36
Chiều đó, Đăng Dương đến phố đi bộ tham gia buổi diễn với tâm trạng không mấy thoải mái. Buổi biểu diễn hôm ấy có sự góp mặt của rất nhiều ca sĩ nổi tiếng, tạo nên bầu không khí vô cùng náo nhiệt và sôi động. Anh cố giữ tinh thần tập trung vào phần trình diễn của mình, tránh để bất cứ chuyện ngoài lề nào làm ảnh hưởng.
Nhưng trớ trêu thay, ông trời dường như đang thử thách lòng kiên nhẫn của anh. Khi đang chuẩn bị vào sân khấu, Đăng Dương vô tình chạm mặt LK – người mà gần đây anh dính phải tin đồn hẹn hò. Biết rằng mọi ánh mắt đang đổ dồn vào mình, anh cố tình giữ khoảng cách, không nói chuyện hay thậm chí liếc nhìn cô lấy một lần.
Tuy nhiên, sự né tránh của anh chẳng thể làm mọi chuyện dễ dàng hơn. Ban tổ chức không rõ vô tình hay cố ý, liên tục sắp xếp để anh và LK đứng gần nhau trong các hoạt động bên lề và yêu cầu cả hai cùng chụp hình chung với các nghệ sĩ khác. Cảm giác khó chịu khiến Đăng Dương càng thêm bối rối, nhưng anh biết nếu phản ứng quá mạnh sẽ càng gây chú ý và làm mọi chuyện tồi tệ hơn.
Sau khi hoàn thành phần chụp hình, anh nhanh chóng tách khỏi đám đông và tìm chỗ nghỉ ngơi, lòng thầm mong buổi diễn kết thúc sớm để tránh thêm rắc rối nào nữa.
Vừa rời khỏi vị trí chụp ảnh, Đăng Dương thở phào nhẹ nhõm, nghĩ rằng cuối cùng cũng thoát được sự chú ý không mong muốn. Nhưng chưa kịp đi xa, anh nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng nhưng đầy vẻ chủ động phía sau:
“Dương này, dạo này em thấy có nhiều tin đồn về chúng ta quá nhỉ?”
Quay đầu lại, anh thấy LK đang bước đến, nụ cười đầy ẩn ý hiện rõ trên gương mặt cô. Đăng Dương cố giữ bình tĩnh, trả lời ngắn gọn:
“Anh nghĩ không cần thiết phải quan tâm đến mấy chuyện đó.”
LK cười khẽ, tiến thêm một bước, cố gắng tạo ra khoảng cách gần gũi:
“Anh không thấy lạ sao? Dù không thân thiết lắm nhưng chúng ta lại bị ghép đôi khá nhiệt tình. Hay… mình cứ để mọi người nghĩ thế cũng chẳng sao, đúng không?”
Đăng Dương nhíu mày, giọng anh trầm xuống:
“Anh không thích mấy trò đùa kiểu này đâu, đừng làm phức tạp mọi chuyện.”
Thấy thái độ của Đăng Dương lạnh nhạt, LK khẽ nhún vai nhưng vẫn không chịu buông tha, cố ý nói thêm vài câu khiến những người xung quanh bắt đầu chú ý. Điều này khiến anh càng thêm bực mình nhưng chỉ có thể nén lại, cố gắng tìm cách thoát khỏi tình huống khó xử này.
Tình hình buổi diễn ngày càng trở nên căng thẳng hơn đối với Đăng Dương. Trong khi đó, Thanh Pháp ở nhà không hề hay biết những gì đang xảy ra… liệu khi biết chuyện, cậu sẽ phản ứng thế nào?
Buổi diễn vừa kết thúc, Đăng Dương nhanh chóng đi ra phía sau hậu trường, tránh xa đám đông cùng những lời bàn tán. Không chần chừ, anh rút điện thoại ra gọi cho Thanh Pháp.
Điện thoại vừa kết nối, giọng Dương vang lên đầy vẻ mè nheo:
“Em ơi... anh mệt quá.”
Thanh Pháp đặt ly nước xuống, đáp lại bằng giọng bình thản nhưng không giấu được sự quan tâm:
“Sao vậy? Mới diễn về mà đã kêu ca rồi à?”
“Ừm... vừa diễn xong mà còn phải đứng chung với người ta chụp hình. Anh chỉ muốn về nhà ôm em thôi.”
Nghe giọng Dương đầy vẻ tủi thân, Thanh Pháp bật cười, cố ý trêu:
“Có vẻ như anh ‘được’ ghép đôi nhiệt tình quá nhỉ. Có định giải thích cho rõ ràng không đó?”
Đăng Dương lập tức cuống lên:
“Trời ơi, anh đâu có muốn vậy! Mọi thứ là do ban tổ chức sắp xếp, anh còn đang sợ em giận đây này…”
Thanh Pháp cười khúc khích nhưng cố ý nói:
“Để xem về nhà anh nịnh em thế nào đã. Không dễ bỏ qua đâu.”
Cuộc trò chuyện kết thúc bằng tiếng thở dài nhẹ nhõm của Đăng Dương. Dù phải đối diện với áp lực ngoài kia, chỉ cần nghe giọng của Thanh Pháp, anh đã thấy mọi mệt mỏi tan biến. Điều duy nhất anh muốn lúc này là nhanh chóng về nhà để được ở bên cậu.
Khi Đăng Dương đang mải mê trò chuyện với Thanh Pháp, bất ngờ cô ca sĩ LK lại tìm cách tiếp cận anh. Cô ta mỉm cười, ánh mắt đầy vẻ gợi ý khi nói:
"Anh Dương, tối nay em biết một nhà hàng khá tuyệt, sao không cùng em đi ăn một bữa cho vui nhỉ? Mình vừa làm việc, vừa có thể trò chuyện thêm về âm nhạc."
Đăng Dương cảm thấy không thoải mái chút nào, nhưng lại không muốn gây sự chú ý hay làm căng thẳng tình hình. Anh miễn cưỡng mỉm cười và trả lời:
"Cảm ơn em, nhưng hôm nay anh khá mệt. Để lần khác nhé."
Dù vậy, LK không chịu buông tha, tiếp tục gợi ý:
"Anh đừng lo, em sẽ giúp anh cảm thấy thoải mái hơn. Cả hai có thể chia sẻ kinh nghiệm và cùng nhau thư giãn sau buổi diễn."
Cảm thấy sự việc có thể kéo dài hơn nữa, Đăng Dương chỉ có thể trả lời ngắn gọn:
"Anh thật sự cần phải về với vợ, em hiểu không?"
" Anh có vợ á Đăng Dương ? Sao em không biết"
" Mắc gì cho em biết ?, tính đánh vợ tôi à hay là công kích"
" Em làm gì có ý đó.."
" Nói nhiều! "
Đăng Dương liếc cô ca sĩ LK một cái, ánh mắt không có chút cảm xúc, rồi lập tức quay người đi ra ngoài. Anh bước nhanh về phía xe, lòng chỉ nghĩ về vợ mình. Mỗi bước đi của anh như muốn rũ bỏ mọi điều không vui, để nhanh chóng trở về bên người vợ yêu thương.
Khi vào xe, Đăng Dương ngả người vào ghế, đôi mắt anh trống rỗng một chút, nhưng trong lòng lại chỉ có hình ảnh của Thanh Pháp. Anh biết rằng cuộc sống riêng tư của mình không thể để bị xáo trộn bởi những điều không đáng có. Anh chỉ muốn về nhà, ôm vợ và quên đi tất cả những ồn ào ngoài kia.
Anh tự nhủ, không có gì quan trọng hơn gia đình, không có gì quan trọng hơn Thanh Pháp.
Về tới nhà, Đăng Dương mở cửa bước vào, và lập tức cảm thấy không khí trong nhà ấm áp, quen thuộc. Anh ngồi xuống ghế sofa, bỏ đôi giày bên cạnh, nhẹ nhàng xoa xoa tay lên trán như để xua tan đi những căng thẳng của buổi diễn. Anh biết lúc này, vợ anh đang ở nhà, có thể đang làm việc hay chỉ đơn giản là nghỉ ngơi, nhưng anh chỉ mong muốn được ở bên cạnh Thanh Pháp, để chia sẻ mọi thứ.
Anh bước vào phòng khách, nhìn thấy Thanh Pháp đang ngồi đọc sách trên ghế sofa. Vợ anh ngẩng lên khi nghe tiếng bước chân, và ánh mắt họ gặp nhau. Đăng Dương mỉm cười, tiến lại gần vợ, ngồi xuống cạnh và ôm lấy cậu. Cảm giác thân thuộc của cơ thể vợ trong vòng tay làm anh thấy nhẹ nhõm hẳn.
Thanh Pháp cảm nhận được sự mệt mỏi trong cơ thể anh, nhưng cũng không quên cười một cách yêu thương:
"Anh làm sao vậy? Nhìn có vẻ mệt mỏi quá."
Đăng Dương khẽ lắc đầu:
"Không sao, chỉ là hôm nay có chút xáo trộn thôi."
Anh hôn nhẹ lên tóc vợ, rồi tựa vào người cậu, cảm giác bình yên lạ thường khi được ở bên vợ.
Họ im lặng một lúc, tận hưởng những giây phút bên nhau mà không cần lời nói. Nhưng trong lòng Đăng Dương, mọi thứ ngoài Thanh Pháp đều không quan trọng nữa.
" Để em dọn cơm cho anh ăn nhé."
Thanh Pháp đi vào bếp, tay cầm đĩa cơm nóng hổi, mùi thơm từ các món ăn khiến không gian trở nên ấm áp hơn bao giờ hết. Cậu bước đến gần Đăng Dương, đặt đĩa cơm lên bàn trước mặt anh.
"Anh ăn đi, chắc đói lắm rồi."
Thanh Pháp nói, giọng dịu dàng, ánh mắt nhìn anh đầy yêu thương.
Đăng Dương ngước lên nhìn vợ, đôi mắt anh ánh lên vẻ biết ơn.
"Cảm ơn em" anh cười nhẹ
"Anh ăn đây."
Thanh Pháp ngồi xuống cạnh anh, mắt không rời khỏi anh khi thấy Đăng Dương ăn một cách ngon miệng.
"Có phải món ăn của em làm ngon hơn ở ngoài không?" cậu trêu.
Đăng Dương liếc mắt nhìn vợ, nụ cười tươi rói trên môi.
"Làm sao so với em được," anh nói
"Cơm nhà em luôn làm anh cảm thấy ấm áp nhất."
Thanh Pháp đỏ mặt, cúi đầu rồi tiếp tục đùa.
"Cẩn thận đó, không phải lúc nào cũng sẽ được nấu cho ăn đâu đấy."
Đăng Dương cười lớn, vươn tay ra nhẹ nhàng xoa đầu vợ.
"Vậy anh sẽ cố gắng chăm sóc em nhiều hơn."
Cả hai im lặng thưởng thức bữa cơm, không cần phải nói nhiều, chỉ cần ở bên nhau là đủ.
Thanh Pháp nhìn Đăng Dương một cách tinh nghịch, rồi bất ngờ hỏi:
"Anh ơi, khi nào thì công khai vợ yêu này hả?" Cậu nhếch mép cười, ánh mắt có chút nghịch ngợm.
Đăng Dương đang ăn cơm, nghe vậy thì dừng lại một chút, liếc vợ với vẻ mặt ngạc nhiên. Anh mỉm cười rồi đáp:
"Công khai vợ lúc nào em muốn."
Thanh Pháp giả bộ suy nghĩ rồi nói:
"Thế anh có chắc là khi đó em vẫn muốn là vợ anh không?"
Đăng Dương cười lớn, đặt đôi đũa xuống rồi lấy tay vỗ nhẹ lên bàn tay vợ.
"Anh lúc nào cũng muốn em là vợ anh, dù là công khai hay không."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro