Chương 6: Mợ Hai Có Cười Không?
Sau buổi chiều hôm ấy, con Nhàn cứ thấy là lạ. Không phải vì nó làm gì sai, mà là vì... nó cứ nhớ mãi cảm giác bàn tay ấm áp của mợ Hai.
Tối nay trời trở lạnh. Trong phòng, đèn dầu hắt ra thứ ánh sáng vàng dịu. Mợ Hai ngồi tựa lưng vào ghế, mắt chăm chú đọc sách, còn con Nhàn thì ngồi một góc, loay hoay gấp quần áo.
Tự dưng, Nhàn len lén nhìn mợ Hai. Nàng lúc nào cũng có vẻ điềm tĩnh, lạnh lùng, chẳng ai biết trong lòng đang nghĩ gì. Nhàn tò mò lắm. Nó tự hỏi: Mợ Hai có khi nào cười không?
Nghĩ đến đây, nó mạnh dạn mở miệng:
"Mợ Hai... hồi nhỏ mợ có hay cười không ạ?"
Mợ Hai khẽ dừng lại một chút, nhưng vẫn không nhìn Nhàn. Một lát sau, nàng đáp, giọng nhàn nhạt:
"Con hỏi chuyện vô nghĩa gì vậy?"
Nhàn gãi đầu, cười ngượng: "Tại con thấy mợ lúc nào cũng nghiêm quá... Nên con nghĩ, chắc hồi nhỏ mợ khác lắm."
Mợ Hai im lặng. Đôi mắt sâu thẳm của nàng nhìn vào trang sách, nhưng rõ ràng tâm trí đã trôi về một nơi nào đó xa xăm.
Hồi nhỏ ư? Hồi nhỏ nàng có cười không?
Có chứ. Hồi còn bé, nàng cũng từng là một cô gái vô tư, từng nô đùa dưới giàn hoa giấy, từng cười giòn tan khi được cha cõng trên lưng. Nhưng tất cả những điều đó đã bị chôn vùi từ lâu, từ cái ngày nàng bị gả vào phủ này.
Bây giờ, nàng chẳng còn nhớ lần cuối cùng mình cười là khi nào nữa.
Thấy mợ Hai không trả lời, Nhàn có hơi chột dạ. Nó sợ mình lỡ lời, vội cúi đầu:
"Dạ, con hỏi linh tinh thôi. Mợ đừng giận con nha."
Mợ Hai liếc Nhàn một cái, rồi nhẹ nhàng khép sách lại.
"Mợ không giận. Chỉ là... lâu rồi mợ không nghĩ đến chuyện đó."
Nhàn mím môi. Nó không dám hỏi thêm nữa, nhưng trong lòng lại dâng lên một cảm giác khó tả.
Mợ Hai không chỉ là lạnh lùng. Mợ Hai... hình như còn rất cô đơn
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro