Chương 19
Tôn Nhuế cùng Đới Manh đứng trên sân thượng một hồi, di động liền có tin nhắn đến, cúi đầu nhìn điếu thuốc Đới Manh cầm trên tay nhưng không có bật lửa, đại khái cũng đoán được bảy tám phần, cô đưa tay lấy hộp thuốc trên tay Đới Manh, bỏ vào túi quần của mình, đẩy đẩy Đới Manh.
"Thuốc lá em thay Mạc Mạc tịch thu, chờ con nuôi của em sinh ra thì chị hãy đến tìm em lấy lại. Đi vào đó đi, Tiểu Khổng nói Mạc Mạc ngủ rồi."
Đới Manh cảm kích nhìn Tôn Nhuế gật gật đầu, đẩy cửa đi xuống lầu. Tôn Nhuế nhìn theo Đới Manh rời đi, mới từ hộp thuốc lá khi nãy lấy ra một điếu thuộc kẹp giữa hai ngón tay, bật lửa, hít sâu một hơi rồi phả ra hơi khói mơ hồ. Cô kỳ thật không còn lo lắng cho Mạc Hàn và Đới Manh nữa, bộ dáng Đới Manh khi biết Mạc Hàn có chuyện , lại nghe Omega nhà mình miêu tả lại cảnh tượng Mạc Hàn gọi điện thoại cầu cứu, Tôn Nhuế liền biết hai người họ chung quy không ai có thể bỏ rơi ai được, vấn đề bây giờ chỉ là thời gian mà thôi.
Hiện tại Đới Manh và Mạc Hàn đã có đứa con thuộc về mình, vậy cô và Khổng Tiếu Ngâm thì sao?
.
.
Khổng Tiếu Ngâm ngồi ở phòng bệnh nhìn Mạc Hàn ngủ mà chờ Đới Manh đến. Mạc Hàn từ nhỏ tính tình đã độc lập, yêu cầu nàng đừng báo cho ba mẹ nàng ấy biết. Theo quy định của bệnh viện cần phải có người nhà ở lại chăm non, nhưng Mạc Hàn lại khăng khăng không cần, muốn Khổng Tiếu Ngâm đi về sớm nghỉ ngơi đi. Không lay chuyển được nàng ấy, Khổng Tiếu Ngâm đành phải đồng ý chờ Mạc Ngủ, nàng liền trở về.
Ánh mắt Khổng Tiếu Ngâm hướng đến bụng nhỏ của Mạc Hàn, lòng thầm nghĩ, "Tiểu bảo bối, mẹ nuôi Tiêu Âm xem như đã tận lực rồi, con có thể ở lại được hay không, ngày mai liền phải nhờ biện pháp của mommy con rồi!"
Vừa nghĩ đến Tào Tháo, Tào Tháo liền đến, Khổng Tiếu Ngâm nghe tiếng gõ cửa, nhỏ nhẹ đứng dậy mở cửa cho Đới Manh, nhỏ giọng nói, "Mạc Mạc ngủ rồi, cậu ấy không muốn chị ở lại với cậu ấy."
"Tiểu Khổng vất vả rồi, mau về sớm nghỉ ngơi một chút đi."
.
Đới Manh ngồi vào bên giường Mạc Hàn, lúc này đã thay quần áo bệnh nhân, ống kim truyền nước đã gỡ bỏ nhưng vẫn còn dán băng keo cá nhân. Đới Manh nhẹ nhàng cầm tay Mạc Hàn lên, liền nghe được Mạc Hàn mơ hồ nói mớ.
"Đừng đừng......đừng không cần nó....cầu em...cứu cứu con đi...Đới Manh..."
Đôi mắt Đới Manh tức khắc cay cay như lại muốn rơi nước mắt, đưa tay vén những lọn tóc trên mặt Omega, nhẹ nhàng lầm bầm, "Chị là đồ ngốc sao? Em như thế nào không cần con chứ? Hửm? Hàn Hàn, lần này em sẽ không bao giờ buông tay chị ra nữa đâu......"
Mạc Hàn lần này ngủ rất ổn định, từ sau khi mang thai cơ thể không tốt, cả người suy nhược, nửa đêm bắp chân thường bị chuột rút đau đến tỉnh giấc. Nhưng hôm qua lại ngủ thẳng một giấc, làm cả người cũng tỉnh táo hơn nhiều một chút. Mạc Hàn chậm rãi mở mắt, muốn duỗi tay lại cảm giác được tay phải bị nắm chặt, đưa mắt thì thấy Đới Manh đang yên tĩnh ghé vào mép giường của mình ngủ, trên người vẫn mặc áo sơ mi đi làm. Nàng đưa tay trái nhẹ vuốt ve lông mày Alpha, đoạn ghi âm như sấm chớp ngày hôm qua, âm thanh đó sao nàng có thể quên được đây?
Kỳ thực lần trước khi Mạc Hàn muốn đi tẩy đánh dấu, nàng đã cố lấy dũng khí, nhờ Khổng Tiếu Ngâm gọi cho Đới Manh, nàng nghĩ, bậc thang này quá rõ ràng rồi, nếu là Alpha trước kia, nhất định sẽ đi xuống, cùng nàng nhận thua. Mạc Hàn đều nghĩ, chỉ cần Đới Manh nói với nàng gì đó trước với nàng, nàng sẽ lập tức nói cho Đới Manh biết mình yêu cô bao nhiêu, là yêu đến không đường lui, nhưng Đới Manh khi đó lại vô cùng lãnh đạm.
Khi đó lần đầu tiên Mạc Hàn cảm thấy lần này mình có lẽ là nóng nảy nhất thời, liền lấy can đảm đi đến sân thượng tìm Đới Manh để thẳng thắn nói nàng yêu cô thế nào, thẳng thắn nói rằng nàng không thường nói lời yêu, là bởi vì nàng nghĩ tình cảm chân thành không cần phải nói ra bằng lời, nàng dùng phương thức của mình để yêu. Nhưng tất cả ý định đều bị câu nói "muốn thử một đoạn tình cảm mới" đánh sập, nàng không nghĩ ra, Đới Manh vốn thông minh như thế, vì cái gì trong chuyện này lại ngốc như vậy, thế là nàng đành đem hết thẩy cho rằng Đới Manh thật sự muốn kết thúc với nàng rồi.
"Ừm...chị tỉnh rồi?" Alpha cảm giác trên trán có gì đó động vào, vừa mở to mắt Mạc Hàn đã nhanh chóng thu hồi tay, mất tự nhiên nhìn ngoài cửa sổ.
"Em đi gọi Tiểu Khổng, chị nằm yên nhé." Đới Manh dụi dụi mắt, lúc đứng dậy, Mạc Hàn có thể nghe âm thanh khớp gối kêu một tiếng, người này đầu gối vốn luôn không tốt, vậy mà vẫn ngồi ở cạnh giường cả đêm sao? Chẳng lẽ không biết đến giường không người bên cạnh nằm nghỉ ngơi sao?
Mạc Hàn phiền lòng nghĩ, nhưng nàng không biết, Đới Manh thức đến nửa đêm đầu gối đã đau không chịu nổi, muốn đứng dậy đi đến giường kia nghỉ ngơi một lát, nhưng chỉ cần cô buông tay Mạc Hàn ra, nàng sẽ liền trở nên bất an, nhíu mày, dùng sức nắm chặt tay cô lại. Vậy nên Đới Manh tuy đầu gối bị đau, nhưng lại càng đau lòng Mạc Hàn hơn, vì vậy liền ngồi cả một đêm.
Khổng Tiếu Ngâm kiểm tra đơn giản qua cho Mạc Hàn, huyết áp thấp hôm qua nay đã trở lại bình thường. Thu hồi ống nghe bệnh, ở trên bệnh án viết gì đó, sau đó nói với Đới Manh.
"Huyết áp Mạc Mạc đã bình thường trở lại, chiều nay có thể làm thủ tục xuất viện, chú ý không thể để cảm xúc quá kích động, em đi lấy thuốc dưỡng tha..."
"Không cần đâu, Tiểu Khổng. Cậu giúp mình sắp xếp làm phẫu thuật phá thai đi!"
Khổng Tiếu Ngâm cho rằng mình nghe nghe lầm, khiếp sợ nhìn hai người, liền thấy Đới Manh cũng mặt mày tái xanh nhìn chằm chằm Mạc Hàn đang tức giận bên cạnh.
"Mạc Mạc... mình coi như cậu chỉ nóng giận nhất thời thôi, đừng quậy nữa..."
"Mình nói, mình không muốn đứa trẻ này!" Mạc Hàn quật cường nhìn Đới Manh sắp nổi giận, chỉ cần nhìn thấy cô, trong đầu liền nghĩ đến những lời cô nói trong đoạn ghi âm đó.
"Đới Manh....em nói gì đi chứ!" Khổng Tiếu Ngâm kéo cánh tay Đới Manh, cảm nhận được không khí giữa hai người vô cùng căng thẳng.
Đới Manh nhìn chằm chằm Mạc Hàn, lạnh giọng hỏi, "Mạc Hàn, tôi hỏi chị một lần, đứa con...chị cần hay không cần?"
Mạc Hàn vốn tính tình đang không tốt, nhìn dáng vẻ này của Đới Manh, những ấm ức trong khoảng thời gian qua đều tại khắc này bùng nổ, "Tôi nói, tôi không sinh! Dù cho đời này tôi cũng không thể làm mẹ được nữa, tôi cũng sẽ không sinh con của Đới Manh!"
"Mạc Mạc!" Khổng Tiếu Ngâm thấy hai người giương cung bạt kiếm, nói chuyện càng ngày càng không thích hợp, liền nhanh chóng ngăn Mạc Hàn đừng nói những lời tổn thương người khác nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro