Chương 1056 Gặp lén

Chương 1056 Gặp lén (2 chương hợp nhất 4000 chữ)

Tác giả: Phong Hành Thủy Vân Gian
Editor: Kiến Nguyệt

Cảnh báo: Có H nhẹ nha các cô.

Lão nhân há to miệng nhìn hai nửa cục đá bị bổ ra. Ở kia giữa có một đoàn đỏ tươi, sống động, linh hoạt, thôi lạn, phảng phất như ánh bình minh chân trời bị vây vào giữa. Hắn làm cả đời mua bán ngọc thạch, cũng chưa bao giờ gặp qua hồng ngọc tuyệt mỹ như vậy!

“Đây là Long Huyết Ngọc.” Trường Thiên duỗi tay ra, khối hồng ngọc to cỡ quả bóng đá bay vào tay. Lúc này hai người khác mới nhìn ra, khối ngọc tuy còn chưa kinh tạo hình trong đó lại có quang mang nhẹ chậm rãi lưu động, như là nước suối nhỏ chảy rả rích. Nghe xong lời Trường Thiên nói, nàng cũng cảm thấy tên này chuẩn xác thật sự, xác thật mĩ diễm như long huyết, hơn nữa cách xa còn có thể cảm giác được khí nóng nó phát ra.

Loại Long Huyết Ngọc nàng cũng chỉ gặp qua một lần, tức là Bạch Ngọc Kinh từng bán ra một mặt dây chuyền Hỏa Long Ngọc, nhưng chỉ to bằng ngón cái đã bán ra cao tới hai vạn lượng bạc. Người đeo ngọc này, thân thể trước sau ấm áp, hơn nữa cả đời không bị bệnh tật quấy rầy. Long Huyết Ngọc cũng sẽ điều trị tẩm bổ cơ thể, khiến nữ tử màu da càng thêm đẹp; bởi vì nó có thể chữa khỏi bệnh lạnh tử cung, nữ tử phàm nhân thậm chí sẽ bởi vậy càng dễ dàng thụ thai. Trong Bạch Ngọc Kinh, Long Huyết Ngọc cũng chính là thứ mà một phú thương mua tặng cho sủng thiếp.

Chỉ có công hiệu như thế thì Trường Thiên đương nhiên không nhìn vào mắt. Hắn để ý là màu sắc độc nhất vô nhị của thứ ngọc này.

“Đi thôi.” Hắn rũ tay áo, khối hồng ngọc tức khắc không thấy đâu.

Lão nhân nhìn này hai người đi ra ngoài, mới che lại ngực chậm rãi ngồi xuống mặt đất. Khối Hồng Ngọc kia tùy tiện gõ một hóc nhỏ ra cũng đủ lão ăn ngon uống tốt mấy đời, chính là nó ở cạnh lão hơn phân nửa đời lão lại chưa từng có thể nhận ra! Cướp về tất nhiên là không có khả năng. Trước mắt hai vị này rõ ràng là tu sĩ, động động đầu ngón tay là có thể đẩy lão vào chỗ chết.

Tiếp theo, bọn họ trở về cửa hàng châu báu lớn nhất trong thành, ném khối ngọc lên bàn.

Mỹ ngọc mức này không phải nhân gian có thể thấy, cho nên lập tức khiến đại chưởng quầy kinh động ra tới, nhẹ trừu một hơi nói: “Long Huyết Ngọc!”

Cư nhiên là biết hàng. Trường Thiên lấy ra mười viên minh châu, lấy hai viên trong đó tiện tay bắn ra, khảm trên khung cửa: “Đem ngọc mài thành vòng tay, đây là tiền đặt cọc. Ngày mai chạng vạng ta tới lấy. Nếu là điêu không tốt ——” hắn nhàn nhạt liếc đại chưởng quầy một cái. Người sau phía sau lưng thấm ra một trận mồ hôi lạnh, “Thời gian hai ngày quá ít.” những lời này liền mạnh mẽ nuốt trở vào, chỉ phải liên tục gật đầu. Ninh Tiểu Nhàn lại liên tiếp nhìn mười viên minh châu kia, thứ này là hắn lấy từ Hỏa công doanh sao nàng lại không biết?

Trường Thiên thấy ánh mắt nhấp nháy của nàng, không vui khụ một tiếng.

Ra khỏi cửa hàng. Lúc này sắc trời chậm rãi tối sầm, Trường Thiên nắm tay Ninh Tiểu Nhàn càng thêm chặt. Nàng hiểu người này đã động ý xấu gì rồi, cũng không thèm nhìn tới hắn, lại nghe hắn ở bên tai mình nói: “Còn chưa muốn trở về?”

Nàng cắn môi nói: “Ừ.”

“Được, chúng ta không trở về vội.” Thấy nàng như trút được gánh nặng, nụ cười trên mặt giấu không được vui mừng. Hắn buồn bực. Chuyện đó không phải từ trước đến nay nàng cũng thực thích sao, hiện tại trốn gì chứ?

Nàng nhìn quanh trái phải: “Chúng ta đi chỗ nào?”

Trường Thiên cười nói: “Đi cùng ta.” Lôi kéo tay nàng. Cũng không thi triển thần thông, chỉ nắm tay nàng dắt về hướng ngõ nhỏ.

Từ đầu đến giờ lúc nào không phải hắn và nàng đi tới đi lui? Như người thường kéo nàng chạy vội vẫn là lần đầu, Ninh Tiểu Nhàn không khỏi cảm thấy ngạc nhiên.

Bình Thủy Quan từ giờ Tuất nhị khắc bắt đầu thực thi cấm đi lại ban đêm, cho nên hiện tại người đi đường đã vãn. Hắn lại chỉ tìm phố hẻm u tích, thực nhanh bên người ngoại trừ nàng liền không còn nửa bóng người. Ninh Tiểu Nhàn hoài nghi nói: “Rốt cuộc chàng muốn đi đâu vậy?” Phương hướng hắn đi đại khái là hướng bắc, lại đi được chốc lát. Phía trước bắt đầu truyền đến tiếng ồn ào.

Có tiếng chiêng trống, lại có người kéo dài giọng ê ê a a ca hát, ngh không khí rất vui vẻ. Ninh Tiểu Nhàn nghe trong chốc lát, không khỏi ngạc nhiên nói: “Đây không phải nhà Đại Phú sao?” Mịch La nói qua, Đại Phú thành bắc làm đại thọ 80 cho lão thái thái trong nhà, phương hướng náo nhiệt hẳn là chỉ có một nhà này đi? Trầm Hạ và Hoàng Huyên chính là tới đây, hiện tại Trường Thiên cũng muốn mang nàng tới nghe diễn sao?

Hắn cười cười, không nói lời nào, chỉ lôi kéo nàng đến bên tường. Rồi lại đi ra thật xa, đến thanh âm sân khấu kịch cũng dần dần không nghe được, hắn mới dừng bước chân: “Tới rồi.”

Trước mắt là tường trắng ngói đen, trên tường là cánh cửa màu đen cũ nát đóng chặt, vừa thấy liền biết là cửa sau —— dù tiền viện có huy hoàng như thế nào cửa sau của gia đình giàu có cũng đều cũ kĩ thế. Cho nên này ngõ nhỏ có bốn, năm cửa như vậy, đều là đóng chặt, không thấy nửa bóng người.

Trên đạo môn treo bảng hiệu, phía trên đoan đoan chính chính bốn chữ to: “Minh Khê Viện”.

Bọn họ chạy đến cửa sau nhà người tới làm gì? Ninh Tiểu Nhàn chớp chớp mắt không rõ nguyên do, thấy Trường Thiên duỗi tay phất một cái, cánh cửa kẽo kẹt một tiếng mở rộng.

Hắn nắm nàng từ tốn đi vào, hắc môn lại tự động đóng cửa, hẻm nhỏ một lần nữa khôi phục an tĩnh.

Ánh trăng thực nhạt, lại với nhãn lực nàng không ngại. Ninh Tiểu Nhàn đưa mắt, phán đoán ra nơi này nên là một sân nho nhỏ sân góc Tây Bắc nhà Đại Phú. Trong viện không phải hoa, đất được caỳ xới, chia làm mấy hàng, phía trên là các loại rau dưa hơn nữa mọc rất tươi tốt, trong một góc đắp cái giá, dây bầu thuận thế bò lên trên tường, cây nho nở ra hoa cũng đã lớn.

Trong viện còn có một miệng giếng.

“Từ Đường?” Trước mắt kiến trúc tuy rằng cũng có mái cong, cách cục lại rất ngay ngắn, tứ phía tường có hai mặt cửa sổ, ban ngày lấy ánh sáng, nhưng như vậy ngược lại càng không giống nơi có người sống hàng ngày. Chính là nhà giàu thế sẽ trồng rau bên ngoài Từ Đường sao?

“Không đúng.” Bọn họ theo đường nhỏ giữa vườn rau đi đến phía trước có một cái cổng tre nho nhỏ. Đẩy ra, bên trong là một gian phòng bếp nhỏ hẹp, có nồi có bếp, trên song cửa sổ còn treo mấy xâu tỏi, mấy xâu ớt cay, trên mặt đất sọt tre có hai củ khoai sọ. Nàng tùy ý nhìn bệ bếp, phía trên phủ một tầng xám mỏng, xem ra ít nhất cũng tới mười ngày qua không ai đã tới.

Trường Thiên vòng đến đằng trước, đẩy ra cửa căn phòng lớn màu son.

Ánh sáng chiếu không tới, bên trong bao phủ ở một mảnh hắc ám, nhưng Ninh Tiểu Nhàn đương nhiên có thể nhìn thấy bày biện ở chỗ này từng chiếc bàn ghế hình chữ nhật, còn có chính phía trước giảng sư đài (bục giảng) và ghế bành…… Nàng bừng tỉnh: “Nơi này là chỗ dạy học tại nhà?”

“Không tồi, là Mạc gia dạy học tại nhà.” Hắn hơi nghiêng đầu, còn có thể nghe được náo nhiệt tiền viện truyền đến.

Chẳng sợ nơi này tối tăm không ánh sáng. Ninh Tiểu Nhàn vẫn nhìn ra mắt vàng y đen đến dọa người, không khỏi ỉu xìu nói: “Chàng dẫn ta tới nơi này làm chi?”

“Nàng không muốn trở về.” Hắn chậm rãi đi về phía trước hai bước, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm nàng, nàng nhịn không được lui về phía sau hai bước, “Ta liền đành phải mang nàng tới nơi này. Ngày trước khi thần niệm ta đảo qua Bình Thủy Quan thì phát hiện nơi này. Hôm nay cả ngày, nơi này cũng không có ai tới.”

Hôm nay Mạc lão thái thái đại thọ, cả chủ khách đều ở tiền viện ăn tiệc nghe diễn, bọn hạ nhân cũng đều theo một bên hầu hạ. Nơi này sao sẽ có người tới chứ? Nàng sắc mặt tức khắc suy sụp xuống, biết mình trốn không thoát lòng bàn tay hắn.

Ở trong đêm tối, thân hình hắn càng hiện cao lớn. Khoảng cách giữa hai người không đủ nửa thước, Ninh Tiểu Nhàn nhịn không được lại lui một bước, chân sau đụng phải một thứ.

Giảng sư đài.

Phía sau nàng không đường thối lui.

Trường Thiên nhẹ nhàng nâng cằm nàng, để nàng nhìn thẳng mình: “Vì sao không muốn?”

Nàng dời ánh mắt. Cắn môi nói: “Trường Thiên, lòng ta không thoải mái.” Trong lòng còn có ngăn cách, nên không thể dưới tình huống này bình tĩnh đáp ứng hắn cầu hoan.

Hắn trầm mặc trong chốc lát mới nói: “Chúng ta không phải đã nói định rồi sao, này bút trướng đợi chiến hậu lại tính?”

Nàng bĩu môi nói: “Vậy, vậy đến sau trận chiến lại, lại tính đi.”

Trường Thiên thở dài. Đem nàng nhẹ nhàng ôm vào trong lòng ngực, vỗ về mái tóc của nàng nói: “Muốn như thế nào mới bằng lòng tha thứ cho ta?” Thanh âm hắn trầm thấp. Lại mềm mại nói không nên lời, ban đêm yên tĩnh đến tiếng kêu của hạ trùng (côn trùng mùa hè) bên ngoài đều nghe thấy, nghe tựa như bỏ thêm kẹo bông gòn ca cao nóng, chỉ là ngửi được hương khí này tâm nàng đều phải tan.

Chính là nàng cũng chỉ có thể nỗ lực định thần, cắn răng không xuống nước: “Trường Thiên, ở Vân Mộng Trạch vì sao giấu ta?” Vấn đề này không thu được giải đáp. Trước nay là một cây đinh trong lòng nàng. Nàng biết bọn họ đến từ thế giới khác nhau, cũng hiểu được từ trước đến nay càng là người từng trải càng thêm thâm trầm. Chỉ là nếu cả hai đã thân mật như vậy. Nàng quả quyết không thể chịu đựng bị lừa gạt.

Trong phòng bỗng trở nên thực an tĩnh.

Qua không biết bao lâu, Trường Thiên thở dài một hơi, dựa cằm lên vai nàng, thấp thấp nói: “Tiểu ngoan, ta hối hận rồi.” Trong thanh âm hắn lộ ra bất đắc dĩ, còn có chút ủy khuất nói không nên lời mà Ninh Tiểu Nhàn cũng chưa từng nghe.
Tiểu ngoan: nhóc bướng bỉnh

Đây thật sự là lời kẻ kiêu ngạo, mạnh miệng còn muộn tao như Trường Thiên sẽ nói ra sao? Nàng nhất thời ngây người, chỉ cảm thấy bị thiên lôi bổ trúng, trong lòng tràn đầy không thể tưởng tượng!

Thanh âm dễ nghe của hắn ở bên tai nàng nói triền miên: “Trước đó chỉ là suy đoán, chỉ khi tiến vào Vân Mộng Trạch ta mới xác nhận Ất Mộc chi lực cũng không biến mất. Nhưng mà thần lực thật là bị lực lượng của thế giới Huyền Vũ áp chế, ta tính toán lấy thân thể phàm nhân nghiệm chứng mấy ngày rồi mới đem việc này nói cho nàng. Nhưng sau khi nhảy vào Cố Ẩn Sơn Hà Trận, Trầm Hạ trước sau giám thị người trong trận, ta không dám cho nàng biết được, sợ nàng lộ ra manh mối khiến hắn phát hiện, chỉ nghĩ ngầm che chở nàng chu toàn.”

Nàng cười lạnh. Xem ra trong mắt hắn nàng không đáng tin cậy như vậy?

Hắn cảm giác được thân thể nàng cứng đờ, biết nàng tính tình lại nổi lên, vì thế ôm sát eo nhỏ không cho nàng tránh thoát, nhẹ giọng nói: “Tiểu ngoan, ta thật sự hối hận rồi. Ở trong trận rõ ràng hiểu muốn nói thẳng cho nàng, lại nói không nên lời. Ta biết nàng sẽbuồn bực, chính là…… Việc này chậm trễ càng lâu, thì càng khó làm sáng tỏ. Nàng muốn tính sổ thế nào ta đều nhận, chỉ là về sau này chớ lại tức giận với ta, được không?”

Hắn nói có mười phần thành ý, hơn nữa nàng biết lấy ngạo khí của Trường Thiên, muốn hắn lấy dáng vẻ mềm mại này tới xin lỗi cũng thật sự không dễ. Mấu chốt nhất chính là đối mặt hắn ôn nhu chưa từng có như vậy, lửa giận của nàng tựa như nắng gắt dưới khối băng, thực nhanh liền tan rã không còn thấy bóng dáng tăm hơi.

Trên đời này có mấy người phụ nữ có thể chống cự được dáng vẻ hắn thế này? Quan trọng nhất chính là nàng chẳng lẽ có thể trước sau cự tuyệt hắn, vẫn luôn biệt nữu?

Người này thật sự rất thích hợp dệt bẫy ôn nhu. May mắn một mặt này của hắn cũng chỉ nàng mới có thể thấy. Ninh Tiểu Nhàn cố hết sức cắn môi để chính mình không đến mức trong nháy mắt liền bị mê hoặc, rồi sau đó nói: “Thật không hề giấu ta?”

Hắn nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng.

Nàng lại không dễ lừa như vậy, tròng mắt vừa chuyển, nhả khí như lan: “Được, vậy chàng nói cho ta, trước đây chàng từng có mấy nữ nhân?”

Sau mấy vạn năm, lần đầu hắn cảm thấy ngực thấm ra mồ hôi lạnh.

Nàng môi đỏ gợi lên, lại cười đến châm chọc: “Không phải chàng nói sẽ không dối gạt ta nữa sao?”

Nhiều ngày qua, chỉ cần rảnh rỗi là hắn lại trằn trọc suy nghĩ, hôm nay ngoan cường cắn răng ủy khuất nói ra lời này, thật vất vả khiến nàng có chút mềm lòng, sao có thể bỏ dở nửa chừng?

Bả vai Trường Thiên gục xuống, thở dài thật dài, ở bên tai nàng trầm thấp nói vài câu. Nhiệt khí phun lên tai nàng, ngứa ngáy vô cùng nhưng nàng vẫn nghe hắn nói.

“Ồ, thật chứ?” Đáp án này nàng có chút không tin.

“Ừm.” Hắn vùi đầu vào tóc nàng, chỉ truyền ra một tiếng rầu rĩ như vậy.

Nàng không có phản ứng gì. Trường Thiên đợi trong chốc lát lo lắng, buông nàng ra mới thấy nha đầu này dẩu miệng, tròng mắt quay tròn nhìn thẳng, trên mặt cười như không cười, nào có vẻ tức giận?

Nàng bày ra vẻ mặt này. Hắn nghiến răng, tức giận một ngụm cắn vành tai nàng.

“A nha, đau!” Nàng than nhẹ một tiếng, khóe miệng vẫn là nhịn không được cong cong. Chính là đảo mắt nàng liền cười không nổi, bởi vì Trường Thiên nhẹ nhàng gặm mút thùy tai nàng, ngay sau đó, lại có vật mềm trơn tiến vào trong tai dò xét.

Thân thể của nàng lập tức mềm nhũn, quay đầu tránh đi, lại bị hắn đè gáy không thể động đậy. Đây thật là tiêu chuẩn thuận thế leo lên. Nàng mới vừa thả lỏng cảnh giác, hắn liền lập tức leo lên.

“Đừng như vậy, ân, ta còn chưa hỏi xong……” Nàng đẩy hắn vài cái. Hắn thật sự buông lỗ tai nàng, lại đảo mắt ngăn chặn môi, đầu lưỡi mở khớp hàm tiến vào, câu đến nàng thần hồn điên đảo.

Nàng cảm giác được hắn đẩy giảng sư đài đến ven tường, thuận tay thả thanh khiết thuật, mới bế nàng lên ngồi, rốt cuộc buông tay rs.

“Đêm nay cho ta, được chứ?” Hắn trong miệng ngậm cái gì đó mút đến không muốn rơi, đành phải dùng tới truyền âm.

Trả lời hắn chính là một tiếng nức nở.

Nàng cũng khát vọng hắn, thân thể thành thật hơn nhiều so với ý thức.

Lại kế tiếp, hắn công thành chiếm đất, tiến độ nhanh vô cùng. Nàng chỉ có thể một đường bị đánh cho tơi bời, quân lính tan rã.

Cũng không biết trải qua bao lâu, nàng đần độn không rõ linh đài đột nhiên thanh tỉnh, tức khắc nhớ tới vấn đề chưa nói khỏi miệng, nhanh chóng ngẩng đầu nói: “Ở đệ tứ mạc thiên địa, vì sao chàng …… A!” Lại là hắn tiến quân thần tốc, sát nhập vào sâu trong thành. Nàng đã hơn phân nửa tháng chưa cho hắn thân mật, sao tiếp thu nhận được hắn càn rỡ như vậy? Thiếu chút nữa một hơi ngất đi.

Cuối cùng cũng thực hiện được, Trường Thiên thích ý mà thở dài.

Nàng cắn răng, mười ngón đều phải cào vào cơ lưng hắn: “Hôm nay chàng nhận tội với ta, chỉ vì, vì bắt nạt ta đi?”

“Sai rồi.” Thanh âm Trường Thiên tràn ngập khoái ý, “Tiểu ngoan, dù nàng tha thứ hay không, đêm nay nàng đều trốn không thoát.” Rõ ràng nàng gần trong gang tấc, duỗi tay có thể với tới, ẩn nhẫn lại đều chuyển hóa thành khắc cốt tương tư. Mười mấy ngày nay chưa từng chạm vào đêm nay sao có thể không vui vẻ thoải máu thưởng cho bản thân mình?

______
Đừng quên ủng hộ tui nha!😁
Follow tui để nhận thông báo truyện mới nè!!💞

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro