#10
Đã 3 đến 4 ngày rồi, đồ ngốc vẫn chưa tỉnh, người nằm giường bây giờ không còn là Thy nữa mà là nó. Mọi người đúng bao quanh giường, chờ vị bác sĩ khám sơ lược qua, dùng tay mở nhẹ một mắt rọi ánh đèn vào, vị bác sĩ lại quay sang thở dài..
_Đồng tử vẫn chưa phản ứng? Chưa có dấu hiệu gì gọi là "sẽ tỉnh lại" sớm! Tôi hết cách rồi! - Ông ta vừa gói ghém đồ đạc để chuẩn bị rời đi thì lại bị Thy giữ lại.
_Ê Thy! Mày làm gì thế? Mấy hôm trước là con ngốc này! Bây giờ lây luôn cả mày à? - Linh đẩy tay cô.
_Phiền ông soi lại lần nữa!
_Ầyyy... được rồi! Được rồi! - vị bác sĩ lại miễn cưỡng quay lại.
_Đây nhé không phản ứng! - ông ta chỉ tay hẳn vào.
Ngay lúc đó Thy nắm chặt tay Diệp Anh, nắm chặt đến phát đỏ. Đồng tử của nó bắt đầu có phản ứng với ánh sáng nhưng dần lại chuyển sang màu xanh biển, doạ vị bác sĩ kia phát khiếp nhìn đăm đăm, tay phát run, Thy hét lớn
_Tỉnh dậy!!!! Dậy đi Diệp Anh!
Cô nắm tay nó giật mạnh một phát. Ngay lập tức, nó bật mình dậy, hoang mang hoảng hốt...
_Gì?Ai?Ai? Chuyện gì?
_Thy!!!Mày đi theo tao! - Linh nắm tay cô kéo ra ngoài.
_Sao?
_Mày không giống như trước nữa! Tao để ý nhiều lắm, càng ngày càng thấy mày xa lạ! Đi gặp Kai! Đi!!! - Linh lại lôi Thy đi..
Kai, tên đầy đủ là Kaitoshi Gosugiki, một tân tiến sĩ thủ khoa học viện Sinh Học MCRU3, chuyên khoa về ADN và huyết thanh, khi còn đi học điểm của anh ở hạng 2 thì hạng nhất không có một ai, hơn nữa lại còn là bạn học thân thiết khi nhỏ của Linh. Tuy vậy, Linh chỉ tìm đến cậu khi có chuyện cực kì cấp bách và lần cuối cùng có lẽ là vài trăm năm trước.
Đến trước một khu rừng, Linh nhìn một vòng rồi nói lớn...
_MARCO!
Cách đó khoảng 1 km một chiếc ăng ten nhấp nháy đèn đỏ hiện ra. Cô quay sang Thy nói.
_Bước tới mười bước!
Đến bước thứ mười, chiếc ăng ten đó hiện lên chấm xanh, một chiếc cửa ngay dưới chân hay người mở ra, làm cả hay ngã xuống tấm thềm ở dưới đó, rồi từ từ hạ xuống như thang máy mãi một lúc sau mới có một âm thanh đáp lại..
_POLO!
_Cậu hay nhỉ? Bao nhiêu năm vẫn không thay đổi cách đón khách! Chán!! - Linh đảo mắt.
Bệ sắt khựng lại, cánh cửa thép mở ra, một luồng khí lạnh cộng với ánh sáng chói mạnh.
_Haha! Lâu quá không gặp! Linh vẫn khoẻ chứ? - Kai tới nắm lấy tay Linh
_Khoẻ! Khoẻ! Lại đây tớ nhờ cậu một chút! Thy đi nào! - Linh vừa đẩy Kai vừa kéo Thy đi theo.
_Ơ ơ nào! Uống nước trước đã!
_Không có thời gian.
Tới khu làm việc riêng của Kai, Linh mới chịu buông tay Thy ra, đặt lên bàn một cái túi nhỏ có chứa vài sợi tóc, vẻ mặt nghiêm lại nói..
_Cậu thử xem ADN của sợi tóc này với ADN của của Thy bạn tớ đi!
_Ờ... được! Tầm 1 tiếng sẽ có. - Kai gãi đầu.
Ngồi ở phòng khách, chờ đợi, từ lúc rời bệnh viện đến đây Thy đến một chữ cũng không có, chỉ lẳng lặng làm theo yêu cầu của Linh. Linh ngồi đối diện mắt nhìn chằm chằm có chút cau có.
_Tao biết mày đang giấu tao chuyện gì đó.
_Ừ! - Thy thở dài.
_Từ trước đến giờ theo tao thấy mày chưa bao giờ giữ mạng một ai trừ người có huyết thông với mày nên khi không tự dưng lại đi cứu con nhóc đó. Nào nói? - Linh khoanh tay
_Haizz, tao....
_Linh! Linh cậu cần xem cái này!! - Kai chạy vội tới.
_Đi! Nhanh
_Cậu không biết đâu! Kết quả đã có từ nửa tiếng trước nhưng trong lúc đó tớ tự dưng muốn nhìn lại lần nữa thì phát hiện ra... Cấu trúc gen đột biến của hai người không khác một milimet, chuyện này chưa bao giờ xảy ra trên Thế Giới, hình dạng bề ngoài giống nhau trừ trường hợp sinh đôi tuy xác suất ít nhưng vẫn có thể xảy ra, còn trùng hợp cấu trúc ADN đột biến thì lần đầu tớ thấy. Nhưng mà tại sao..... ADN của bạn cậu đây cứ 1 giờ sẽ mất đi tầm 3 - 5 tế bào ADN và tế bào đột biến. Còn mẫu ADN kia thì lại làm một việc hoàn toàn ngược lại.
_Cảm ơn cậu! Bây giờ cũng khá muộn bọn tớ về đây!
_Ờ...
Trên đường trở về, sắc mặt của Thy hoàn toàn thay đổi, liên tục cau mày, lâu lâu lại thở dài, liên tục chuyển đổi tư thế ngồi.
_*Chậc* Mày ngồi im hộ tao với! Loạt xoà loạt xoạt khó chịu quá đấy! - Linh vỗ tay vào vô lăng.
_Mày nhớ khu tập cũ không?
_Gì? Tới đó làm gì nữa? Mày bị điên à? - Linh cau mày.
_Bây giờ mình về lại bệnh viện, lo mọi chuyện xong xuôi, tối khuya ta trở lại đó! Tao cần mày giúp! - Nói rồi Thy bỏ cửa sổ xe xuống cho gió lùa vào nhìn ra phía hàng cây, tay dần dần xiết chặt.
*..Thời gian .... thực sự không còn nhiều nữa..*
Trở lại bệnh viện vẫn nghĩ Diệp Anh chưa thức, hai người rón rén nhẹ nhàng mở cửa, hí cửa chậm rãi, nhìn xung quanh, không có ai hết. Lấy làm lạ, bỗng Diệp Anh xuất hiện trước mặt, doạ hai người một phen hú vía.
_Hai người đi đâu? - Diệp Anh đưa tay chỉ thẳng mặt.
_Ờ...ờm...
_Đi mà không rủ Diệp Anh! Từ giờ chính thức không chơi với hai người nữa!
Nó chạy đến leo lên giường ôm gối chùm chăn kín người, quay lưng về phía Thy, Linh. Thy cười nhẹ, cởi cái áo khoác dày ra đặt lên ghế gần đó, nhẹ nhàng bước tới bên thành giường, đưa tay ôm lấy nó, xoa nhẹ..
_Nàooo, đừng có giận Thy nữa! Mai đi học lại không? Nghỉ lâu lắm rồi đó!
_Không! Không đi đâu hết! - Nó hậm hực.
_Vậy Diệp Anh không thi sao? 1 tuần nữa là thi mất rồi? Khi trước không biết ai từng nằng nặc đòi thi cho bằng được vậy ta? - Cô nhẹ nhàng vuốt mái tóc của nó.
Nó bật mình dậy hất cái chăn trùm lên đầu Thy, suy nghĩ gì đó lại giật phăng quấn chặt vào người, lại hậm hực.
_Chỉ là kì thi nhỏ? Không thi! Không gặp mấy người đó nữa!
_Ây..
_Gặp ai? - Thy đổi sắc mặt.
_Thôi! Đồ đạc dọn xong rồi mình về đi nào? - Linh lên tiếng.
_Diệp Anh? Gặp ai? Nói Thy nghe nào?
_Thì mấy người ở chỗ gần Sảnh lớn, hằng ngày bắt chặn của bóc lột tiền trưa, bắt làm bài tập hộ, ngày nào cũng phải làm bài tập! Ngán lắm rồi! Không đi! Không đi học đâu! - Nó ngồi dậy ánh mắt oan ức.
Nghe nói vậy, Thy tức giận quay sang trừng mắt với Linh và Xía.
_Xía! Linh! Tại sao lại giấu?
_Tại.....
_Thôi! Khỏi khỏi! Mau về, Thy đói lắm! Diệp Anh đi ăn bò nướng Hàn Quốc đi! - cô bỗng đổi sắc mặt
_Thịt bò nướng sao? Ăn bao nhiêu cũng được?? - Nó hớn hở.
_Ừ bao nhiêu cũng được! - Thy cười.
_Đi! Đi thôi!
Đến quán thịt bò nướng Hàn Quốc quen thuộc, lần này dẫn theo Diệp Anh khiến chủ quán sợ phát khiếp, sức ăn một mình Thy mỗi lần đến đây chỉ vài tiếng đã hết 1/3 số thịt trong 1 ngày, nay có thêm một người nữa sức ăn không hơn không kém, chỉ mới 1 tiếng đã thay 2 lần than. Cả quán ai cũng ngước mắt nhìn, hình dạng bề ngoài khác nhau nhưng hành động cử chỉ ăn uống càng để ý, càng thấy giống nhau như một. Chỉ lạ rằng, mọi khi Thy vào ăn sẽ ít khi nào thấy hứng thú với thịt chín, than nướng thịt mấy lần không cần đốt chỉ ăn thịt sống ướp sẵn, ấy vậy mà bàn lần này than lúc nào cũng cháy khói hút lên không kịp, mùi thịt nướng thơm tràn ngập căn phòng. Linh đã thấy được điểm lạ đó nhưng không nỡ làm mất vui nên mặc kệ làm như không biết, vui vẻ chung vui cùng hai con người đang sành ăn kia.
Sau 2 tiếng, cả bốn bụng no căng trở về nhà, cười đùa vui vẻ, sắp xếp lại nhiều thứ trong nhà cộng với việc tìm chỗ ngủ cực kì "sang chảnh" cho Linh trong phòng mình đó chính là cái ghế sofa bê ra từ kho, dụ mãi mới đưa đồ ngốc kia vào giấc ngủ say. Như lời nói khi chiều, Thy, Linh lại quay về khu tập huấn cũ.
Khu tập huấn này, đóng một phần rất lớn để tạo nền móng cho hai người có được đến tận hôm nay. Vốn đã đóng cửa rất lâu rồi nhưng thi thoảng nhiều tập sinh khi xưa vẫn quay lại ôn kỉ niệm xưa cũ, thiết nghĩ sẽ chỉ là một nơi hoang váng lạnh lẽo nhưng không hề hoang vắng tý nào, từng là nơi trưởng thành của rất nhiều đứa trẻ xa cha mẹ nên kí ức tươi đẹp thanh xuân khó lòng ai có thể quên được.
_Sao? Khi không lại tới đây?
_Mày hôm nay sẽ được thấy bí mật lớn thứ hai của tao? Hầu như không ai biết trừ bố mẹ tao và giờ là thêm mày nữa!
Bước ra giữa sân tròn lớn, Thy vươn vai khởi động nhè nhẹ rồi nhắm mắt mở lòng bàn tay đưa xuống mặt đất. Linh cứ đứng thẫn người ra đó, vẻ mặt càng lúc càng khó hiểu nhưng vẫn kiêm nhẫn đứng nhìn. Dần dần cả người Thy rời khỏi mặt đất, hai lòng bàn tay sáng xanh, Thy nhìn xuống hai tay mình, hớn hở.
_Lâu vậy mà vẫn không khác xưa gì cả? Haha!!
Cô loạng choạng một chút trong không trung, muốn xa mặt đất hơn chút nữa, bỗng luồng xanh ở hai tay biến mất, từ giữa không trung lao xuống đất
*uỵch*
_Xem ra không còn được như xưa nữa! - Thy loạng choạng đứng dậy.
Phủi phủi chút bụi trên quần áo, Thy lĩnh ngay cái táng đầu mạnh rõ tiếng.
_Aissh!! Con điên này! Đau thế!
_Mày giấu tao mấy thế kỉ đấy con ngáo này! Bạn với chả bè! - Linh đút tay vào túi áo của mình.
_Tao cũng đâu có lựa chọn nào khác? - Thy đưa tay xoa đầu - con điên này, đau vãi...
_Không nói nhiều nữa! Mày chỉ làm được như vậy thôi sao?
_Ừm, ngoài việc bay lượn, dịch chuyển đồ vật từ xa, hấp thụ điện với nhiệt ra thì tao chả làm được gì hết! =))))
_Ờ! Ừ! Thôi đi về đi! Ngày mai đi dẹp loạn DeZu kìa! - Linh đẩy Thy một cái.
_Ủa vậy mai mày đi đâu?
_Tao hả? Tao đi lấy thứ mày cần! Chăm sóc Diệp Anh cho tốt, xe chờ ở ngoài tao đi trước!
Nói rồi Linh biến thành dơi và bay đi mất, Thy quay lại chỗ xe đang đợi cô ở phía ngoài. Bình thường vốn chắc chắn sẽ bay về luôn cho tiện nhưng....
"....Hạn chế sử dụng sức mạnh, thời gian sống sót của tế bào sẽ lâu hơn...."
Về đến nhà, nhẹ nhàng mở cửa, Diệp Anh và Xía một giường đã say giấc từ lâu. Chuẩn bị một số đồ đạc, quần áo cho ngày mai, bỗng Thy nghe thấy tiếng động phía dưới. Đề phòng ngay lập tức tắt mọi thứ tối om, bước chân đi tới ngày càng lớn, tiếng thở cũng vậy. Cửa phòng hé mở, chỉ thấy hai người đang say giấc, chiếc cửa vừa mở chớm lúc hết cỡ Thy liền vồ tới, quắp chân lên cổ người đó, rút con dao bên tay thì bị hắn nắm lại, chật vật, dằng co, chân cô xiết ngày một chặt.
_Thy!Thy! Thy! Là chú! Chú Ang! Buông buông mau.
Cô nghe thấy giọng nói liền nhảy xuống ngay, mặt ông Ang tái mét, vã mồ hôi nhễ nhại, ho vài tiếng..
_Trời ơi! Chú! Đêm khuya rồi! Chú còn làm rầm rầm làm người ta tưởng có người đột nhập! Chú về sớm thế?
_Sớm cái đầu mày! *cóc đầu Thy* Chú mày về được cả tháng rồi! Mày thì ngủ như chết ở bệnh viện, biết đếch gì đâu! Thôi thôi làm gì làm chú nghỉ đây! Mai lên trường dẹp loạn! Mệt lắm rồi!
_Đauu! Dạ vâng ạaaa! - Cô nhựa giọng, xoay người đóng cửa, vừa quay lại nệm, vừa xoa xoa chỗ vừa bị khõ.
"Tôi chống mắt lên xem cậu còn thở được bao lâu"
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro