Chương 15

Trước khi ngủ, Lăng Duệ đứng trước cửa phòng nói cảm ơn Vương Việt.

Vương Việt đoán có lẽ Lăng Duệ đã nhìn thấy chiếc phong bì. Nỗi bồn chồn trong ngày được thông suốt, kéo theo hai chữ "sau này" theo đó cũng không còn để lại quá nhiều tổn thương.

Vì Lăng Duệ giống như một giấc mơ xa vời, vô tình ngang qua, không hy vọng có thể lâu dài vĩnh viễn, việc Lăng Duệ chấp nhận chút tấm lòng bé nhỏ của cậu, với cậu mà nói, so với những ấm áp mơ hồ khác đều chắc chắn hơn.

Cho đến đêm hôm kế tiếp, hai chân cậu giống như đứng trên mặt băng mỏng.

Trong ngăn kéo tủ trên đầu giường, chiếc phong bì cũ lại xuất hiện.

Bấy giờ, Vương Việt mới ý thức, Lăng Duệ không nói trực tiếp trước mặt vì tôn trọng cậu, anh ấy không cần bởi thực sự không cần dùng đến.

Kết luận này khiến cậu trăn trở một lúc, ước chừng ban đầu cũng đã nghĩ đến kết cục như vậy nên cũng không quá khó chịu. Chỉ có điều, thêm một lần mất ngủ, mà giấc mơ về Lăng Duệ, lại càng thêm xa vời.

Qua vài ngày, Lăng Duệ trở về nhà với một chiếc bánh kem lớn hơn lúc trước rất nhiều, anh thoạt nhìn rất vui vẻ, cười lớn đến mức có thể nhìn thấy vết chân chim cạnh khóe mắt, Vương Việt đứng không xa nhìn đến, cảm thấy sẽ không có một omega nào trên đời có thể từ chối alpha xuất sắc đến dường này.

Ánh đèn chỗ huyền quan không quá sáng, càng khiến đường nét ngũ quan trên khuôn mặt Lăng Duệ thêm nổi bật, bình thường anh không phải mẫu người cởi mở, có phần lịch thiệp và xa cách, lúc này đây, sự lạnh lùng xa cách đó không còn nữa, khiến Vương Việt càng sợ hãi khi phải đối mặt với hiện thức.

"Tiểu Việt." Lăng Duệ đưa bánh cho cậu. "Hôm nay là bánh nhung đỏ."

Vương Việt nghĩ, cho dù thêm cả trăm lần nữa, cậu vẫn sẽ vì hai chữ "Tiểu Việt" này mà tim đập loạn xạ, đến tận khi nhận lấy hộp bánh kem, mặt vẫn còn nóng ran.

Vương Siêu đương nhiên không biết về cơn sóng ngầm trong lòng hai người, hắn chỉ biết bánh kem trông rất ngon, cười toe toét chạy xung quanh Vương Việt, cắn miếng đầu tiên đã khen ngon không cưỡng lại được.

"Là sinh nhật ai sao?" Vương Việt phiền muộn, sợ chính bản thân mình không nhớ đến sinh nhật Lăng Duệ.

Lăng Duệ cởi áo khoác ngoài, bên trong là áo sơ mi màu xám, khi anh khom người xuống để thay dép, áo sơ mi ôm lấy eo, lộ ra đường cong hoàn hảo.

Vương Việt chợt nhớ đến khi hai người chụp ảnh đăng ký kết hôn, Lăng Duệ cũng mặt một chiếc áo sơ mi tối màu như thế, bờ vai rộng quyến rũ, sau khi chụp ảnh xong, buông cậu ra.

Có lẽ cũng là tấm ảnh duy nhất giữa hai người.

Lăng Duệ đứng thẳng cười rạng rỡ: "Không phải sinh nhật ai hết, hôm nay tôi có chuyện vui."

Mấy hôm nay Lăng Duệ rất bận, mãi cho tới tối nay anh mới trở về nhà sớm.

Vương Việt đặt chiếc bánh kem lên bàn, dọn bữa tối, lại ấn Vương Siêu đang chồm hổm trên ghế, cẩn thận lắng nghe Lăng Duệ.

Sau khi cắt bánh, giọng Lăng Duệ trầm thấp vang lên.

Vương Việt một bên nghe, một bên lấy bánh kem cho Vương Siêu, thỉnh thoảng còn gật đầu, Lăng Duệ nói đến một nửa liền dừng lại, cảm thấy cậu kỳ thật nghe không hiểu, nhưng vẫn tỏ ra đang phối hợp, có phần buồn cười.

Ý cười trên mặt anh càng rõ hơn, Vương Việt nhận ra, cậu liếc anh thoáng một cái, rồi lại cúi xuống chọc chọc vào miếng bánh.

Lăng Duệ sau đó cũng chuyển sang cách nói ngắn gọi hơn.

Lần này Vương Việt nghe hiểu, miếng bánh ngọt rất lâu không thể cho vào miệng.

Dự án thành công, thăng chức, văn phòng mới, đến cùng một lúc, chính là một sự thăng quan tiến chức trong công việc.

Cậu giấu đi vẻ mặt mất tập trung của mình, mỉm cười: "Chúc mừng bác sĩ Lăng", lại giải thích, "Mặc dù tôi nghe không hiểu hết toàn bộ, nhưng tôi thực sự rất mừng cho anh." Những lời này, có mười phần chân thành.

Trong đáy lòng, mang theo mười phần đau đớn.

Vương Việt từ từ nghĩ, "sau này" trong lời Lăng Duệ nói tới nhanh như vậy, có phải là báo trước, sau lần kiểm tra đầu tiên, Lăng Duệ nói cuộc hôn nhân này sẽ không làm phiền cậu quá lâu. Cậu tự kết luận, điều đối phương cần là cậu nghe lời, giống như lúc ban đầu hai người chụp ảnh đăng ký kết hôn, Lăng Duệ nói: "Cậu có thể hợp tác không?"

Theo lẽ thường, lẽ ra cậu nên buồn, dù sao mục đích kết hôn giữa hai người không bình thường, cũng không vì nền tảng tình cảm, nhưng vì Lăng Duệ đã nói rõ ràng từ đầu, Vương Việt nghĩ, có lẽ mình cũng nên thoải mái một chút.

Hơn nữa sau khi trải qua một kỳ phát tình dày vò khốn khổ kia, cậu sờ phía sau gáy, tự nhủ với bản thân mình, cho dù vì lý do gì đi chăng nữa, Lăng Duệ đều không có dấu hiệu sẽ đánh dấu cậu, càng không thể thích cậu.

Cậu phải kiềm chế hơn.

Cho đến đêm hôm đó, khi cô út Lăng Duệ tìm đến, cậu thấy anh đứng trầm mặc trên ban công, bóng dáng nhìn qua có phần buồn bã, một thứ kích động trong lòng Vương Việt bị kích thích muốn bùng phát.

Cậu nghĩ cậu hơi ích kỷ.

Bởi vì thời gian ở chung với Lăng Duệ có kỳ hạn, cậu không hy vọng Lăng Duệ sẽ phát hiện ra thứ tình cảm đi quá giới hạn của mình, nhưng lại hy vọng, dù chỉ một chút thôi, anh thực sự có thể ghi nhớ một chút gì đó.

Tiếng thủy tinh va chạm cắt ngang mạch suy nghĩ.

Lăng Duệ đem cốc mình chạm vào cốc Vương Việt: "Cảm ơn."

Ăn cơm xong, dưới ánh mắt không đồng tình của Lăng Duệ, Vương Việt đem chỗ bánh kem còn lại ăn sạch sẽ.

"Là tôi không suy nghĩ kỹ," Lăng Duệ tìm hộp đựng thuốc, tìm thuốc dạ dày: "Mua bánh kem lớn quá."

Vương Việt lúng túng: "Do tôi tham ăn."

Cuối cùng, cậu uống thêm cốc nước ấm: "Tôi thực sự rất vui, bác si Lăng." Vẻ mặt rất thành khẩn, không thể nhìn thấy nét ngây ngốc.

Sợ Lăng Duệ không tin, cậu cười càng lớn hơn.

Hai mắt Vương Việt vốn tròn xoe, bởi phần lớn cậu đều kiềm chế cảm xúc, ngay cả cười cũng cười mỉm cho qua, lúc này ánh mắt kia cong thành hình bán nguyệt, là hai ánh trăng cong cong kế tiếp nhau.

Lăng Duệ nhìn cậu một lúc lâu, lần đầu tiên Vương Việt không né tránh, dường như ánh đèn phía trên rơi xuống những mảnh ánh sáng nhỏ lấp lánh đáp xuống ánh mắt cậu, giống như những giọt nước, nhưng nhìn kỹ lại không tìm thấy nữa.

"Sau này cũng có thể vui vẻ." Lăng Duệ cười.

Vương Việt đột nhiên bật dậy nói xin lỗi rồi lao người vào phòng tắm. Bụng của cậu căng trướng, nôn đầy những thứ tạp chất cùng axit trào ngược ra ngoài.

Không rõ là mồ hôi hay nước mắt đang lăn dài trên má.

Trong lúc nôn khan, giọng của Lăng Duệ lại quanh quẩn "Sau này cũng có thể vui vẻ", còn có "Sau này có thể thử vị khác". Vương Việt từ từ chỗng tay ngồi dựa lên cửa, lấy ra trong túi áo tấm ảnh đăng ký kết hôn. Dưới ánh đèn chập chờn, cậu thấy cả hai đang mỉm cười trước ống kính, đứng rất sát.

Chỉ là trong giây lát.

Lăng Duệ lo lắng gõ cửa phòng tắm, Vương Việt chóng mặt đứng dậy, yếu ớt nói: "Tôi không sao, một lúc nữa là hết."

Lăng Duệ mở cửa, nhìn sắc mặt cậu tái nhợt, khẽ hỏi: "Có cần uống thuốc không?"

Vương Việt không nói có hay không, chỉ nhìn Lăng Duệ, từ nửa mặt bên dưới tới ánh mắt: "Làm phiền bác sĩ Lăng rồi."

Lăng Duệ đột nhiên nhớ lại ngày anh đến văn phòng đăng ký kết hôn, bị đủ loại thông tin làm cho hoa mắt, có lúc đã muốn bỏ cuộc, nghĩ rằng hay là bỏ đi, đợi vài năm nữa đăng ký cũng không sao. Cho đến khi thông tin của Vương Việt được đưa đến, mà thật ra do nhân viên công tác nhập sai dữ liệu.

Lăng Duệ đã nghĩ về omega, sau đó kết luận vẫn là beta mới thực sự là lựa chọn tốt nhất. Cho đến khi Vương Việt vô tình gọi nhầm số, qua thiết bị AI, nhìn thấy gương mặt sợ hãi hiện trên màn hình, sau này ngẫm lại, kể từ khi gặp gỡ trực tiếp, Vương Việt chưa từng biểu hiện cảm xúc rõ ràng như lần đó.

Cậu ấy luôn mang trên mình một chiếc mặt nạ.

Khi Lăng Duệ nhìn thấy Vương Việt, nhận ra chính bản thân mình đang dao động, có lẽ nguyên nhân chính là ở đó, anh tự nhận không phải người chậm chạp, đối với người với việc không có hứng thú, thái độ kính già yêu trẻ không khác nhau, giống như Giang Yến vẫn thường lấy anh ra để trêu trọc Lý Giác.

Sau lần kiểm tra đầu tiên, anh hỏi Giang Yến một chuyện rất kỳ quái, tại sao tuyến thể của Vương Việt đã thoái hóa, cũng không có mùi hương tin tức tố, có ảnh hưởng gì đến sức khỏe của cậu không? Giang Yến không ngẩng đầu nói: "Có lẽ không, nhưng bệnh của Vương Việt rất hiếm gặp, không có nhiều thực nghiệm lâm sàng để so sánh."

Lần đó anh cho rằng Giang Yến không đủ kinh nghiệm, cũng không chú tâm theo đuổi vấn đề này, sau dần dần hiểu ra, chính là đang tự lừa mình dối người.

Sự tự lừa mình dối người đó, đã hoàn toàn bị đánh bại khi anh đem phong bì trở lại phòng Vương Việt.

Lúc trước anh cho rằng, không ai ngốc đến mức trời mưa to như thác đổ còn đi đào trong bùn nước để tìm một con gấu bông không đáng giá, mà giờ anh lại nhìn thấy, trong ngăn kéo kia, một con chó bông miễn phí được phát từ phòng đăng ký kết hôn, một viên kẹo vỏ quýt người khác tùy tiện đưa cho, cùng cây bút ký tên trong bệnh viện, Lăng Duệ không nhịn được nghĩ, trên thế gian này, chỉ có Vương Việt ngốc nghếch đến thế.

Trong số tất cả những người thích Lăng Duệ, Vương Việt là người không dễ nhìn tới nhất, cũng không phải người chủ động, ngay cả lùi bước cũng không dám phát ra tiếng động, sợ người ta sẽ nhận ra, sợ người ta gặp phiền phức.

Một Vương Việt như vậy lại khiến anh do dự, khiến anh tâm phiền ý loạn.

Ở bệnh viên nghe tuyên bố sắc phong gì đó, Lăng Duệ cũng không cảm thấy dao động, nhưng đến khi anh mang theo bánh kem một bước về thẳng nhà, nhịp tim ngày càng đập loạn nhịp.

Bởi vì hai chữ "Về nhà" lúc này càng có ý nghĩa đặc biệt.

Một Vương Việt nhận bánh kem, một câu chúc mừng của Vương Việt, một Vương Việt đang đứng ở phòng tắm, đều khiến anh muốn thay đổi câu hứa hẹn tùy tiện lúc ban đầu.

Lời hứa rất nhanh sẽ giải trừ hôn phối.

"Ngày mai đừng ăn bánh ngọt nữa", Lăng Duệ nhẹ giọng: "Tôi sẽ đổi sang món khác."

Vương Việt nghĩ, có lẽ sẽ không có ngày mai.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro