Chương 48: Kiên định

Ông Hai Thanh nhìn thấy Hoài Ân thẫn thờ ngồi lẫn trong số những người bệnh thì buông bỏ hết dụng cụ trên tay, nét mặt hoảng hốt, sợ hãi, vừa xót xa như thể chính bản thân mình là người mắc bệnh.

- Trời... trời ơi. sao cô ngồi ở đây. Hại cho thân thể lắm. Cô... cô mau ra khỏi nơi này đi.

Giọng ông Hai Thanh run rẩy, nửa như quan tâm, nửa như cầu xin. Hoài Ân ngẩn đầu nhìn người đàn ông trung niên trước mắt. Phản ứng thái quá này dường như không nên xuất hiện ở một người phu. Có điều bộ dáng lo lắng trên gương mặt khắc khổ ấy cũng quá mức chân thật, không giống xu nịnh hay làm quá lên. Lần đầu tiên Hoài Ân cảm nhận được ánh mắt chan chứa kỳ lạ ấy của ông ta dành cho mình nhưng lại không thể nói rõ là kỳ lạ ở chỗ nào. Họ không thân không thích, vì cớ gì mà phải xúc động đến như thế.

- Cô mau ra khỏi đây đi. Tôi xin cô... xin cô mà.

Hoài Ân chỉ nhớ nàng để ý đến người đàn ông khắc khổ này chỉ vì ông ấy có một giọng nói rất êm tai. Lại là người làng Vĩnh Trạch. Mà má của nàng cũng là người sinh ra ở làng Vĩnh Trạch.

- Ông lo cho tôi à?

Nàng không chắc chắn hỏi, cũng không hiểu vì sao mình tự nhiên lại hỏi câu này. Ông Hai Thanh chần chừ một chút rồi cũng khẽ gật đầu. Nàng lại hỏi:

- Vì cái gì?

- Là tại vì... vì cô là một người chủ tốt.

Hoài Ân cười nhạt lắc đầu:

- Người không biết nói dối, khi nói dối sẽ rất vụng về. Tôi biết ông không biết nói lời đường mật, trùng hợp thay tôi cũng chỉ thích nghe lời thật lòng... 

Ông Hai Thanh ngồi sụp xuống bên cạnh Hoài Ân:

- Cô hãy ra khỏi đây trước có được không?

- Nếu tôi đi những người ở đây đều sẽ chịu chung số phận giống đứa nhỏ này.

Hoài Ân giấu đi đôi mắt ngân ngấn, nàng đưa tay làm dấu thánh giá. Sau đó, nâng niu bế xác đứa nhỏ kia lên, chầm chậm đưa đến tay Duy Bách:

- Giúp tôi an táng thiên thần nhỏ bé này thật tốt.

Duy Bách nhận lấy thi thể đứa bé rồi lẳng lặng rời đi. Ông Hai Thanh thấy Hoài Ân vẫn không có ý định rời khỏi nơi đầy mầm bệnh này thì lại tiếp tục thúc
giục:

- Cô cũng không thể để bản thân chịu khổ ở đây được.

- Là ông cầu xin tôi tới đây cứu họ, giờ cũng chính ông kêu tôi rời đi. Cuối cùng ông muốn tôi phải làm sao đây?

Ông Hai Thanh vẫn lo lắng:

- Sinh mạng cô quý giá hơn chúng tôi mà.

Hoài Ân đưa mắt nhìn ông, vẫn là cảm giác kỳ lạ không rõ thành lời:

- Đều đồng dạng là con người như nhau có gì quý hơn chứ?

- Thân thể phát phu, thụ chi phụ mẫu. Bất cảm hủy thương, hiếu chi thủy dã.

Hoài Ân hơi ngạc nhiên trong lòng. Người này xuất thân không bình thường. Một người phu nghèo lại có thể thốt ra những đạo lý như vậy. Không đơn giản là một người bình thường. Hoài Ân nhíu mài hỏi:

- Rốt cuộc ông là ai?

Ông Hai Thanh vẫn nhìn cô đầy chan chứa, hai hốc mắt từ lúc nào cũng đã đỏ hoe.

- Tôi... tôi là Nguyên Thanh từng là kép chánh của gánh bầu Kỳ.

Vừa nghe đến đây, Hoài Ân mới quay lại hỏi:

- Ông biết má tôi?

Ông Hai Thanh gật đầu. Vừa nói bằng chất giọng nghẹn ngào đầy hoài niệm:

- Chẳng những biết. Tôi còn là bạn diễn cùng cô đào Ngữ Yên. Chúng tôi là một cặp, năm đó thường diễn cùng nhau.

- Cao su đi dễ khó về. Ông không tiếp tục theo gánh hát... mà lại chọn đến cái nơi cực khổ này. Là có lí do đúng không?

Ông Hai Thanh gật đầu. Hoài Ân lại hỏi:

- Là vì má tôi?

Ông Hai Thanh lại tiếp tục gật đầu. Nụ cười nhen nhóm trên khuôn mặt khắc khổ, căng mắt như cố nhìn dung nhan trước mặt, một hồi sau mới nói với giọng đầy hoài niệm nhớ nhung:

- Cô thật sự rất giống với Ngữ Yên. Nếu bà ấy còn sống thấy cô cố chấp ở lại nơi nguy hiểm này, nhất định sẽ rất đau lòng.

Hoài Ân không nhịn được, nàng hỏi:

- Cuối cùng ông với má tôi có can hệ như thế nào?

Ông Hai Thanh lại im lặng chần chừ. Hoài Ân chờ đợi, cuối cùng nàng thở hắt ra buồn bã nói:

- Má tôi cũng mất rồi. Có can hệ gì với ông cũng không còn quan trọng nữa...

Lại có thêm hai người bệnh nữa tiếp tục được đưa vào, không gian đã nhỏ lại càng thêm chật chội. Hoài Ân nép người nhường chỗ cho người bệnh nằm. Nàng thấy người bệnh nằm co ro, hai tay ôm lấy thân thì tiến lại lấy lớp bố đắp lên người nọ. Đáy lòng vô cùng xót xa.

Con Lam sau khi về báo lại tình hình cho ông chủ Văn biết thì mới quay lại. Nó thấy cô hai vẫn kiên quyết ở lại chăm sóc cho những người bệnh thì cực kỳ cảm động nhưng lại vô cùng lo lắng. Nó cũng liều mạng đi vào, rón rén lại gần lắc lắc vai Hoài Ân nói:

- Mình về đi cô hai ở đây không an toàn chút nào.

Duy Bách cũng đứng cạnh nói thêm vào:

- Em bất chấp bản thân như vậy cũng không phải là cách hay.

Ông Hai Thanh lại càng lo lắng hơn:

- Cô ở lại đây họ cũng không thể khoẻ lên được. Ngược lại nếu cô cũng bị lây thì... họ sẽ còn khổ hơn.

Hoài Ân mắt thấy ngày càng nhiều người nhiễm bệnh đưa vào, tâm trạng không tốt, lần đầu tiên nàng lớn tiếng quát:

- Nếu tôi về... thì sống chết của những người ở đây sẽ như thế nào đây? Đừng làm phiền tôi, mọi người không muốn thì có thể ra ngoài.

Ba người nhìn nhau đầy bất lực. Lời Hoài Ân nói không sai, ông chủ Văn chỉ có mình nàng là con gái. Chỉ có cách này mới khiến ông ta chịu nhượng bộ. Nhưng cũng thật nguy hiểm cho sức khoẻ của Hoài Ân. Không ai nghĩ cô lấy mạng sống của mình ra đánh cược như vậy. Ông chủ Văn ngẫm lại mới thấy, con gái ông bề ngoài có vẻ ngoan hiền như vậy nhưng thực chất lại rất cứng đầu giống y như má của nàng. Cũng như năm đó Hoài Ân kiên quyết không lấy con trai ông đốc Lý. Việc nàng không muốn đừng hòng ép nàng làm, chuyện nàng muốn làm thì trời có sập cũng không ngăn nàng cho được.

Vừa hay lúc ấy, Bảy Xị hầm hầm đi lại, cách tấm vách hắn kính cẩn nói:

- Thưa cô, ông chủ Văn sai tôi đến đưa cô về.

Hoài Ân nghe vậy thì quay lại hỏi:

- Không có đốc tờ đến cùng ông à?

Hoài Ân có chút nghi ngờ, nàng không nghĩ cha mình sẽ chịu thoả hiệp sớm như vậy. Quả nhiên cũng không ngoài dự đoán khi Bảy Xị trả lời:

- Ông chủ nói cô về trước rồi ông sẽ tính.

- Vậy thì ông về thưa lại với cha tôi. Rằng tôi còn phải ở lại đây giúp những người ở đây chữa bệnh... chưa thể về được.

Lần hiếm hoi Hoài Ân bất chấp cãi lại lời cha mình. Ánh mắt nàng vô cùng kiên định. Nàng sẽ không rời khỏi đây cho tới khi đốc tờ đến. Bảy Xị cũng không nói gì thêm nữa. Hắn làm đúng nhiệm vụ, quay về chuyển lời đến ông chủ Văn.

8/10/2024.

Tác giả: Đoạn này Hoài Ân hơi bốc đồng, có chút trẻ trâu nhưng tui vẫn mê nàng ta. Không ai cả chính là tui... tui luỵ chính nhân vật mình viết ra 😅.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro