Chương 1058: Nháo quỷ học đường

Chương 1058: Nháo quỷ học đường (2 chương hợp nhất 4000 chữ )

Tác giả: Phong Hành Thủy Vân Gian
Editor: Kiến Nguyệt

Linh nhi trừng mắt nhìn hắn một cái: "Đương nhiên là Thiếu Kiêu biểu ca tốt hơn! Huynh hư muốn chết, cả ngày chỉ biết trêu đùa ta!"

Mạc Thiếu Dung thè lưỡi nói: "Nếu ta không trêu cợt muội thì sao, muội có thể cảm thấy ta tốt không? Muội xem, ta nướng khoai cho muội ăn nè, Mạc Thiếu Kiêu đến châm lửa cũng sẽ không làm!"

Linh nhi nghĩ nghĩ nói: "Nói đúng ra, chính huynh cũng không mà, huynh trộm bùa giấy của tiên sinh!"

Mạc Thiếu Dung ha hả cười: "Vậy nếu ta học xong, lại đối tốt với muội, lớn lên muội gả cho ta được không?"

Linh nhi nghi hoặc nói: "Cái gì là gả? Gả cho có ích lợi gì?"

Mạc Thiếu Dung chắc chắn nói: "Gả chính là luôn cùng ta ở bên nhau, ta chơi cùng muội, mỗi ngày còn nướng cho muội đồ ăn ngon!"

Linh nhi "Ừ" một tiếng nói: "Vậy được, ta gả cho huynh."

Bên ngoài đồng ngôn trĩ ngữ*, bên trong học đường Trường Thiên cảm giác được thân mình giai nhân trong lòng ngực run rẩy không thôi khiến hắn càng thêm sung sướng. Hắn nâng hai má nàng lên, quả nhiên thấy mặt nàng ửng đỏ, lại không thể cười. Tiểu tử bên ngoài kia quả nhiên bản lĩnh cao cường, lừa hôn lừa đến thật nhanh nhẹn nhẹ nhàng, chỉ là năm tuổi tóc trái đào, đã lừa được cho mình một tiểu tân nương.
*đồng ngôn trĩ ngữ: ngôn ngữ trẻ con, ngây thơ

Quả nhiên hậu sinh khả uý.

Củi lửa thường xuyên tí tách vang lên, Linh Nhi nhìn đống lửa đến ngơ ngác xuất thần, qua một hồi lâu mới lôi kéo tay áo Mạc Thiếu Dung, nhỏ giọng nói: "Thiếu Dung ca ca, ta sợ."

Mạc Thiếu Dung biết chỉ khi biểu muội cò gì cầu hắn mới có thể gọi hắn là ca ca, lập tức ưỡn ngực nói: "Đừng sợ, có ta ở đây!...... Muội sợ gì?"

Linh nhi chỉ chỉ học đường: "Ban đêm nhìn quá dọa người, giống như quỷ quái!" Trong viện hai cây lão cây lê lớn lên tươi tốt, dưới ánh trăng bóng đều che lên tường ngoài học đường. Có gió nhẹ thổi qua, bóng cây lay động, quả nhiên như có quỷ quái vẫy tay với người.

Mạc Thiếu Dung xuy một tiếng: "Còn không phải là bóng......" Lời nói đến một nửa, không biết nơi nào có con cú kêu khóc hai tiếng. Tiếng vang run người đem hắn sợ tới mức run run, Linh nhi lập tức trừng lớn mắt, "Thiếu Dung ca ca cũng sợ, chúng ta đi thôi!"

Mạc Thiếu Dung lớn tiếng nói: "Huynh sợ đâu! Theo huynh đi, huynh không tin nơi này có quỷ!" Đứng lên một vén vạt áo, liền đi đến hướng ngoài học đường mười trượng.

Một đôi nam nữ trong học đường tuy đang ở thời điểm đặc biệt nhưng sao có thể nghe nhầm tiếng bước chân của thằng nhóc này?

Trường Thiên rốt cuộc dừng lại. Khuôn mặt hiện ra hai phần lãnh lệ. Ninh Tiểu Nhàn lập tức dùng sức bóp chặt cánh tay hắn, truyền âm nói: "Không cho giết người!" Nàng biết Trường Thiên đối với người khác quyết không nương tay, nhưng hai nhóc con rực rỡ đáng yêu thế kia lại không làm ra chuyện đại sai.

Trường Thiên thấy nàng một đôi mắt hạnh lung yên mang sương mù, doanh doanh ướt át, giờ phút này lại đầy khẩn cầu, thật sự nhìn mà lòng say. Hắn nhịn không được cúi đầu hôn hôn mí mắt nàng. Lúc này mới nhẹ nhàng giơ tay.

Tức khắc, bên ngoài học đường dâng lên một trận gió âm trầm. Ô ô cuốn đi lá rụng đầy đất.

Hai đứa nhỏ đều trận gió kì quái thổi cho sợ nổi da gà, Linh nhi cắn hai hàng răng trắng trên dưới đến ken két: "Thiếu Dung ca ca, chúng ta, chúng ta vẫn đừng đi."

Mạc Thiếu Dung cũng sợ đến muốn chết. Nhưng ở trước mặt biểu muội lại còn muốn căng da đầu nói: "Không sao, huynh nhất định phải xem đến tột cùng có gì không thể!" Lời nói mạnh mẽ bước ra hai chân mềm như bông đi đến phía trước.

Hai đứa tiểu quỷ này sao như âm hồn không tan? Hàn quang trong mắt Trường Thiên chợt lóe. Ninh Tiểu Nhàn sợ hắn ra tay, nhanh dùng sức cắn hắn một ngụm.

Nhưng vào lúc này. Một đoàn bóng dáng đen tuyền đột nhiên rơi xuống khoảng dất trước học đường, đông một tiếng, cùng với nó mà đến còn có một tiếng kêu thảm thiết thật dài!

Hai đứa nhỏ sợ tới mức phía sau lưng da gà dựng đứng, nào còn dám lưu lại nơi này? Một bên thét chói tai một bên hướng tới cửa viện chạy đi. Chỉ nghe "Ca nha" một tiếng, cửa mở lại đóng, tiếng bước chân hoảng loạn của hài tử nhanh chóng rời xa.

Đoàn bóng đen trên mặt đất kia cũng bị hai đứa nhỏ thét chói tai sợ hãi, kẹp chặt đuôi xám xịt chạy trốn. Nếu lúc này hai đứa nhỏ còn ở đây, đương sẽ nhìn thấy nó là một con ly miêu mập mạp mà nhút nhát.

Hai quỷ gây sự rốt cuộc đi rồi, Trường Thiên ở bên tai nàng thấp giọng cười nói: "Ta không giết người, có phải nàng nên khen thưởng ta hay không?" Con li miêu kia là bị hắn cách không lôi đến. Một thân bản lĩnh lại dùng để giả thần giả quỷ hù dọa hài tử, hắn quả nhiên bị nha đầu này hủy hết thanh danh sao?

Ngữ khí hắn và Mạc Thiếu Dung kia tiểu quỷ lại giống nhau, Ninh Tiểu Nhàn mắt trợn trắng, lại không có sức lực đáp hắn.

......

Non nửa canh giờ sau, cửa Minh Khê Viện lại mở ra.

Linh nhi cố ý đè thấp quá thanh âm truyền tiến vào: "Thiếu Dung ca ca, thật không phải quỷ?"

"Không phải!" Mạc Thiếu Dung khi trước đi vào tới, so sánh với lần trước, hắn cong lưng, thoạt nhìn như là bất cứ lúc nào có thể nhanh chân chạy như điên.

Hai đứa nhỏ trộm mò đến bên cạnh đống lửa đã tắt, đem tro tàn và bùn đất bới ra, tức khắc hương thơm bốn phía. Linh nhi hai tay nhỏ thay phiên ôm khoai lang đỏ, hiển nhiên bị nóng đến cầm không nổi, đảo mắt lại nhìn thấy Mạc Thiếu Dung từ đống củi nhặt lên một thanh củi cháy dở làm đuốc, nhấc chân lại đi về hướng học đường.

Nàng sợ hãi cực kỳ, lại còn muốn nhỏ giọng gọi: "Đừng đi, đừng đi!"

Mạc Thiếu Dung cắn răng không để ý tới, rốt cuộc chậm rãi sờ đến cạnh cửa, dùng sức đẩy!

Cửa gỗ nặng nề màu son mở ra, ánh lửa chiếu sáng toàn bộ học đường.

Hắn thăm dò nhìn hai mắt, nhẹ nhàng thở ra: "Linh nhi tới xem, đừng nói là quỷ, nửa bóng người cũng không có!"

Linh nhi run giọng nói: "Thật sự?"

"Thật, huynh tất nhiên không lừa muội. Mau tới!"

Linh nhi lúc này mới thật cẩn thận đi đến bên người hắn, túm chặt tay áo hắn rồi sau đó thăm dò hướng bên trong nhìn một chút, lập tức cũng thả lỏng lại, mũi nhỏ nhẹ nhàng nhăn lại, ngửi hai lần: "Thiếu Dung ca ca thật dũng cảm! Ồ, nơi này thơm quá thơm quá, chính là chưa thấy bếp lò đã thấy mùi thơm." Trong không khí có hương nhẹ phiêu đãng, nàng nói không nên lời là khí vị gì, như là hương hoa quả ngọt ngào, gợi nàng muốn thấy nhiều biết rộng thêm chút.

Một câu này lập tức làm Mạc Thiếu Dung tâm hoa nộ phóng.

Chính là hắn mới vừa dựng thẳng ngực muốn tự biên tự diễn vài câu, ánh mắt lại thoáng nhìn đồ vật xung quanh, tức khắc ngực giống bị đánh một quyền tựa mà lập tức bẹp xuống, duỗi tay chỉ nói: "Kia, cái kia!"

Linh nhi thấy ngón tay hắn chỉ bục giảng ngày thường tiên sinh dựa kia, lại nghe được hàm răng hắn khanh khách rung động, hiển nhiên sợ hãi tới cực điểm, không khỏi yếu ớt nói: "Thiếu Dung ca ca đừng làm ta sợ, làm sao vậy?"

Mạc Thiếu Dung sắc mặt tái nhợt như tờ giấy: "Bục giảng, bị di chuyển! Vốn nó không dựa vào tường!"

Khuôn mặt nhỏ đỏ bừng của Linh nhi cũng nhanh chóng chuyển trắng: "Chắc là hạ nhân nào đó dịch......"

"Buổi chiều ta mới đến xem qua, nó vốn ở phía trước!"

Hai đứa nhỏ nhìn nhau, đột nhiên la lên một tiếng, quay người liền chạy!

#####

Chuyện xaỷ ra ở Mạc gia tư thục Ninh Tiểu Nhàn cũng không hề đi quan tâm.

Một đêm này nàng mỏi mệt muốn chết, cuối cùng vẫn là nghiến răng nghiến lợi mà đem nam tử bên gối đẩy ra, bọc mình thành kén tằm, lúc này mới được một giấc ngủ ngon.

Lại một lần trợn mắt, mặt trời đã chiếu sáng, theo sau nàng phát hiện mình là bị hoảng tỉnh. Trước mắt đột nhiên toát ra một gương mặt phóng đại tuấn nhan.

Hắn cười đến mặt mày thoải mái: "Sớm."

Có thể không thoải mái sao? Hắn đè trên người nàng. Rắn chắc mà mạnh mẽ thân hình mềm nhẹ phập phồng. Ninh Tiểu Nhàn hữu khí vô lực mà chụp trên cánh tay hắn, cả giận nói: "Tránh ra."

Hai chữ này mới nói ra. Nàng đã bị thanh âm khàn khàn của mình hoảng sợ, lúc này mới nhớ tới tối hôm qua phát ra tiếng quá độ, giọng nói đã sớm bị hỏng, đành phải sửa thànhtruyền âm nói: "Ta từ bỏ. Ta không đặt trước loại phục vụ đánh thức như vậy." Người điên cả đêm còn chưa đủ sao?

Chỉ là thân thể của nàng dần dần thức tỉnh cảm nhận. Ai. Nàng đối với hắn trước nay đều không có sức chống cự.

"Hư, lại một lần, lại cho ta lúc này đi." Hắn dốc đến tuy rằng mềm nhẹ, động tác lại càng thêm tàn nhẫn. Nàng nếu tỉnh. Hắn liền không hề cố kỵ, đại khai đại hợp.

Kết quả nàng mới thanh tỉnh chỉ chốc lát sau, liền lại chìm vào trong mơ màng.

Đang mơ mơ màng màng. Ngoài trướng đột nhiên có người thanh thanh báo cáo: "Thần Quân đại nhân, Phụng Thiên Phủ phủ chủ Mịch La đại nhân tới thăm!"

Ninh Tiểu Nhàn tức khắc trợn mắt. Nhớ tới hắn buổi sáng còn công vụ.

Này thật sự hoang đường!

Trường Thiên thả chậm tốc độ, chậm rãi ma sát nàng, lại không nhanh không chậm mà truyền âm đi ra ngoài nói: "Bảo hắn chờ một chút."

Bên ngoài trạm canh gác vệ lập tức đáp: "Vâng!"

Ninh Tiểu Nhàn nhắm lại mắt, gắt gao cắn môi nói: "Chàng không đi gặp hắn?"

Nàng sắp cắn môi dưới đến xuất huyết. Trường Thiên không tha, duỗi tay cạy khớp hàm nàng ra dò xét đi vào, một bên cười nói: "Gấp gì? Để hắn chờ đi, dù sao hắn cũng không việc gì vội."

Người này nói chuyện quá không có trách nhiệm. Nhưng nàng hiện tại cũng không thể khiến hắn dừng lại, thực mau đã bị hắn cuốn vào giữa cơn gió lốc.

Cũng không biết trải qua bao lâu, khi nàng lại lần nữa nặng nề ngủ, Trường Thiên in lại một nụ hôn trên trán nàng, lúc này mới đi khỏi doanh trướng chủ soái.

#####

Mịch La ngồi giữa khách trướng.

Lúc hắn không nhanh không chậm mà uống xong chén trà xanh thứ ba, lều vải được xốc lên, Hám Thiên Thần Quân một thân huyền y rốt cuộc đi đến.

Hắn đương nhiên biết đầu thần thú này tu vi sâu không lường được, nhưng mà đối phương giờ phút này thần thái rạng rỡ, nét mặt toả sáng, thật là khiến hắn cảm thấy có chút chướng mắt, vô cớ làm hắn nhớ tới mèo nhỏ vụng trộm.

Hắn chậm rãi đặt chung trà lên bàn: "Thần Quân sáng sớm đã bận rộn công vụ như vậy, Mịch La làm phiền."

Trường Thiên mỉm cười nói: "Nói hay lắm, này không phải tạm hạ màn sao?"

Mịch La ánh mắt ở hắn phía sau vừa chuyển, không thấy thân ảnh giai nhân, không khỏi hỏi: "Tiểu Nhàn cô nương đâu?"

"Nàng?" Trường Thiên lười biếng nói, "Nàng tối hôm qua nghỉ quá muộn, hiện tại còn chưa dậy."

Đều đã là tu vi độ kiếp tiền kỳ, đến ngủ cũng không cần, nói gì nghỉ sớm hay muộn gì? Mịch La ánh mắt ở trên người tình địch vừa chuyển, đột nhiên hiểu vì sao hắn đến trễ, khóe miệng tươi cười không khỏi cứng đờ.

Đây là thị uy trắng trợn, khó trách con Ba Xà này cố ý hẹn hắn sáng nay đến đây.

Hắn trong lòng chua xót, trên mặt thần sắc không đổi, chỉ là cứng đờ trong nháy mắt kia lại bị Trường Thiên xem trong mắt, lòng càng vui sướng, vì thế đứng lên nói: "Phủ chủ đợi lâu, Ẩn Lưu đáp lễ sớm đã chuẩn bị tốt, mời đến bên này."

Năng lực tự khống chế của Mịch La cũng là cực mạnh, trong nháy mắt liền đem phân cảm xúc kia vứt ra sau đầu. Hai người ngang nhau mà đi, lẫn nhau có hỏi có đáp. Ở người ngoài nhìn, Thần Quân đại nhân sắc mặt hòa hoãn, Phụng Thiên Phủ chủ cười nhạt nói nhỏ, có vẻ như trò chuyện với nhau thật vui, quả nhiên là bộ dáng kết thành liên minh.

Đi đến một tòa lều trại, Trường Thiên dừng bước chân nói: "Lễ vật ở bên trong, mời Phủ Chủ đi vào."

"Ồ?" Mịch La tò mò mà đánh giá lều trại nói, "Thần Quân muốn đưa ta chẳng lẽ là thiên tiên quốc sắc? Ta nghe nói trong rừng rậm Ba Xà sinh sản nhiều mỹ nhân dịu dàng." Trường Thiên ở bên cạnh, vì lễ phép, hắn không tiện dùng thần niệm tham nhập kiểm tra.

Trường Thiên khó lường cười: "Phủ Chủ đi vào sẽ biết."

Mịch La cũng biết thời điểm hiện tại Trường Thiên sẽ không đối phó mình, vì thế vén trướng mành lên, cất bước tiến vào.

Lều trại rất nhỏ, bên ngoài ẩn vệ lại có bốn người, hơn nữa tu vi đều bất phàm, có thể thấy được vật trong trướng giá trị xa xỉ. Đây cũng là duyên cớ Mịch La vừa rồi giễu cợt Trường Thiên kim trướng tàng kiều. Chính là hắn đi vào đi lúc sau, chỉ vừa nhấc đầu liền ngây ngẩn cả người.

Hắn đối diện một đôi huyết ngọc mắt đỏ.

Giống hắn như đúc, con ngươi hồng bảo thạch mỹ lệ thanh triệt.

Chẳng qua thần sắc trong hai mắt lộ ra, có khiếp sợ, có mờ mịt, có ảo não, còn có khinh thường mà Mịch La đã từng quen thuộc, vô cùng cùng khinh thường.

Hắn chậm rãi nhìn kĩ người ngồi ở trong trướng, đối phương tinh thần như thường chỉ là sắc mặt tái nhợt, đôi tay bị xiềng xích đen trói chặt.

Không ngờ người trong trướng này là Khánh Kị! Đáp lễ Trường Thiên đưa cho hắn, cư nhiên là đại công tử Phủ Phụng Thiên, đối thủ một mất một còn của hắn! Tuy Mịch La ứng biến tự nhiên, nhìn thấy Khánh Kị đột nhiên xuất hiện ở chỗ này, cũng đầu tiên là khiếp sợ, sau đó trong lòng tràn đầy vui mừng như điên!

Loại vui sướng này của hắn không hề che lấp mà hiện trên tuấn mỹ dung nhan, cho nên Khánh Kị thấy ánh mắt hắn càng nhiều một loại -- cực độ không cam lòng. Gã thà rằng bị Thần Ma Ngục hấp thụ yêu lực đến chết cũng quyết không nghĩ rơi vào trong tay thân đệ đệ!

Đáng tiếc cái gì gã cũng không làm được, thậm chí ngay cả đi lên vài bước đều thực miễn cưỡng.

Mịch La thật sâu nhìn chăm chú gã, trong lòng nhất thời cảm khái muôn vàn. Ràng buộc của hắn và Khánh Kị, dường như là từ sinh ra đã bắt đầu. Hắn biết ca ca thuần huyết này trước sau khinh thường hắn, vô luận hắn là loại bỏ huyết mạch nhân loại cũng biến thàn huyết mạch thiên hồ thuần khiết, hau là sau này trở nên càng thêm cường đại, ca ca này trước sau luôn khinh thường hắn.

Từ khi nào, hắn bị đối phương đuổi giết kéo dài hơi tàn, nhờ Ninh Tiểu Nhàn cứu trị mới có thể nhặt về một mệnh. Hiện giờ phong thuỷ luân chuyển, hắn đã là đại yêu một phương mà Khánh Kị lại thành tù nhân của hắn. Hắn nhìn về phía hình cụ trên tay Khánh Kị, mặt trên thần thông dao động không tầm thường mà cường đại, xem ra là Ẩn Lưu bí chế, ngay cả chính hắn cũng chưa nắm chắc có thể tránh thoát.

Loại mùi vị này thật sự là, quá mỹ diệu. Mịch La nhìn Khánh Kị, khóe miệng tươi cười chậm rãi mở rộng: "Đại ca, thật là đã lâu không gặp."

Khánh Kị âm trầm trừng mắt nhìn hắn, lại không mở miệng.

Thắng làm vua thua làm giặc. Đối với đệ đệ cùng cha khác mẹ nhưng vẫn căm hận nhau, gã không lời nào để nói.

Trướng mành nhấc lên, Trường Thiên đi đến, khoanh cánh tay trước ngực nói: "Phần đáp lễ này Phủ Chủ cảm thấy vừa lòng không?"

Mịch La ha ha cười, trong thanh âm có vui sướng: "Vừa lòng, thật là vừa lòng cực kỳ. Thần Quân đại nhân quả thực lợi hại, phần lễ vật này đưa đến ai ở đâu, cũng không hợp bằng tặng cho ta!"

Trường Thiên nói: "Khi người này bị ta tóm được, trên người mang theo thứ gì, hiện tại cũng vẫn còn trên người gã, ngươi có thể kiểm kê."

Mịch La lắc lắc đầu: "Ta đối với Thần Quân sao lại không yên tâm chứ? Lại nói, trên người gã có gì ta đều không để bụng, chỉ cần ta nghênh đón về chính là Đại công tử Phủ Phụng Thiên là được. Chúng ta người một nhà cũng nên đoàn tụ, ca ca, ta nói đúng không?"

______
Đừng quên ủng hộ tui nha!😁
Follow tui để nhận thông báo truyện mới nè!!💞

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro