Chương 1054 Mịch La tặng lễ
Tác giả: Phong Hành Thủy Vân Gian
Editor: Kiến Nguyệt
Thứ này khó ở chỗ, không phải làm thế nào chiên thành, mà là ở người đầu tiên nghĩ ra vẩy cá có thể ăn kẻ đó não to đến mức nào thể hả? Nâng đũa gắp lên, quả nhiên vào miệng thơm giòn, nhai hai lần liền hóa tan trong miệng, tràn ra một cỗ mùi hương, so với khoai chiên lát thường thấy ở Hoa Hạ còn muốn thơm ngọt hơn. Có thể thấy được đặc chưng bản địa có Đinh Quế, chất lượng vẩy cá cũng là rất cao chiên lên mới có vị tốt như vậy.
Ninh Tiểu Nhàn không vui vì hắn luôn thử mình, lần này ngắt lời nói: “Ngươi sắp độ thiên kiếp, có nắm chắc không?” Mịch La mùa thu độ kiếp, tính toán đâu ra đấy nhiều nhất chỉ còn thời gian bốn tháng. Đa số người tu vi đại viên mãn giai đoạn trước độ kiếp tu tiên, lúc này đều bế quan không ra cố hết sức tấn cấp, chỉ có gia hỏa này như là không để trong lòng, còn mang theo đại quân ra công sơn (đánh núi), quả thực cũng không cần quá tìm đường chết.
Nhưng mà lấy hiểu biết của nàng đối với Mịch La, người này cũng không tìm đường chết, chỉ có đầy bụng tâm kế. Hắn dám hành động như thế tất có lý do.
Quả nhiên Mịch La nhẹ nhàng cười: “Tẫn nhân sự, nghe thiên mệnh.” (Làm hết sức của mình, nghe ý trời). Hắn cười lên, hai tròng mắt hồng bảo thạch liền trở nên xa xưa lại thần bí, chung quanh không biết bao nhiêu nữ tử nhìn trộm hắn, lần này tâm tư mê say, thật hận không thể ngồi ở đối diện, thành người nhận nuk cười là chính mình.
Chỉ có Ninh Tiểu Nhàn biết, hắn nhất định lại trợn mắt nói dối. Nhớ tới Trường Thiên cũng là như thế này mọi việc giữ kín trong lòng, không dễ dàng nó cho nàng, nhịn không được trầm mặt xuống.
Mịch La vẫn luôn quan sát nàng, thấy nàng sau khi nghe xong mặt lộ vẻ không vui, nghĩ thầm hay là nàng lo lắng cho hắn? Trong lòng tức khắc hơi ngọt, ôn nhu nói: “Nếu bảy tám phần nắm chắc thì luôn có, ai dám nói chính mình độ kiếp có nắm chắc mười phần?”
Hắn đổi chủ đề thật nhanh. Ninh Tiểu Nhàn mờ mịt nói: “Như vậy, ngươi biết mình phải nghênh đón mấy đạo thiên kiếp?”
“Ta mấy năm nay tạo sát nghiệt không ít, hẳn là có sáu đạo.” Mịch La trầm ngâm nói, “Nếu lại tính đại tàn sát Tẩy Kiếm Các vào rất có khả năng là bảy, tám.”
Ninh Tiểu Nhàn nhịn không được hung hăng trừng mắt nhìn hắn một cái. Còn “Bảo bảy tới tám”, đây là độ thiên kiếp, lại không phải đoạt huy chương vàng trong sân Thế vận hội Olympic!
“Chúng ta ở Vân Mộng Trạch cố ẩn bên trong Sơn Hà Trận, từng nhìn thấy cảnh tượng Huyền Vũ độ bát trọng thiên kiếp. Đại yêu thiên phú dị bẩm như vậy ứng phó kiếp lôi vẫn là vô cùng cố hết sức, ngươi……”
Mịch La trong mắt thần thái rạng rỡ, khuôn mặt tức khắc mỹ diễm không gì sánh được: “À? Nàng vì ta mà lo lắng sao?” Thấy nàng lập tức bĩu môi. Cũng không giải thích. Hứng thú bừng bừng nói, “Ta cũng là thiên phú dị bẩm, Huyền Vũ có thể độ qua sao biết ta không được?”
Thiên phú dị bẩm! Ninh Tiểu Nhàn sắc mặt ửng đỏ, răng hàm sau lại bắt đầu ngứa. Nàng biết người này là huyết thống thiên hồ thuần khiết, cũng là tu luyện làm ít công to trời cao sủng ái. Nhưng hắn cần thiết nói đến ái muội như vậy?
Nàng thương thể đã khỏi, sắc mặt oánh nhuận có quang. Lúc Mịch La nhìn, lần này hai má nhiễm hồng. Đúng như trứng gà luộc lột vỏ chuyển hồng, làm người nhịn không được muốn cúi đầu đến gần.
Đáng tiếc hắn biết cô nương này ngoài mềm trong cứng, kết cục hắn thật dám động thủ, hơn phân nửa lại muốn trực diện kia một đôi chủy thủ chế từ răng nanh Ba Xà. Cho nên hắn cũng chuyển biến tốt liền thôi: “Không cần lo lắng. Năm nay thu đông ta tất nhiên còn muốn đến Ẩn Lưu làm khách. Đúng rồi, một chuyến lên Bắc này nhưng trên đường nhặt được kiện bảo bối. Ta nghĩ nàng sẽ thích.”
Khi hắn nói lời này trong mắt tỏa ra ánh sáng nhu hòa. Ninh Tiểu Nhàn lập tức cảnh giác. Ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Đa tạ, thế nhưng thật ra ta mọi thứ không thiếu, Phủ chủ vẫn là lưu trữ về sau đưa cho cô nương mình ái mộ đi.”
Mịch La sâu kín thở dài: “Ta nếu cầm đi tặng người khác, không chừng về sau nàng muốn hận ta tận xương đó.”
Người này có dám hay không lại tự đại hơn một chút? Nàng âm thầm trợn trắng mắt, bên cạnh Hoàng Huyên đã bị câu lên lòng hiếu kỳ, lắc lắc cánh tay nàng (NTN) nói: “Tiểu Nhàn tỷ tỷ, xem một cái đi! Nhìn một cái là thứ tốt gì!” Trước mắt nam tuấn nữ tịnh, Phủ chủ đại nhân còn thực ân cần mà tới tặng đồ mui vui cho giai nhân, thấy cứ lãng mạn như thế nào ý, chính là không hiểu sao nàng cảm giác giữa hai người có gì đó không đúng lắm. Tiểu Nhàn tỷ tỷ không phải ái nhân của Thần Quân đại nhân sao?
Mịch La thấy Ninh Tiểu Nhàn tuy không nói lời nào, lại thẳng tắp nhìn chằm chằm mình, hiển nhiên cũng động tâm, vì thế hơi mỉm cười, từ trong lòng ngực móc ra một kiện đồ. Quả nhiên thứ này vừa lộ ra, mắt hạnh nàng lập tức trừng lớn, ngạc nhiên vạn phần: “Này, này, ngươi lấy được từ nơi nào!”
Hoàng Huyên chỉ thấy trong lòng bàn tay trắng nõn như ngọc của hắn để một chiếc túi nho nhỏ, miệng túi dùng dây đen thắt lại. Nàng nhận biết thứ này là túi trữ vật, chính là trừ cái này ra thoạt nhìn không gì chỗ đặc biệt, Nhàn tỷ tỷ vì sao nhìn thấy thích đến muốn mệnh?
Thứ này Ninh Tiểu Nhàn lại vô cùng quen thuộc —— túi Hải Nạp của Ẩn Lưu, từ ngày đầu tiên nàng lên đường đi về phía tây, ở trong ngăn tủ Thần Ma Ngục tầng thứ năm làm bạn với nàng. Nhưng nó như thế nào lại ở trong tay Mịch La, lại ở thời điểm mấu chốt này lấy ra, chẳng lẽ là……? Nàng tâm đột nhiên bang bang đập mấy cái.
Ninh Tiểu Nhàn duỗi tay lấy, tay Mịch La lại thu về, đem túi tung lên tung xuống, liền thấy con ngươi nàng cũng chăm chú nhìn theo, cực kỳ giống mèo nhỏ nhìn chằm chằm món đồ chơi âu yếm, vì thế nhịn không được mang theo dụ hoặc nói: “Nàng còn chưa nói cho ta, thích không thích thứ này?”
Trong tay hắn cũng không biết nắm giữ bao nhiêu tình báo về Ẩn Lưu, có thể không biết trong tay chính là túi Hải Nạp sao? Mắt phượng của hắn nheo lại, cười như con hồ ly, Ninh Tiểu Nhàn chỉ có thể trừng mắt nhìn hắn nói: “Lấy ra!”
“Vậy là thích rồi? Ta còn định nếu nàng nói không thích, ta mang về tự cất đây.” Mịch La cười nói, “Thích thì ta đưa nàng ngay.” Dứt lời lật tức đưa tới.
Ninh Tiểu Nhàn duỗi tay nhận, hắn lại không buông tay. Ngón tay thon dài duỗi ra, làm như cực vô tình nhẹ nhàng cào ở lòng bàn tay nàng.
Nàng bỗng dưng co rụt, lại không chịu buông ra túi Hải Nạp, không vui nói: “Buông tay!”
“Còn nàng thì sao?”
Nàng mờ mịt: “Có ý gì?”
Một đôi mắt hồ ly nheo lại: “Trao đổi nha. Nếu nàng nhận tín vật của ta, có phải hay không cũng cần có điều quà đáp lễ không?”
Mặt Ninh Tiểu Nhàn lập tức đỏ lên. Hồ ly chết tiệt này làm như hai người bọn họ đang trao đổi tín vật đính ước sao, còn phải có qua có lại? Vậy còn gọi là đưa tặng gì chứ?
Hoàng Huyên ở bên cạnh nhìn đến liên tục chớp mắt, không quá hiểu này mạch nước ngầm mãnh liệt giữa hai người. Ninh Tiểu Nhàn lại rõ ràng, đồ vật chứa trong túi đâu chỉ vạn kim? Mấy chục Long tượng quả cũng không nói, chỉ riêng Cự linh thần pháo giá trị không thể đơn giản mà lấy linh thạch ra đo đếm. Loại vũ khí này vốn chưa từng xuất hiện ở Nam Thiệm Bộ Châu, giá trị chiến lược cực kỳ trọng đại. Mịch La lấy được thứ này, lấy về tìm người tinh tế nghiên cứu chế tạo, chưa chắc không thể giải ra bí mật kết cấu, mô phỏng ra, từ đây trong tay có thêm một đại sát khí.
Chính là trong tay hắn nếu là đột nhiên xuất hiện vũ khí như vậy, Ẩn Lưu lập tức sẽ biết, quan hệ hai bên cũng bị đẩy đến đầu sóng ngọn gió. Bởi vậy vô luận Mịch La là như thế nào lấy được chiếc túi to này, hắn gặp phải lựa chọn chính là một trong hai giữa trả lại cự pháo và đắc tội Ẩn Lưu.
______
Đừng quên ủng hộ tui nha!😁
Follow tui để nhận thông báo truyện mới nè!!💞
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro