Chương 39: Mông Đồng quán.
"Không tồi, xem ra mấy ngày nay ngươi không có lười biếng. Thơ cũng viết khá hơn nhiều so với trước kia, đặc biệt là mấy bài này, đặc biệt xuất sắc chút."
"Đa tạ tiên sinh chỉ điểm, học sinh mới có thể tiến bộ." Sở Từ nói, "Kỳ thật học sinh hôm nay tới còn có một chuyện muốn nhờ."
"Chuyện gì?"
"Thi Huyện qua đi, học sinh liền phải một lần nữa vào Huyện Học cầu học. Cháu trai trong nhà không người chỉ điểm, sợ chậm trễ việc học, học sinh nghĩ, có thể để nó tiến vào học ở Huyện Học Mông Đồng Quán cùng với học sinh hay không?"
"Tuổi tác nó còn nhỏ, sao không để ở Tư Thục trong thôn, có cha mẹ chăm sóc, chẳng phải là tốt hơn sao?" Tần phu tử cảm thấy hài tử tuổi quá nhỏ, đến lúc đó khẳng định sẽ không quá thích ứng.
"Này......" Sở Từ rối rắm một chút, vẫn là nói ra khốn cảnh trước mắt cho Tần phu tử nghe.
Tần phu tử nghe xong, cũng có chút xấu hổ. Khi đó y cầu tài sốt ruột, không đành lòng để Sở Từ vốn dĩ ở Thư Viện chậm trễ tài hoa, mới sử dụng biện pháp dỗ người tới Huyện Học, lại không nghĩ rằng sẽ làm Sở Từ bị lão phu tử trong thôn xem thường.
"Đã như vậy, ta cùng ngươi đi nói một câu với sơn trưởng, đến lúc đó ngươi mang y đến, mọi chuyện cuộc sống hàng ngày sẽ do ngươi chiếu cố."
Trong Mông Đồng Quán cũng không cho người hầu hầu hạ, quần áo bọn họ thay đổi đều sẽ giao cho tôi tớ Huyện Học cùng nhau giặc sạch, sau đó trả lại cho mọi người. Ăn cơm thì ở nhà ăn Huyện Học dùng cơm. Chuyện khác cũng chỉ có thể dựa vào bản thân mình.
"Vâng, đa tạ tiên sinh." Sở Từ mặt mày hớn hở, nói vậy đến lúc đó tiên sinh hẳn là sẽ nghĩ ra được biện pháp để Sở Tiểu Viễn từ trong Mông Đồng Quán dọn ra ở cùng hắn.
"Chớ có cao hứng quá sớm, nếu nó quá mức ầm ĩ, người khác bẩm báo chỗ sơn trưởng, ta đây cũng không còn cách nào."
"Học sinh chắc chắn ước thúc tiểu chất kĩ, để nó không quấy rầy đến người khác." Sở Tiểu Viễn ngoan như vậy, hẳn là sẽ không quá ồn ào.
Hai người lại thảo luận một hồi chuyện học vấn, sư mẫu liền kêu ăn cơm. Sau khi ăn cơm xong, Sở Từ lại ở trước mặt tiên sinh viết một bài sách luận, mới được thả về.
Khi đến Trương gia trời đã tối đen, Sở Từ đi vào thư phòng, thấy bên trong cũng không phải đèn đuốc sáng trưng, trong lòng vui mừng không thôi. Kỳ thật trình độ của bọn họ đối với Sở Từ mà nói đã đạt tới tiêu chuẩn Tú tài, cho dù xếp hạng có khả năng sẽ thấp một chút, nhưng nếu giữ vững ít nhất sẽ không thi rớt.
Buổi sáng ngày hôm sau, mấy người luyện xong Ngũ Cầm Hí, lúc ngồi cùng nhau dùng cơm, Trương Văn Hải cùng Phương Tấn Dương đột nhiên nói: "Đa tạ Sở huynh, Sở huynh dụng tâm lương khổ, hai người bọn ta đã biết được, sau này sẽ không làm ra những chuyện tự hủy tương lai như vậy."
"Nhị vị nói quá lời. Chẳng qua thân thể mới là căn bản, Thi Huyện sắp tới, nếu như bởi vì nguyên do thân thể chống đỡ không được mà lỡ mất dịp tốt, vậy không khỏi quá mức đáng tiếc. Phải hiểu đạo lý tốt quá hoá dở."
"Sở huynh nói phải."
Hai người chắp tay, mấy ngày sau, hoàn toàn đều dựa theo Sở Từ an bài ôn tập, không dám có một chút làm trái. Sở Từ có chút bất đắc dĩ, nhưng cũng may cũng chỉ có mấy ngày này.
Ngày tám tháng hai, Sở Từ lại chuẩn bị cho bọn hắn một hồi mô phỏng thi cử, vẫn giống như dạng cũ, nhưng hai người lại không hề giống như lần trước không có chuẩn bị.
Thi xong một ngày, còn có thể chuyện trò vui vẻ, đứng ở bên người Sở Từ xem hắn phê chữa bài thi.
"Nếu không gặp thiên tai nhân hoạ, thi đậu nhất định là không có vấn đề." Trong lúc bọn họ nín thở tĩnh khí chờ đợi kết quả, Sở Từ nói một câu như vậy, ngay tức khắc làm cho tinh thần bọn họ thả lỏng lại.
Lời này của Sở Từ cũng không phải nói vô ích. Trong khoảng thời gian này hắn thông qua Lục chưởng quầy đem tất cả văn chương bảy tám năm trước cơ bản đều nhìn một lần, cũng đem văn phong của Dương huyện lệnh kia yêu thích hỏi thăm qua một lần. Thông qua nhiều lần tổng kết, Sở Từ dám kết luận, bọn họ lần này nhất định là ổn.
Mang theo nhiệt tình mờ mịt, thời gian vội vàng trôi qua.
Hôm nay đã là ngày mười tháng hai, Trương, Phương hai người cầm sách bảo Lẫm sinh đi Huyện thành lấy chứng nhận thi. Báo danh là hai mươi tháng một, khi đó bọn họ đã báo qua.
Sau khi Sở Từ thu dọn xong đồ dùng, rời khỏi Trương gia. Tính tính ngày, hắn ở Trương gia làm tây tịch tiên sinh cũng đã có ba bốn tháng.
Trương phụ Trương mẫu hôm nay cũng ở Bình An trấn, bọn họ cùng nhau ra ngoài đưa tiễn Sở Từ, hơn nữa quyết toán mấy tháng này.
Giống như tiên sinh Tư Thục dạy thêm một tháng chẳng qua là năm đồng bạc, tây tịch tiên sinh nhà phú quý là hai lượng bạc, vì danh tiếng của Sở Từ, lúc ấy Trương lão gia ra giá cho là mười lượng bạc một tháng.
Hiện tại Sở Từ cầm lên túi, liền phát giác trọng lượng bên trong tựa hồ có chút không đúng lắm, vốn hẳn là tất cả bốn mươi lượng, nhưng khi mở ra bên trong lại có một trăm lượng bạc.
Tựa hồ nhìn ra Sở Từ nghi hoặc, Trương lão gia nói: "Sở tú tài mấy ngày nay vì nhi tử ta nhọc lòng quá mức, chúng ta không có biện pháp khác báo đáp ngươi, chỉ có tục vật này biểu thị tâm ý."
"Cũng không phải, quân tử ái tài, thủ chi hữu đạo*. Lúc trước đã cùng Trương lão gia ngài nói rõ giá, cũng không thể tùy ý sửa đổi, bằng không tại hạ về sau làm sao thủ tín với người khác? Còn xin Trương lão gia thu hồi lại, bằng không về sau tại hạ không dám tới cửa." Sở Từ nói.
*Quân tử ái tài, thủ chi hữu đạo: Người quân tử coi trọng tiền tài, nhưng theo con đường chính đạo mà có được tiền tài, không nhận tiền bất nghĩa.
Trương lão gia cùng Trương phu nhân liếc nhau, khen: "Sở tú tài đại nghĩa, thật là quân tử mẫu mực. Là chúng ta suy nghĩ không chu toàn, hành sự lỗ mãng, còn xin Sở tú tài ngươi không lấy làm phiền lòng mới được."
Trương lão gia lấy đi năm mươi lượng, sau đó nói: "Tháng cho dù dài ngắn, quà nhập học đều phải đáp ứng đủ, như vậy mới không đến nỗi chậm trễ hiền tài. Còn xin Sở tú tài không cần lại chối từ."
Lời đã nói đến mức này, Sở Từ tự nhiên sẽ không lại từ chối.
Hắn cảm tạ nhị lão, sau đó quay về thôn.
Ở nhà nửa ngày, buổi sáng ngày mười một, hắn mang theo bao đồ, mang theo Sở Tiểu Viễn nước mắt lưng tròng đi Huyện thành.
"Sở huynh ngươi cuối cùng cũng tới!" Trương Văn Hải nhìn thấy Sở Từ, tâm tình thấp thỏm bất an mới tính bình tĩnh trở lại, trước kỳ thi không thấy mặt Sở Từ, y sẽ cảm thấy không tốt.
"Ở đây trước cầu chúc Khoát Chi huynh ngươi ngày mai mọi chuyện được như ý nguyện."
"Cảm ơn Sở huynh, mau tiến vào. Tấn Dương y đã đi về nhà, tổ phụ tổ mẫu cùng cha nương y nói muốn mở tiệc cảm tạ ngươi. Đúng rồi, trên xe ngươi là?"
Trương Văn Hải xốc lên màn xe trộm nhìn tiểu hài tử, ngay tức khắc nổi lên hứng thú.
"Đây là tiểu chất, ít ngày nữa sẽ cùng ta tiến vào Huyện Học đọc sách. Tiểu Viễn, vấn an với Trương thúc." Sở Từ ôm nó từ trên xe xuống dưới, sau đó vỗ vỗ đầu nhỏ nó.
"Trương thúc khỏe." Sở Tiểu Viễn có chút héo rũ, tuy rằng nó vẫn luôn biết năm nay phải cùng tiểu thúc tới Huyện thành đi học, nhưng tới lúc phải rời nhà, vẫn là có chút không muốn.
"Xin chào, lần đầu gặp mặt, bên người ta cũng không có thứ gì, cái ngọc hoàn này ngươi giữ tại trên tay thưởng thức đi." Trương Văn Hải sờ soạng một chút, phát hiện chỉ có một ngọc hoàn ở túi tiền, liền kéo cái này xuống đưa cho Sở Tiểu Viễn.
Sở Tiểu Viễn nhìn nhìn Sở Từ, thấy hắn gật đầu mới tiếp nhận: "Tiểu thúc nói qua, người lớn ban cho, không thể từ chối. Cảm ơn Trương thúc."
Ấn tượng của Trương Văn Hải với nó rất tốt, những cái tiểu ma đầu nhà thân thích của y so sánh với hài tử trước mắt này, quả thực là nên cho về lò nặn lại một chút.
Sở Từ cũng rất kinh ngạc, xem ra Sở Tiểu Viễn trong lúc bất tri bất giác, đã học không ít thứ a.
Trương Văn Hải dẫn hai người vào phủ dàn xếp. Đợi sau khi ăn qua cơm trưa, Sở Từ mang theo Sở Tiểu Viễn đi lên phố, chuẩn bị tốt lễ bái sư cùng đồ dùng.
Quà nhập học là một miếng thịt, ngoại trừ quà nhập học, còn cần rau cần, hạt sen, đậu đỏ, quả táo cùng long nhãn. Ngụ ý là nghiệp tinh thông cần cù, khổ tâm giáo dục, hồng vận cao chiếu, sớm cao trung, công đức viên mãn.
Ngoài cửa Huyện Học Mông Đồng Quán lúc này chỉ có một môn nhân ngồi, Sở Từ mang theo Sở Tiểu Viễn đi qua, nói là muốn báo học vỡ lòng. Môn nhân kia tùy ý giương mắt, phát hiện hai người ăn mặc đơn giản, liền nói: "Hai ngày trước cũng đã kết thúc, tháng hai sang năm xin tới sớm đi."
Sở Từ cười: "Hai người trước đó kia chẳng lẽ không phải tới báo danh sao? Sao đã kết thúc?" Hắn chỉ chỉ hai cái bóng dáng phía trước, đang được một môn nhân khác dẫn dắt, đi đến chỗ ở tiên sinh.
"Nhân gia là đã chào hỏi qua Khổng sơn trưởng, dĩ nhiên có thể lại đây muộn chút. Vị thư sinh này, ta khuyên ngươi vẫn là đi về trước, sang năm sớm một chút lại đến đi."
"Khổng sơn trưởng nói? Vậy không biết Tần tiên sinh nói có dùng được hay không? Sở Từ nói.
"Tần tiên sinh?" Môn nhân kia niệm một câu, sau đó bừng tỉnh đại ngộ, nhớ tới chiêu bài Huyện Học.
"Ngươi sao không nói sớm chứ? Tiểu nhân bây giờ liền mang các ngươi đi vào." Môn nhân lập tức đầy mặt tươi cười, còn ân cần mà muốn giúp bọn hắn bê đồ.
Sở Từ từ chối, cùng Sở Tiểu Viễn đi theo phía sau người này đi vào trong.
Mông Đồng Quán tổng cộng có bốn vị tiên sinh, môn nhân dẫn bọn hắn đi nhà tiên sinh họ Thẩm. Ở phía trước bọn họ, người mang theo hài tử tới đang ở bái sư.
Bánh bao nhỏ mặt nghiêm túc nghe tiên sinh dạy bảo, búi tóc trên đầu bởi vì động tác gật đầu mà dựng lên, nhìn qua cực kỳ đáng yêu.
Khi tầm mắt chuyển qua người lớn bên cạnh nó, trong lòng Sở Từ thầm than một câu, đây cũng quá trùng hợp đi. Đứng ở bên trái hài đồng thế nhưng chính là vị Từ lão gia kia.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro