Chương 35: Đứng giữa đêm sương lạnh lẽo

Quản gia ở bên cạnh hắn, ban đầu còn vắt óc nghĩ kế nhưng nghe thấy câu nói đó, trong lòng lại chợt thấy quặn thắt.

"Lương tiên sinh..." Quản gia khẽ nói, "sẽ không bỏ đi đâu."

Hoắc Lan rõ ràng không muốn tiếp tục chủ đề này nữ. Hắn nhắm mắt ngồi một lúc rồi mở mắt ra, cầm máy tính lên.

Quản gia hối hận vì đã chặn anh lại trong phòng: "Ngài không đi thăm Lương tiên sinh sao?"

Hoắc Lan ban đầu có ý định đi, nhưng giờ đã lấy lại bình tĩnh, hắn cũng cảm thấy không nên ép người quá mức. Hắn không đáp lời, mở vài bảng báo cáo cần xử lý.

Quản gia hối hận đứt ruột.

Chuyện xảy ra hôm qua ầm ĩ khắp nơi, hơn nửa đoàn làm phim đều biết Hoắc tổng đã bế một người ra từ khu vực nghỉ ngơi.

Ông và đội trưởng vệ sĩ nghe tin, thở hổn hển đuổi theo người đại diện của Lương tiên sinh, tận mắt thấy Hoắc Lan bế người ra khỏi khu vực cách ly.

Người khác không rõ nhưng Quản gia là người từng trải, liếc mắt đã nhận ra Lương tiên sinh có lẽ đã bị Hoắc tổng cắn đến mức không còn sức lực.

Ông ban đầu lo lắng Hoắc Lan qua những năm lăn lộn trên thương trường, dù ý định ban đầu vẫn còn nhưng khó tránh khỏi bị nhúng chàm, bị người ta lôi kéo và nhiễm phải những thói quen không nên có như giam cầm, ép buộc yêu đương, nên mới đặc biệt tìm một khoảng trống để đến làm công tác tư tưởng cho Hoắc Lan.

Bây giờ xem ra, rõ ràng sự việc không chỉ là vẻ bề ngoài.

"Lương tiên sinh có lẽ đang chờ ngài."

Quản gia nghĩ hồi lâu, cố gắng phát huy hết khả năng: "Một mình nằm trên giường bệnh, đang truyền dịch, cơ thể lại khó chịu."

Quản gia: "Không nơi nương tựa, cô đơn lẻ loi, vừa ho khan vừa nhìn chằm chằm ra cửa..."

Hoắc Lan: "..."

Chiêu này của Quản gia hữu hiệu với Lương Tiêu. Còn dùng để lừa Hoắc Lan, dù hắn đang trong kỳ mẫn cảm tâm trạng bất ổn đương nhiên sẽ không mắc lừa: "Người đại diện của cậu ấy đang ở đó."

Hoắc Lan đã ở bên giường Lương Tiêu cả đêm. Lúc hắn về người còn chưa tỉnh, thấy cậu ngủ yên ổn nên lúc đi không làm phiền Lương Tiêu.

Cơ thể Lương Tiêu quả thực có chút đáng lo nhưng cũng chưa đến mức quá nghiêm trọng, cũng không bị cảm mạo, cùng lắm là mệt mỏi chút thôi, sẽ không ho.

"Hiệu lực của hot search có hạn."

Hoắc Lan: "Còn cần cậu ấy tự mình đăng Weibo. Lời mời tham gia show tạp kỹ do đội ngũ Giang Bình Triều gửi đến, người đại diện của cậu ấy cũng cần báo cáo và sàng lọc với cậu ấy."

Hoắc Lan: "Không có thời gian nhìn ra cửa."

Quản gia bị Hoắc tổng nhà mình giáng một đòn nặng nề một cách logic: "... Vâng."

Hoắc Lan lướt qua vài bảng báo cáo, chọn ra những cái cần các phòng ban liên quan chú ý xử lý và đánh dấu.

Hắn ban đầu chưa rõ tâm tư của mình nhưng hôm qua khi đoàn làm phim đột nhiên liên hệ khẩn cấp với Tinh Quán, nói rằng khu vực nghỉ ngơi có chất dẫn dụ. Pheromone của một Omega bất ngờ bùng phát, cần xin xử lý tình huống khẩn cấp.
Hắn đã vội vàng đến phim trường vì nghe nói Lương Tiêu đang ở trong khu vực nghỉ ngơi.

...

Hoắc Lan rũ mắt, không hồi tưởng lại tình hình lúc đó nữa.

Phòng bệnh của Lương Tiêu là do hắn sắp xếp. Là phòng chăm sóc đặc biệt ở tầng cao nhất, rất yên tĩnh, chỉ có thể đi lên bằng lối đi riêng, sẽ không bị ai quấy rầy.

Hắn đã dặn dò các phòng ban liên quan của Tinh Quán. Các hot search do Tinh Quán dẫn dắt có thể đảm bảo ảnh hưởng tích cực.

Người đại diện kia được hắn giữ lại trong phòng bệnh, xưa nay luôn bảo vệ nghệ sĩ nhà mình sẽ không để Lương Tiêu phải chịu ấm ức.

Đội ngũ y tế rất có trách nhiệm, hồ sơ bệnh án và phương án điều trị đều đã được giới thiệu chi tiết, cũng sẽ chăm sóc bệnh nhân cẩn thận.

...

Hoắc Lan suy xét lại từ đầu đến cuối, vẫn không tìm ra vị trí nào còn sót lại có thể dành cho mình.

Quản gia thầm nghĩ 'Vị trí nào mà chẳng bị chính tay ngài tìm người lấp đầy hết rồi'. Lòng ông khổ sở đến thê lương: "Lương tiên sinh không phải là— không phải là cần tay của ngài sao?"

Chính Quản gia nói ra câu này cũng thấy đau lòng, đành cắn răng tìm ra giá trị tồn tại cho Hoắc tổng nhà mình: "Ngài xem, Lương tiên sinh không có tay ngài thì không ngủ được..."

"Cậu ấy đã giải thích rồi." Hoắc Lan nhắc lại nguyên văn, "Thực ra không cần."

Quản gia: "..."

Quản gia hoàn toàn bị Hoắc Lan đánh bại: "Ngài... bận đi, Tinh Quán cần ngài."

Hoắc Lan thu hồi ánh mắt, chuyên tâm làm việc.

Quản gia đau lòng hồi lâu, khẽ thở dài, ra ngoài pha cà phê.

-

Hoắc Lan xử lý vài báo cáo, buông chuột, day day trán.

Tối qua dù thế nào hắn cũng không yên tâm, trằn trọc cả đêm. Chưa kịp nghỉ ngơi thì sáng nay lại bận xử lý chuyện hot search.

Thêm vào đó là sự quấy phá của kỳ mẫn cảm làm Hoắc Lan lúc này đã rất đau đầu.

Không thể tĩnh tâm, suy nghĩ cũng lúc chập chờn gián đoạn.

Biết rõ trạng thái hiện tại của mình chưa chắc đã xử lý mọi việc thỏa đáng, Hoắc Lan gấp máy tính lại, chống tay vào mép bàn đứng dậy, đẩy ghế xoay ra, nhắm mắt tựa vào ghế sofa.

Hoắc Lan thực ra không có sở thích tự hành hạ bản thân, cũng không tận tụy làm việc thâu đêm, dồn hết tâm trí vào công việc như quản gia nghĩ.

Hắn chỉ đơn giản là quá khó ngủ, đặc biệt là trong kỳ mẫn cảm. Ngay cả khi nhắm mắt nằm vài giờ cũng chưa chắc đã ngủ được. Dần dần hình thành phản xạ kháng cự bản năng, có xu hướng dựa vào công việc để đè nén cảm giác mệt mỏi khó chịu, làm kiệt sức rồi mới nhắm mắt.

Bình thường thì không sao nhưng hiện tại đang ở thời điểm then chốt trong cuộc đấu trí với Long Đào, không cho phép sai sót.

Dù không ngủ được cũng phải buộc mình nghỉ ngơi.

Hoắc Lan cầm điện thoại, nhắn tin cho Quản gia xin hai viên thuốc ngủ. Sau đó nhớ lại lời Quản gia trước khi đi, mở Weibo xem.

Lương Tiêu có lẽ đã tỉnh, tài khoản Weibo do Tinh Quán đăng ký hộ đã có hai lần đăng nhập mới, trang chủ trống rỗng ban đầu cũng đã có một bài Weibo báo bình an.

Tinh Quán dẫn dắt lưu lượng rất chuyên nghiệp,. Tài khoản Weibo của Lương Tiêu mới đăng ký tối qua mà hôm nay lượng fan đã vượt năm mươi vạn. Thừa thắng xông lên, bài Weibo đầu tiên dễ dàng vượt mười triệu lượt đọc, số lượt chia sẻ và bình luận cũng khá ấn tượng.

Có lẽ một số người sinh ra đã thích hợp để tỏa sáng. Lương Tiêu sau khi bị chôn vùi năm năm lần đầu đăng Weibo, không hề có sự bối rối hay tự mãn của một tân binh mới nổi, từ cách dùng từ đến thái độ đều vô cùng chuẩn mực.

Bình luận đa dạng, có sự xót xa, quan tâm, cũng có không ít người vẫn còn nhớ đến hình ảnh thoáng qua trong clip quảng cáo, vừa tung hoa vừa cầu xin ảnh và tư liệu mới.

Không khí vui vẻ hòa thuận.

Hoắc Lan lướt qua sơ lược, rà soát lại tất cả các biện pháp truyền thông trong đầu, xác nhận không bỏ sót gì rồi đặt điện thoại xuống.

Bị Quản gia vô tình hỏi trúng chuyện năm xưa, tâm trí hắn bị lay động, nhắm mắt lại cũng không thể tĩnh tâm được.

Hoắc Lan giơ tay, từ từ day trán.

Thời niên thiếu, hắn không giỏi giao tiếp như bây giờ. Một mình đi học ở Giang Nam, không kết bạn được và cũng chỉ giữ sự lịch sự xa cách với người của gia đình họ hàng chăm sóc mình.

Người hắn gặp lúc đó là người duy nhất chịu ăn trưa cùng hắn.

Mặc dù lần nào cũng là quẹt thẻ của hắn nhưng Tiểu Hoắc Lan lúc đó cũng thấy vui. Đợi đến khi hai người thân thiết hơn một chút, hắn lấy hết can đảm mời người đó về nơi ở gần trường của mình.

Họ không cùng niên khóa, Hoắc Lan chỉ biết người đó đang học chương trình lớp mười và trong một lần trò chuyện vu vơ, nghe đối phương nói rằng lý tưởng tương lai là làm trong ngành y, muốn làm bác sĩ hoặc dược sĩ.

Thiếu niên Hoắc Lan đã cố gắng hết sức, dựa theo tiêu chuẩn điểm số cần thiết cho ngành y, giúp đối phương học thêm.

...

Hoắc Lan không nghĩ tiếp nữa.

Một khi đã quyết định theo đuổi Lương Tiêu, hắn đương nhiên sẽ một lòng một dạ, không thể bị níu kéo bởi quá khứ cũng sẽ không lặp lại sai lầm.

Hoắc Lan nhắm mắt dưỡng thần, nghe thấy tiếng cửa khẽ mở: "Để thuốc xuống đi, tôi tự uống."

Tiếng bước chân dừng lại, người bước vào có chút do dự, không lên tiếng.

Hoắc Lan thực ra đã sớm biết Quản gia lén bỏ thuốc ngủ vào cà phê của mình. Hắn đối với hành vi vừa thắng xe vừa đạp ga này ít nhiều cũng khó hiểu, nhưng vẫn luôn nhịn không nói: "Nước lọc, không phải cà phê."

Tiếng rót nước cũng nhẹ nhàng, cốc nước được cầm lên đặt xuống một cách trật tự, rèm cửa khép kín che chắn ánh sáng ban ngày bên ngoài, chỉ còn lại ánh đèn tường dịu nhẹ.

Hoắc Lan nhắm mắt nghỉ một lúc, cảm thấy thư giãn hơn một cách khó hiểu, cơn buồn ngủ mơ hồ thấm lên: "Ông có thời gian không? Giúp tôi xoa thái dương một chút."

Từ khi trở về nhà Hoắc Lan bị chứng khó ngủ. Đôi khi hắn cực kỳ buốn ngủ nhưng không tài nào nhắm mắt được. Tất nhiên là kèm theo đau đầu nhưng hắn không bao giờ cho ai chạm vào.

Quản gia đã đặc biệt học một vài kĩ thuật mát xa và thỉnh thoảng lúc hắn có tâm trạng tốt sẽ để ông mát xa cho. 

Hoắc Lan ngồi chờ một lúc, không nghe thấy phản ứng, nhíu mày đang định nói thôi thì đã có một lực đạo thăm dò đặt lên trán hắn.

Hoắc Lan mơ hồ nhận ra điều không đúng, ngẩn người mở mắt.

Lương Tiêu đang ngồi xổm trước ghế sofa, hai tay day thái dương cho hắn. Cậu có chút ngại ngùng, còn cảm thấy không thoải mái với từ "Ông" của Hoắc tổng: "Thực ra không cần khách sáo như vậy."

Hoắc Lan: "..."

Lương Tiêu không giỏi xoa đầu cho người khác nhưng không thể từ chối lòng tốt. Cậu nghiêm túc xoa mỗi chiều kim đồng hồ và ngược chiều kim đồng hồ năm vòng, rồi cầm cốc nước ấm vừa rót đưa cho hắn.

Hoắc Lan không hiểu tại sao cậu lại ở đây nên không phản kịp ứng, ngơ ngác nhìn chằm chằm vào cậu.

Lương Tiêu hôm qua suýt chút nữa bị hắn đưa về phòng Tổng thống, cả người vẫn còn dư vị của diễn biến câu chuyện quá kích thích. Khi bị hắn nhìn đến mất tự nhiên, hắng giọng: "Tôi ngủ không được."

Đáng lẽ cậu không nên giải thích bí mật về đôi tay với Hoắc tổng.

Lương Tiêu tự đào hố chôn mình, giờ đành cắn răng lấp lại. Cậu hít sâu một hơi, huy động tố chất diễn viên chuyên nghiệp: "Ngủ không được. Không hiểu tại sao, trằn trọc không yên..."

"..." Đầu óc Hoắc Lan quay chậm, bản năng giải thích cho cậu từ góc độ khoa học: "Bởi vì cậu vừa ngủ mười hai tiếng."

Lương Tiêu: "..."

"... Đúng vậy nhỉ." Lương Tiêu ngay cả bản thân cũng bị thuyết phục, lơ mơ gật đầu, "Vậy thì không dễ ngủ lắm."

Hoắc Lan không biết cậu đến làm gì, cố gắng suy nghĩ: "Có chuyện gì cần tôi xử lý không?"

Weibo có Tinh Quan lo, tuyệt đối không có vấn đề. Đoàn làm phim vì sự cố này vẫn đang nghỉ phép, hắn cũng vừa bổ sung vốn đầu tư, lẽ ra cũng không vội quay lại.

"Long Đào gây phiền phức cho cậu?"

Hoắc Lan nghĩ đến khả năng duy nhất, chống tay lên cánh tay, muốn ngồi dậy: "Tôi xem qua một chút."

"Không có." Lương Tiêu nhanh chóng ấn cánh tay hắn lại, "Không có chuyện gì cả."

Hoắc Lan nhíu mày.

"Tôi... đói rồi."

Lương Tiêu chỉ bịa ra lý do mất ngủ nhưng lúc này thực sự không thể dùng được nữa. Cậu ho khan một tiếng, hai tai đỏ ửng, lôi ra hai hộp cơm từ phía sau.

"Đoạn ca có việc không có ở đây." Lương Tiêu nhắm mắt lại, dứt khoát bỏ mặc sĩ diện, "Không có ai ăn cùng, tôi ăn không vô."

Hoắc Lan: "..."

Lương Tiêu: "QAQ."

...

Lương Tiêu bận rộn chạy đi chạy lại, lấy bàn nhỏ kê trên ghế sofa, chia hai hộp cơm ra, phát cho mỗi người một đôi đũa rồi nhìn Hoắc tổng vẫn còn hơi ngơ ngẩn.

Sớm muộn gì cũng phải hỏi Quản gia cách nào để xuất hiện hợp lý.

Nếu cứ tiếp tục đẩy Hoắc tổng vào đường cùng logic như thế này, khiến hắn ấy bị bế tắc với kinh nghiệm phong phú của cậu vài lần nữa...

Chưa kể đến chuyện khác, Hoắc tổng có lẽ sẽ phát điên thật.

Hoắc Lan khi chưa thoát ra khỏi vòng lặp logic thường dễ nói chuyện, nhận lấy đôi đũa dùng một lần, học theo Lương Tiêu bẻ ra một cách không mấy thuần thục, cúi đầu nhìn ba món mặn và một món canh trong hộp cơm.

"Không phải đồ mua." Lương Tiêu chưa đến mức mất trí đến mức dụ dỗ Hoắc Lan ăn đồ mang đi, giải thích: "Tôi vừa lên đây, đi ngang qua bếp sau của khách sạn..."
Cậu đến tận bây giờ cậu vẫn muốn gửi chút ấm áp cho Tiểu Hoắc Lan nhặt thư dưới mưa, nghĩ mãi không ra nên tặng gì, vừa hay thấy nhà bếp bắt đầu chuẩn bị bữa trưa.

Bếp sau có tiêu chuẩn vệ sinh nghiêm ngặt, cậu kiểm tra sức khỏe thì đạt tiêu chuẩn nhưng để vào được vẫn phải nhờ trợ lý mở phòng đôi, nhanh chóng và thành thạo tắm rửa sạch sẽ bản thân vài lần.

"Tôi tự làm đấy." Lương Tiêu đảm bảo, "Không khó ăn đâu."

Hoắc Lan hôm nay thoát ra khỏi vòng lặp logic chậm hơn bình thường, nhíu mày nhìn cậu một lúc, ngập ngừng cúi đầu, gạt nhẹ vài ngọn rau diếp non xanh mướt mới được xào.

Lương Tiêu từ nhỏ đã mơ về cảnh tượng mang cơm cho người khác, đặt mình vào hoàn cảnh của hắn, dành lần đầu tiên cho Hoắc Lan: "Anh... nếm thử đi?"

Hoắc Lan rũ mắt, không động đũa.

Lương Tiêu nghĩ kỹ xem còn thiếu bước nào, do dự: "Có cần tôi nếm trước để thử độc không?"

Hoắc Lan: "... Không cần."

Hắn chỉ đang phân biệt xem đây có phải là một giấc mơ khác không, cảm thấy đùi mình đau dữ dội, ánh mắt dịu đi đôi chút, rút tay lại: "Cảm ơn."

"Không có chi." Lương Tiêu thở phào nhẹ nhõm cười, thấy hắn còn muốn nói liền nhanh chóng đảm bảo một cách thuần thục, "Chỉ lần này thôi, không có lần sau đâu."

Hoắc Lan im lặng một lúc, dịch hộp cơm qua, cúi đầu ăn vài gắp rau.

Tay nghề của Lương Tiêu không tồi. Tuy chỉ là món ăn gia đình, nhưng từ hình thức đến hương vị đều đáng khen.

Hắn không thường ăn những món này, nhưng khi nếm vào lại thấy hợp khẩu vị một cách bất ngờ.

"Lý tưởng của tôi từ nhỏ," Lương Tiêu vừa ăn thịt rang muối vừa cảm thán một cách mơ hồ, "là lớn lên làm đầu bếp."

Hoắc Lan ngước mắt nhìn cậu.

"... Giả thôi." Lương Tiêu nhanh chóng nói thật, "Tôi còn muốn làm nhà khoa học."

Lúc nhỏ vật lộn với cuộc sống, Lương Tiêu thực ra không có thời gian nghĩ về tương lai. Mỗi lần gặp tình huống cần trả lời đều bịa đại một cái để đối phó.

Sau này ra mắt cần xây dựng hình tượng, người đại diện ép cậu điền vào bảng sở thích, lý tưởng theo đuổi, câu trả lời bịa ra phải học thuộc và viết thuộc lòng thành thạo, cậu mới ngẫu nhiên chọn Đầu bếp trong mục "Nghề nghiệp mơ ước từ nhỏ" trong danh sách Nhà khoa học, Phi hành gia, Giáo viên, Bác sĩ, Nhân viên kiểm soát vé xe buýt.

Thời mới vào nghề, người qua đường thấy sự tương phản này thú vị, còn từng nổi tiếng một thời gian vì chuyện này.

Lương Tiêu không muốn nói nhiều về chuyện của mình. Cậu nói vài câu vu vơ dẫn dắt Hoắc Lan thả lỏng, rồi cẩn thận nhìn sắc mặt hắn: "Anh không khỏe sao, cần uống thuốc gì không?"

Hoắc Lan lắc đầu: "Không sao."

Hoắc Lan nhìn vết kim tiêm còn sót lại trên tay cậu: "Cậu thế nào?"

"Tôi—" Lương Tiêu đang định trả lời thì tâm trí khẽ động: "Ngủ không ngon."

Hoắc Lan nhíu mày.

Lương Tiêu nhìn thấy quầng thâm dưới mắt hắn, đại khái đoán được đầu đuôi câu chuyện, thành thạo đổ lỗi lên đầu mình: "Đúng là ngủ không ngon, không yên giấc, mơ liên tục."

Lương Tiêu thở dài: "Lúc đó nói không cần tay anh là do tôi đã quá tự tin."

Hoắc Lan nhìn cậu, ngẩn người.

Lương Tiêu liếc nhìn hắn, thầm cầu trời Hoắc tổng muốn thuốc ngủ, tiếp tục bịa chuyện một cách cắn răng: "Muốn ngủ mà không dám ngủ, rất mệt, lại sợ ảnh hưởng công..."

Cậu chưa nói hết câu, trên đỉnh đầu chợt có một lực nhẹ phủ xuống.

Lương Tiêu tự thấy mình đã trải qua hai trận chiến, gắng gượng không tụt sức, cả người ngồi thẳng tắp không nhúc nhích: "Công... công việc."

Vẻ mặt Hoắc Lan dịu xuống, bàn tay phủ lên đầu cậu, xoa hai cái.

Giọng Lương Tiêu bất giác nhỏ lại: "... Hoắc tổng."

Hoắc Lan rũ mắt: "Ừm."

Khi hắn thả lỏng, đôi lông mày sắc bén cũng dịu xuống, mơ hồ toát lên tính cách ôn hòa của thiếu niên: "Tôi sẽ ở bên cậu."

Lương Tiêu nhìn hắn, không nói nên lời.

"Đừng sợ." Hoắc Lan khẽ hứa, "Tôi sẽ không bỏ đi đâu."

Quản gia ở dưới lầu, bị mắc kẹt ở bếp sau với tốc độ ra món đáng lo ngại.

"Nhanh lên một chút." Quản gia liên tục kiểm tra điện thoại, giục thêm lần nữa, "Chúng tôi đang rất cần."

Hoắc Lan chủ động xin thuốc ngủ, chứng tỏ trạng thái thực sự không tốt, Quản gia không dám để hắn cứ thế ngủ, dù thế nào cũng muốn dỗ Hoắc tổng ăn vài miếng cơm trước.

Bây giờ đưa thuốc lên, Hoắc Lan uống vào ngủ luôn thì bữa ăn tiếp theo lại không biết đến bao giờ.

Quản gia vừa giục khách sạn, quay lại giải thích một cách xin lỗi với Đoạn Minh vừa bị chặn lại: "Đoạn tiên sinh, Hoắc tổng thực sự không tiện..."

Đoạn Minh vội vàng khách sáo: "Chúng tôi hiểu."

Quản gia thực sự sợ Lương Tiêu hiểu lầm: "Xin anh hãy giải thích với Lương tiên sinh là Hoắc tổng quá bận, hiện tại thực sự không thể đi được."

Nếu là bình thường, họ khích lệ vài câu, Hoắc Lan còn có thể nhịn không được đi thăm Lương tiên sinh. Nhưng hiện tại Hoắc tổng đang trong kỳ mẫn cảm, không có bất kỳ khả năng nào để nói chuyện hợp lý.

Quản gia đã có không biết bao nhiêu lần kinh nghiệm, buồn bã đến mức tóc bạc thêm, u uất thở dài.

Đoạn Minh thực ra có thể hiểu được, gật đầu với thái độ tốt: "Vâng."

Đoạn Minh bị làm phiền đau đầu trong phòng bệnh bèn dỗ dành Lương Tiêu nói là anh đi tìm Hoắc tổng, tình cờ bị Quản gia chặn lại ở đại sảnh, cũng đã tỉnh táo lại.

Hoắc tổng trăm công nghìn việc, đâu phải rảnh rỗi không có gì làm, làm sao có thể chiều chuộng Lương Tiêu mọi lúc mọi nơi.

Đoạn Minh hiểu Lương Tiêu: "Ông yên tâm, cậu ấy cũng không có chuyện gì đâu."

Quản gia bị sự thấu hiểu của đối phương làm cho cảm động, thở dài: "Bây giờ nghĩ lại, lúc trước có lẽ đã hiểu lầm Lương tiên sinh rồi."

Dù sao lần này, mọi người cũng đều cho rằng Hoắc tổng cưỡng đoạt người ta.

Quản gia đặt mình vào hoàn cảnh người khác, thậm chí mơ hồ tin rằng lần trước Lương Tiêu thực sự chỉ đơn thuần gối đầu lên đùi Hoắc tổng. Ông nắm tay Đoạn Minh: "Đoạn tiên sinh, đã làm khó cho các ngài rồi."

Đoạn Minh cảm xúc lẫn lộn, bắt tay lại với ông ấy.

Bếp sau cuối cùng cũng ra món, Quản gia không kịp tính toán hiệu suất làm việc của khách sạn, nhận lấy xe đẩy thức ăn, chuẩn bị sẵn thuốc mà Hoắc tổng yêu cầu.

Đoạn Minh thấy ông ấy một mình làm việc vất vả nên vào giúp một tay, nhận lấy xe đẩy thức ăn, cùng Quản gia đi về phía thang máy.

"Cảm ơn cậu." Quản gia cảm động sâu sắc, không kìm được tâm sự với Đoạn Minh: "Thực ra... Hoắc tổng lại có một số triệu chứng của kỳ mẫn cảm, là sợ làm ra chuyện gì có lỗi với Lương tiên sinh."

Đoạn Minh giật mình: "Vậy thì quả thật không vội."

Quản gia biết rỗ anh đang sợ gì, thở dài: "Hoắc tổng nhà chúng tôi lúc vào kỳ mẫn cảm thường sẽ lạnh nhạt với những người xung quanh hơn bình thường, có việc gì cũng chỉ gọi tôi đến."

Đoạn Minh nghe vậy suy nghĩ một chút, cũng thở dài: "Lương Tiêu nhìn thì vô tâm, thực ra cũng không tin tưởng những người xung quanh lắm, đồ dùng cá nhân chỉ để chúng tôi động vào."

Quản gia biết chuyện lúc trước của Lương Tiêu nên không khó để hiểu, gật đầu: "Hoắc tổng cũng vậy, kỳ mẫn cảm càng rõ ràng hơn, tuyệt đối không để người lạ lại gần."

Đoạn Minh vừa xua tan nỗi lo lắng về sự khinh suất của Lương Tiêu, an tâm gật đầu: "Lương Tiêu cũng thế, dù ngủ sâu đến đâu, có người chạm vào một cái cũng sẽ tỉnh ngay."

Nhắc đến chuyện ngủ, Quản gia càng thêm sầu muộn: "Hoắc tổng ngủ cũng không ngon."

Đoạn Minh khổ sở: "Lương Tiêu thực ra cũng khó ngủ ở giường lạ."

Thang máy "ding" một tiếng dừng lại ở tầng cao nhất. Quản gia bước ra, giữ thang máy cho anh rồi cùng nhau đẩy xe thức ăn ra.

Đoạn Minh đưa người vào phòng Tổng thống. Ban đầu chỉ nghĩ là phải có trách nhiệm với Hoắc tổng, nhưng giờ hiểu lầm đã được hóa giải, anh cũng dự tính tìm cơ hội đưa người về nghỉ ngơi yên tâm.

"Hoắc tổng dễ cảm, thường xuyên bất động vài ngày, không chợp mắt nghiêm túc."

Quản gia mở cửa, vừa đau đầu vừa tự hào: "Cũng chỉ khi có tôi ở bên, mới có thể nghỉ ngơi được một chút."

"Lương Tiêu ở ngoài cũng luôn ngủ không yên giấc."

Đoạn Minh gật đầu, vừa phiền muộn vừa tự hào: "Mỗi lần muốn nghỉ ngơi yên tâm đều phải có ít nhất một người trong chúng tôi ở bên cạnh canh chừng."

Hai người tâm sự dọc đường đi, ai cũng cảm thấy hối hận vì gặp nhau quá muộn. Họ gật đầu với nhau, giữ im lặng và nhẹ bước.

Quản gia khẽ đẩy cửa phòng ngủ chính: "Hoắc tổng—"

Quản gia: "..."

Đoạn Minh thò đầu vào: "?"

Đoạn Minh: "??"

Ánh sáng ban ngày buổi trưa bị rèm cửa che khuất hoàn toàn. Phòng ngủ lờ mờ tối, ánh đèn tường dịu nhẹ lan tỏa, trong phòng yên tĩnh đến mức nghe rõ tiếng kim rơi.

Hai hộp cơm đã rửa sạch được xếp chồng lên nhau, đặt gọn gàng trên bàn làm việc.

Hoắc Lan, người tuyệt đối không cho phép người lạ lại gần đang nhắm mắt tựa vào ghế sofa, đắp một chiếc chăn mỏng và vẻ mệt mỏi đã tan đi, tựa vào người bên cạnh ngủ rất say.

Lương Tiêu, người chạm vào sẽ tỉnh, đang ôm cánh tay Hoắc tổng, ngủ say như chết. Dưới sự thu hút của một sức mạnh thần bí nào đó, nửa người đã chúi vào vai Hoắc tổng.

Quản gia như đứng giữa đêm sương lạnh lẽo nhìn Đoạn Minh đang héo hon ở cửa, thở dài một tiếng, đầy vẻ phong trần rồi lặng lẽ đóng cửa lại.

----

Editor: Rin_Garnett
30/9/25

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro