Chương 45-1
Đầu tháng tám, sau khi quay xong quảng cáo Trình Tiêu liền trở về Anh. Chế tác quảng cáo hoàn thành, trò chơi mới của LO tiến vào giai đoạn phát hành, Vương Nhất Bác cũng bận rộn hẳn lên. Nhưng lúc Trình Tiêu lên máy bay, Vương Nhất Bác vẫn bớt thời gian đến tiễn cô.
Trọng tâm công việc của cô hiện tại đang chuyển về trong nước, sau khi luyện tập kịch nói tháng chín xong, tháng mười một sẽ có một phim ngắn phải khai máy. Nói đến phim ngắn này, là vì chuyện lần trước Tống Mộng chơi xấu cô, sau khi cô phản kích thì dành được cơ hội này. Trong giới giải trí, chỉ cần có quan hệ, có chỗ dựa liền không thiếu việc làm.
Hiện tại cơ bản là Trình Tiêu đã hoạt động trong nước được hai tháng, trở lại Anh là muốn bầu bạn một tháng với bố cô. Không có cô ở bên cạnh hai tháng này, phần lớn là Alan ở bên cạnh ông, Trình Tiêu thực sự cảm ơn cậu ấy.
Mở va li ra, Trình Tiêu vén tóc mai ra sau tai, từ va li đem ra mấy món quà. Cô ra ngoài mang hành lý từ trước đến nay đều rất đơn giản, mấy quà tặng chiếm hơn phân nửa, trong đó phần lớn là tặng Alan.
Alan nhận ược quà đương nhiên rất vui vẻ, cậu ấy hưng phấn đùa nghịch quạt phiến trên tay, nói với Trình Tử Thiện: "Vở kịch《 Gió cát 》kia, thầy đã cầm cây quạt như này để diễn, phong hoa tuyệt đại."
Trình Tử Thiện là diễn viên, đương nhiên nhớ rõ việc này, ông cầm quạt phiến, dùng tay trái mở ra, biểu tình biến đổi, Alan theo dõi màn diễn này liền há hốc mồm kinh ngạc.
Trình Tiêu vẫn luôn cảm thấy bố cô là nghệ thuật gia, diễn viên kịch với minh tinh giới giải trí bất đồng không giống nhau, làm thế nào đem nhân vật dung nhập vào bản thân rồi biểu diễn ra. Ở trong lòng, cô rất kiêu ngạo bố mình là một người diễn viên chân chính.
Nửa người bên phải của Trình Tử Thiện đã trải qua phục hồi vật lý, nhưng vẫn như cũ xuất hiện sự co rút, thậm chí nửa bên mặt phải của ông còn chưa khôi phục bình thường. Nhưng ông biểu diễn màn này, lại có thể khiến người xem quên mặt ông, hơn nữa còn bị ông cuốn vào vở diễn. Nghe ông hát xong lời kịch, Trình Tiêu cùng Alan không hẹn mà cùng vỗ tay.
Ông vẫn luôn ghi nhớ từng động tác, Trình Tử Thiện trong lòng thẫn thờ, sau khi cười cười, liền đem cây quạt đưa cho Alan, hỏi Trình Tiêu: "Kịch nói tháng chín do con đạo diễn khi nào bắt đầu?"
Đóng va li hành lý lại, Trình Tiêu để đồ vật trên tay sang một bên, cô nhìn Trình Tử Thiện nói: "Trước trung thu một ngày, mười bốn tháng tám âm lịch, là rạp hát cùng viện phúc lợi An Thành tổ chức một buổi diễn gây quỹ công ích, vào Tết Trung Thu."
Rạp hát mỗi năm đều có hội diễn công ích, chủ đề đều không giống nhau, trong lòng Trình Tử Thiện đại khái hiểu, thấy ông trầm mặc, cô cười nói: "Diễn xong con sẽ trở về liền, sẽ mang bánh trung thu qua cho bố."
Trung thu những năm vừa rồi bọn họ đều đến phố người Hoa mua bánh đã làm trước từ hai tháng, lần này vừa đúng lúc cô về nước, muốn mang nhiều thêm một chút.
Cô vừa nói xong cùng Trình Tử Thiện, Alan liền ngo ngoe rục rịch, Trình Tiêu cầm đồ vật trên tay vỗ vào vai của cậu, nhướng mày cười, nói: "Đương nhiên không thể thiếu phần của em. Được rồi, chúng ta chuẩn bị ăn cơm trưa đi, còn mang theo nồi để làm lẩu dê đấy."
Ăn lẩu là đặc sản ở quê hương, nhắc tới, mọi người liền cười rộ lên, bận rộn đi chuẩn bị.
Trong nhà rau dưa không nhiều lắm, Trình Tiêu cùng Alan lái xe đi mua đồ ăn. Công việc kế tiếp của Trình Tiêu có liên quan đến kịch bản, hơn nữa ở cùng bố mưa dầm thấm đất, cô cùng Alan rất có tiếng nói chung.
Hai người nói nói cười cười đi siêu thị, sau khi đến siêu thị, hai người phân công hợp tác. Trình Tiêu mua rau dưa, Alan đi mua rượu vang đỏ cùng sữa chua.
Trình Tiêu chọn mấy thứ rau xanh bỏ vào bên trong xe mua sắm, lúc cô chuẩn bị đi tìm Alan, liền nhận được điện thoại của Vương Nhất Bác. Sau khi cô tới Anh cũng chỉ mới gửi tin nhắn Wechat cho anh. Vương Nhất Bác hình như vừa mới nghỉ, trong âm thanh còn mang theo khàn khàn cùng mệt mỏi.
Kỳ thật Vương Nhất Bác gọi điện cũng không có chuyện gì, đơn giản hỏi một chút cô đã tới nơi chưa, hiện tại đang làm gì.
"Em đang đi siêu thị mua đồ ăn, giữa trưa chuẩn bị ăn lẩu, dùng nồi lẩu dì Dương tặng em đó."
Từ sau khi Trình Tiêu bắt đầu tới Lạc gia, mỗi cuối tuần Dương Thư Nhữ đều sẽ gọi điện thoại cho Trình Tiêu mời cô tới nhà bà ăn cơm, nếu công việc của Trình Tiêu không bận liền qua đó.
"Selina~" Alan sau khi gọi Trình Tiêu xong, ôm một chai rượu vang đỏ cùng hai hộp sữa chua đã đi tới. Cánh tay thon dài của cậu ấy gập lại, đem đồ ôm vào trong ngực, khi đi tới thân thể ma xát vào kệ để hàng. Cơ thể thiếu niên cùng biểu tình tươi mát mà sảng khoái. Bên tai là giọng của Vương Nhất Bác, Trình Tiêu có một chút hoảng hốt, thiếu chút nữa đem Alan xem thành Vương Nhất Bác.
"Lấy lòng?" Trình Tiêu cười nhìn Alan bỏ đồ vật vào xe mua sắm.
Alan cúi đầu kiểm kê đồ vật bên trong, cậu hơi hơi cúi người, khớp xương ngón tay rõ ràng xuyên qua rau dưa xanh biếc ở bên trong. Xem công phu kiểm kê của anh, Trình Tiêu giải thích với Vương Nhất Bác một câu: "Là học sinh của bố em, Alan, em đã nói với anh đó."
Bên kia điện thoại chợt im lặng, sau khi yên lặng nửa giây, nói tiếp: "Cái tên tiếng Anh này là anh chọn cho em."
Trình Tiêu sửng sốt, nhớ tới việc khi còn cấp ba. Đó là đợt học kỳ một, giáo viên tiếng Anh chuẩn bị một bộ kịch bản, Trình Tiêu, Vương Nhất Bác còn có Hồ Ngâm Ngâm cùng Hàn Tuấn Tùng một nhóm. Lúc ấy Trình Tiêu không có tên tiếng Anh, Vương Nhất Bác liền giúp cô chọn một cái.
Sau khi tới Anh quốc, cô vẫn luôn dùng tên này. Cô nhớ rõ phát âm tiếng Anh của Vương Nhất Bác rất êm tai, mang theo âm giọng của Luân Đôn, thời điểm cô học đại học, mỗi lần có người gọi mình, cô đều cảm thấy như là Vương Nhất Bác đang gọi mình vậy.
Trình Tiêu hơi hoảng hốt, cười nói: "Đúng vậy, là anh chọn cho em."
Ngắt điện thoại với Vương Nhất Bác, Trình Tiêu mua xong đồ liền cùng Alan về nhà. Alan ôm túi giấy trên tay, trong đó là đồ ăn hôm nay mua. Cậu nghe được từ đầu đến cuối cuộc nói chuyện giữa Trình Tiêu và Vương Nhất Bác, trong giọng cậu có chút tiếc nuối, nói: "Em cố ý gọi tên chị, còn tưởng rằng bạn trai chị sẽ ghen tuông, không nghĩ tới tên tiếng Anh của chị cũng là do anh ta chọn."
Hai người đang đi trên đường xuống dốc, vừa qua một trận mưa, hiện tại trời đang bắt đầu sáng lại, xung quanh mấy đóa hoa hồng trong nhà ló ra ngoài tường, tỏa mùi thơm ngào ngạt. Trình Tiêu tránh mấy cành hoa, quay đầu lại nhìn Alan, cười nói: "Anh ấy sẽ không ghen đâu. Hơn nữa anh ấy còn không phải là bạn trai của chị."
"Vậy hiện tại chị là độc thân, em có thể theo đuổi chị không?" Alan nói.
Trình Tiêu ha ha cười rộ lên, sau đó ngữ khí nghiêm túc lắc lắc ngón tay về phía Alan, nói: "No!"
"Là bởi vì thầy sao?" Alan hỏi.
Trình Tiêu dẫm lên mặt đường sạch sẽ, cười cười không trả lời.
Alan cũng không hỏi lại, lúc cô cùng Vương Nhất Bác gọi điện, cậu nghe được vài câu, từ giọng nói của người đàn ông kia, cậu cảm nhận được một loại dự cảm người đàn ông kia sẽ làm gì đó.
Alan tuy rằng chỉ mới mười chín tuổi, nhưng dự cảm chuẩn đến kinh người.
Trình Tiêu trở về ngày đó là thứ bảy, thứ hai cậu phải về trường học, buổi chiều vừa tan học, lúc cậu đang cùng bạn học thảo luận vấn đề thì chợt thấy một người đàn ông đứng ở bên ngoài khu dạy học dưới cây ngô đồng.
Người đàn ông mặc một thân tây trang, dáng cao chân dài, khí chất không tầm thường, diện mạo tinh xảo. Anh ta nhìn giống như vừa từ bên ngoài trở về, trên tay còn cầm túi văn kiện, giữa mày mang theo vẻ cao quý.
Cậu mới ra khỏi khu dạy học, người đàn ông kia liền nhìn lại đây, hai ánh mắt đen nhánh như mực, giống viên đá quý màu đen. Anh nhìn Alan, dùng tiếng Anh nói cùng cậu ta: "Alan phải không? Tôi có chuyện muốn nhờ cậu giúp đỡ."
Là âm thanh của người đàn ông nói chuyện cùng Trình Tiêu, Alan còn nhớ rõ.
Tháng tám Trình Tiêu về tới An Thành. Tháng tám ở An Thành là lúc kí ức cô khắc sâu nhất, tháng đó là tháng mà lần đầu tiên cô gặp Vương Nhất Bác.
Rạp hát sắp xếp cho cô khách sạn An Thành ở bên cạnh, năm đó cô ở chỗ này cùng bố chúc mừng sinh nhật. Vừa xuống máy bay cô liền gọi điện cho Vương Nhất Bác, Vương Nhất Bác bởi vì việc ra mắt game《Băng chiến》mà bận đến sứt đầu mẻ trán, không có thời gian đến đón cô.
Cô cũng không phải tiểu công chúa gì, tự mình ngồi xe về khách sạn. Gọi điện thoại cho Vương Nhất Bác, chỉ bởi vì muốn gặp anh, tâm tình có chút vội vàng.
"Vậy anh cứ làm việc đi, em về khách sạn sắp xếp hành lý." Trình Tiêu cười nói.
"Ừm." Vương Nhất Bác im lặng trong chốc lát, tựa hồ không muốn ngắt điện thoại, nhưng mà Don bên kia gọi anh một tiếng, anh nói với Trình Tiêu: "Anh đi họp đây."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro