Chương 7

Đến khi trời gần sáng, Daou mới bắt đầu chuẩn bị đi nghỉ một giấc vì sáng nay anh không có ca phẫu thuật nào hay phải đi thăm khám phòng bệnh nào. Đánh mắt sang chiếc ghế sofa trong phòng thì phát hiện con mèo nhỏ kia đã ngủ lúc nào cùng với trai chuyền nước đã cạn. Lại gần, nhẹ nhàng đưa tay lên xoa xoa nhẹ mái đầu để biết em đã vào giấc sâu. Kiểm tra chai truyền nước đã cạn nên Daou cũng rút kim truyền nước ra, sát trùng cẩn thận cho em nhỏ. Vòng tay bế em gọn ơ vào trong lòng đặt lại lên chiếc giường của văn phòng khoa. Nhưng mà anh cũng cần nghỉ ngơi mà chỉ có một chiếc giường thì sao đây. Daou không nghĩ nhiều gì cả, trực tiếp trèo lên nằm cùng em, đắp chung chăn với em định nhắm mắt thì mèo nhỏ cựa người xoay sang ôm lấy anh. Má mềm cọ cọ vào lòng ngực vững chắc của Daou, mơ ngủ mà tạo ra vài âm thanh như mèo con từ môi nhỏ.
Daou chính thức gục ngã lần thứ 7 trên 7 lần gặp em. Tiện tay vòng sang ôm Offroad kéo vào người đương nhiên sẽ chú ý chỗ bị thương của em mà né ra, thế là ta có hình ảnh một em nhỏ bé xíu trong lòng một anh lớn khổng lồ ngon giấc trên giường văn phòng khoa.
Ai ngủ thì ngủ chứ thế giới và thời gian thì cứ thế tiếp tục trôi vèo vèo. Sáng nay các thực tập sinh cũng sẽ tiếp tục đến bệnh viện để thực hiện các nghiên cứu thực tập của mình. Ba người bạn của em nhỏ Offroad cũng đang nhanh chân đi đến văn phòng khoa để chờ giao nhiệm vụ. Cả ba vừa đến được cửa văn phòng khoa thì cười cười nói nói cùng bước vào văn phòng, đang soạn lại đồ đạc để mặc áo Blouse thì Sukrit đánh mắt sang phía giường nghỉ của văn phòng khoa rồi đứng hình tại chỗ. Hai người còn lại đã chuẩn bị xong thấy Sukrit vẫn chưa đâu vào đâu thì cùng bước đến vỗ vai để gây sự chú ý với Sukrit.
Phailin: " Làm gì mà đờ ra đấy vậy?"
Preecha: " Medusa thấy mày rồi à?"
Sukrit: " Còn hơn là Medusa nữa, nhìn kìa.."
Vừa nói Sukrit vừa đưa tay chỉ về phía giường nghỉ, Preecha và Phailin cũng khó hiểu đưa mắt nhìn tay bạn. Bây giờ không phải là một nữa mà là ba pho tượng đang ở trong văn phòng khoa. Thấy trạng thái của Phailin bắt đầu dao động, Preecha ngay lập tức đưa tay bịt miệng cô nàng lại, vừa lúc tiếng hét vang trời của cô nàng thốt ra. May là Preecha thông minh và nhanh nhạy nếu không chắc cả cái bệnh viện tập trung đến xem khung cảnh bổ mắt sáng sớm rồi.
Bất ngờ, lại có thêm một nhân tố khác xuất hiện tùe cửa văn phòng khoa. Thấy 3 đứa nhỏ mặt đứa thì ngơ ra mặt đứa thì phấn kích tột cùng nhưng đang được một đứa khác bình tĩnh hơn bịt miệng lại làm anh chàng khó hiểu lên tiếng.
Somchai: " Chuyện gì đang xa..."
Chưa kịp nói hết câu, Somchai đã bị ba đứa nhỏ ra hiệu im lặng kéo tay chân anh đem ra phía ngoài phòng. Vừa ra khỏi phòng, Somchai đã vùng vằng thoát khỏi 3 cái móng vuốt nhỏ kia thắc mắc tràn ngập trong câu hỏi
Somchai: " Gì vậy mấy đứa? Sao lôi anh ra đây, anh đang kiếm Daou xem Offroad ở đâu không thấy bên phòng chăm soc đặc biệt nữa rồi"
Sukrit: " Nó đang ngủ ngon lành lắm, anh yên tâm đi"
Somchai: " Sao mày biết hả nhóc? Rồi Offroad đang ở đâu? Ngủ chỗ nào?"
Preecha lúc này cũng bước đến, bình tĩnh vỗ vai Somchai rồi từ từ tốn giải thích cho đàn anh nghe.
Preecha: " Ngủ trong lòng bác sĩ Pittaya Saechua rồi pí, ngon giấc lắm!"
Somchai: " Thân nhau như vậy từ khi nào thế ?"
Phailin: " Em không biết pí, lúc vào văn phòng khoa đã thấy ôm nhau ngủ ngon lành trên giường rồi."
Somchai cũng chỉ đành bất lực rời khỏi bệnh viện vì người muốn gặp thì đang ở với người đàn ông khác rồi còn đâu...

Đến khoảng 12h trưa, Daou nghe tiếng báo thức từ điện thoại mới thức dậy. Điều đầu tiên mà anh để ý đến là Offroad đang ngủ ngoan trong lòng anh. Sợ em nhỏ thức giấc nên Daou nhẹ nhàng kéo tay để em gối cả buổi ra rồi mới từ từ ngồi dậy.

Đầu giờ chiều bình thường sẽ có khá nhiều bệnh nhân đến khám thế nên Daou đã nhanh chóng mặc áo Blouse vào để tiếp nhận các bệnh nhân. Offroad dường như ngủ rất ngon giấc, em nhỏ cứ nằm ngủ trên giường ngoan ngoãn như vậy đến hơn 17h chiều mới bắt đầu thức giấc. Vừa ngọ nguậy ngồi dậy, đưa tay dụi nhẹ đôi mắt để thích nghi dần với ánh sáng đèn phòng. Đang định bước xuống giường thì đúng lúc Daou đi vào phòng, mắt thấy trời đêm bắt đầu chuyển lạnh mà em nhỏ thì đang chẳng có đôi dép nào để đi thì Daou ngay lập tức ngăn cản em lại.

Daou: " Ngồi đó, dép em đâu?"
Offroad: " a.. hôm qua em quên mang dép nên đi chân trần sang ạ"

Daou chẳng nói gì chỉ cởi bỏ đôi dép giữ ấm trên chân mình ra đặt trước mặt em nhỏ rồi gấp gáp chạy đi lấy thêm các hồ sơ cần thiết rồi rời khỏi phòng. Offroad thấy hành động của anh như thế trong lòng không ngừng nở hoa lên rồi, thần tượng lòng em, người trong mộng của em có quan tâm đến em. Em nhỏ vui mừng đến độ ôm lấy bản thân bật ngửa lại giường vừa cười tủm tỉm rồi ôm lấy mặt cười mãi trên giường
Được một lúc thì cũng tạm gác lại niềm vui sang một chút để kiếm gì đó bỏ bụng. Vết thương trên vai em cũng đang có tiến triển lành lặn khá tốt, Daou nói khoảng chừng 1 tháng nữa thôi là có thể ngừng quấn băng gạc.

Chân đang tung tăng đi xuống căn tin bệnh viện thì mắt bị thu hút bởi đàn anh Somchai đang tiến lại gần em

Offroad: " Au! Pí Somchai!"
Somchai: " Offroad! Chưa khỏe còn đi đâu ra đây thế?"
Offroad: " em đói quá, ra đây kiếm cái ăn"
Somchai: " Vừa đúng lúc anh đến thăm em anh có đem đồ ăn đây, vào lại bên trong đi! Đồ ăn bác qunr gia nấu ngon lắm"
Offroad: " Au, pí Somchai tốt bụng ghê á!"
Somchai: " Dẻo mỏ, sáng còn ở trong lòng người đàn ông khác bây giờ thì ở đây nịnh anh à?"
Offroad: " Hả?"
Somchai: " Sáng anh đến thăm em mà chẳng thấy em đâu nên đi kiếm Daou, vừa vào văn phòng khoa anh chưa kịp phản ứng gì thì bị ba đứa kia nó lôi ra còn nói gì mà em đang nằm ngủ ngon lành trong lòng Pittaya rồi"
Offroad: " Au, em đâu biết? Sao lại nằm trong lòng pí Ou đc ạ??"
Somchai: " Vậy là tên đó lợi dụng em ngủ mà trèo lên nằm cùng à? Anh đi tính sổ với nó"
Nói rồi Somchai hùng hổ đi vào trong bệnh viện, chân dài bước nhanh hết cỡ đến gần văn phòng khoa hơn, Offroad chân ngắn hơn một chút nên phải chạy theo mới gần anh hơn được một vài bước. Đến văn phòng khoa thì mới biết Daou đã có cuộc phẩu thuật nên đã rời đi từ lâu, vì cuộc phẩu thuật này khá khó nên có thể sẽ rất lâu mới xong. Somchai quyết định ngồi tại sofa chờ Daou về. Offroad thì cứ liên tục khuyên can anh mau về. Một bên là anh trai một bên là ng trong lòng, Offroad lo lắng sắp la làng tới nơi rồi.

Khoảng 5 tiếng sau đó, Daou mệt mỏi đi từ phòng phẫu thuật trở về. Tối nay một mình anh giải quyết hết 2 ca phẫu thuật, bây giờ tay như muốn rã rời vì cầm dao phẫu thuật liên tục. Vừa mở cửa phòng thì cú đấm từ Somchai lập tức áp thẳng vào gương mặt đẹp trai của anh lớn, Daou vẫn đứng vững lại được. May mà sức khoẻ Daou lớn nên sau khi làm việc vẫn có sức chống đỡ được như thế. Ngang nhiên đấm anh mà chẳng có lí do, Daou ngay lập tứ đáp trả người đối diện. Cứ thế cả hai túm cổ áo nhau gằng giọng cãi lớn. Offroad sức khoẻ đang yếu cộng với thân hình cũng không cao lớn bằng nên chỉ có thể kéo kéo Somchai ra để ngăn hai người lại.

Daou: " Ai làm gì?"
Somchai: " Mày lợi dụng lúc Offroad đang ngủ ôm em ấy ngủ! Mày nói đi mày còn làm cái chó gì bậy bạ nữa?"
Daou: " Tao không làm gì em ấy cả! Mà cho dù tao có làm gì thì mày đấm tao rồi mày thay đổi được quá khứ à?"
Somchai: " Quá khứ? Còn dám nhắc đến hả? Tao nói rồi, mày chỉ làm người ta chết vì có tình cảm với mày!"
Daou: " Mày..."
Offroad: " Oiiiii! Hai người sao vậy? Bác bảo vệ! giúp cháu với!"

Daou vừa dứt lời đã ngay lập tức lao vào Somchai để đấm vào mặt anh ta, Somchai cũng chẳng vừa anh cũng đánh thẳng vào mặt Daou. Hai người giằng co qua lại, đến độ nằm ra cả sàn để đánb nhau. Bác bảo vệ phải gọi thêm người để cố gắng tách hai người họ ra. Đang trong lúc giằng co, sức hai người kia lại đang ở độ khoẻ nhất của đời người nên đẩy luôn tất cả mọi người xung quanh ra hết. Không hay rồi, một trong hai người bảo vệ bị đẩy ngã đã vô tình va vào Offroad làm em nhỏ ngã nhào ra phía sau. Hên mà chẳng sao nhưng tiếng la lên lúc ngã của em đã làm cuộc chiến tranh kia ngừng lại. Cả Daou và Somchai đều hướng mắt sang em, cùng chạy nhào đến chỗ em đỡ em lên.

Daou: " Vết thương có đau không đầu nấm?"
Somchai: " Đứng dậy nổi không em?"
Offroad: " Em không sao hơi ê người thôi ạ"
Nói rồi cả hai người đều đỡ Offroad đứng lên. Định dìu em về lại phòng thì Daou lại nhận được thông báo có ca phẫu thuật đang cần anh gấp nên không đành cũng phải giao em laj cho Somchai rồi chạy đi cứu người.

Somchai dìu Offroad vào lại phòng nghỉ của em rồi mới bắt đầu nhớ ra em chưa ăn uống gì vội vàng chạy quay lại văn phòng lấy hộp đồ ăn. Vì để trong hộp giữ nhiệt nên đồ ăn vẫn còn nóng hổi để em nhỏ ăn ngon. Nhưng mà điều làm em nhỏ ăn không ngon là Somchai. Anh ta liên tục hỏi em có đau không, có cần gặp bác sĩ,...Em dường như muốn đẩy anh ta ra khỏi phòng ngay bây giờ nhưng giờ đang yếu lại vừa bị đâu nên đành bất lực chịu trận chỉ gật gật nói không sao cho qua.

Đến đêm khuya sau khi thấy Offroad đã căng da bụng trùng da mắt, Somchai mới bắt đầu dọn dẹp lại mọi thứ đồ ăn trên bàn, chỉnh chăn lại cho em rồi mới tắt đèn rời khỏi phòng.

Gần đến cổng bệnh viện thì thấy Daou đang ngồi ở hàng ghế đá gần đó, mắt anh chỉ nhìn lên phía bầu trời đầy sao kia. Nghĩ lại đến chuyện lúc nãy định đến xử lí tiếp thì chợt nhớ ra bây giờ đã khuya nếu làm ồn sẽ rất phiền mọi người, không chỉ bệnh nhân mà các nhân viên y tế đã làm việc cả ngày hôm nay còn bị tra tấn thêm bằng một cuộc xung đột nữa chắc là họ sẽ đau đầu phát cáu mất. Somchai giữ bình tĩnh đi lại ngồi vào phía đầu ghế còn lại của chiếc ghế. Daou đang nhìn lên bầu trời thấy có người lại gần cũng chỉ quay đầu sang liếc mắt một cái rồi lại nhìn tiếp lên bầu trời.
Daou: " Đầu nấm ngủ rồi à?"
Somchai: " Ngủ rồi! Ăn no bụng nên buồn ngủ sau đó lăn ra ngủ"
Daou: " Ngồi đây làm gì? Còn chưa về, định ở lại đấm nhau với tôi tiếp à?"
Somchai: " Tôi không dám làm phiền những người còn lại nên tôi không muốn ăn thua đủ với cậu nữa! Từ bỏ đi, tôi không muốn thấy ai có tình cảm với cậu mà khiến họ mất mạng nữa..."
Daou: " Lúc mới đầu tôi cũng sợ lắm, tôi sợ khi tôi có tình cảm với Offroad tôi sẽ lại khiến em ấy ra đi. Chuyện ngày trước cứ vây lấy đầu tôi hằng ngày. Nhưng rồi khi nghe đứa nhỏ đó nói rằng: "yêu một người mà người đó đem đến cho mình động lực để mình chiến đấu với mọi thứ tiêu cực trong cuộc đời là trân quý nhất, kể cả là khi mình chết đi vì lí do tiêu cực nào đó cũng chỉ là vì mình không đủ sức để tiếp tục chiến đầu chứ chẳng phải vì đau lòng cảm mến một ai mà không nhận được lời đáp lại." Sau khi nghe câu nói đó, tôi dường như đỡ hơn đôi chút. Tôi tin là Praew cũng đã như thế, cô ấy là vì kiệt sức chứ chẳng phải vì đau lòng."
Somchai chỉ im lặng, trầm tư suy nghĩ gì đó rồi đứng dậy chuẩn bị rời khỏi bệnh viện.
Somchai: " Dù là có thế nào thì cô ấy cũng đã không còn trên đời nữa. Tao và mày sẽ vẫn tiếp tục không đội trời chung!"
Daou nhìn theo bóng lứng đân khuất của Somchai mọi suy nghĩ tội lỗi của anh lại một lần nữa trỗi dậy. Hơi thở bắt đầu gấp gáp hơn. Mọi hình ảnh trong quá khứ lại ùa về một lần nữa. Trong lúc còn đang nửa tỉnh nửa hoảng, Daou đã nghĩ đến Offroad và nhanh chân chạy đến phòng bệnh của em.

Offroad: "ummm...khát quá điii"
Offroad là người uống nước khá nhiều nên em ấy tỉnh giữa giấc vì hết nước trên bàn kế bên giường bệnh. Định sẽ đứng lên rót thêm vào bình để dự trữ nước đến sáng thì cánh cửa phòng bệnh đột nhiên đupejc mở ra. Daou với hơi thở gấp gáp, tựa vào tường để đứng vững. Em nhỏ thấy anh chật vật như vậy cùng hơi thở gấp liền trở nên hoang mang xen lẫn lo lắng cho anh, vội đi đến đỡ lấy anh. Nhưng Daou cao lớn quá em không nhấc lên nổi, anh lớn khuỵa cả người xuống vì mệt mỏi khi thở gấp như vậy. Giọng nói vừa đủ nghe đối với Offroad.
Daou: " Offroad,... có thể ôm anh không? Một chút thôi.."
Offroad chẳng hiểu anh đang muốn gì nên dè dặt hỏi lại anh lớn.
Offroad: " ôm..?ạ?"
Daou: " Xin em, một chút thôi..."
Offroad định quỳ xuống ôm anh thì Daou bảo khoong cần rồi kéo em lại, vòng tay qua eo em nhỏ rồi vùi đầu vào bụng em mà từ từ bình tĩnh lại thở ra . Offroad cũng đưa tay lên ôm lấy đầu anh lớn, vuốt nhẹ những cọng tóc ngắn cũn đang mọc lại của anh

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro