Chương 86: Ngự hỏa

Ngự Hỏa

Lúc này, đại sảnh trống không, nước trà họ uống dở đã chuyển sang màu đen, trông kinh tởm như nước máu đông lại. Cố Hạo bước đi không tiếng động tới quầy lễ tân, tùy tay nhấc ống nghe điện thoại bàn lên, chỉ nghe thấy một tiếng bận kéo dài, rõ ràng là điện thoại không thể dùng được...

Cố Hạo bây giờ có thể chắc chắn 100%, trại trà Biển Hạnh Phúc này không hề "hạnh phúc" như cái tên của nó. Nếu hôm nay cậu chỉ là một thực tập sinh bình thường, e là đã có đi mà không có về rồi.

Ai ngờ, đúng lúc này, sân ngoài đột nhiên lại náo nhiệt hẳn lên, giống như một bộ phim vừa bị tạm dừng, giờ lại tiếp tục phát. Cố Hạo hiểu rõ trong lòng, hẳn là vì cậu vừa bước ra khỏi phòng, con quỷ kia buộc lòng phải để cái khung cảnh giả tạo này hoạt động trở lại.

"Thưa anh? Anh có cần gì không?" Một giọng nói truyền đến từ phía sau Cố Hạo.

Cậu nghe tiếng quay đầu lại, phát hiện đó chính là ông chủ Tất đã thay một bộ quần áo khác. Chỉ có điều, ngữ khí của đối phương có vẻ xa lạ, giống như lần đầu gặp mặt...

Thế là Cố Hạo ngay lập tức trở lại làm thực tập sinh trầm lặng như lúc đầu, lắp bắp nói: "Tôi... tôi muốn tìm đồng nghiệp đi cùng."

Ông chủ Tất cười: "Ồ, cậu đến đây làm khảo sát phải không, tôi vừa nghe anh trai tôi nói rồi."

"Anh trai ông...?" Cố Hạo mặt đầy dấu hỏi.

Đối phương nghe xong cười giải thích: "Người tiếp đón các cậu lúc mới đến là anh trai tôi, Tất Phương Vỹ. Còn tôi là Tất Phương Diệu, chúng tôi là anh em sinh đôi."

Cố Hạo nghe vậy không khỏi cẩn thận đánh giá ông chủ Tất trước mặt một lượt. Quả thật có nhiều chi tiết nhỏ khác với ông chủ Tất lúc nãy, nhưng nói về ngoại hình... thì hai người giống nhau như đúc! Có lẽ vì thường xuyên bị nhầm lẫn, Tất Phương Diệu đã quá quen với chuyện này rồi.

Cố Hạo lúc này cười nói: "Thảo nào... À phải rồi, ba người đi cùng tôi đâu rồi?"

Tất Phương Diệu nghe vậy nói với cậu: "Loan Tiểu Xuyên và vợ anh ta nói muốn chụp ảnh phong cảnh đêm của trại trà, anh tôi đã dẫn họ đi rồi. Triệu Tề Phong cũng đi cùng."

Câu trả lời của đối phương rất hợp lý, Cố Hạo không thể tìm ra điểm sai sót nào. Nhưng cậu biết rõ kẻ trước mắt mình có vấn đề, nên cười nói: "Tôi cũng không buồn ngủ nữa. Tất tiên sinh bây giờ có bận không? Nếu không bận, ông dẫn tôi đi xem một lát được không?!"

Tất Phương Diệu nghe xong cười: "Không bận... Đi thôi, vừa hay tôi cũng có việc cần ra ruộng trà một chuyến."

"Họ chắc ở phía trước thôi..." Tất Phương Diệu đi trước dẫn đường, cười nói.

Cố Hạo bước đi lúng túng theo sau, động tác vô cùng vụng về. Vừa đi, cậu vừa hỏi: "Tôi thấy việc kinh doanh ở đây của ông khá tốt, sao lại có ý định đi kêu gọi đầu tư khắp nơi vậy?"

Tất Phương Diệu đi phía trước khựng lại một chút, nhưng ngay sau đó lại trở lại bình thường: "Hai anh em tôi có quan điểm kinh doanh không giống nhau. Tôi thì cho rằng nơi này chẳng cần kêu gọi đầu tư gì cả, chỉ cần thu hút thêm khách hàng trên mạng là được. Nhưng anh trai tôi lại nghĩ muốn Biển Hạnh Phúc phát triển lâu dài thì phải làm lớn mạnh hơn."

Lúc này, hai người vừa đi đến giữa một ruộng trà, Cố Hạo đột nhiên đứng yên, lạnh giọng nói: "Xem ra anh trai ông tham lam hơn rồi. Máu thịt của vài người phượt thủ đã không đủ để nuôi dưỡng ruộng trà này nữa phải không?!"

Nghe Cố Hạo nói vậy, Tất Phương Diệu cũng dừng bước. Rồi từ từ quay người lại nhìn cậu: "Quả nhiên cậu có vấn đề... Tôi đã tự hỏi làm sao một người bình thường lại có thể chịu đựng được cám dỗ từ mùi thịt nướng trong sân chứ. Cậu là ai? Đến đây muốn làm gì?!"

Cố Hạo bật cười: "Câu này lẽ ra tôi phải hỏi ông mới đúng chứ? Các người là thứ gì? Đã hại chết bao nhiêu người ở đây rồi?!"

Trong chốc lát, cả hai đều không còn che giấu khí chất của mình nữa. Tất Phương Diệu một thân âm khí lạnh lẽo không cần phải nói. Nhưng những gì Cố Hạo bộc lộ cũng tuyệt đối không phải là ánh sáng của chính đạo. Tất Phương Diệu nhìn với vẻ mặt mơ hồ: "Bằng hữu... Nước giếng không phạm nước sông, cậu có yêu cầu gì thì nói thẳng đi. Nếu trong phạm vi năng lực, chúng tôi nhất định sẽ không từ chối."

Cố Hạo nghe xong cười khẽ, rồi cất tiếng đọc một cái tên: "Thẩm Tuấn Dương..."

Tất Phương Diệu biến sắc. Ông ta hiểu ngay đối phương đến đây là để gây chuyện. Thế là ông ta bất lực thở dài: "Cậu đến tìm Thẩm Tuấn Dương ư? Vậy thật xin lỗi, chuyện này quả thực nằm ngoài khả năng của tôi. Dù sao thì tôi cũng không thể khiến xương trắng mọc thịt, người chết sống lại."

Cố Hạo nghe vậy cũng không còn bám víu vào chuyện của Thẩm Tuấn Dương nữa, mà nhìn ruộng trà trước mắt. Cậu ta ngồi xuống, nắm một vốc đất lên xem rồi nói: "Đây vốn là đất mặn, đất phèn, đừng nói là trồng trà, ngay cả cây bình thường cũng khó sống. Nhưng các người dùng máu thịt người để nuôi đất, thay đổi độ pH trong đất... Nhìn những lá trà này xem, xanh đen, trên bề mặt còn óng ánh dầu."

Tất Phương Diệu nghe xong vỗ tay: "Không ngờ tuổi còn trẻ mà cậu lại nhìn ra được mánh khóe của trại trà này ngay. Thật đáng nể... Nhưng cậu có biết vì sao chúng tôi phải dùng máu để nuôi trà không?!"

Cố Hạo lắc đầu: "Đây cũng là điều tôi tò mò... Nếu các người chỉ là quỷ vật thông thường, thì thủ đoạn đoạt mạng người, hút tinh phách tôi đã thấy nhiều rồi. Nhưng dùng máu thịt nuôi cây trà thì đây là lần đầu tiên tôi gặp. Chẳng lẽ cây trà này có thể giúp các người kéo dài tuổi thọ?!"

Tất Phương Diệu đột nhiên bật cười: "Dám gọi chúng ta là quỷ vật...? Nhóc con, ngươi có vẻ quá coi thường người rồi đấy!"

Cố Hạo nghe vậy, ánh mắt khinh miệt: "Không phải quỷ vật? Chẳng lẽ là yêu quái?"

Lần này Tất Phương Diệu dường như đã thực sự bị chọc giận. Hằn ta nhắm mắt hít một hơi thật sâu, sương mù xung quanh đột nhiên bắt đầu thay đổi, trong đó còn lẫn cả mùi hôi tương tự như lưu huỳnh... Ngay sau đó, xung quanh Cố Hạo bỗng nhiên xuất hiện vài luồng lửa, bao vây cậu ta.

Lúc này, Cố Hạo mới nhận ra rằng mình đã suy nghĩ quá đơn giản. Đối phương tuyệt đối không phải là quỷ vật, mà là yêu tinh có thể điều khiển lửa. Còn rốt cuộc là thứ gì... với nhãn lực hiện tại của cậu ta thì hơi khó để nhìn ra. Nhưng lúc này, cậu không còn kịp nghĩ nhiều nữa. Nếu không nhanh chóng rút khỏi vòng lửa, e là sẽ biến thành thịt nướng than mất.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro