27
Đăng Dương nhẹ nhàng hít lên cổ vợ, cảm nhận hơi thở ấm áp của Thanh Pháp. Cảm giác ấy khiến anh không khỏi rùng mình một chút, vừa say mê, vừa đầy yêu thương. Anh biết rõ rằng mỗi hành động nhỏ như vậy là cách để anh thể hiện tình cảm mãnh liệt của mình, dù không nói ra bằng lời.
Thanh Pháp cảm thấy cổ mình hơi ngứa, nhưng lại chẳng thể rời xa cái ôm ấm áp của anh. Cậu nhẹ nhàng quay mặt lại, nhìn vào đôi mắt của Đăng Dương với nụ cười dịu dàng. "Anh làm em xao xuyến quá."
Đăng Dương cúi xuống, khẽ thì thầm vào tai vợ, "Mỗi lần em cười là anh lại thấy cả thế giới này thật đẹp. Anh chỉ muốn được ở bên em mãi mãi."
Đăng Dương nhẹ nhàng hôn lên má Thanh Pháp, một cử chỉ tình cảm ngọt ngào thể hiện sự yêu thương và trân trọng. Anh không nói gì thêm, chỉ lặng lẽ nhìn vợ, cảm nhận những khoảnh khắc yên bình bên nhau. Thanh Pháp quay sang, ánh mắt ấm áp, dù không nói thành lời nhưng cũng đủ để cảm nhận được tình yêu sâu sắc mà cả hai dành cho nhau.
Đăng Dương nhẹ nhàng nhìn Thanh Pháp và gọi một tiếng: "Vợ..." Giọng anh ấm áp, tràn đầy tình cảm, như một lời nhắc nhở về sự gắn kết không thể tách rời giữa cả hai. Thanh Pháp không khỏi cảm thấy ấm lòng trước sự quan tâm, tình yêu chân thành của chồng, và một nụ cười nhẹ nhàng xuất hiện trên môi cậu.
Thanh Pháp cảm nhận được sự chân thành từ Đăng Dương qua từng lời nói, từng cử chỉ nhỏ của anh. Cậu mỉm cười, cảm thấy trái tim ấm áp và nhẹ nhàng hơn. Thế giới xung quanh như thu nhỏ lại, chỉ còn lại họ, những khoảnh khắc giản dị nhưng đầy ý nghĩa.
"Anh thật sự rất quan tâm đến em." Thanh Pháp nhẹ nhàng nói, mắt nhìn vào mắt Đăng Dương, không giấu được niềm hạnh phúc trong lòng.
Đăng Dương chỉ cười, nắm lấy tay vợ mình, kéo cậu lại gần. "Vợ, anh sẽ luôn ở bên em, dù thế nào đi nữa."
Cả hai chỉ im lặng một lúc, tận hưởng khoảnh khắc bình yên bên nhau, không cần phải nói thêm lời nào. Trong lòng họ, chỉ có tình yêu và sự gắn bó, đủ để vượt qua mọi thử thách.
Và giữa cái thế giới xô bồ này, họ biết rằng chỉ cần có nhau là đủ.
Thanh Pháp cười tươi, ánh mắt đầy yêu thương nhưng cũng không quên mắng yêu Đăng Dương vì sự dẻo miệng của anh. "Anh nói ngọt quá, làm em suýt nữa tin thật đấy," cậu nói, giọng pha chút bối rối và sự thích thú.
Đăng Dương chỉ cười khẽ, cảm thấy hạnh phúc vì có thể làm vợ mình cười và cảm thấy vui vẻ. "Thì anh chỉ nói sự thật thôi mà, làm sao em không tin được," anh đáp lại, ánh mắt vẫn đầy ắp tình cảm.
Thanh Pháp lắc đầu, nhưng không thể giấu được nụ cười hạnh phúc. "Biết rồi, biết rồi, anh lúc nào cũng vậy."
Đăng Dương nhẹ nhàng bế Thanh Pháp lên phòng, tay ôm chặt lấy vợ mình. Thanh Pháp tựa đầu vào vai anh, cảm nhận được hơi ấm và sự vững chãi trong vòng tay của chồng. Cả hai không nói gì, chỉ im lặng tận hưởng những giây phút yên bình bên nhau. Khi đến phòng, Đăng Dương nhẹ nhàng đặt Thanh Pháp lên giường, kéo chăn đắp cho vợ. Anh ngồi bên cạnh, nhìn vào khuôn mặt bình yên của Thanh Pháp, cảm thấy hạnh phúc và mãn nguyện.
"Em ngủ một chút đi," Đăng Dương nói khẽ, vuốt nhẹ tóc vợ. Thanh Pháp mỉm cười, nhắm mắt lại, để cho những cơn buồn ngủ từ từ kéo đến, trong lòng cảm thấy ấm áp và bình yên.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro