Bị sự mất kiểm soát mãnh liệt chi phối khiến lý trí Lăng Duệ dần biến mất, câu xin lỗi của đối phương càng khiến anh thấy khó chịu.
"Tại sao lại xin lỗi?" Anh nắm lấy cánh tay Vương Việt, giọng giận dữ.
Pheromone trên người Lăng Duệ quyện với mùi thuốc lá không rõ ràng, cùng nhiệt độ cơ thể ngày càng nóng hơn khiến Vương Việt không thể không suy nghĩ, tim đập càng loạn. Vừa định lên tiếng, cậu cảm thấy dưới đùi có cảm giác khác lạ truyền đến.
Nhìn ra động tác có phần phản kháng của Vương Việt, sắc mặt Lăng Duệ càng thêm khó coi, tay anh lướt qua quần áo chưa mặc chỉnh tề của người kia rồi đặt người đè lên eo mình, thời khắc da thịt chạm nhau, hô hấp của cả hai đều hỗn loạn.
"Đừng nhúc nhích," Lăng Duệ không muốn trở thành loại người dùng tình dục để phát tiết, nhưng giọng anh vẫn gấp gáp, có ý đòi hỏi: "Để anh ôm một lát."
Cánh tay đang giơ lên của Vương Việt buông xuống, chất dịch chưa được tẩy rửa sạch sẽ theo giãy dụa lăn xuống dưới bắp đùi, cậu không biết phải mở miệng như thế nào, nửa thân dưới hoàn toàn căng thẳng.
Những bất an ngày một lớn dần, bởi bàn tay Lăng Duệ đang giữ cậu bắt đầu trượt dọc theo thắt lưng, từ từ hướng xuống dưới bụng mẫn cảm, còn có mơn trớn trước ngực.
Trời đã là đêm khuya, nhưng lướt qua thân thể to lớn, Vương Việt vẫn nhìn thấy ánh đèn thưa thớt sáng cách đó không xa.
"Đừng...." Vương Việt di chuyển cơ thể, chất lỏng đã chảy xuống tận đầu gối, "Đừng làm ở đây..."
Lăng Duệ dựa trên vai cậu, ngửi thấy mùi tin tức tố khiến người ta mê loạn, ý nghĩ chỉ cần ôm là đủ dần bị dục vọng xâm lấn.
Nhưng Vương Việt từ chối.
Hai tay Lăng Duệ đang đặt trên sườn hông cậu bỗng siết chặt. Ngay sau đó, Vương Việt cảm thấy nơi cậu không muốn bị chạm vào nhất đã bị anh đụng tới.
Cậu phát ra âm thanh phản kháng, chống cự càng trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết.
Lăng Duệ không biết tại sao ngày càng trở nên mất trí, anh trực tiếp kéo quần ngủ của Vương Việt xuống, những ngón tay chạm vào da thịt nhớp nháp.
Giọng Vương Việt gần như van xin: "Bác sĩ Lăng, đừng..."
Một loại xấu hổ không thể nói thành lời thổi tới, phản xạ sinh lý của cơ thể khiến Vương Việt càng thêm khó chịu.
Trong không gian chật hẹp chỉ còn tiếng quần áo ma sát lẫn nhau.
Không lâu sau, Vương Việt thấy đùi mình lạnh lẽo, những ngón tay mang theo chất dịch lỏng dọc theo bờ mông đụng đến nơi chưa hoàn toàn khép lại, gấp gáp thúc tới đưa đẩy vài cái.
Trái tim Vương Việt vô thức đập loạn, sau khi bị dục vọng khơi mào, trong lòng ngày càng xấu hổ xen lẫn khó chịu. Dịch nhờn đối phương bắn giữa hai chân cậu giờ đây lại nương theo ngón tay bị nhét lại vào chính cơ thể cậu.
Chẳng khác gì bắn bên trong.
"Bác sĩ Lăng, bác sĩ Lăng..." Vương Việt sợ hãi kêu hai lần, nhưng người phía sau không trả lời, ngược lại ngón tay càng trừu sáp nhanh hơn.
Dưới sự chăm sóc thô lỗ, Vương Việt càng hoảng sợ hơn, ánh mắt cậu đau nhói, dùng sức quay ra sau, nhìn thế nào cũng chỉ thấy môi Lăng Duệ mím chặt cùng ánh mắt tối tăm không thể nhìn thấu.
"Tại sao phải lừa anh?" ngón tay Lăng Duệ rút ra nhưng không rời đi, vẫn đỡ lấy bắp đùi run rẩy.
"Cái gì...." Thắt lưng cậu rất đau, chân cũng không còn sức chống đỡ.
Lăng Duệ dùng tay còn lại ấn lên sau gáy Vương Việt nhắc nhở: "Miếng dán ức chế."
Bị pheromone nồng nặc bao vây, Vương Việt thậm chí có chút chóng mặt, đại não không kịp phản ứng, một lúc sau mới nói: "Em không biết....em...."
Thậm chí có phần ủy khuất.
Cậu từ từ đến gần Lăng Duệ, lấy lòng anh, đem môi kề lên cằm anh: "Quay về phòng...được không?"
Lăng Duệ động người né tránh nụ hôn của Vương Việt, anh không thể khống chế ý nghĩ, vạn nhất nếu cậu ở nơi đông người bao quanh, tin tức tố bỗng nhiên phát tiết ra ngoài, hậu quả có thể khủng khiếp đến mức nào.
Anh thậm chí còn không thể chăm sóc tốt cho omega của mình.
Vương Việt rất vất vả mới có được dũng khí, cuối cùng lại bị anh cự tuyệt, dũng khí theo đóchạy tán loạn. Cậu biết chính mình khiến Lăng Duệ không vui, nhưng không biết tại sao đối phương lại trốn tránh.
"Xin lỗi, em..." Vương Việt rũ mắt, tầm nhìn bắt đầu mơ hồ.
Tiếng cuối cùng của cậu bị nuốt chửng, Lăng Duệ hung hăng nắm lấy cằm cậu hôn tới. Không hẳn là hôn, càng giống cắn nuốt hơn.
Mùi máu tanh tản ra trong khoang miệng hai người.
Lăng Duệ bị mùi máu kích thích, hoàn toàn không thể khống chế được nữa, đem Vương Việt đặt trên cửa sổ, dùng sức mở rộng hai chân.
"Anh đã nói em không cần xin lỗi." Giọng Lăng Duệ nóng nảy khàn đặc.
Vương Việt càng muốn cẩn thận lấy lòng, Lăng Duệ càng cảm thấy bất an, cảm thấy bản thân anh vô dụng.
"Đừng trốn anh." Lăng Duệ cắn gáy cậu.
Cửa sổ bị đè phát ra những tiếng va chạm cao thấp không ngừng. Bàn tay Vương Việt đặt trên mặt kính lạnh lẽo, sau khi mò mẫn loạn xạ đột nhiên nắm chặt lại.
"Đừng....Đừng...." Vương Việt hốt hoảng kêu thành tiếng, nhưng cậu nhanh chóng cắn chặt môi, sợ bản thân phát ra âm thanh xấu hổ.
Lăng Duệ ấn lên thắt lưng cậu, tính khí thăm dò phần đùi non, quét theo dịch thể tràn xuống ướt đẫm, sau đó mở lối đẩy vào. Anh làm rất mạnh, cũng không dùng kỹ thuật gì, cứ thế lần nào cũng đâm thẳng đến nơi sâu nhất rồi nhanh chóng rời đi.
"Đã ướt đến vậy rồi," giọng anh khô rát, khó chịu vơi đi phần nào, anh vuốt bắp đùi cậu cùng nơi hai người kết hợp, hỏi thẳng: "Còn nói em không phát tình?"
Cơ thể Vương Việt run rẩy, mũi cậu chua xót, cuộc làm tình không khác gì trừng phạt.
Lăng Duệ càng siết chặt eo mông cậu, mỗi lần xâm nhập đều muốn đâm mở sản đạo đã khép kín.
Trên ban công thiếu sáng, Vương Việt cảm thấy bản thân như thú vật bị kẻ khác đánh đến rên rỉ. Cậu không dám mở mắt, nhưng tiếng cửa sổ lung lay vẫn luôn nhắc nhở cậu đang làm tình ở ngoài trời.
Lần này làm đến không biết khi nào mới kết thúc, tay chân cậu ướt đẫm mồ hôi nóng hổi, những tiếng kêu rên bị đè nén theo cổ họng thoát ra ngoài.
Một lúc sau, rên rỉ biến thành tiếng kêu đau đớn.
Hơi thở của cậu nặng nề hơn, cậu chau mày, từ dưới bụng đến mông đều đau đớn dữ dội, vật kia cứ thế thúc đến miệng sản đạo chưa từng mở hoàn toàn mà chèn ép.
Không khí trong lồng ngực tắc nghẽn, Vương Việt có chút khó thở, trong tiếng va chạm thanh thúy giữa không trung, cậu cảm giác cơ thể sắp vỡ tung, nhưng có người nâng mông cậu lên, không cho cậu di chuyển.
Không thể nhịn thêm được nữa.
"Lăng Duệ...." cậu tự thấy hơi thở ra nóng đến mức có thể luyện thànhthủy tinh, cậu gọi tên Lăng Duệ cầu cứu.
"Anh.... đừng như vậy." Vương Việt nhìn bóng mình phản chiếu trên cửa sổ, mặt cậu có phần hung dữ, trong lòng liền cảm thấy khó chịu.
Một mùi hương ngọt ngào thoáng qua trong không gian, xen lẫn những trận bốc hỏa dữ dội, tựa như một thứ thuốc kích tình khiến Lăng Duệ càng gấp gáp muốn tiến tới nhanh hơn.
Nhưng nó quá chặt.
Sản đạo mềm mại nhu thuận lúc trước không rõ tại sao trở nên cứng rắn, thậm chí chất lỏng tiết ra ngày một ít dần, mỗi lần tiến vào cảm thấy đau đớn hơn hẳn.
Lăng Duệ đột nhiên rút khỏi cơ thể Vương Việt.
Vương Việt thở nhẹ lấy hơi, còn chưa kịp thả lỏng đã bị lật người lại.
Lăng Duệ bế bổng cậu, từ phía trước đâm vào, tính khí cứng nóng chạy dọc theo nơi trơn trượt dùng sức đè xuống, chân cậu vô lực gác trên khuỷu tay anh, cơ thể không ngừng bị rung chuyển, đem cửa sổ đè ép loạn xạ.
Cảm giác đau nhức dưới bụng dần biến mắt, Vương Việt nhắm mắt, trong lòng đau đớn. Sau đó, cậu nhận ra nước mắt lăn xuống miệng, toàn bộ bị Lăng Duệ liếm đi.
Không cho cậu nói xin lỗi, cũng không cho cậu nói gì hết.
Cuối cùng, sau vô số lần bám riết không tha, cửa sản đạo cuối cùng cũng mở ra, trào ra nước dịch sinh lý, bụng dưới căng cứng của cậu dần được thả lỏng.
Lăng Duệ ngửa đầu hôn cậu, đem chỗ kiến thức sinh học y khoa quẳng đi quên sạch, sốt ruột hỏi: "Anh có thể bắn vào trong không?"
Không đợi cậu đáp lại, Lăng Duệ đã hung hăng đâm thêm vài cái, sự xâm nhập tuyệt vọng đến đòi hỏi khiến nỗi đau đớn ngoài cơn khoái cảm bốc lên.
Kỳ thật, không thể chiếm hữu đến cùng.
Anh ghét bản năng sinh lý, ghét phản ứng hưng phấn do pheromone gây ra, càng chán ghét bản thân không thể hoàn toàn đánh dấu Vương Việt.
Vương Việt không nhớ mình đã nói những gì, có lẽ đồng ý, cũng có thể là gì đó khác, cho dù phản kháng cũng vô dụng.
Huống chi, cậu căn bản không phải omega hoàn chỉnh, cho dù lúc ý thức hỗn loạn nhất, cậu vẫn nhớ rất rõ, bản thân mình không thể thụ thai.
Có tiếng dò dẫm vang lên, Lăng Duệ vẫn đang nhìn xoáy sâu lấy gương mặt cậu, trước mắt liền tối sầm.
Có người tắt đèn ban công.
Vương Việt không biết tại sao cậu lại khó chịu, nhưng cậu biết rõ mình không giỏi lấy lòng người khác.
Lăng Duệ vuốt ve gương mặt ướt đẫm: "Để anh nhìn em."
Hơi thở của Vương Việt nặng nề, cổ họng nghẹn lại.
Lăng Duệ đem Vương Việt dựa lên cửa sổ, nhấc eo lưng cậu rồi đâm thẳng đến sản đạo, mạnh đến mức Vương Việt thấy trướng đau.
"Đau..." Vương Việt nói lung tung, "Em đau, Lăng Duệ...đau lắm..."
Cậu chẳng thể làm gì hết, không biết lấy lòng, không biết chăm sóc, ngay càng dáng vẻ lúc làm tình cũng vụng về khó coi.
Trong bóng tối, có người đang vuốt bụng cậu, khẽ ấn xuống.
"Tiểu Việt," không biết tại sao, giọng Lăng Duệ mang theo niềm vui đến đáng sợ: "Nơi này có thể có cục cưng không?"
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro