29

Sáng hôm sau, khi ánh nắng dịu dàng xuyên qua rèm cửa, Đăng Dương là người đầu tiên thức dậy. Anh nhìn sang thấy Thanh Pháp vẫn còn đang say giấc, nét mặt bình yên. Đăng Dương khẽ mỉm cười, không muốn đánh thức cậu dậy nên anh nhẹ nhàng rời giường.

Xuống bếp, Đăng Dương chuẩn bị một bữa sáng thật ngon để chào ngày mới. Anh sắp xếp gọn gàng từng món ăn, nghĩ đến niềm vui của Thanh Pháp khi nhìn thấy sự chu đáo của mình. Sau khi chuẩn bị xong, anh lên gọi vợ dậy, nhẹ nhàng lay cậu bằng một nụ cười ấm áp.

“Dậy thôi, bé yêu,” Đăng Dương dịu dàng nói, “Hôm nay có một ngày mới chờ đón chúng ta.”

Đăng Dương nhớ ra chiều nay có buổi biểu diễn cùng Trần Minh Hiếu và Nguyễn Quang Anh ở phố đi bộ, lòng vừa hào hứng vừa có chút lo lắng. Đây là dịp để anh kết nối với người hâm mộ và thể hiện các ca khúc mới, trong đó có thể sẽ là bài hát anh dành tặng riêng cho Thanh Pháp, nhưng vẫn chưa công khai.

Anh quay sang Thanh Pháp, đang tận hưởng bữa sáng và mỉm cười. "Chiều nay anh có buổi diễn, em có muốn đến ủng hộ không?"

Thanh Pháp mỉm cười tinh nghịch: "Anh cứ diễn cho tốt đi, em sẽ đứng từ xa cổ vũ."

Cả hai cười vui vẻ. Buổi biểu diễn này không chỉ là một sân khấu nữa mà còn là khoảnh khắc đầy ý nghĩa khi Đăng Dương có thể dành tặng người mình yêu một phần trái tim mình qua giai điệu mà anh đã ấp ủ.

Thanh Pháp nghĩ lại, dù rất muốn cổ vũ Đăng Dương từ gần sân khấu, nhưng vì cả hai đã quyết định không công khai tình cảm, cậu sợ sự xuất hiện của mình sẽ khiến người hâm mộ để ý và lộ ra mối quan hệ. Dù yêu và luôn muốn ủng hộ Đăng Dương, Thanh Pháp hiểu rằng tình cảm này cần được giữ kín vì sự nghiệp của cả hai.

Thay vào đó, Thanh Pháp quyết định cổ vũ âm thầm từ xa, lặng lẽ dõi theo từng động tác, từng nốt nhạc mà Đăng Dương thể hiện trên sân khấu.

Thanh Pháp chuẩn bị một ly nước cam tươi mát trong bếp, tỉ mỉ ép từng quả cam để đảm bảo nước thật tươi ngon. Cậu muốn Đăng Dương có thêm năng lượng và cảm thấy dễ chịu trong buổi diễn chiều nay. Đặt ly nước cam vào bình giữ nhiệt, Thanh Pháp thầm nghĩ về cách chăm sóc âm thầm của mình, hy vọng rằng Đăng Dương sẽ cảm nhận được sự quan tâm qua từng chi tiết nhỏ như vậy.

Đăng Dương vui vẻ giúp Thanh Pháp chăm sóc những chậu cây vừa mới trồng hôm qua. Anh nhẹ nhàng tưới nước cho từng chậu, cẩn thận kiểm tra xem cây có đủ ánh sáng hay không, đồng thời còn tỉ mỉ nhặt bỏ những chiếc lá khô rơi trên mặt đất. Đăng Dương vốn không rành về việc trồng cây, nhưng vì Thanh Pháp thích có một không gian xanh mát trong nhà, anh đã dốc lòng học hỏi để giúp cậu tạo ra một góc xanh thật tươi tắn và đầy sức sống.

Đăng Dương tiếp tục chăm sóc các chậu cây, đôi tay anh nhẹ nhàng vuốt ve từng chiếc lá, như thể muốn mang lại cho chúng tất cả sự quan tâm và tình yêu mà anh dành cho Thanh Pháp. Anh có thể không phải là người am hiểu về việc trồng cây, nhưng mỗi lần nhìn thấy Thanh Pháp mỉm cười vì những chậu cây tươi tốt, anh lại cảm thấy vui vẻ và hạnh phúc.

Thanh Pháp không ngừng nhìn anh, đôi mắt sáng lên mỗi khi thấy Đăng Dương cẩn thận chăm sóc cây cối. Cậu biết rằng, mặc dù là người bận rộn với công việc, Đăng Dương vẫn luôn dành thời gian cho những điều nhỏ nhặt, chỉ vì muốn làm cho cậu vui. Mỗi chiếc lá xanh mướt, mỗi ngọn cây vươn lên đều là dấu ấn của tình yêu anh dành cho cậu.

Đăng Dương lau mồ hôi trên trán, nhìn thấy Thanh Pháp đang ngồi cạnh, mỉm cười với ánh mắt dịu dàng. Anh ngừng lại, nhẹ nhàng nhìn cậu rồi nói: "Anh làm tất cả những điều này vì em. Cứ để anh lo cho em mọi thứ nhé." Thanh Pháp chỉ im lặng, nhưng trong lòng cậu ấm áp vô cùng. Cảm giác được yêu thương, được chăm sóc trong từng hành động dù là nhỏ nhất, khiến cậu không thể không cảm động.

Khi đã xong việc, Đăng Dương đứng lên, cầm chiếc bình nước nhỏ đi dọc theo các chậu cây để kiểm tra lại lần cuối. Trong lòng anh cảm thấy thanh thản khi biết rằng, dù là những công việc đơn giản, nhưng chúng lại làm cho không gian nhà trở nên ấm cúng hơn, giống như tình yêu giữa anh và Thanh Pháp vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro