Chương 102:Đường Ranh Giới Chết Chóc
Đường Ranh Giới Chết Chóc
Để dẫn đường cho đoàn người, Lạp Cống đã để đàn gia súc của mình lại nơi có cỏ xanh dưới ranh giới tuyết*. Tống Giang thấy vậy lo lắng hỏi: "Cứ để chúng ở đây không sợ đi lạc hoặc bị thú hoang ăn thịt sao?"
*(“Ranh giới tuyết” (tiếng Anh: snow line) là một khái niệm trong địa lý – khí hậu học, chỉ độ cao hoặc vĩ độ thấp nhất mà tại đó tuyết có thể tồn tại quanh năm.)
Nhưng Lạp Cống chỉ cười đáp: "Yên tâm đi... chúng sẽ được Sơn thần bảo vệ."
Thấy bản thân Lạp Cống còn không lo, Tống Giang đành im lặng. Nhưng đường đi càng lúc càng khó khăn, ảnh hưởng nghiêm trọng đến tốc độ di chuyển. Việc đến trạm kiểm tra 5123 trước trời tối gần như bất khả thi. Cuối cùng, Lạp Cống buộc phải quyết định dựng trại tại chỗ, đợi sáng hôm sau tiếp tục lên đường.
Ai ngờ vừa dựng xong lều, sương mù dày đặc bỗng kéo đến. Tầm nhìn xung quanh lập tức giảm xuống dưới 10 mét. Đề phòng có người đi lạc, Lạp Cống nhắc mọi người không rời khỏi trại, ăn xong lập tức về lều nghỉ ngơi.
Tống Giang cắn miếng thịt hộp vừa nướng, liếc nhìn làn sương mù dày đặc xung quanh, thầm nghĩ: "Không phải bị điên thì ai lại đến chỗ quỷ quái này chứ?!"
Mạnh Triết như đoán được suy nghĩ của cậu, đá nhẹ vào người nói: "Nướng thêm cho tôi một miếng..."
Có người ngoài nên Tống Giang không tiện nổi nóng, đành nghiến răng đáp: "Vâng thưa ngài!"
Có lẽ thấy không khí quá ngột ngạt, Ngô Huy cố tỏ ra thoải mái nói: "Biến đổi thời tiết kiểu này ở chỗ chúng tôi rất thường gặp. Đêm về gió thổi là sương tan ngay... Nếu mọi người thấy đêm dài nhàm chán, hay để Lạp Cống kể chuyện cho nghe nhé?!"
Bị Ngô Huy đột ngột chỉ định, Lạp Cống bất đắc dĩ cười: "Chuyện của tôi đều liên quan đến ngọn núi tuyết này, không biết mọi người có muốn nghe không."
Tống Giang nghe thế lập tức hứng thú: "Được chứ! Chúng tôi đang muốn tìm hiểu truyền thuyết về đỉnh Kalaborg đây!"
Thẩm Văn Văn và Triệu Giai cũng hào hứng phụ họa: "Đúng vậy đúng vậy... kể nhanh đi!"
Lạp Cống ngước nhìn đỉnh Kalaborg xa xăm, giọng trầm ấm kể: "Kalaborg trong tiếng địa phương của chúng tôi nghĩa là 'sự luân chuyển của mặt trời và mặt trăng'. Truyền thuyết kể rằng trong khoảnh khắc mặt trời lặn và mặt trăng mọc, một ngôi đền vàng sẽ xuất hiện trên đỉnh núi. Sơn Thần được cho là ngự trị trong ngôi đền này, bảo vệ tất cả những tín đồ thành kính của ngài."
Tống Giang trầm giọng hỏi: "Đây có phải lý do ngọn núi bị cấm leo không?!"
Lạp Cống lắc đầu: "Vừa phải vừa không. Mục đích chính thực ra là để bảo vệ những người leo núi, tránh để thảm kịch tái diễn..."
"Vậy những chuyện trên mạng đều là thật?!" Tống Giang truy hỏi.
"Phần lớn là thật..." Lạp Cống trả lời với giọng nặng trĩu.
Ngô Huy thở dài: "Thực ra đỉnh Kalabog chịu ảnh hưởng chính của luồng khí Ấn Độ Dương, lượng mưa hàng năm rất lớn. Băng tuyết trên núi mùa hè tan nhiều, nhưng lượng tuyết mùa đông đủ để bù đắp. Đặc biệt sau khi thời tiết ấm lên, các khu vực thấp tan chảy nhanh, băng ở cao thường xuyên rơi xuống từng mảng lớn. Ngay cả khi không sụp đổ, băng ở độ cao hơn cũng từ từ di chuyển xuống. Sự vận động không ngừng của sông băng khiến các tầng băng trở nên cực kỳ bất ổn, rất dễ xảy ra lở tuyết. Đây là lý do tại sao Kalaborg dù không phải đỉnh núi cao nhất thế giới, lại là một trong những ngọn núi khó chinh phục nhất..."
Đột nhiên Mạnh Triết trầm giọng hỏi: "Ở đây có hậu duệ của tộc Nhật Hãn không?!"
Không ngờ cả Lạp Cống và Ngô Huy đều giật mình. Nhưng Ngô Huy nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, ngạc nhiên nói: "Không ngờ Mạnh tiên sinh lại biết một tộc người cổ xưa như vậy. Thực ra ngay cả người địa phương chúng tôi cũng ít ai biết về tộc Nhật Hãn. Nếu không từng biên soạn địa chí địa phương, tôi cũng không thể biết chuyện về họ."
Bạch Trạch thấy biểu cảm của Lạp Cống rõ ràng là biết nhưng không nói gì, liền chủ động hỏi: "Còn cậu? Trước đây có nghe nói về tộc người cổ này không?!"
Không ngờ Lạp Cống thần sắc nghiêm trọng đáp: "Nghe nói rồi... Phần sau câu chuyện tôi vừa kể chính là về tộc Nhật Hãn. Truyền thuyết kể rằng tộc Nhật Hãn nhiều đời bảo vệ ngôi đền thần trên đỉnh Kalaborg. Nhưng sau đó vì một lý do không rõ, cả tộc bỗng biến mất. Do thời gian đã quá lâu, tộc Nhật Hãn không để lại bất kỳ nền văn minh nào, nên tự nhiên ít người biết đến sự tồn tại của họ."
Bạch Trạch gật đầu, vẻ mặt tiếc nuối: "Thực ra tôi luôn rất quan tâm đến tộc Nhật Hãn, chỉ tiếc tài liệu về họ quá ít ỏi..."
Cả Lạp Cống và Ngô Huy đều im lặng. Tống Giang nhận ra cả hai dường như không muốn tiếp tục chủ đề này, đành cố nói: "Đội leo núi năm đó thực sự chưa bao giờ được tìm thấy sao?"
Ngô Huy lắc đầu: "Chưa... Nghe nói khí hậu năm đó cực kỳ khắc nghiệt, đội cứu hộ gặp bão tuyết ở độ cao 4000 mét. Vì an toàn, tất cả phải rút xuống núi, chờ bão tuyết tạnh rồi tiếp tục tìm kiếm. Nhưng kỳ lạ thay, vừa khi đội cứu hộ xuống núi thì bão tuyết dừng ngay. Khi họ định trèo lên lại, một trận lở tuyết diện rộng lại xảy ra trên đỉnh Kalabog."
Tống Giang kinh ngạc: "Xem ra Sơn thần không muốn họ lên cứu người!"
Lạp Cống đồng tình nhìn cậu: "Người địa phương chúng tôi đều nghĩ vậy, nên không dám lên cứu. Hơn nữa, khả năng sống sót của mười mấy người đó gần như bằng không, nên không ai mạo hiểm lên nữa."
Ngô Huy bổ sung: "Thực ra nếu đội leo núi năm đó nghe lời khuyên của người địa phương, thảm kịch đã không xảy ra..."
Tống Giang hỏi: "Họ gặp nạn ở độ cao bao nhiêu mét?"
Ngô Huy suy nghĩ: "Lần liên lạc cuối cùng của họ với chân núi là ở vị trí 5300 mét. Sau đó cả đội hoàn toàn mất tích."
Tống Giang chợt hiểu: "Vậy trạm kiểm tra được xây dưới 5300 mét?!"
Ngô Huy gật đầu: "Đại khái vậy. Vị trí đó là 'đường ranh giới chết chóc' trong lòng mọi người. Người thường... hay thậm chí những người chăn gia súc như Lạp Cống thường xuyên đi lại trên Kalaborg cũng không dám vượt qua."
Sau bữa tối, mọi người trở về lều với nhiều tâm sự. Duy chỉ có Tống Giang mắt mở to như đèn lồng, không sao chợp mắt được...
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro