Chương 106: Ơn cứu mạng

Ơn Cứu Mạng

Hơi thở nóng hổi của con sói trắng liên tục phả vào mặt Tống Giang, nhắc nhở cậu rằng con sói trắng khổng lồ trước mặt là có thật. Tống Giang sợ hãi muốn hét lên, nhưng nghĩ lại, lúc nãy đối mặt với con ma đói còn không hét lên, giờ lại bị một con sói dọa mà la lớn thì có phải quá mất mặt không?!

Con sói trắng thấy Tống Giang cứ ngơ ngác nhìn nó, liền bực bội phì hơi ra từ mũi, thể hiện sự bất mãn. Tống Giang sợ hãi ngồi sụp xuống đất. Cậu không hiểu ý của con sói trắng là gì. Nó muốn mình tránh xa ra, hay là cảm thấy cậu không đủ coi trọng ơn nhân cứu mạng này?

Trong lúc Tống Giang còn đang bối rối, con sói trắng lặng lẽ quay người bỏ đi, cũng bất ngờ như lúc nó xuất hiện. Lúc này Tống Giang nghe thấy tiếng bước chân dồn dập phía sau, cậu quay đầu lại thì thấy lần này là Mạnh Triết chạy ra từ trong sương mù.

Chưa kịp hỏi Mạnh Triết sao lại đi lâu thế, cậu đã thấy Mạnh Triết tức giận gầm lên: "Tôi đã bảo cậu đợi ở chỗ cũ mà! Cậu chạy đi đâu rồi!!"

Tống Giang bị quát thì sững người, sau khi định thần lại thì cũng nổi nóng: "Đại ca, tôi đứng yên một chỗ có được không?! Là anh đi mãi không về! Anh có biết vừa nãy tôi... tôi suýt bị một con ma đói và một con sói trắng khổng lồ ăn thịt không!"

Mạnh Triết thấy vẻ mặt Tống Giang không giống giả vờ, liền hiểu rằng cả hai đã bị dính bẫy của màn sương mù dày đặc này. Nhưng vì sĩ diện, anh không thể trực tiếp xin lỗi, đành lúng túng nói: "Thôi được rồi, lần này tha cho cậu!"

Tống Giang lập tức bật cười vì tức, nhưng chưa kịp phản ứng, Mạnh Triết đã trầm giọng hỏi: "Ma đói và sói trắng là sao?!"

Tống Giang bất lực, biết giờ không phải lúc để giận, bèn kể lại toàn bộ chuyện mình vừa trải qua cho Mạnh Triết nghe. Mạnh Triết nghe xong thì trầm giọng: "Cái tên Hạ Đào đó chắc cũng giống đội leo núi mà tôi gặp, đều là ác quỷ bị mắc kẹt trên đỉnh Kalaborg. Nhưng con sói trắng đó là sao?"

"Sao tôi biết được?! Nó xuất hiện rồi lại biến mất đột ngột!" Tống Giang bực mình nói, nhưng cậu nhanh chóng nói thêm: "Nhưng nó cứu tôi là sự thật... Tôi nên cảm ơn nó mới phải."

Mạnh Triết nghe xong khịt mũi: "Tôi cứu cậu bao nhiêu lần rồi, đã thấy cậu cảm ơn tôi đâu?!"

Tống Giang nghe thế thì nặn ra một nụ cười gượng: "Tôi cảm ơn anh!!" Lúc này, cậu chợt nhớ ra Mạnh Triết đi đuổi theo tên béo, sao giờ lại về một mình? Cậu lo lắng hỏi: "Tên béo đâu rồi? Đừng nói là anh làm mất dấu cậu ta đấy nhé?!"

"Người ta đã được đưa về trại từ lâu rồi. Tôi tìm không thấy cậu mà còn phải mang theo một cục nợ à?!" Mạnh Triết nói một cách bực bội.

Tống Giang nghe vậy mới thở phào nhẹ nhõm: "Thế chúng ta cũng về đi, bên ngoài lạnh quá..."

Hai người trở về trại thì sương mù đã tan bớt. Tên béo mặt mày tái mét đang ngồi cùng mọi người quanh đống lửa, trông có vẻ bị dọa không nhẹ.

Bạch Trạch thấy Mạnh Triết và Tống Giang quay lại, liền đứng dậy cảm ơn: "Lần này may nhờ có Mạnh tiên sinh. Tiểu Tống không sao chứ?!"

Tống Giang vội vã xua tay: "Không sao, không sao. Tôi cũng suýt bị lạc trong sương mù."

Sợ dọa những người khác, Tống Giang không kể lại chuyện mình gặp. Mạnh Triết đương nhiên cũng không nói. Nhưng tên béo được đưa về sớm lại cứ khăng khăng mình đã gặp một đội leo núi khác.

Thang Tranh nghe vậy thì cười khẩy: "Vương Đại Hải, cậu mơ ngủ rồi à?! Đây là đỉnh Kalaborg, ngoài chúng ta ra làm gì có đội leo núi nào khác!"

Nếu là ngày thường, Vương Đại Hải chắc chắn sẽ không cãi nhau với Thang Tranh. Nhưng chuyện vừa xảy ra quá chân thật, cậu ta không nhịn được nói: "Tôi mặc kệ cậu có tin hay không, tôi đã gặp là đã gặp!"

Thang Tranh sững sờ, chắc không ngờ Vương Đại Hải lại nói chuyện với mình như vậy. Thẩm Văn Văn đứng bên cạnh rõ ràng là đứng về phía Thang Tranh, cô cười mỉa mai nói: "Đại Hải... bị lạc trong thời tiết này không mất mặt, nhưng vì chuyện cỏn con này mà nói dối thì không nên đâu."

Thang Tranh thấy có người ủng hộ mình, định nói thêm vài lời khó nghe trêu chọc Vương Đại Hải, nhưng lúc này Bạch Trạch trầm giọng nói: "Thôi được rồi, đừng cãi nhau nữa. Giờ cũng muộn rồi, tất cả về lều ngủ đi. Ngày mai chúng ta phải đến trạm kiểm tra 5123, không thể lãng phí thêm thời gian nữa."

Thầy giáo đã lên tiếng, Thang Tranh và Thẩm Văn Văn đương nhiên không dám nói gì nữa, đành lủi thủi về lều ngủ. Nhưng một hồi náo loạn này khiến Tống Giang và Mạnh Triết không còn buồn ngủ, hai người ngồi cạnh đống lửa bàn luận về con sói trắng.

"Một nơi như thế này có sói thì bình thường, nhưng tại sao nó lại cứu tôi? Và tại sao cái tên Hạ Đào kia lại sợ nó?" Tống Giang bối rối hỏi.

Mạnh Triết nghĩ một lúc, rồi nghiêm túc nói: "Con sói đó chắc chắn không phải vật phàm, có lẽ là một con yêu sói tu luyện thành tinh trên đỉnh Kalaborg. Còn về việc tại sao nó lại cứu cậu... có lẽ là thấy cậu da dẻ mịn màng, muốn đưa về làm lương thực dự trữ cho mùa đông thôi!"

Tống Giang nghe Mạnh Triết nói càng lúc càng lạc đề, bèn lắc đầu: "Lúc cần thiết anh còn không bằng một con sói! Vừa nãy mà không gặp nó, tôi chắc bị cái tên Hạ Đào kia ăn thịt rồi!"

Mạnh Triết khịt mũi: "Nhìn cậu sợ kìa... Hạ Đào có hung hãn đến mấy cũng chỉ là một con oan hồn không có thực thể thôi. Hắn cũng giống đội leo núi kia, đều bị mắc kẹt trong màn sương mù kỳ quái đó. Nếu không phải cậu cứ nói luyên thuyên với hắn cả buổi, hắn chắc còn không nhớ mình sống hay chết đâu."

Nghe Mạnh Triết nói vậy, Tống Giang lại càng tức: "Anh còn dám nói! Nếu không phải tôi đợi anh mãi không thấy về, thì tôi cần gì phải nói chuyện vớ vẩn với hắn chứ?!"

Đúng lúc hai người đang cãi nhau, bỗng nhiên nghe thấy tiếng bước chân từ xa. Cả hai quay lại nhìn, thấy Lạp Cống đang đi xuyên qua lớp sương mù dày đặc, sải bước về phía khu cắm trại.

Tống Giang lúc này mới nhớ ra, lúc họ quay về không thấy Lạp Cống đâu. Tên này trước đó còn cảnh báo mọi người đừng tùy tiện rời khỏi trại, vậy mà quay lưng đi hắn lại tự mình chạy ra ngoài.

Lạp Cống thấy Tống Giang và Mạnh Triết đều chưa ngủ, bèn đến ngồi cạnh đống lửa: "Tôi vừa rồi không yên tâm về trâu bò của mình, nên xuống xem một chút..."

Tống Giang nghe vậy thì kinh ngạc: "Trong khoảng thời gian ngắn như thế mà anh đã chạy xuống rồi chạy lên lại à?!"




Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro