12

Thanh Pháp mỉm cười khi nhìn thấy Đăng Dương ngồi xuống bàn ăn, đôi mắt vẫn dõi theo cậu. Cậu quyết định chia sẻ với anh về buổi tối hôm nay.

“Anh biết không, hôm nay có vài người để ý chiếc nhẫn cưới của em.” Thanh Pháp bắt đầu, giọng cậu nhẹ nhàng nhưng cũng có chút bối rối.

Đăng Dương ngẩng đầu lên, ánh mắt hơi ngạc nhiên nhưng không có gì thay đổi trong biểu cảm của anh. “Thế sao? Em đã trả lời thế nào?” anh hỏi, không giấu được sự tò mò nhưng cũng khá thoải mái.

“Em chỉ nói là mình đang rất hạnh phúc,” Thanh Pháp đáp, nhẹ nhàng lắc đầu như một cách xua đi sự bối rối. “Em không muốn nói quá nhiều, chỉ là... dù có là tác giả nổi tiếng hay không, em cũng chỉ là một người bình thường, có người mình yêu thôi.”

Đăng Dương nhìn cậu, nở một nụ cười ấm áp. “Anh không ngờ em lại kiên quyết giữ im lặng đến vậy. Nhưng anh thích điều đó, em biết không?” Anh đặt tay lên chiếc nhẫn cưới của Thanh Pháp, nhẹ nhàng vuốt ve như thể khẳng định lại tình yêu của cả hai.

Thanh Pháp cảm thấy nhẹ lòng khi nhìn vào ánh mắt ấy. Dù họ có phải đối mặt với bao nhiêu câu hỏi hay ánh nhìn tò mò, chỉ cần cả hai có thể giữ được sự bình yên trong lòng là đủ.

Đăng Dương đứng dậy, không quên đưa một nụ cười nhẹ nhàng về phía Thanh Pháp. Anh tiến vào bếp, lấy ra một chiếc dĩa rồi bắt đầu gọt trái cây. Đăng Dương luôn có những hành động chu đáo như vậy mỗi khi cảm thấy mệt mỏi, như một cách để chăm sóc và thể hiện tình yêu dành cho Thanh Pháp. Trái cây cắt đều, từng miếng nhỏ tươi ngon khiến không gian xung quanh như trở nên ấm áp hơn.

Khi anh mang trái cây ra phòng khách, ánh sáng dịu nhẹ từ đèn chiếu xuống trên bàn, phản chiếu vẻ mặt của cả hai người, làm cho căn phòng trở nên yên bình. Đăng Dương đặt dĩa trái cây lên bàn, rồi quay lại nhìn Thanh Pháp, ánh mắt ngọt ngào.

"Anh biết em thích trái cây này, ăn một chút đi," Đăng Dương nhẹ nhàng nói.

Thanh Pháp mỉm cười, cảm nhận được tình cảm ấm áp trong từng hành động nhỏ của Đăng Dương. Cậu ngồi xuống, đưa tay cầm một miếng trái cây, rồi cười nhẹ nhàng. "Cảm ơn anh, luôn chu đáo như vậy."

Cả hai lại tiếp tục ngồi bên nhau, tận hưởng khoảnh khắc bình yên bên cạnh người mình yêu thương, không cần nói quá nhiều, chỉ cần sự hiện diện của nhau là đủ.

Đăng Dương nhìn Thanh Pháp với ánh mắt dịu dàng, rồi nhẹ nhàng cầm lấy tay cậu. Anh đưa tay Thanh Pháp lên, chậm rãi hôn lên từng ngón tay, như muốn truyền đến sự yêu thương mà anh luôn dành cho cậu.

Những nụ hôn nhẹ nhàng ấy, như cách anh khẳng định rằng dù có bận rộn thế nào, trái tim của Đăng Dương vẫn luôn dành trọn cho Thanh Pháp.

Thanh Pháp nhìn Đăng Dương, đôi mắt long lanh, lòng dâng lên niềm hạnh phúc và yêu thương sâu sắc. Giữa cuộc sống bận rộn của cả hai, chỉ những giây phút nhỏ bé như thế này cũng đã đủ để họ cảm thấy gắn bó và trân trọng nhau nhiều hơn.

Đăng Dương nhìn Thanh Pháp với ánh mắt đầy cảm xúc, rồi anh nhẹ nhàng nắm lấy tay cậu, giọng trầm ấm như đang tâm sự với chính mình.

"Anh thật sự biết ơn vì ngày đó đã không từ bỏ và kiên trì theo đuổi em," Đăng Dương nói, nụ cười thoáng trên môi. "Anh đã trải qua nhiều khoảnh khắc chông chênh, nhưng em luôn là điều làm anh vững vàng và bình yên nhất. Nếu không có em ở bên, anh không biết cuộc sống mình sẽ như thế nào."

Thanh Pháp nhìn anh, cảm nhận được sự chân thành trong từng lời nói. Cậu không kìm được cảm giác xúc động, lòng dâng lên niềm hạnh phúc, bởi cậu biết, dù Đăng Dương là một ngôi sao tỏa sáng, nhưng trong lòng anh, cậu vẫn luôn là điều quý giá nhất.

"Anh yêu em, Thanh Pháp," Đăng Dương khẽ nói, siết nhẹ tay cậu, như một lời hứa về tình yêu và sự trân trọng không bao giờ thay đổi.

Thanh Pháp nghe từng lời tâm sự của Đăng Dương, trong lòng bỗng ngập tràn sự xao xuyến. Cậu đỏ mặt, tay khẽ rút về, cố gắng giấu đi nét ngượng ngùng. Ánh mắt cậu thoáng chút bối rối, rồi vội nhìn sang hướng khác để che đi sự lúng túng hiện rõ trên khuôn mặt.

"Anh... đừng nói mấy lời thế này bất ngờ như vậy chứ," Thanh Pháp lí nhí, giọng hơi run. Dù đã là vợ chồng bao lâu nay, nhưng mỗi khi Đăng Dương bày tỏ tình cảm chân thành như thế, cậu vẫn không khỏi ngượng ngùng.

Nhìn thấy biểu cảm đáng yêu của cậu, Đăng Dương chỉ mỉm cười, nhẹ nhàng nắm lấy tay cậu một lần nữa. "Dù đã là bao nhiêu năm, với anh, em vẫn luôn là người khiến trái tim anh rung động mỗi ngày," anh nói, giọng đầy yêu thương.

Khoảnh khắc ấy như ngưng đọng, chỉ còn lại hai người bên nhau trong tình yêu tràn đầy mà họ đã xây dựng từ những ngày tháng gian khó và kiên trì.

Thanh Pháp đột nhiên quay sang, nhìn Đăng Dương với vẻ mặt hơi tinh nghịch, giọng nửa đùa nửa thật:

"Anh có nhớ ngày kết hôn của mình không?"

Đăng Dương chớp mắt, cười nhẹ rồi gật đầu chắc nịch. "Làm sao anh có thể quên được ngày đặc biệt nhất trong đời mình chứ?" Anh đáp, đôi mắt tràn đầy sự chân thành.

"Anh còn nhớ rõ từng chi tiết của hôm đó, từ lúc em bước vào với bộ lễ phục đẹp nhất, đến từng nụ cười của em," Đăng Dương nói thêm, như đang nhớ lại ngày tuyệt vời ấy. "Ngày đó, anh đã hứa sẽ chăm sóc và yêu thương em trọn đời, và lời hứa đó sẽ mãi mãi không thay đổi."

Thanh Pháp khẽ cười, lòng ngập tràn hạnh phúc, biết rằng tình yêu và sự gắn bó của họ luôn là điều mà Đăng Dương trân trọng.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro