Ánh sáng của chúng ta

08/05/2025 ngày rehearsal của concert atsh – 12:00 trưa

Trần Đăng Dương bước ra khỏi nhà ga Nội Bài, nắng chiều chiếu nhẹ qua cửa kính của chiếc taxi, dội xuống mái tóc đen nhánh của anh. Anh kéo khẩu trang xuống một chút, hít sâu một hơi, cảm nhận không khí đặc trưng của Hà Nội. Mặc dù chỉ vừa mới hạ cánh từ TP.HCM, Dương không vội vã, vẫn giữ được sự điềm tĩnh thường thấy. Những thứ như máy bay, giờ giấc, hay hành lý không bao giờ khiến anh cảm thấy căng thẳng vì đã có ekip lo.

Anh nhìn đồng hồ, giờ đã là trưa. Theo kế hoạch, anh sẽ về khách sạn nghỉ ngơi trước, ăn nhẹ và chuẩn bị tâm lý cho buổi rehearsal diễn ra vào lúc 14h. Nhưng trong đầu anh, một hình ảnh lại chợt hiện lên. Nguyễn Thanh Pháp – người mà anh sẽ phải gặp trong buổi concert lần này. Theo lịch trình mà staff gửi, Pháp đã có mặt ở Hà Nội từ hôm qua. Nhưng hôm nay, cô nàng này có vẻ như đã có một ngày tự do khám phá thủ đô, không vội vàng lao vào rehearsal như những nghệ sĩ khác.

Anh nở một nụ cười nhẹ. Một cô gái biết tận hưởng cuộc sống, anh nghĩ thầm.

Cùng lúc đó – Phố cổ

Bé Kiều, đang thong thả dạo chơi trên những con phố cổ của Hà Nội. Mặc dù đã bay từ TP.HCM ra Hà Nội từ hôm qua, nhưng em không lập tức lao vào rehearsal. Staff đã cho em một ngày tự do, và Kiều chắc chắn sẽ không bỏ qua cơ hội này.

Lúc này, Kiều đang ngồi trên vỉa hè Hàng Buồm, mắt nhìn xung quanh, tay cầm chiếc ống hút trà chanh, miệng ngậm nhẹ trong khi nhâm nhi từng ngụm. Một chiếc xiên cá viên chiên thơm lừng trên tay, cô cứ ăn vừa đi vừa nhìn, không có mục đích gì cụ thể ngoài việc tận hưởng sự thoải mái của mình.

Chưa bao giờ cô thấy Hà Nội thú vị đến thế. Từng món ăn, từng góc phố đều mang lại cho Kiều một cảm giác mới mẻ. Bún thang, bún chả, bánh cuốn, nộm bò khô, tất cả đều là những món ăn cô đã được thử hồi lúc diễn ra concert atsh day 3-4. Cô thậm chí chẳng nhớ mình đã ăn bao nhiêu món rồi, chỉ biết cái bụng của mình ngày càng đầy lên.

"Cái này ngon quá! Mà sao mình đi ăn suốt vậy nhỉ?" – Kiều tự hỏi, rồi cười một mình, mắt vẫn sáng lên mỗi khi phát hiện ra một món ăn mới.

14:00 – Sân vận động Mỹ Đình

Trần Đăng Dương có mặt tại sân vận động Mỹ Đình vào đúng giờ. Không cần phải vội vàng, anh bước đi trong im lặng, không hề có sự xuất hiện ồn ào như các anh trai khác.Người thì hóa trang thành 'bọ cạp câm',người bận nguyên đồ hơi hình con gà , người mặc cái ống nước, người mặc đồ con chim cánh cụt, người thì hóa khỉ đột, người áo đại bàng và quần cũng vậy , người... Đối với anh, một buổi rehearsal phải hoàn hảo, và tất cả sự tập trung của anh đều hướng về công việc.

Buổi rehearsal diễn ra trong sự chuyên nghiệp, không có bất kỳ yếu tố nào phá vỡ nhịp điệu công việc. Anh đi qua lại trên sân khấu, chỉnh sửa từng bước đi, từng động tác. Mọi người xung quanh vẫn đang tất bật

Mọi người xung quanh vẫn đang tất bật chuẩn bị, nhưng Dương vẫn giữ một thái độ trầm tĩnh, không hề vội vã. Một số người trong ekip nhìn anh với ánh mắt ngưỡng mộ, vì dù là ngôi sao đang nổi trong showbiz nhưng anh không bao giờ tỏ ra kiêu ngạo, luôn nghiêm túc trong công việc. Đối với Dương, từng chi tiết nhỏ đều quan trọng, và anh không muốn bỏ qua bất kỳ cái gì.

Trong khi đó, phía bên ngoài sân khấu, staff đang đi qua đi lại để chuẩn bị cho các ca sĩ khác. Một vài cái tên nổi bật cũng đã có mặt, nhưng Dương chẳng mấy để ý. Lúc này, trong đầu anh chỉ thoáng qua một người duy nhất: Pháp Kiều,bé con mà anh rất yêu thích. Lịch trình nói rằng Kiều sẽ đến vào lúc 21:00, và Dương không thể không thắc mắc, liệu em sẽ đến với thái độ nào?

'Trễ vậy?' Anh lẩm bẩm, rồi thở dài. Chắc cô nàng sẽ lại tiếp tục "lỡ hẹn" với mọi người như thế này.

21:03 – Sân vận động Mỹ Đình

Khi Dương vừa hoàn tất buổi rehearsal, anh đứng dậy và chào tạm biệt mọi người, nhanh chóng rời khỏi sân khấu. Đoạn đường về khách sạn không dài, nhưng anh vẫn muốn quay về nghỉ ngơi, chuẩn bị cho ngày mai. Trên đường về, trong đầu anh lại nghĩ đến Kiều. Tối nay, cô nàng vẫn chưa xuất hiện. Đang lúc anh cởi bỏ giày thể thao, nhận lấy nước từ tay trợ lý, thì có tiếng gọi từ phía xa.

"Ơ...anh Dương về rồi hả chị?" Giọng nói đó vang lên như một tiếng thở dài. Anh nhận ra ngay, đó là Kiều, nhưng em ấy có vẻ hơi thất vọng. "Vậy là em không gặp ảnh được rồi..."

Dương quay lại, nhìn thấy Kiều đứng cùng các anh trai của bài 'Hút' giữa sân vận động, chỉnh lại in-ear của mình, mắt có chút buồn. Lúc này, anh nhận ra rằng, bé con này...không dễ tiếp cận như những gì anh tưởng.

Kiều nhún vai, mỉm cười nhưng ánh mắt lại không giấu được một chút thất vọng. "Em ăn quá nhiều đồ Hà Nội rồi... bây giờ mới tới thì cũng hơi muộn."

Dương chỉ cười nhẹ, không nói gì thêm. Anh hiểu cảm giác của cô, khi bị cuốn vào những món ăn ngon đến nỗi quên mất thời gian.

01:00 – Hành lang tầng 12 khách sạn

Khi Kiều trở về khách sạn, đã là 1 giờ sáng. Một ngày dài, mệt mỏi, nhưng cũng đầy những trải nghiệm vui vẻ. Em lê bước mệt mỏi, vừa đi vừa mở cửa phòng, suy nghĩ về ngày hôm nay. Nhưng khi em vừa đặt lưng xuống giường thì một điều bất ngờ đã chờ đợi.

Chỉ có một tiếng gõ cửa nhẹ nhàng. Cô ngẩng đầu lên, không khỏi ngạc nhiên khi nhìn thấy người đứng ngoài cửa.

"Anh Dương?" Kiều mở to mắt, không thể tin vào những gì mình đang thấy.

Dương đứng đó, vẫn trong bộ đồ rehearsal, tay cầm một chai nước. Anh nhẹ nhàng nói: "Anh đợi em về xong mới yên tâm. Tại anh lo lắng quá, không biết em có mệt không."

Kiều đứng im một lúc, rồi mới bật cười. "Vậy anh đợi em thật sao?"

Dương mỉm cười. "Ừ. Đợi em về mới yên tâm."

Anh đưa chai nước cho cô. "Tối muộn rồi, em uống nước đi, nghỉ ngơi sớm nhé."

Cảm giác ngại ngùng thoáng qua trong Kiều, nhưng rồi cô mỉm cười nhẹ. "Cảm ơn anh."

Dương gật đầu một cách nhẹ nhàng. Anh không nói thêm gì nữa, chỉ nhìn cô một lúc rồi quay đi, bước về phòng mình.

Kiều đóng cửa lại, nhìn chai nước trong tay, cảm thấy một chút ấm áp trong lòng.'Anh Dương là người như vậy sao?' Cô tự hỏi, rồi đưa tay lên vuốt nhẹ mái tóc. Nhưng có lẽ, lần sau gặp anh, cô sẽ mạnh dạn hơn một chút.

09/05/2025 Ngày Soundcheck - tại Sân vận động Mỹ Đình

Sáng sớm hôm nay, Dương đã thức dậy từ rất sớm để chuẩn bị cho buổi soundcheck. Cũng như mọi ngày, anh giữ phong thái điềm tĩnh, bước ra khỏi phòng với áo đen ba lỗ và chiếc quần dài xám tối giản mà vẫn toát lên vẻ nam tính, phù hợp với hình ảnh của anh – lạnh lùng nhưng đầy cuốn hút. Mặc dù có thể dễ dàng nhận ra anh là một ngôi sao, nhưng Dương không bao giờ làm màu, và càng không thích sự chú ý không cần thiết.

Trong khi đó, Kiều cũng không kém phần bận rộn. Cô nàng không kém phần tỉ mỉ khi chuẩn bị trang phục. Hôm nay, cô chọn chiếc áo thun đen, phối với quần jeans đen – một lựa chọn đơn giản nhưng lại khiến cô nổi bật giữa đám đông. Dù là một ngôi sao trẻ, Kiều luôn biết cách khiến mình dễ gần và không quá lòe loẹt, vừa đủ để gây ấn tượng mà không quá phô trương.

Cùng lúc này, tại sân vận động:

Buổi soundcheck diễn ra trong im lặng. Mọi người đều chăm chú vào công việc của mình, điều chỉnh âm thanh, kiểm tra ánh sáng và các hiệu ứng sân khấu. Dương đứng ở phía sân khấu, mắt nhìn xa xăm, trong khi Kiều đang kiểm tra lại giọng hát và những phần nhảy của mình. Nhưng đúng lúc đó, một thông báo vang lên: "Chúng ta sẽ tạm dừng soundcheck và ra khu booth để giao lưu với các fan trong vòng 30 phút."

Vì vậy, mọi người đều nhanh chóng rời khỏi sân khấu, đi ra khu vực booth. Dù không nói với nhau một lời nào, nhưng sự hiện diện của các anh trai tại booth do fan làm cho mình đã khiến không khí trở nên sôi động. Kiều mỉm cười với các fan và bắt đầu bày trò chơi với fan, những người luôn cuồng nhiệt và yêu thích cô nàng. Dương thì tươi cười giao lưu với fan và đọc các lá thư do fan gửi tại booth.

Cả hai đều bận áo đen, khiến không ít người chú ý rằng cả Dương và Kiều rất giống nhau trong trang phục hôm nay. Dù vậy, có một chi tiết mà fan không thể không nhận ra: chiếc vòng cặp trên tay của Kiều. Đó là món quà mà một fan hâm mộ đã tặng cô trong một lần gặp gỡ trước đó. Món quà nhỏ nhưng lại chứa đựng rất nhiều tình cảm, và khi có dịp Kiều đeo nó như một dấu ấn riêng của mình.

Vừa lúc này, nhóm fan từ phía dưới gọi tên Pháp Kiều, khiến cô nở nụ cười tươi tắn hơn bao giờ hết. Dương cũng không quên vẫy tay nhẹ nhàng với fan đứng gần booth của mình.

Sau khoảng 30 phút giao lưu, soundcheck tiếp tục, và Kiều cùng Dương trở lại sân khấu. Một lần nữa, họ hòa vào không gian làm việc. Dù là những nghệ sĩ nổi tiếng, nhưng cả hai lại luôn biết cách tập trung vào công việc. Cả buổi chiều diễn ra một cách vui vẻ và đầy năng lượng. Đối với họ, sự chuyên nghiệp là điều quan trọng nhất, và trong thế giới của âm nhạc, không có gì được xem là thừa thãi.

_________________________

Khi soundcheck tiếp tục, Kiều và Dương đều trở lại vị trí của mình. Kiều bước lên sân khấu, ánh sáng chiếu vào cô khiến đôi mắt cô sáng lên, nhưng đôi vai vẫn còn chút mỏi sau buổi giao lưu với các fan. Cô thoáng nhìn sang Dương, người đang chỉnh lại âm thanh ở phía bên kia sân khấu, khuôn mặt anh vẫn bình thản như thường lệ. Cái nhìn đó, dù không nói ra lời, vẫn khiến cô cảm thấy hơi ngại ngùng.

Dương, ngược lại, vẫn giữ phong thái điềm tĩnh, ánh mắt hơi liếc qua Kiều một chút, nhưng chỉ trong một khoảnh khắc ngắn ngủi. Anh không phải là người thích thể hiện cảm xúc, nhưng trong lòng lại có một sự thắc mắc nhẹ. Kiều, với tính cách hoạt bát, vui vẻ mà anh luôn để ý, dường như lại có chút gì đó khi đứng gần anh – một sự ngượng ngùng, khiến anh cảm thấy...thú vị.

Kiều không phải là người dễ bị lúng túng, nhưng từ hôm qua, từ lúc gặp lại Dương sau lần diễn chung ở FPT, mọi chuyện bắt đầu có phần khác biệt. Cô có thể dễ dàng đùa giỡn với những người khác, nhưng khi đối diện với Dương, mọi câu chữ dường như mắc kẹt trong cổ họng. Hôm nay, khi nhìn anh từ xa, đôi chân cô có chút bồn chồn.

Kiều cố gắng lắc đầu, xua đi những suy nghĩ đó. Cô muốn tiếp tục buổi soundcheck, phải tập trung vào công việc. Nhưng mỗi lần đi ngang qua Dương, mỗi lần bắt gặp ánh mắt của anh, lại cảm thấy trái tim mình đập nhanh hơn một chút. Chẳng biết là vì sao, nhưng Kiều không thể ngừng suy nghĩ về anh.

Dương chú ý thấy Kiều không giống như mọi khi. Cô nàng thường rất tự tin khi đứng trên sân khấu, dễ dàng trò chuyện với fan và đùa giỡn với những người xung quanh, nhưng hôm nay thì có gì đó khác. Những ánh mắt thoáng qua, những nụ cười chưa thật sự rạng rỡ, tất cả khiến Dương cảm thấy có chút gì đó mơ hồ.

Lẽ nào...Kiều ngại ngùng vì anh? Điều đó làm Dương cảm thấy khó hiểu nhưng anh thấy rất đáng iuu , thật ra thì anh thich Kiều từ đợt livestage 2 của atsh diễn ra gòii nhưng mà vì cả 2 đều là người của công chúng nên anh quyết định giâu chuyện này đi.

Nửa đêm – Sân Khấu Mỹ Đình

Sự mệt mỏi đã ngấm vào từng cơ bắp, mỗi người đều đã trải qua một ngày dài, và giờ đây, giờ phút đặc biệt của buổi soundcheck đang đến gần. Hơn 2 tiếng rehearsal trước đó đã đủ khiến Kiều và Dương cảm thấy căng thẳng. Nhưng giờ đây, họ lại phải tiếp tục.

Chỉ còn một bài nữa thôi, và bài Hào Quang – bài hát mà cả ba người họ, Kiều, Dương và Rhyder, sẽ cùng nhau trình diễn, là phần quan trọng nhất. Nhưng có một điều bất ngờ đã xảy ra. Rhyder, người đồng nghiệp mà Kiều và Dương đã từng hợp tác cùng, đã gặp phải chấn thương ở chân. Do đó, ban tổ chức quyết định thay đổi một chút kế hoạch: ba người sẽ ngồi trên ghế để thực hiện soundcheck cho bài hát này, thay vì biểu diễn như dự định ban đầu.

Kiều nhìn Dương từ xa, trên ghế ngồi của mình, ánh mắt anh vẫn giữ vẻ điềm tĩnh như mọi khi, nhưng cô lại không thể không nhận thấy chút lo lắng trong đôi mắt anh. Anh là một người cầu toàn, và mọi thứ không diễn ra theo kế hoạch bao giờ cũng khiến anh cảm thấy khó chịu. Nhưng hôm nay, mọi thứ vẫn phải tiếp tục.

Kiều đã quen với việc đứng trên sân khấu, nhưng lại không thể tránh khỏi cảm giác ngượng ngùng khi phải ngồi cạnh Dương. Cảm giác này không giống những lần trước, khi cả hai đều đứng trên sân khấu, đôi mắt cùng hướng về phía khán giả. Lúc này, họ không còn khoảng cách, và dù chỉ là trên một chiếc ghế, sự gần gũi ấy cũng đủ khiến cô bối rối.

Dương không nói gì, chỉ cúi đầu chỉnh lại tai nghe và quan sát mọi thứ xung quanh. Kiều nhìn anh, tự hỏi tại sao bản thân lại cảm thấy lo lắng mỗi khi đứng gần anh như vậy. Hôm nay khác biệt một chút – cả ba ngồi cùng nhau, có lẽ sẽ dễ dàng hơn trong việc kết nối.

Khi buổi soundcheck chính thức bắt đầu, âm nhạc vang lên, hòa cùng những nhịp điệu quen thuộc của bài hát. Rhyder, dù bị thương, vẫn nỗ lực hát từ chỗ ngồi của mình. Cả ba người đều cẩn thận trong từng câu hát, từng cử động nhỏ nhất. Kiều nhìn sang Dương, anh đang nghiêm túc, đôi mắt sắc lạnh vẫn không rời khỏi màn hình điều chỉnh âm thanh. Nhưng Kiều lại cảm nhận được có một chút gì đó rất khác biệt.

Lần này, không có khoảng cách như những lần rehearsal trước. Mặc dù họ đều ngồi, nhưng cảm giác gần gũi và sự phối hợp giữa ba người lại khiến cho mọi thứ trở nên đặc biệt. Tiếng hát của họ hòa quyện trong không khí, tạo nên một sự đồng điệu mà trước giờ chưa từng có.

Kiều không kìm được mà lén nhìn Dương, nhưng anh chỉ cúi xuống điều chỉnh lại tay nghe. Những cái nhìn không lời, những động tác nhỏ nhặt ấy lại khiến trái tim em đập mạnh hơn bình thường.

Khi bài hát kết thúc, Dương đứng dậy trước chuẩn bị bước vào hậu trường. Kiều cũng rời khỏi ghế của mình, nhưng ngay khi bước một bước, cô lại dừng lại. Bước đi của em bất giác khựng lại khi thấy Dương nhìn về phía mình. Ánh mắt của anh lạnh lùng, nhưng có một điều gì đó trong đó khiến cô không thể làm ngơ.

Dương không nói gì, chỉ mỉm cười nhẹ, nhưng nụ cười ấy không đủ để xua tan đi sự ngại ngùng của Kiều.Em cảm thấy mình như một đứa trẻ, đứng trước người lớn mà chẳng biết nói gì. Nhưng thay vì rời đi, cô lại đứng yên, nhìn Dương một cách kỳ lạ. Và một lần nữa, Dương lại là người lên tiếng trước:

"Có phải em mệt không?" Dương hỏi, giọng anh vẫn đều đều, nhưng lạ lùng ở chỗ, không giống những câu hỏi mà anh thường đưa ra cho những người khác.

Kiều nhìn vào mắt anh, và trong giây lát, cô bối rối, nhưng rồi đáp lại: "Dạ, em ổn. Chỉ là...hơi mệt chút thôi."

"Vậy thì nghỉ ngơi một chút đi," Dương nói, rồi quay lại với chiếc tai nghe của mình.

Kiều đứng đó, nhìn theo bóng lưng anh, không hiểu vì sao lại có cảm giác khó tả như vậy.

______________________________________

02:00 sáng – Khách sạn

Sau một ngày dài luyện tập và biểu diễn, Kiều bước vào khuôn viên khách sạn, mệt mỏi nhưng cũng đầy hứng khởi. Cô vừa trải qua một buổi rehearsal căng thẳng, giờ thì chỉ muốn nhanh chóng lên phòng nghỉ ngơi để chuẩn bị cho ngày mai.

Kiều bước vào thang máy, đôi mắt nặng trĩu vì mệt mỏi, nhưng khi cửa thang máy đóng lại, trong đầu cô vẫn lởn vởn những hình ảnh của Dương. Cảnh buổi sáng ở khu vực buffet sáng, ánh mắt anh, nụ cười nhẹ nhàng của anh... Mặc dù cả hai không nói nhiều, nhưng Kiều vẫn cảm thấy có điều gì đó khác biệt giữa họ hôm nay. Cô cảm nhận được sự thay đổi trong không khí, một sự gần gũi, nhẹ nhàng mà không phải lúc nào cũng có thể diễn tả bằng lời.

Khi cửa thang máy mở ra ở tầng 12, Kiều bước ra và đi về phía phòng của mình. Cô vừa rút chìa khóa ra khỏi túi thì đột nhiên nghe thấy tiếng gõ cửa nhẹ nhàng. Cô dừng lại, quay lại nhìn, hơi bất ngờ. Cô nhìn về phía cửa phòng, trong đầu loáng thoáng nghĩ xem ai có thể gõ cửa vào giờ này.

"Có ai không?" Kiều gọi nhẹ, nhưng chẳng ai trả lời ngay.

Cô mở cửa. Đằng sau cánh cửa, không ai khác ngoài Dương, đứng với vẻ mặt điềm tĩnh, nhưng trong ánh mắt lại chứa đầy sự chăm chú.

"Anh Dương?" Kiều ngạc nhiên vì không hiểu sao Dương lại có ở trong phòng em

Dương mỉm cười nhẹ, một nụ cười mà Kiều vẫn thấy là ấm áp nhưng có chút lạ lẫm.

"Anh đợi em về, mới yên tâm đi ngủ." Dương nói khẽ, đôi mắt anh vẫn không rời khỏi Kiều.

Kiều có chút bối rối, không hiểu sao anh lại đợi cô, nhưng vẫn mời anh vào. Dù không nói gì, nhưng trong lòng cô cảm thấy ấm áp lạ thường. Khi Dương bước vào phòng, Kiều để anh tự nhiên ngồi xuống chiếc ghế gần cửa sổ.

Cô nhìn vào đôi mắt của anh, rồi mới chậm rãi nói, "Anh ngủ trước đi, em ổn mà."

"Ừm, anh chỉ muốn chắc chắn là em không gặp vấn đề gì thôi," Dương đáp lại, ánh mắt vẫn chăm chú quan sát Kiều như thể lo lắng điều gì đó.

Một phút lặng im trôi qua, chỉ có tiếng động từ chiếc điều hòa và âm thanh từ bên ngoài khách sạn. Kiều vẫn đứng đó, không biết phải nói gì thêm. Cô cảm thấy một chút xao động trong lòng khi đối diện với Dương lúc này. Đôi mắt anh không nói lên lời, nhưng lại như muốn truyền tải rất nhiều điều.

Cuối cùng, Dương đứng dậy. "Nếu em ổn, anh đi về phòng đây."

"Vậy... anh về nhé, nghỉ ngơi cho khỏe. Mai còn concert nữa"

Dương chỉ mỉm cười rồi quay người đi ra khỏi phòng, nhưng trước khi đóng cửa, anh không quên quay lại một lần nữa, ánh mắt anh vẫn tràn đầy sự quan tâm.

"Chúc em ngủ ngon, Kiều."

Cửa phòng khép lại, và Kiều đứng đó, không thể nào xóa được hình ảnh của Dương trong đầu. Cô đưa tay lên vuốt nhẹ lên tóc, cảm giác ngại ngùng lại ùa đến, nhưng cũng có gì đó thật ấm áp lạ lùng. Cô mỉm cười, mặc dù không chắc tại sao nhưng có cảm giác lòng mình nhẹ nhàng hơn rất nhiều.

02: sáng – Khách sạn

Dương quay lại phòng của mình, đôi chân anh thoáng mỏi, nhưng tâm trí lại không hề yên ổn. Anh đi vào phòng, lấy áo khoác ra treo lên giá, rồi ngồi xuống cạnh giường, mệt mỏi nhưng không thể dừng suy nghĩ về Kiều. Anh đã đợi cô về vì lý do gì? Tại sao anh lại quan tâm đến cô nhiều đến vậy?

Dương thở dài một hơi, cuối cùng cũng đóng mắt lại. Nhưng trong đêm tĩnh mịch, hình ảnh Kiều vẫn đọng lại trong đầu anh, như một bóng hình khiến lòng anh cảm thấy không thể quên.

Sáng hôm sau, cả hai lại tình cờ gặp nhau ở khu vực buffet. Kiều đến khá muộn, mắt còn ngái ngủ, nhưng vẫn mang chiếc mũ len đội trên đầu, tai lòi ra hai bên. Trong khi đó, Dương đã ngồi sẵn, một ly nước ép trong tay, đang ăn một bữa sáng nhẹ nhàng, thanh đạm.

Kiều bước vào, nhìn thấy Dương, không thể không mỉm cười. Cô bước đến gần anh, nhưng khi gần đến nơi, lại cảm thấy ngượng ngùng. Dương không nói gì, chỉ khẽ gật đầu chào Kiều.

"Chào anh Dương," Kiều nói, giọng có chút lúng túng.

"Chào em," Dương đáp lại, nụ cười mỉm nhẹ trên môi, làm cô càng thêm bối rối.

Cả hai đứng đó, im lặng, nhưng không có cảm giác ngại ngùng kéo dài. Có một cái gì đó giữa họ, dù không nói ra, nhưng đều cảm nhận được. Một mối liên kết khó nói thành lời, như thể nó đã hình thành từ rất lâu, dù chỉ trong một ngày ngắn ngủi.

Nhưng chẳng ai nói gì thêm, họ chỉ ngồi đó, ăn sáng, và một ngày nữa lại bắt đầu.

Ngày 10/5 – Concert "Anh Trai Say Hi" tại Mỹ Đình

Hôm nay là ngày mà tất cả đều mong chờ. Sân vận động Mỹ Đình, một trong những địa điểm lớn nhất Hà Nội, đã chật kín khán giả từ sớm. Hàng chục nghìn người hâm mộ đã có mặt, háo hức chờ đón buổi biểu diễn của các idol nổi tiếng trong concert "Anh Trai Say Hi" Day 6. Không khí tràn ngập sự phấn khích, tiếng cổ vũ, tiếng gọi tên thần tượng vang dội khắp nơi.

Bé Kiều và Dương Domic cũng đã sẵn sàng. Kiều, trong bộ đồ đen sành điệu cùng phong thái năng động, đã chuẩn bị xong từ sớm. Dù vậy, trong lòng cô vẫn có chút bồi hồi, khi nhớ đến những phút giây vừa qua, lúc Dương lặng lẽ đứng ở cửa phòng cô, chỉ để chắc chắn rằng cô ổn.

Vì là Day  cuối của concert ATSH rồi, stylist đã chuẩn bị trang phục mới hoàn toàn cho các anh trai trong từng tiết mục. Dương – trầm lặng, gọn gàng. Kiều – rạng rỡ, tinh nghịch. Cả hai cùng bước ra sân khấu trong những bộ đồ mới tinh, phản chiếu ánh đèn rực rỡ giữa đêm trời Hà Nội.

Tiết mục 15 của concert là "Hào Quang", ca khúc đặc biệt với sự góp giọng của Dương, Kiều và Rhyder. Vì chân Rhyder vẫn chưa bình phục hẳn, nên cả ba người ngồi trên ghế cao, ánh đèn spotlight vừa vặn chiếu vào họ, tạo nên một khung cảnh lặng người.

Trong lúc hát, ánh mắt Dương dừng lại nơi Kiều – lâu hơn bình thường. Ánh nhìn của anh không còn là sự im lặng thân quen nữa, mà có gì đó dịu dàng, ấm áp. Như thể, trong suốt buổi rehearsal hôm qua, trong đêm gõ cửa phòng khách sạn lúc 1 giờ sáng, anh đã kịp hiểu thêm điều gì đó về em.

 23:28 – Sau màn giao lưu fan cuối concert 

Sau gần 6 tiếng concert rực lửa, âm thanh vẫn chưa tắt, đèn vẫn chưa hạ. Fan vẫn gào tên idol không ngừng. Sân vận động Mỹ Đình lúc này không còn là một điểm diễn – mà là nơi người ta lưu lại những khoảnh khắc thanh xuân.

Trần Đăng Dương đứng ở mép trái sân khấu, ánh mắt không rời người con trai đang giao lưu cùng fan cách đó vài bước – Pháp Kiều, rực rỡ trong ánh đèn, tay cầm micro, tóc hơi rối, gương mặt hồng lên vì mệt lẫn phấn khích.

 Tay họ đeo một cặp vòng giống hệt nhau, chỉ cần nhìn cũng biết không phải là "vô tình".

Dương đứng hơi lệch về cánh trái sân khấu, quan sát Kiều đang đứng phía trước cùng các idol khác, vẫy tay chào khán giả. Tiếng hò reo, ánh đèn flash, những banner đầy yêu thương phủ kín không gian.

Và rồi Dương bất ngờ bước lại, vòng tay anh nhẹ nhàng ôm lấy Kiều từ phía sau.

Không báo trước. Không một lời.

Anh hôn khẽ lên má em rồi quay người chạy đi như thể...chưa từng làm gì...

Kiều đứng đơ tại chỗ.
Hoàn toàn ngơ ngác. Khán giả gào thét. Fan quay phim như điên. Các idol khác giật mình rồi cười ồ.
Má Kiều hồng lên ngay lập tức. Mắt chớp không kịp, miệng mím lại, tay siết micro.

Em khẽ nghiêng đầu, chớp mắt vài cái, môi mím lại như đang tính toán chuyện gì đó.

Rồi cô bước xuống phía sau, vừa vẫy tay chào fan, vừa đảo mắt tìm anh.

Ngay khi thấy bóng Dương đứng phía xa – quay lưng về phía cô, đang trò chuyện với staff, Kiều tiến lại gần. Lặng lẽ. Mềm mại. Nhưng quả quyết.

Cô chạm nhẹ vào vai anh.

"Dươngggg, cõng em đii~" – giọng nũng nịu vang lên, nhẹ nhàng mà đầy ám hiệu.

Dương quay đầu lại, thoáng ngạc nhiên, nhưng rất nhanh đã hiểu.

Anh hạ người xuống, đón lấy Kiều sau lưng, cõng bé cưng trên lưng mình giữa hàng ngàn khán giả đang hú hét phấn khích.

Anh vừa chạy vòng vòng khán đài, vừa cười không ngừng.
Còn Kiều – tay ôm chặt cổ anh, miệng cười rạng rỡ như trẻ con được bế đi hội chợ.

Và Dương cõng Kiều chạy vòng quanh sân khấu – giữa hàng chục nghìn ánh mắt.

Fan gào như vỡ trận.
Máy quay lia theo.
Flash bật không kịp.

Cả hai đều cười – Dương cười khẽ, Kiều cười tươi như đứa trẻ được bế đi chơi hội. Các anh trai khác đứng cạnh cũng chỉ biết nhìn theo cười bất lực, rồi vẫy tay tiếp fan.

Khung cảnh ấy – ấm áp, rực rỡ, chân thành – nhanh chóng được quay lại, lan truyền trên mạng xã hội chỉ trong vài phút với caption kiểu:
"DUONGKIEU CÕNG NHAU ĐÓO"

"ĐỤ MÁ , OTP VÃI LỒN, CƯỚI LẸ ĐI , EM ĐI 5 CHỈ VÀNG"

"Dương Kiều công khai chưa?!?! Hôn má giữa hàng ngàn người đấy các momm!!"

00:15 – Hậu concert

Họ trở về hậu trường.

Dương đặt Kiều xuống ghế, lấy khăn lau mồ hôi cho cậu. Không ai nói gì.
Các idol khác cũng đang tranh thủ thay đồ, sắp vali. Sáng sớm mai đã phải bay đi tiếp.

Ngày mai là 11. Và chuyến lưu diễn vẫn còn tiếp tục.

Nhưng đêm 10/5, tại sân vận động Mỹ Đình – không ai quên được "quả suộc tình tứ nhất năm".

______________________________

01:03 – Hành lang tầng 31 khách sạn

Mọi thứ sau concert đều trở nên mờ nhòe trong ký ức Pháp Kiều – đèn sáng, tiếng hò hét, cái ôm bất ngờ, cái hôn nhẹ trên má, và cả những tiếng cười của anh khi cõng cậu chạy quanh sân khấu.

Giờ đây, trước cửa phòng 3108, cậu đứng im.

Trần Đăng Dương vẫn lặng lẽ đi bên cạnh từ hậu trường về tới đây. Vẫn là người không nói nhiều, nhưng làm gì cũng nhẹ tay. Nhẹ đến mức... từng cái chạm đều khiến lòng người khác rung lên như dây đàn.

Dương vươn tay gõ nhẹ ba cái lên cửa.

"Phòng em nè. Vào đi rồi anh về."

Cửa mở.
Pháp Kiều bước vào, chân hơi loạng choạng vì mệt. Cậu xoay người, định cười bảo anh về cẩn thận.

Nhưng Dương vẫn đứng yên ở ngưỡng cửa. Không nhấc chân.

Ánh đèn phòng khách sạn rọi nghiêng qua gương mặt anh – nơi ánh mắt không còn nhìn chung chung như mọi khi, mà rất cụ thể, rất rõ ràng, rất... dành cho cậu.

"Dương?" – Kiều gọi, giọng nhỏ.

Dương bước vào. Khép cửa lại.

Anh không chạm vào cậu, chỉ đứng cách một bước, nhìn từ trên xuống, tay đút túi áo khoác.

"Anh thích em." Câu nói không có một lời dạo đầu, không một giây chần chừ.

Pháp Kiều sững lại.

Dương vẫn nhìn, ánh mắt anh không gượng gạo cũng không run.
Nó giống như... một cánh cửa đã mở rất lâu, chỉ chờ người kia bước vào.

"Anh biết em mệt. Biết em còn nhỏ tuổi. Biết có thể mai lên báo. Nhưng..."Dương thở một hơi. Lần đầu tiên trong suốt hơn mười tiếng ở Mỹ Đình, anh mới thực sự để cảm xúc thoát khỏi vỏ bọc."Anh không muốn tiếp tục giữ im lặng.""Không muốn nhìn em cười với người khác, rồi về nhà giả vờ mình không quan tâm.""Không muốn nghe tên em trong hậu trường rồi quay đi giả bộ bận việc."

"Anh thích em, Kiều à."

Một thoáng yên lặng.

Rồi Pháp Kiều bước tới, rất khẽ, rất chậm, dừng lại ngay trước mặt anh.

Cậu không nói gì.

Chỉ nhẹ chạm tay vào tay áo khoác của Dương, rồi ngẩng mặt lên – má hồng hồng, môi cong nhẹ, đôi mắt đen lay láy.

"Em nghe thấy rồi." "Và em..." – cậu cười, nhón chân đặt một nụ hôn lên má anh.

"...cũng không muốn giữ im lặng nữa."

Sau lời tỏ tình và nụ hôn má đáp lại, cả hai chỉ đứng yên một lúc lâu, không nói gì nữa.
Không khí dịu nhẹ và ấm áp như mùi nến thơm trên bàn nhỏ cạnh giường.

Dương là người phá tan sự im lặng đầu tiên.
Anh đưa tay lên, chạm nhẹ vào gò má Kiều, rồi vuốt ngón tay xuống cằm cậu—cử chỉ chậm rãi, đầy cẩn thận như thể đang giữ lấy một thứ quan trọng mà anh không muốn buông tay.

"Cho anh ôm em một lát được không?" Giọng trầm và khẽ như gió đêm ngoài cửa kính.

Pháp Kiều gật đầu.

Ngay lập tức, Dương kéo cậu vào lòng. Một cái ôm thật chắc.
Không vội vàng, không e ngại, không có gì lén lút hay giấu diếm.
Chỉ là một cái ôm sau rất nhiều ngày cố giữ khoảng cách.

Mặt Kiều áp lên ngực anh, nghe tiếng tim Dương đập từng nhịp đều đều, vững vàng.
Tay cậu siết nhẹ áo anh, miệng thì thầm nhỏ như gió thoảng:

"Lúc nãy...anh hôn em trước bao nhiêu ngườiđấy..."

Dương bật cười, tiếng cười khẽ mà trầm, mang theo sự dịu dàng mà Kiều đã quen từ lâu.

"Thế thì để tối nay anh hôn lại, lần này không ai nhìn."

Anh cúi xuống, đặt lên môi cậu một nụ hôn thật chậm.
Không vội vã, không đòi hỏi. Chỉ là muốn gần nhau hơn một chút, để xác nhận rằng: chuyện này là thật.

Sau đó, Dương không đi về nữa.
Anh ngồi lại trên ghế sofa, còn Kiều vào phòng tắm thay đồ, rồi ôm một chiếc chăn mỏng ra ngoài, chui vào lòng anh.
Hai người ngủ gục ở đó, dưới ánh đèn ngủ vàng nhạt, như thể cả thế giới xung quanh đã lặng yên.

_________________________________

Ngay ngày hôm sau 

Tấm hình đầu tiên xuất hiện trên mạng là ảnh Kiều cõng Dương trên sân khấu concert, fan chụp từ fanzone B, kèm caption:

"Góc tình tứ: Có ai bẻ trend kiểu này chưa? Hôn người ta xong chạy, rồi lại cõng về!"

Cộng đồng mạng lập tức chia phe.
Một bên: "Ôi zời ơi ngọt xỉu ", "Gato với Kiều quá trời", "Anh Dương có người yêu rồi á TvT..."
Một bên khác, như mọi lần: "Đừng để yêu đương ảnh hưởng sự nghiệp", "Thật hay chiêu trò pr?"

Nhưng đúng 19h hôm đó, Công ty chủ quản của 2 người  đăng thông báo:

"Chúng tôi trân trọng xác nhận mối quan hệ tình cảm giữa nghệ sĩ Trần Đăng Dương và nghệ sĩ Nguyễn Thanh Pháp.
Đây là một mối quan hệ tích cực, trưởng thành và không ảnh hưởng đến lịch trình công việc của hai nghệ sĩ."

Cộng đồng mạng bùng nổ.

Hashtag #Duongkieu, #DươngDomiccõngPhápKiều, #DươngDomichônmáPhápKiều lọt top trending Threads và TikTok trong vòng 3 giờ.
Shipdom DươngKiều bắt đầu hoạt động sôi nổi, người làm clip, người design icon, người chờ fancam mới từng ngày.

Những bình luận tiêu cực cũng xuất hiện, nhưng:

"Bình luận xấu tụi mình report, còn công ty thì quét xong xóa sạch rồi nghen.
Tình yêu người ta đẹp như vậy, đừng đem cay cú vào phá."
— một admin fanpage Kiều viết trên story.

_____________________________

bái baiii

#dkluv_pt


Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro