn gì thế này, không cách âm à?"

Không chỉ mỗi bọn họ, những phòng khác cũng nghe được âm thanh này.

Chốc lát sau, trong hành lang vang lên tiếng ho khan và tiếng bước chân dồn dập, hiển nhiên là đang nhắc nhở cặp nam nữ kia nhẹ nhàng thôi.

Nhưng không nhắc nhở còn được, chứ vừa nhắc nhở, phòng cách vách kêu càng to hơn.

Mặt Thanh Pháp đã đỏ như nhỏ máu.

Cậu đứng dậy xé một mẩu giấy, vò thành một cục nhét vào lỗ tai. Thấy Đăng Dương nhìn sang, cậu lúng túng hỏi: "Cậu... Cậu có cần không?"

Nếu sớm biết sẽ gặp phải chuyện này, cậu thà nằm nghỉ trên sàn phòng KTV còn hơn.

"Đừng dùng cái này." Đăng Dương lật người xuống giường, lấy giấy vệ sinh trong tai cậu ra: "Không tốt cho tai. Yên tâm, anh có biện pháp."

Hắn cười gằn, cầm điện thoại mở khóa bằng vân tay.

Từ nhỏ đến lớn, ngoài Thanh Pháp thì không có ai có thể khiến hắn nhẫn nhịn, huống chi còn là cố ý làm phiền người khác.

Với tính tình của Đăng Dương, Thanh Pháp vô cùng hoài nghi hắn có thể làm ra loại việc như đi qua gõ cửa, sau đó mỉm cười bảo người ta nói nhỏ lại.

Cậu vội vàng xuống giường ngăn hắn: "Đừng đi, chúng ta nhịn thêm..."

"Yên tâm." Đăng Dương mở một phần mềm nghe nhạc, vừa gõ chữ vào thanh tìm kiếm vừa nói: "Xem thường anh đây đấy à, trị bọn họ mà còn cần phải ra ngoài?"

Hắn đứng ở trước cửa ra vào, chỉnh mức âm lượng di động lớn nhất rồi ấn xuống nút phát.

Một giây sau, tiếng trẻ con lanh lảnh vang vọng toàn bộ tầng ba ——

"Bố của bố gọi là gì?

Bố của bố là ông nội.

Mẹ của bố gọi là gì?

Mẹ của bố là bà nội.

Anh của bố gọi là gì?

Anh của bố là bác trai."

... ... ...

Tiếng rên rỉ phách lối mà ban nãy những người khác dùng rất nhiều cách cũng không thể ngăn cản kia, im bặt trong nháy mắt.

———————–
Tác giả có lời muốn nói: Kịch trường nhỏ, Đăng Dương: Thật sự không dám giấu giếm, kỳ thực tôi luôn có thói quen ngủ khỏa thân, không tin thì tôi cởi cho cậu xem.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro