Chap 19

Sau những ngày dài giữ kín mối quan hệ, giữa Kiều và Dương bắt đầu xuất hiện một khoảng cách khó diễn tả. Dương vẫn rất cẩn thận, không bao giờ để lộ bất cứ dấu hiệu nào có thể khiến người khác nghi ngờ. Những cuộc hẹn vội vã trong xe, những tin nhắn xóa ngay sau khi đọc, những ánh mắt vô tình chạm nhau nơi công cộng nhưng không dám giữ quá lâu – tất cả đều khiến Kiều có cảm giác như mình là một bí mật cần phải che giấu.

Tối hôm đó, Dương đến đón Kiều sau khi cả hai đều hoàn thành lịch trình. Kiều ngồi vào ghế phụ, tay vô thức đặt lên đùi, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. Dương liếc nhìn cậu, cảm nhận được sự lặng lẽ không giống thường ngày.

"Em ăn gì chưa?" Dương hỏi, giọng cố gắng tự nhiên.

"Chưa." Kiều đáp ngắn gọn.

Dương nhấn ga, đưa cậu đến một quán ăn nhỏ nằm trong con hẻm khuất. Quán này không quá nổi tiếng, nhưng đồ ăn ngon và quan trọng hơn, là đủ kín đáo để không ai nhận ra họ. Kiều nhìn biển hiệu quán, rồi quay sang Dương, ánh mắt có chút mỉa mai.

"Lại là một chỗ kín đáo?"

Dương hơi khựng lại, nhưng rồi chỉ cười nhẹ, không nói gì. Hai người bước vào quán, gọi vài món đơn giản. Trong suốt bữa ăn, Kiều không còn trêu chọc hay nói chuyện rôm rả như mọi khi. Cậu chỉ im lặng ăn, thỉnh thoảng gật đầu khi Dương hỏi có muốn gọi thêm gì không.

Cuối cùng, không chịu được nữa, Dương đặt đũa xuống, nhẹ giọng:

"Em giận anh à?"

Kiều ngước mắt lên, nhìn thẳng vào Dương. Trong đôi mắt cậu có một chút tổn thương, một chút bất lực và cả một chút cố chấp.

"Không." Cậu trả lời, nhưng giọng nói lại chẳng có chút sức nặng nào.

Dương thở dài, vươn tay nắm lấy cổ tay Kiều. "Em biết là anh không muốn chuyện của chúng ta bị mang ra soi mói mà, đúng không?"

Kiều rút tay lại, cười nhạt. "Ừ, em biết. Nhưng có vẻ chỉ có mình em là người cần phải thích nghi với điều đó."

Bầu không khí chùng xuống. Dương không phải không hiểu cảm giác của Kiều, nhưng anh vẫn đang bị ràng buộc bởi quá nhiều thứ. Anh không muốn tình cảm này trở thành thứ bị đem ra bàn tán, không muốn thấy Kiều bị tổn thương vì những lời đồn đại vô căn cứ. Nhưng anh cũng không nhận ra rằng, chính sự che giấu quá mức này lại khiến Kiều cảm thấy bị bỏ rơi.

Sau bữa ăn, không gian giữa hai người trở nên tĩnh lặng hơn, chỉ còn tiếng nhạc nhẹ vang lên trong quán. Dương đang loay hoay tính tiền thì Kiều bất ngờ nhón chân lên, vòng tay qua cổ anh rồi đặt một nụ hôn nhanh lên môi. Khoảnh khắc ấy khiến Dương cứng đờ, mắt mở lớn, cảm giác như dòng máu trong người chợt sôi trào.

Kiều bật cười nhạt khi thấy Dương trông có vẻ bối rối. "Anh làm gì mà căng thẳng thế? Không phải chúng ta đang yêu nhau sao?"

Dương nuốt khan, ánh mắt vẫn chưa thể rời khỏi gương mặt tinh nghịch của Kiều. Anh đưa tay chạm nhẹ vào môi mình như thể để xác nhận rằng khoảnh khắc vừa rồi là thật. "Nhưng... ngoài này có người. Lỡ có ai thấy thì sao?"

Kiều nghiêng đầu, ánh mắt ánh lên sự thách thức. "Thì sao nào? Không phải anh nói thích em sao?"

Dương thở dài, tay siết chặt lấy khăn giấy trên bàn, rõ ràng trong lòng vẫn có một nỗi lo lắng không thể nói thành lời. "Anh thích em. Nhưng chuyện này... không đơn giản như em nghĩ."

Nụ cười trên môi Kiều chợt tắt. Cậu nhìn Dương một lúc lâu, rồi chậm rãi lùi lại, kéo ghế ngồi xuống. "Lúc nào cũng vậy... Anh luôn sợ hãi như thế."

Dương không biết phải trả lời thế nào. Một phần trong anh muốn trấn an Kiều, muốn giữ chặt lấy mối quan hệ này, nhưng phần khác lại sợ phải đối mặt với dư luận, với những áp lực vô hình đang chờ đợi họ. Sự giằng xé ấy khiến anh chỉ biết im lặng.

Không khí giữa hai người trở nên ngột ngạt. Kiều cúi xuống khuấy nhẹ ly nước trước mặt, không nói thêm lời nào nữa. Dương khẽ thở dài, vươn tay định chạm vào tay cậu nhưng rồi lại do dự rút lại.

Cả hai rời quán ăn trong im lặng. Lúc này, nỗi lo sợ trong lòng họ không còn đơn giản là "có ai nhìn thấy hay không", mà là liệu họ có thể tiếp tục mối quan hệ này khi mà một người luôn trốn tránh, còn một người đang dần hụt hẫng vì sự lảng tránh đó.

Dương đưa Kiều về nhà, nhưng lần này, Kiều không rủ anh vào như mọi khi. Cậu chỉ đứng trước cửa, nhìn anh một lát rồi khẽ nói:

"Anh về đi, hôm nay em mệt rồi."

Dương muốn nói gì đó, nhưng lại không biết phải bắt đầu từ đâu. Cuối cùng, anh chỉ có thể gật đầu, nhìn Kiều quay lưng bước vào nhà.

Khi cánh cửa đóng lại, Dương vẫn đứng đó một lúc lâu, lòng ngổn ngang những cảm xúc phức tạp. Anh biết, nếu cứ tiếp tục như thế này, giữa họ sẽ xuất hiện một vết nứt mà cả hai đều không muốn đối mặt.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro