Chương 3

2021 là một năm đáng nhớ đối với cả Woo-je và Hyeon-jun. Sau những tháng ngày nỗ lực tập luyện không ngừng nghỉ, họ cuối cùng cũng được đưa vào đội chính, đánh cùng những người mà họ ngưỡng mộ. Giây phút ấy, không chỉ là sự khẳng định tài năng, mà còn là bước ngoặt lớn trong mối quan hệ của họ.

Từ những buổi tập căng thẳng, đến những trận đấu chính thức, Woo-je và Hyeon-jun càng lúc càng thân thiết hơn. Mặc dù có nhiều người cho rằng họ chỉ đơn giản là bạn đồng đội, nhưng cảm giác giữa họ, giữa Woo-je và Hyeon-jun, lại không chỉ có vậy. Cái cách mà họ hiểu nhau qua từng ánh mắt, từng động tác, đôi khi chỉ cần một cái liếc nhìn cũng đủ để hiểu đối phương đang nghĩ gì.

Chưa bao giờ Woo-je cảm thấy mình tìm được một người bạn đồng đội thật sự như Hyeon-jun. Trong khi những người khác có thể không dễ dàng bày tỏ cảm xúc, Hyeon-jun luôn biết cách làm cho Woo-je cảm thấy an tâm, dù là lúc vui vẻ hay căng thẳng. Có lẽ chính nhờ vào sự gần gũi này, họ dần trở thành những người bạn thân thiết, không thể thiếu trong cuộc sống của nhau.

Nhưng dù có thân thiết đến đâu, mỗi người đều có những khoảnh khắc yếu đuối, những nỗi đau không thể bày tỏ. Đặc biệt là khi CKTG 2022 đến gần, và đội của họ không thể vượt qua được những thử thách khốc liệt.

Trận thua ở CKTG là một đòn giáng mạnh vào Woo-je. Cậu cảm nhận được sự thất vọng của bản thân, của toàn đội, của những người hâm mộ. Không khí trong phòng thay đồ nặng nề, và dù mọi người cố gắng giữ vẻ ngoài bình tĩnh, nhưng trong sâu thẳm, ai cũng đều cảm thấy một sự mất mát lớn lao.

Sau khi trận đấu kết thúc, Woo-je lặng lẽ rời khỏi phòng thay đồ. Cậu không muốn ai thấy mình yếu đuối, không muốn đối diện với những ánh mắt thương hại. Cậu bước vội ra ngoài, tìm một góc khuất nơi không ai có thể tìm thấy, rồi cuối cùng, gục xuống, bật khóc nức nở.

Giọt nước mắt của Woo-je rơi như những cơn mưa dai dẳng không ngừng, vỡ tan trong sự im lặng tuyệt đối. Cậu không thể kìm nén nổi nỗi buồn, nỗi thất vọng và cảm giác bất lực đang bao trùm lấy mình. Mọi thứ trong cuộc đời, từ những cố gắng không ngừng nghỉ, đến tình yêu với eSports, tất cả bỗng dưng trở nên vô nghĩa.

Hyeon-jun, sau khi thay đồ xong, tìm kiếm Woo-je khắp nơi. Anh biết rõ tính cậu, biết rằng Woo-je không bao giờ dễ dàng bộc lộ cảm xúc, và khi cậu im lặng như vậy, điều đó có nghĩa là cậu đang chịu đựng điều gì đó lớn lao. Hyeon-jun không thể để Woo-je một mình trong khoảnh khắc này.

Lúc anh tìm thấy cậu, Woo-je đang co mình trong một góc khuất, tay che mặt, những tiếng nấc nghẹn ngào không thể nào dừng lại. Hyeon-jun không nói gì, chỉ nhẹ nhàng bước lại gần. Anh ngồi xuống bên cạnh Woo-je, đưa tay vỗ nhẹ lên lưng cậu như một sự an ủi, không cần lời nói nào, chỉ cần sự hiện diện.

Woo-je ngẩng lên, đôi mắt đỏ hoe vì khóc, nhìn Hyeon-jun đầy đau đớn. Cậu cố gắng mỉm cười, nhưng nụ cười ấy không che giấu được sự tổn thương trong lòng.

"Em... em xin lỗi," Woo-je nói, giọng nghẹn lại, như thể cậu đang tự trách mình vì không thể giúp đội giành chiến thắng.

Hyeon-jun không trả lời, chỉ kéo cậu vào lòng, ôm chặt như một lời động viên không cần lời. Anh hiểu rằng đôi khi, chỉ cần một bờ vai để tựa vào là đủ.

"Đừng tự trách mình. Mọi người đã làm hết sức rồi. Và em cũng vậy," Hyeon-jun nói, giọng anh ấm áp và vững chãi. "Em đã chiến đấu rất tốt. Hãy nhớ rằng, không chỉ có trận thua này, mà còn có cả những trận thắng, những khoảnh khắc đáng tự hào mà chúng ta đã trải qua."

Woo-je không nói gì thêm, chỉ nằm yên trong vòng tay của Hyeon-jun, cảm nhận sự ấm áp từ anh lan tỏa vào cơ thể. Cảm giác như thể những vết thương trong lòng dần dần được chữa lành bởi sự hiện diện của anh. Hyeon-jun cứ vậy ôm cậu cả đêm, không rời đi, cho đến khi mọi cơn sóng trong lòng Woo-je lắng xuống.

Khi trời sáng, ánh bình minh chiếu qua cửa sổ, Hyeon-jun vẫn không rời khỏi bên cạnh Woo-je. Dù đã mệt mỏi vì thiếu ngủ, nhưng anh vẫn lặng lẽ ngồi đó, nhìn cậu ngủ say, nhẹ nhàng vuốt tóc cậu như một cách để bảo vệ.

Vào buổi sáng hôm đó, Woo-je tỉnh dậy, cảm giác như mình vừa bước qua một đêm dài. Cậu nhìn thấy Hyeon-jun, người vẫn đang ngồi bên cạnh, mắt nhìn xa xăm nhưng tràn đầy sự quan tâm.

"Anh không ngủ sao?" Woo-je hỏi, giọng vẫn còn khàn đặc.

"Không sao đâu," Hyeon-jun mỉm cười, lắc đầu. "Em đã ổn hơn chưa?"

Woo-je ngồi dậy, nhìn vào mắt Hyeon-jun, lòng dâng lên một cảm giác khó tả. Đó là sự biết ơn, là sự cảm kích vì anh đã ở bên cậu khi cậu yếu đuối nhất. "Cảm ơn anh," Woo-je nói, giọng nhỏ nhẹ.

Hyeon-jun không trả lời, chỉ nhìn cậu một lúc lâu, như thể đang muốn nói điều gì đó, nhưng rồi lại thôi. Anh đứng dậy, vươn vai, rồi quay lại với một nụ cười ấm áp: "Đừng lo, anh sẽ luôn ở đây với em. Và dù thế nào đi nữa, chúng ta vẫn còn rất nhiều cơ hội phía trước."

Woo-je nhìn theo bóng lưng anh, một cảm giác lạ lùng lại trào dâng trong lòng. Cậu không biết tương lai sẽ ra sao, nhưng ít nhất, cậu biết rằng có Hyeon-jun bên cạnh, tất cả sẽ không còn quá khó khăn.

Ngày hôm sau, không khí trong đội vẫn nặng nề. Mặc dù họ đã cố gắng giữ tinh thần tích cực, nhưng không thể phủ nhận rằng nỗi buồn từ thất bại ở CKTG vẫn đè nặng trên mọi người. Mỗi người đều có cách riêng để đối mặt với nỗi thất vọng, nhưng ít ai có thể thực sự thoát khỏi cảm giác trống vắng khi trận đấu kết thúc.

Woo-je và Hyeon-jun, mặc dù đã có một đêm an ủi nhau, nhưng vẫn không thể tránh khỏi cảm giác đó. Woo-je cố gắng gượng cười, nhưng sự trống rỗng trong lòng vẫn chưa hề biến mất. Cậu biết rằng mình cần phải tiếp tục, nhưng ngay lúc này, mọi thứ dường như thật vô nghĩa.

Khi cả hai đi vào phòng ăn của đội, họ thấy Keria đang ngồi một mình ở góc bàn. Khuôn mặt anh sưng lên, đôi mắt vẫn còn đỏ và rối bời vì những giọt nước mắt đã rơi trong đêm qua. Cảm giác của Keria về trận thua cũng không khác gì của họ, nỗi buồn ấy đã kéo dài suốt đêm, và dù bây giờ anh cố gắng giả vờ mạnh mẽ, nhưng rõ ràng là vẫn không thể che giấu được sự đau khổ.

Keria nhìn thấy Hyeon-jun và Woo-je đi vào, ánh mắt của anh lướt qua cả hai một cách nhanh chóng, nhưng rồi lại quay đi, không muốn đối diện với bất kỳ ai. Woo-je cảm thấy chút ái ngại, nhưng Hyeon-jun lại bình thản như thể mọi chuyện đều đã qua.

"Cậu sao rồi?" Hyeon-jun lên tiếng, đôi mắt quan tâm nhưng không quá thúc ép.

Keria mím môi, không trả lời ngay lập tức. Anh cúi đầu, cố gắng giấu đi cảm xúc. "Chỉ là... không thể ngừng nghĩ về trận thua," Keria thở dài, giọng anh khàn đặc. "Cả đêm qua mình không ngủ được, cứ mãi nghĩ về những gì đã xảy ra."

Hyeon-jun không nói gì thêm, chỉ nhẹ nhàng vỗ vai Keria, như thể muốn anh hiểu rằng không ai trong đội có thể thay đổi quá khứ, nhưng tất cả sẽ cùng nhau vượt qua. Woo-je đứng bên cạnh, nhìn vào ánh mắt đau buồn của Keria, cảm thấy một sự đồng cảm mãnh liệt.

Nhưng chỉ trong một giây, ánh mắt của Keria dừng lại ở chỗ Hyeon-jun và Woo-je đang đứng gần nhau. Một cảm giác kỳ lạ hiện lên trong mắt anh – sự ngạc nhiên pha lẫn lo lắng. Cả hai nhận ra ánh mắt của Keria nhưng không nói gì. Không khí giữa họ chợt im lặng, rồi Keria hắng giọng một cái, quay đi, cố gắng che giấu sự bối rối.

"Chắc mình cần ra ngoài một chút," Keria nói, rồi đứng dậy nhanh chóng rời khỏi phòng ăn mà không một lời giải thích thêm.

Hyeon-jun và Woo-je nhìn nhau một lúc, cảm giác bất an trong lòng lại dâng lên. Cả hai đều biết rằng mối quan hệ giữa họ không thể đơn giản như mọi người tưởng. Đặc biệt là khi Keria bắt đầu nhận ra những điều không thể giải thích được.

Sáng hôm sau, đội quay lại với công việc thường nhật. Dù thất bại ở CKTG vẫn còn in sâu trong tâm trí mọi người, họ biết rằng không thể để mình gục ngã. Những trận đấu sắp tới đòi hỏi họ phải nỗ lực hết mình, nhưng ngay cả khi cầm chuột, cầm bàn phím, không ai có thể che giấu những cảm xúc đang âm ỉ trong lòng.

Sau khi kết thúc buổi tập, các thành viên trong đội ngồi lại trong phòng tập, chuẩn bị cho những kế hoạch tiếp theo. Woo-je và Hyeon-jun, như mọi khi, đứng gần nhau. Tuy nhiên, sự hiện diện của họ lúc này không còn đơn giản như trước nữa. Họ cố gắng tránh ánh mắt của những người xung quanh, sợ rằng sẽ có ai đó nhận ra những thay đổi nhỏ bé trong mối quan hệ giữa hai người.

Lúc ấy, Faker bước vào phòng tập. Anh không nói gì, chỉ lặng lẽ quan sát mọi người. Faker là người luôn nhạy bén và hiểu rõ tâm trạng của các thành viên, từ những biểu cảm nhỏ nhất cho đến từng cử chỉ thoáng qua. Faker không cần phải lên tiếng, ánh mắt của anh đã nói lên tất cả.

Khi đi ngang qua Woo-je và Hyeon-jun, Faker dừng lại một chút và nhìn họ. Ánh mắt của Faker sắc bén và sâu lắng, như thể đã nhận ra mối quan hệ đặc biệt giữa hai người. Nhưng Faker không lên tiếng, không phán xét, không đưa ra bất kỳ câu hỏi nào. Chỉ là một cái nhìn im lặng và đầy thấu hiểu. Rồi, không nói thêm gì, Faker quay đi, tiếp tục công việc của mình.

Woo-je cảm thấy trái tim mình như thắt lại khi đối diện với ánh mắt của Faker. Cậu không biết phải làm gì, chỉ cảm thấy có một điều gì đó rất khó nói, rất khó diễn tả. Nhưng ít nhất, Faker không lên án họ. Anh chỉ nhìn và tiếp tục rời đi, im lặng.

Trong khi đó, ở một góc phòng, Gumayusi đang trò chuyện cùng Keria. Cậu nhìn thấy vẻ buồn bã của Keria, nhưng lại không nhận ra mối quan hệ mơ hồ đang phát triển giữa Woo-je và Hyeon-jun. Cậu chỉ cảm thấy lo lắng cho Keria, người đã khóc rất nhiều trong suốt trận thua vừa qua.

"Cậu ổn chứ, Min-seok?" Gumayusi hỏi, ánh mắt đầy lo lắng.

Keria không trả lời ngay mà chỉ khẽ lắc đầu, biểu hiện mệt mỏi vẫn còn hiện rõ. Cậu không biết phải giải thích thế nào về cảm xúc của mình, nhưng đôi khi, những thứ đã xảy ra không thể nói thành lời.

"Không sao đâu, Min-hyeong à," Keria mỉm cười yếu ớt, cố gắng xua tan bầu không khí u ám. "Chỉ là... vẫn cảm thấy hơi đau lòng thôi."

Gumayusi gật đầu, không hiểu hết được tình huống nhưng vẫn cảm thấy rằng điều gì đó đang xảy ra mà cậu không thể nắm bắt được. "Đừng quá buồn, chúng ta còn nhiều cơ hội phía trước mà," cậu nói với một nụ cười tươi, như thể muốn tiếp thêm năng lượng cho Keria.

Keria chỉ mỉm cười đáp lại, nhưng trong lòng cậu vẫn đọng lại nỗi buồn không thể lý giải. Cậu cảm nhận được sự thay đổi giữa Woo-je và Hyeon-jun, nhưng lại không dám đối mặt với nó. Không phải vì cậu không quan tâm, mà là vì cậu không muốn làm rối thêm mối quan hệ đã rất phức tạp giữa họ.

Khi Gumayusi tiếp tục trò chuyện, không nhận ra bất kỳ sự khác biệt nào, Keria lại lén nhìn qua phía Woo-je và Hyeon-jun. Cậu không thể ngừng nghĩ về sự im lặng lạ lùng giữa hai người đó. Và rồi, một lần nữa, sự xuất hiện của Faker khiến Keria cảm thấy có điều gì đó khó diễn đạt. Faker đã nhìn thấy tất cả, nhưng vẫn im lặng. Điều đó khiến Keria có cảm giác rằng mọi thứ đã quá muộn màng.

Ngay khi Gumayusi và Keria bước ra ngoài, phòng thay đồ trở nên tĩnh lặng hơn bao giờ hết. Woo-je và Hyeon-jun vẫn đứng cạnh nhau, không ai nói gì, nhưng trong không khí vẫn nặng trĩu sự căng thẳng chưa giải quyết. Họ không biết phải làm gì tiếp theo. Mọi thứ vẫn chưa rõ ràng, và cả hai đều sợ rằng những cảm xúc chưa được nói ra sẽ phá vỡ sự bình yên mà họ cố gắng xây dựng.

Chỉ còn lại những tiếng thở đều đặn và những ánh mắt lướt qua nhau mà không dám đối diện quá lâu. Nhưng trong lòng cả hai, một sự thay đổi nhỏ đã bắt đầu nhen nhóm.

Họ biết rằng, dù gì đi nữa, mọi thứ giữa họ chưa bao giờ là ngẫu nhiên.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro