30
Thanh Pháp, thấy Đăng Dương có vẻ mệt sau một buổi chăm sóc cây, quyết định chuẩn bị một ly nước chanh mới pha để chồng uống cho đỡ mệt. Cậu cẩn thận vắt những quả chanh tươi, cho thêm một chút đường để tạo vị ngọt thanh, rồi thêm đá vào để làm mát. Cầm ly nước mát trên tay, Thanh Pháp nhẹ nhàng đặt lên bàn trước mặt Đăng Dương, mỉm cười nói: "Em làm cho anh ly nước này, uống đi cho mát người."
Đăng Dương nhìn vào ly nước, ánh mắt lấp lánh ánh lên sự yêu thương và cảm kích. Anh biết rằng mỗi hành động của Thanh Pháp, dù là nhỏ nhặt nhất, đều thể hiện sự quan tâm sâu sắc và tình cảm chân thành mà cậu dành cho anh. "Cảm ơn em, vợ yêu," Đăng Dương nói, nhận lấy ly nước từ tay cậu và uống một ngụm lớn, cảm thấy mát lạnh trôi xuống cổ họng.
Cả hai cùng ngồi đó, trong một không gian yên tĩnh, cảm nhận được tình yêu ngọt ngào mà họ dành cho nhau qua từng hành động giản dị.
Thanh Pháp nhìn Đăng Dương một cách chăm chú, sau khi đưa cho anh ly nước chanh. Cậu khẽ hỏi: "Mấy giờ anh đi diễn vậy?"
Đăng Dương ngẩng đầu lên, nở một nụ cười nhẹ nhàng. "Khoảng 3 giờ chiều, anh phải chuẩn bị một chút trước buổi diễn." Anh biết Thanh Pháp đang lo lắng về lịch trình của mình, nhưng anh cũng cảm nhận được sự quan tâm trong ánh mắt cậu.
"Anh có mệt không? Cần em đi cùng không?" Thanh Pháp tiếp tục hỏi, giọng nói đầy lo lắng nhưng cũng rất dịu dàng. Cậu muốn Đăng Dương cảm thấy thoải mái trước khi bước vào buổi diễn.
Đăng Dương cười, lắc đầu: "Anh ổn, em đừng lo quá. Anh sẽ về sớm thôi."
" làm người nổi tiếng mệt anh nhỉ?"
Đăng Dương cười nhẹ trước câu hỏi của Thanh Pháp. Anh nhìn vào mắt cậu, rồi thở dài một chút. "Thật ra, có những lúc nó cũng mệt lắm, em à," anh đáp, "Nhưng khi có em ở bên, tất cả đều đáng giá. Anh chỉ cần nhìn thấy em, mọi mệt mỏi như tan biến hết."
Thanh Pháp mỉm cười, tim cậu ấm áp khi nghe Đăng Dương nói vậy. "Vậy em phải làm gì để anh không mệt nữa?" Cậu khẽ hỏi, giọng điệu vừa lo lắng vừa ấm áp.
Đăng Dương nhìn cậu, suy nghĩ một lúc rồi trả lời: "Chỉ cần em luôn ở đây bên cạnh anh, làm những điều mà em làm, như thế là đủ rồi." Anh không cần gì hơn ngoài sự hiện diện của Thanh Pháp.
Câu nói đơn giản ấy khiến Thanh Pháp cảm thấy nhẹ nhõm, một nụ cười nhẹ nhàng xuất hiện trên môi cậu. "Vậy thì em sẽ ở đây, luôn bên anh."
Thanh Pháp giơ tay lên, chiếc nhẫn cưới lấp lánh trước mắt Đăng Dương. Cậu nhìn anh, đôi mắt đầy tình cảm, không nói gì nhưng sự hiện diện của chiếc nhẫn như một lời khẳng định về mối quan hệ bền chặt giữa cả hai. Đăng Dương mỉm cười, ánh mắt dịu dàng, và một lần nữa, anh cảm nhận được tình yêu sâu sắc mà họ dành cho nhau.
Anh nhẹ nhàng nắm lấy tay Thanh Pháp, cảm giác ấm áp lan tỏa qua từng ngón tay. "Mãi mãi, vợ yêu," anh thì thầm, và trong khoảnh khắc đó, không cần thêm lời nào, cả hai hiểu rõ tình cảm mà mình dành cho nhau.
Đăng Dương mỉm cười khi nhìn chiếc nhẫn trên tay vợ mình, như một sự nhắc nhở về cam kết và tình yêu giữa họ. Anh nhẹ nhàng nắm lấy tay Thanh Pháp, kéo cậu lại gần và thì thầm: "Em chính là tất cả đối với anh, vợ yêu." Sự ấm áp từ đôi tay anh làm trái tim Thanh Pháp cũng trở nên ấm áp, cảm giác hạnh phúc lan tỏa trong lòng cậu. Mối quan hệ này, dù không công khai, nhưng luôn tràn đầy tình yêu thương và sự chăm sóc mà cả hai dành cho nhau.
Thanh Pháp ngẩng đầu lên, đôi mắt cậu ngập tràn sự yêu thương, rồi cậu khẽ cười, nhắm mắt lại để tận hưởng khoảnh khắc bình yên ấy bên cạnh Đăng Dương. Cả hai hiểu rằng dù có thế nào, tình yêu này sẽ mãi là điều vững chãi giữa họ.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro