Chương 1057: Hùng hài tử
Chương 1057: Hùng hài tử
*Hùng hài tử: Đứa nhóc bướng bỉnh, cứng đầu
Tác giả: Phong Hành Thủy Vân Gian
Editor: Kiến Nguyệt
Cảnh báo: Những ai ăn chay hãy chú ý. Có H nhẹ.
Kẽo kẹt, kẽo kẹt! Ngay sau đó, trong phòng tối truyền đến tiếng bàn gỗ không chịu nổi gánh nặng, trong ban đêm yên tĩnh quả thực giống như đất rung núi chuyển.
Bục giảng này chất lượng quá kém, Đại Phú có tiền như vậy mà luyến tiếc cho con cháu đặt mua bàn ghế tốt hơn? Ninh Tiểu Nhàn thẹn đến muốn chui xuống đất, ấn cánh tay hắn bảo hắn dừng lại, nhưng mà đáp lại nàng lại là lực đạo hắn càng ngày càng hung mãnh.
“Như vậy không tốt!” Nàng liều mạng đánh thức một tia lý trí cuối cùng của mình, không dám cứ thế sa vào.
“Xác thật không tốt.” Hắn dồn dập thở dốc, trong miệng tuy rằng phụ họa nàng, tần suất đẩy tới eo thon phía trước không chậm ngược lại nhanh hơn, bục giảng kẽo kẹt thanh cũng càng thêm dày đặc.
“Xấu xa, cho ta xuống dưới!” Đôi bàn tay trắng như phấn cao cao giơ lên, nhưng thời điểm rơi xuống đầu vai hắn, lại giống có tự chủ chặt chẽ giữ lấy, nơi nào nỡ được đánh hắn?
Lúc này, Trường Thiên lại đột nhiên ngừng lại, bế nàng từ trên bàn lên, để ở trên tường một lần nữa thúc đẩy.
Nơi này càng tối, cũng không có rung động lung tung của bàn. Nàng lập tức vòng một đôi trắng nõn thon dài đùi đẹp quấn bên hông hắn, rốt cuộc có thể toàn tâm đầu nhập trong đó.
Hai người chính cọ xát như đường mật ngọt ngào, trong tai nàng đột nhiên nghe được một tiếng “Kẽo kẹt”.
Cửa sân trước mở.
Đang ở thời khắc mấu chốt, thế mà lại có người tới!
Nàng sợ tới mức toàn thân co rút, Trường Thiên lập tức kêu lên một tiếng.
“Mau dừng, có người……” Nàng dùng hết sức đẩy hắn, hắn lại trầm ổn như núi, thậm chí không hoảng hốt không căng thẳng mà cúi đầu lấp kín môi nàng, sức lực càng mạnh.
Nàng tuy bị hắn cố định trong ngực, tránh thoát không được, lỗ tai lại dựng lên, sau đó liền nghe được một cái thanh thúy đồng âm nói: “Linh nhi, mau tiến vào.”
Một thanh âm sợ hãi của nữ đồng cũng vang lên: “Mạc Thiếu Dung, chúng ta vẫn là đi ra ngoài đi!” Nghe thanh âm cũng chỉ có hơn kém sáu, bảy tuổi.
“Sợ cái gì, tiên sinh về quê thăm viếng, ít nhất còn phải năm ngày nữa mới có thể trở về!” Tiểu nam đồng Mạc Thiếu Dung không để bụng. Theo sau truyền đến hỗn độn tiếng bước chân. Hiển nhiên là nam hài kéo nữ đồng tiến vào, theo sau lại nghe “Kẽo kẹt” một tiếng, là cánh cửa tiểu viện một lần nữa đóng lại.
Hai đứa nhỏ từ cửa viện một đường hướng về phía vườn rau, lúc này nguyệt hoa ảm đạm, chung quanh đen tuyền, nhánh cây và dây leo theo gió nhẹ nhàng lay động, thoạt nhìn giống ác quỷ duỗi ra cánh tay dài. Nữ đồng Linh nhi đi vài bước. Đột nhiên hét lên một tiếng. Sau nhảy hai bước, liều mạng đá.
Mạc Thiếu Dung bị nàng dọa hoảng sợ, khẩn trương nói: “Làm sao vậy?”
Nàng sợ tới mức thẳng đánh rùng mình: “Có cái gì túm chân ta!”
“Đừng nhúc nhích. Ta nhìn xem!” Hắn cũng có hai phần sợ hãi, lại vẫn ngồi xổm xuống bắt được cẳng chân nàng, theo ống quần sờ soạng lên. Hai người bọn họ tuổi đều quá nhỏ, chỉ có chừng bảy tuổi. Còn chưa hiểu nam nữ thụ thụ bất thân.
Mạc Thiếu Dung sờ đến mắt cá chân nàng, duỗi tay sờ hai lần. Đột nhiên la lên một tiếng.
Linh nhi sợ tới mức chân khịu xuống, ngã ngồi trên mặt đất, suýt nữa khóc ra: “Mau cứu ta!”
Mạc Thiếu Dung run giọng nói: “Được rồi, ta sờ thấy nó rồi!” Tay đột nhiên gioe lên. Thứ đồ đen tuyền bay tới đầu nàng. Linh nhi tuy sợ hãi, vẫn theo bản năng mà duỗi bàn tay đập một cái, thứ này “Bang” bị hất đến một bên. Lăn hai lần, bất động.
Mạc Thiếu Dung lúc này mới cười ha ha. Hai ba bước chạy tới, đem thứ này nhặt lên, hướng nàng quơ quơ.
Linh nhi sợ tới mức kinh hồn chưa định, nước mắt đều treo ở khóe mắt, thất động tác hắn mới biết được mình bị hắn lừa, lập tức dậm chân: “Đồ thối tha nhà huynh, ta không chơi với huynh nữa!” Tức giận xoay người đi.
Mạc Thiếu Dung nhanh chóng xông tới bắt lấy nàng tay nói: “Đừng đi, đừng đi, chỉ đùa một chút thôi, muội xem đây là thứ gì!” Đem đồ vật đen tuyền trong tay đưa qua, thiếu chút nữa cọ đến mũi nàng. Linh nhi ngửa đầu nhìn chăm chú, ngoài ý muốn thấy đây là thứ màu đỏ dài dài kia, tuy rằng còn dính bùn lại có vẻ dài to mập mạp, ít nhất to bằng bốn nắm tay nàng.
Nàng chần chờ nói: “Đây là…… Khoai lang đỏ?” Nàng chỉ từng ăn khoai lang đỏ nấu thành chè, lại chưa từng thấy hình dáng vốn có của nó.
“Linh nhi thật thông minh!” Mạc Thiếu Dung vỗ tay một tiếng, “Tùy tiện vướng chân một cái đã có thể móc ra được khoai lang đỏ lớn nhất trong vườn.”
Linh nhi được hắn khen, tức giận trong lòng giảm đi vài phần, còn có vài phần đắc ý, ngoài miệng tức giận như cũ: “Ai quản nó lớn hay không lớn. Ta phải đi!”
“Đừng đi, đừng đi mà.” Mạc Thiếu Dung lôi kéo nàng cười hì hì nói: “Ta đem nó nướng, cho muội xả xả giận được không? Ai bảo nó khiến muội sợ?”
Bọn họ ở trong vườn nói chuyện, Ninh Tiểu Nhàn cũng hơi yên tâm, nghe đến đó lại gần lỗ tai Trường Thiên thổi khí nói: “Nhìn nhóc con kìa, còn biết dỗ tiểu nữ hài vui vẻ!” Hắn còn không nói ngọt bằng tiểu nam đồng bảy tuổi đâu!
Hắn đang ra sức, buồn cười nói: “Hiện tại nàng không vui sao?” Dùng sức đỉnh nàng hai lần. Nam tử thành niên dùng hành động thực tế, há là tiểu hài có thể so sánh?
Nàng cả thân mình đều cuộn lên, nhịn xuống tiếng rên rỉ yêu kiều suýt nữa bật thốt lên, một miệng cắn ở trên lỗ tai hắn.
Lúc này Linh nhi dẩu miệng mắng: “Đại thọ lão tổ tông nhà huynh, gian ngoài đồ ăn tốt như vậy huynh không chạm vào, sap phải chạy đến đào khoai lang đỏ trong đất của tiên sinh?”
Mạc Thiếu Dung không cho là đúng: “Mấy thứ kia có gì ăn ngon? Nàng chưa ăn khoai tiên sinh nướng, ngọt lắm. Tới!” Muốn đi bắt tay nhỏ của Linh nhi, tiểu cô nương phản ứng lại đây ngại hắn bẩn, dùng sức đem tránh thoát tay hắn. Tiểu thiếu Mạc gia cũng không để bụng, xoa xoa tay lên quần lụa, đi tới phòng bếp, đẩy ra cửa gỗ cũ kĩ.
Ninh Tiểu Nhàn tức khắc khẩn trương. May mắn bức tường Trường Thiên ôm nàng dựa vào là gạch xanh xây liền, rắn chắc vô cùng. Nếu tường giống nhau phòng ốc thường là gỗ, tiếng vang hai người tạo ra tới đã sớm kinh động hài tử. Chỉ là hiện tại, bọn họ cùng và hai đứa nhỏ cũng chỉ có một bức tường ngăn cách, trời biết hiệu quả cách âm của vách tường nàythế nào! Nếu khiến hai tiểu quỷ cách vách này nghe thấy thì sao?
Trường Thiên cũng biết nàng lo lắng, thả chậm tốc độ, híp mắt chậm rãi hưởng thụ.
Trong phòng bếp truyền đến một trận âm thanh di chuyển vật nặng, nghĩ đến là hài tử tuổi nhỏ, dọn đống củi nặng, đành phải nửa ôm nửa kéo lại, ở bùn đất bên ngoài phòng bếp chồng lên. Bọn nhỏ đem khoai lang chôn sâu trong đống củi, ngay sau đó Mạc Thiếu Dung móc ra từ trong lòng ngực một tấm phù bằng giấy vàng, lấy mồi lửa bậc lửa, ném lên đống củi.
“Phù” một tiếng, ngọn lửa tỏa rộng cao tới ba thước, đống củi lập tức bén lửa.
Linh nhi kinh hô: “Đây là, đây là lá bù mà các thần tiên dùng, thế mà huynh dùng để đốt lửa?”
Mạc Thiếu Dung hắc hắc cười nói: “Ta lấy trộm của tiên sinh đó, dùng để đốt lửa đặc biệt tốt.”
Linh nhi ngạc nhiên nói: “Tiên sinh cũng là thần tiên sao?” Thần tiên sao sẽ để Thất thiếu gia Mạc gia thích gây sự này trộm được bùa giấy?
Mạc Thiếu Dung gãi gãi đầu nói: “Không biết!” Hắn đôi mắt nhấp nháy nhấp nháy, đột nhiên ghé sát vào tiểu cô nương, nhỏ giọng nói, “Linh nhi, là Mạc Thiếu Kiêu đối xử với nàng tốt hơn hay là ta đối với nàng tốt hơn?”
______
Đừng quên ủng hộ tui nha!😁
Follow tui để nhận thông báo truyện mới nè!!💞
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro