Chương 36: Nếu thế sự khắc nghiệt với cậu ấy thì tôi sẽ bù đắp cho cậu ấy
Nghỉ trưa có hiệu quả tốt đến kinh ngạc.
Hoắc Lan hiếm khi có giấc ngủ sâu, ôm người kia ngủ yên ổn vài tiếng, tỉnh dậy tinh thần đã hoàn toàn hồi phục.
Quản gia đã trải qua nhiều kinh nghiệm, không còn ngạc nhiên trước bất kỳ nơi nào trên người Hoắc tổng mà Lương tiên sinh xuất hiện trên nữa. Ông bình tĩnh đưa Lương Tiêu đang ngơ ngác chui ra khỏi vòng tay Hoắc tổng đi sau đó quay lại với một ấm hồng trà: "Lương tiên sinh đã về bệnh viện rồi."
Lương Tiêu đã tự nhổ kim tiêm chạy ra, buổi chiều còn hai chai dịch cần truyền.
Đoạn Minh và Quản gia ngồi trước cửa hút xong một điếu thuốc đầy phong trần, hoàn toàn từ bỏ ý định đưa người đi, chuẩn bị về bệnh viện bàn bạc, xem có thể mang thuốc về, cho Lương Tiêu truyền dịch ngay tại phòng Tổng thống không.
Quản gia giấu đi cảnh Lương tiên sinh bị dọa sợ do do những hành vi ngày càng phóng túng của mình. Ông đặt hồng trà xuống, chợt nhận ra điều gì đó không ổn, đối diện với ánh mắt Hoắc Lan: "... Hoắc tổng?"
Hoắc Lan khẽ gật đầu, thu lại ánh mắt, kéo máy tính mở ra.
"..." Quản gia nhanh chóng xóa đi hình ảnh Hoắc tổng cô đơn vừa ho khan vừa nhìn ra cửa trong đầu.
Hoắc Lan ngủ ngon, sắc mặt đã hồi phục được phần lớn. Hắn xử lý công việc dứt khoát nhanh nhẹn, không còn thấy rõ dấu hiệu của kỳ mẫn cảm nữa.
Chỉ là có vẻ bị vẹo cổ.
Mặc dù không ảnh hưởng đến hình tượng điềm tĩnh và lạnh lùng của Hoắc tổng, nhưng cứ cách một lúc Hoắc Lan lại giơ tay trái lên, bình tĩnh và điềm đạm xoa bóp vai và gáy vài cái.
Ban đầu Quản gia còn đang buồn bã, thấy trạng thái hắn tốt hơn nhiều thì lại vui mừng: "Hoắc tổng."
Hoắc Lan ngước mắt.
Quản gia: "Ngài không nghĩ đến việc cùng Lương tiên sinh..."
Quản gia cân nhắc lời lẽ vì hắn đang trong kỳ mẫn cảm: "Đồng thời... cùng tồn tại trên giường sao?"
Hoắc Lan: "..."
Quản gia rót một tách hồng trà, cùng với bánh đặt đến bên tay hắn.
Lần đầu tiên ở nhà Lương tiên sinh, tạm bợ thì không nói. Đến phim trường, giường trong phòng Tổng thống rõ ràng đủ lớn, nhưng Hoắc Lan vẫn kiên quyết không bao giờ lên giường nghỉ ngơi cùng Lương tiên sinh.
Quản gia không hiểu trên giường có phong ấn gì. Đối diện với ánh mắt hơi khó chịu của Hoắc Lan, ngập ngừng khuyên: "Hiện tại thế này, dù sao cũng không thoải mái..."
Hoắc Lan không ngờ Quản gia vốn dĩ luôn thận trọng lại nói ra lời này, nhíu mày hồi lâu, nhắm mắt lại nén cơn bực dọc.
Quản gia đã lớn tuổi, có lẽ không hiểu nhiều về những chuyện này, không cố ý coi thường hay bôi nhọ Lương tiên sinh.
Hoắc Lan mở mắt, kiên nhẫn giải thích cho ông: "Lên giường là giai đoạn rất muộn."
"..." Quản gia: "À."
Hoắc Lan thu lại ánh mắt, mở vài bản báo cáo.
Khi hai người ở bên nhau, Hoắc Lan thấy rõ, chỉ mới chạm vào đầu thôi mà Lương Tiêu đã căng thẳng đến mức luống cuống.
Hắn là để dỗ Lương Tiêu ngủ nên đương nhiên phải chịu trách nhiệm đến cùng, không có lý do gì để mình nằm trên giường tận hưởng còn để Lương Tiêu trằn trọc không ngủ được.
Quản gia nhìn hắn một cách yếu ớt, thậm chí muốn tìm cho Hoắc tổng vài cuốn sách về giam cầm ép buộc yêu đương: "Vậy ngài... định cứ như thế này mãi sao?"
Nếu từ bây giờ cho đến khi có thể sống trọn đời với Lương tiên sinh, Hoắc tổng mỗi đêm đều định ngồi ngủ như vậy, có lẽ ông nên liên hệ bác sĩ riêng đặt lịch vật lý trị liệu cột sống cổ.
Thể chất của Alpha rất cường tráng, Hoắc Lan không thấy việc này có vấn đề gì, xoa bóp vai gáy: "Tôi không sao."
Quản gia bây giờ chỉ muốn đặt lịch bác sĩ, nhưng nghĩ rồi tạm thời bình tĩnh lại: "Ngài thì không sao..."
Lời ông ấy rõ ràng còn vế sau, Hoắc Lan đợi một lúc, có chút thiếu kiên nhẫn, ngước mắt nhìn ông.
"... Nhưng lúc Lương tiên sinh đi, nói là ngủ không được thoải mái lắm."
Quản gia cắn răng: "Lương tiên sinh ở nhà đều ôm gối ôm để ngủ, gối ôm chất lượng tốt thì tuyệt đối không dùng để ngồi."
Hoắc Lan: "..."
Quản gia: "..."
Hoắc Lan chỉ rành mạch trong lĩnh vực mình am hiểu, hắn chưa từng ôm gối ôm và Hoắc thị cũng chưa mở rộng sang thị trường chăn ga gối đệm bén nhất thời bị Quản gia hù dọa: "Rất nghiêm trọng sao?"
"Rất nghiêm trọng." Quản gia thầm xin lỗi Lương tiên sinh, "Lương tiên sinh rất cần gối ôm. Ngài không nhận ra hôm nay ngài ấy chính là ôm ngài để ngủ sao?"
Hoắc Lan không nhịn được nhíu mày.
Hắn muốn đính chính, không phải Lương Tiêu ôm hắn mà là Lương Tiêu tựa từ vai trượt xuống ngực hắn nên hắn mới ôm lại.
Nhưng lại cảm thấy nói ra lời này thực sự có vẻ thiếu đứng đắn, làm mất sự tôn trọng đối với Lương Tiêu.
Quản gia không rõ nội tình, vẫn dựa theo kinh nghiệm mà Lương Tiêu từng truyền thụ, dẫn dắt Hoắc tổng đi sâu vào logic: "Lương tiên sinh lúc đi còn thở dài, tiếc nuối vì cảm giác chạm hôm nay không đủ tốt."
Hoắc Lan thực sự bị ông ấy nói đến mức không thể ngồi yên được nữa, cau mày thật chặt buông con chuột ra.
Tim Quản gia đập thình thịch, lặng lẽ nuốt nước bọt.
... Sự thật đương nhiên không phải như vậy.
Sự thật là Lương tiên sinh chui ra khỏi vòng tay Hoắc tổng, cả người luôn trong trạng thái hoảng loạn quá độ. Khi được ông và người đại diện đưa xuống lầu, cậu mới chợt tỉnh, vừa lắc vai người đại diện vừa lắp bắp kể lại hôm nay cốt truyện kích thích hơn những lần trước đến mức nào.
Nhưng hai người phát triển tình cảm, chẳng phải luôn cần một người nhượng bộ một chút sao.
Khoan dung cho đối phương một cách thích hợp, thực hiện một số hy sinh vô hại.
Quản gia thầm cảm thán trong lòng, quyết tâm sau này nhất định phải chăm sóc tốt Lương tiên sinh rồi ngẩng đầu nhìn Hoắc tổng một cách kiên định.
Lòng Hoắc Lan trùng xuống.
Ban đầu hắn chỉ muốn dỗ Lương Tiêu ngủ nhưng không ngờ mình lại ngủ say mà không hề phát hiện Lương Tiêu lại không ngủ ngon.
Hoắc Lan bị ông ấy nói đến mức tự trách, im lặng hồi lâu, cuối cùng nhượng bộ: "Đợi cậu ấy khỏi bệnh đã."
Mắt Quản gia sáng lên: "Ngày mai—"
Hoắc Lan: "Ngày mai không được."
Nói đúng ra, lần này Lương Tiêu thực ra không tính là bị bệnh, chỉ là bị cuốn vào một sự cố nhầm lẫn, vô cớ nhập viện thay cho người đại diện của Giang Bình Triều.
Nhưng một trong những di chứng của việc bùng phát pheromone là tuyến thể luôn dễ bị kích thích, chỉ một chút kích thích cũng dễ chuyển sang trạng thái hoạt động.
Vì vậy mới phải liên tục dùng thuốc ức chế chuyên dụng để kiểm soát.
Lần này Lương Tiêu chủ động kích thích pheromone, tuyến thể bị kích hoạt một phần. Cho dù bệnh viện phối hợp dùng thuốc, cộng thêm Hoắc Lan dựa vào đánh dấu tạm thời để điều chỉnh và giải tỏa thì cũng phải mất vài ngày mới hoàn toàn ổn định trở lại.
Đối với Lương Tiêu, ở trong trạng thái này thêm một ngày là thêm một phần nguy hiểm.
"Đợi cậu ấy khỏe lại." Hoắc Lan miễn cưỡng nói, "Tôi sẽ nằm xuống... để cậu ấy ôm."
Quản gia kinh ngạc vỗ tay: "Tốt!"
Hoắc Lan vẫn còn đang nghĩ về chuyện Lương Tiêu buổi chiều lại không ngủ ngon, không bị cảm xúc của Quản gia lây lan. Hắn day day trán nén sự tự trách xuống, dồn tâm trí trở lại công việc.
-
Lương Tiêu phải truyền dịch ba ngày và phối hợp với đánh dấu tạm thời, tuyến thể đã ổn định trở lại được phần lớn.
Chỉ là cả người vẫn không được khỏe lắm.
Ba ngày liên tục không ngủ ngon. Cậu cầm kịch bản ngồi bên lề phim trường, cứ chốc chốc lại nhắm mắt ngủ gật.
"Lại sao nữa?" Đoạn Minh vừa giúp cậu theo dõi Weibo, kịp thời đưa tay, kéo cậu về lại ghế, "Cậu ở bên cạnh Hoắc tổng không phải ngủ ngon sao?"
Lương Tiêu ngập ngừng, thở dài: "... Đúng vậy."
Đoạn Minh nhìn cậu một cách khó hiểu, tiện tay chụp màn hình kỷ niệm mốc một triệu fan trên Weibo.
Tài khoản Weibo của Lương Tiêu cũng đã đăng ký được ba ngày, lượng truy cập nhìn chung ổn định. Theo sự chỉ đạo của biên kịch, nhân lúc độ nóng phát hành hai đoạn phim về cưỡi ngựa cứu viện và chịu đựng ghế điện.
Đúng lúc khán giả đang rất cần tư liệu nên độ nóng của Vân Liễm thực sự tăng gấp đôi. Biết việc quay phim chưa hoàn thành, rất nhiều bình luận cầu xin cái kết đẹp cho Vân Liễm trên Weibo chính thức của đoàn làm phim, số lượt thích tăng vọt.
Lương Tiêu cầm điện thoại, lướt qua vài trang bình luận trên Weibo, cuối cùng vẫn không thể tĩnh tâm, trả lại điện thoại cho Đoạn Minh lại thở dài.
"..." Đoạn Minh một cách vô cảm khơi gợi: "A a a kích thích quá."
Lương Tiêu đỏ bừng tai, suýt chút nữa nói theo anh. May kịp thời tỉnh lại gắng gượng kìm nén: "Đoạn ca, anh đang gài bẫy tôi à?"
Đoạn Minh thầm nghĩ có điên mới gài bẫy cậu. Trời mới biết lần này cậu lại bị kích thích vì chạm tay Hoắc tổng hay vì chạm vào... "vòng ba tôn quý" của Hoắc tổng.
"Nếu cậu và Hoắc tổng đã đến bước này rồi thì nên điều chỉnh lại tâm lý đi. Đừng cứ lúc nào cũng bị sốc như thế... "
Đầu óc của Lương Tiêu vẫn tiếp tục đạp số chậm, cậu có chút nghi hoặc nhìn anh: "Quan hệ gì cơ? "
Đoạn Minh thực sự lười hỏi nữa, đeo bịt mắt cho cậu: "Ngủ đi."
Lương Tiêu trong tiềm thức bị hai từ đó kích thích, tuyến thể sau gáy giật nảy, vội vàng ho khan vài tiếng, che giấu đi.
...
Cậu không ngủ được, không phải vì ở bên cạnh Hoắc tổng.
Hoắc Lan luôn kiềm chế khi nghỉ ngơi cùng cậu. Hắn chỉ ngồi ở đầu giường, tuyệt đối không chịu nằm xuống. Cậu vì chuyện này còn hơi lo lắng, lén hỏi Quản gia.
Quản gia lộ vẻ khó xử, ấp úng mãi, cuối cùng chỉ đảm bảo với cậu, trong thời gian ngắn sẽ không có vấn đề gì với sức khỏe của Hoắc tổng.
Lương Tiêu nghĩ về lâu dài e rằng phải tìm cách, mấy ngày nay vẫn luôn bận tâm chuyện này.
Nhịp tim vẫn chưa thể bình tĩnh lại, Lương Tiêu quấn áo khoác, che mặt hít sâu một hơi, hơi nóng thở ra ngắt quãng.
... Cậu chưa bao giờ biết, chi tiết trong mấy tiểu thuyết người lớn hóa ra lại là thật.
Từ khi Hoắc Lan quyết tâm giúp cậu bình ổn pheromone, phương án đánh dấu tạm thời hoàn toàn không còn là việc cắn một miếng quen thuộc nữa. Nó lại còn trùng với kỳ mẫn cảm của Hoắc tổng và sự cứng nhắc của thiếu niên Hoắc Lan chạm trán với quyết tâm của Hoắc tổng. Mấy ngày nay cậu đều phải hợp tác với Hoắc tổng làm các thí nghiệm kiểm soát thay đổi của đánh dấu tạm thời.
Cắn sâu bao nhiêu, cắn trong bao lâu, tỷ lệ lượng pheromone được tiêm vào và lượng nguồn tin tức tố được rút ra.
Ảnh hưởng của các yếu tố khác đối với việc giảm căng thẳng của đánh dấu tạm thời.
Lực ôm, diện tích tiếp xúc cơ thể, ngồi trên ghế sofa, trên giường hay trên bàn làm việc.
Hay là... trên đùi Hoắc tổng.
Lương Tiêu làm thí nghiệm đến mức toàn thân mềm nhũn, vừa nghĩ đến việc bị Hoắc tổng ôm vào lòng, cúi đầu cẩn thận cắn nhẹ cổ một cách nghiêm túc là đã thấy đỏ mặt không thể tả. Thế mà lạu còn dính vụ "ngày nghĩ gì đêm mơ đó" nên dù ngủ rồi vẫn mơ thấy, nhắc nhở cậu lần nữa.
"Đáng đời." Đoạn Minh không rõ nội tình, chỉ nghĩ cậu vẫn khó chịu vì tuyến thể cũng lo lắng theo, lại không nhịn được càm ràm cậu, "Còn dám tự mình kích thích pheromone, bây giờ biết khó chịu rồi chứ?"
Lương Tiêu nhếch mép: "Tình thế cấp bách mà..."
Đoạn Minh thở dài, sờ trán cậu rồi quấn chặt áo khoác cho cậu một vòng nữa.
Tình huống lúc đó rất cấp bách, nếu không phải Lương Tiêu xử lý tình huống khẩn cấp một cách dứt khoát và hiệu quả thì người đại diện của Giang Bình Triều dù có chịu đựng được, cũng phải nằm viện mười ngày nửa tháng.
Lương Tiêu thường xuyên dùng thuốc ức chế nên vấn đề tuyến thể hoạt động cũng không quá nghiêm trọng, chẳng qua khoảng thời gian này phải cảnh giác hơn. Có bệnh viện phối hợp dùng thuốc, thêm vào đó Hoắc tổng luôn giúp đỡ đánh dấu tạm thời, cậu đã ổn định nhanh hơn nhiều so với việc cậu tự mình điều chỉnh.
"Giang lão sư cũng vậy, sao ba ngày rồi mà chưa về?"
Trong lòng Đoạn Minh hiểu rõ, chẳng qua là người nhà tự thương người nhà, không nói thêm về cậu nữa: "Cũng không biết hai người đó đã đi đâu..."
"..." Lương Tiêu qua bịt mắt, mơ hồ cảm thấy mình có thể biết hai người đó đã làm gì trong ba ngày này. Cậu gắng gượng duy trì một tia tỉnh táo, nuốt lời muốn nói vào trong.
"Bối cảnh đã dựng xong rồi." Đoàn làm phim chưa bắt đầu quayvì thế Đoạn Minh không có việc gì làm, vẫn lải nhải bên cạnh cậu, "Cậu cũng điều chỉnh trạng thái đi, đợi Giang Bình Triều về quay xong cảnh cuối cùng là chúng ta đóng máy."
Lương Tiêu lơ mơ đáp một tiếng, tìm một tư thế thoải mái hơn, chuyên tâm nhắm mắt dưỡng thần.
Đoàn làm phim được nhà đầu tư rót vốn mới, tự tin hơn rất nhiều, đã tinh chỉnh và dựng xong bối cảnh cho đại kết cục.
Chỉ chờ Giang Bình Triều quay lại, cảnh cuối cùng có thể bắt đầu quay.
Tống Kỳ sợ mấy ngày nay họ không quay phim sẽ bị lơ là nên mỗi ngày vẫn bắt vài diễn viên chính ở lại trường quay, định kỳ tập hợp lại thảo luận kịch bản.
Vị trí nhân vật của Lương Tiêu khác. Cậu không thể nghe những trận chiến ngầm khốc liệt, mây gió khó lường cùng Tô Mạn và Mạnh Phi Bạch, mơ mơ màng màng ngủ một lúc sau đó bị Đoạn Minh lay tỉnh: "Làm việc thôi."
Lương Tiêu mò mẫm tháo bịt mắt: "Giang lão sư về rồi à?"
Đoạn Minh chỉ về phía trường quay, đỡ cậu ngồi dậy.
Lương Tiêu vừa ngủ dậy, vẫn còn hơi chưa hoàn hồn. Cậu thấy Giang Bình Triều và Trì Triệt nói chuyện xong với đạo diễn Tống liền đi thẳng về phía mình, sững sờ một chút, cố gắng chống tay Đoạn Minh ngồi thẳng.
Giang Bình Triều đi đến bên lều của cậu, rồi dừng lại ở đó, để Trì Triệt một mình đi tới.
"Lương tiên sinh." Trì Triệt ấn Lương Tiêu lại, không để cậu đứng dậy, "Hôm đó... xin lỗi."
Trì Triệt hít một hơi: "Thái độ của tôi đối với anh—"
Lương Tiêu cười: "Ai gặp phải chuyện này đều không cảm thấy dễ chịu cả."
Trì Triệt bị cậu cắt ngang lời, không nói tiếp được nữa, ngước nhìn Lương Tiêu.
"Tôi không sao." Lương Tiêu lúc đó đã không kìm được lòng muốn giúp đỡ, nên không muốn cậu ta phải bận lòng chuyện này lâu như vậy nữa.
"Sao rồi? Bây giờ cậu đã ổn rồi chứ?"
Lỗ tai của Trì Triệt vô thức nóng lên, cậu ta mím môi gật đầu.
Lương Tiêu đột nhiên hiểu ra gì đó, cậu cố gắng kiềm chế "thì ra là vậy". Cậu hắng giọng, cố gắng kiềm chế những suy nghĩ linh tinh.
"Nhờ có... sự giúp đỡ của anh lúc đó." Trì Triệt im lặng hồi lâu, rồi lại lên tiếng: "Chúng tôi đã nghe nói về chuyện của Long Đào."
Lương Tiêu nghe ra ý đồ của cậu ta, nhận lấy bình giữ nhiệt mà Đoạn Minh đưa, uống một ngụm nước nóng.
"Mấy ngày nay, Long Đào luôn gây áp lực lên các công ty."
Trì Triệt thẳng thắn: "Nếu anh có ý định hủy hợp đồng với Long Đào, studio của anh Giang có thể cung cấp hợp đồng nghệ sĩ."
Lương Tiêu không nghe Hoắc Lan nhắc đến Long Đào, nhưng trên dư luận Long Đào bị Tinh Quán đè bẹp không ngóc đầu lên được. Cho đến giờ vẫn không tìm được cơ hội bôi nhọ cậu một lần, đương nhiên tuyệt đối không thể không động tay vào chỗ khác.
Lương Tiêu trong lòng đã rõ, cười cười: "Không cần... Cảm ơn."
Trì Triệt: "Anh có ý định về với Tinh Quán sao?"
Cậu ta hỏi thẳng thừng, Lương Tiêu ôm bình giữ nhiệt, hơi im lặng, cười: "Đúng vậy."
"Tinh Quán có thực lực nổi trội, đãi ngộ cũng hợp lý."
Trì Triệt: "Anh có hiểu về con người Hoắc tổng không?"
Lương Tiêu sặc một tiếng: "... Hiểu."
Trì Triệt: "Hiểu bao nhiêu?"
Lương Tiêu: "..."
Vài ngày nữa, có lẽ sẽ hiểu rõ mọi ngóc ngách trên cơ thể Hoắc tổng.
Chuyện này tuyệt đối không thể nói ra, Lương Tiêu vùi mình trong hơi nóng bốc lên từ bình giữ nhiệt, cẩn thận cân nhắc: "Ít nhiều... cũng hiểu một chút."
Trì Triệt tận mắt chứng kiến mối quan hệ giữa hai người không hề đơn giản. Xét về mặt khách quan, không nghĩ rằng với tài năng và thực lực của Lương Tiêu, cậu không cần phải dựa dẫm vào tổng giám đốc của một công ty điện ảnh và truyền hình nào đó để đổi lấy tài nguyên và đãi ngộ.
Cậu ta đã được Lương Tiêu giúp đỡ, không định can thiệp nhiều vào quyết định của Lương Tiêu, chỉ muốn trả lại ân huệ này, ít nhiều nhắc nhở một chút: "Hoắc tổng là một doanh nhân."
Lương Tiêu nhíu mày, ngước mắt.
"Hoắc tổng là một doanh nhân rất thành công."
Trì Triệt: "Không bao giờ chịu thiệt, lạnh lùng, từng bước đi đều tính toán, phàm là điều ngài ấy muốn thì không có gì là không đạt được."
Mấy ngày nay Tinh Quán liên tiếp có động thái lớn, người trong ngành nhìn thấy không khỏi kinh hãi, đều lo lắng Tinh Quán có ý định tiến thêm một bước nữa để độc quyền tài nguyên trong giới, cắt đứt đường sống của người khác.
Long Đào những năm gần đây đã đi xuống, khi bị Tinh Quán dồn hết sức đàn áp, sụp đổ là chuyện sớm muộn. Lương Tiêu không thể ở Long Đào mãi, con đường sau này phải do cậu tự quyết định.
"Mới hôm qua thôi." Trì Triệt nói, "Tinh Quán đã chặn hai hợp đồng đại diện trị giá hàng ngàn vạn của Long Đào, và hủy một tài nguyên cấp cao ở khu vực châu Á - Thái Bình Dương."
"Long Đào gần đây thường giao dịch cổ phiếu, sắp bị dồn vào đường cùng."
Trì Triệt: "Hôm nay trước khi chúng tôi đến trường quay, còn thấy người phụ trách của Long Đào đến tìm ngài ấy."
Lương Tiêu khẽ khàng: "... Cảm ơn."
Hoắc Lan không bao giờ đề cập đến nội dung công việc với cậu. Nếu không phải Trì Triệt nói, Lương Tiêu còn không biết hành động của Tinh Quán nhanh đến mức này.
Lương Tiêu rũ mắt, day nhẹ thành bình giữ nhiệt, nhớ đến Hoắc Lan đêm khuya sau khi ngủ hai giấc tỉnh dậy, đầu giường vẫn là máy tính, chợt muốn nhanh chóng chuyển sang Tinh Quán.
Ít nhất cũng phải kiếm chút tiền cho Tinh Quán.
Trong số tiền Hoắc tổng mua lại Long Đào, sau này có một phần mười vạn của cậu.
...
Khí phách vừa dâng lên của Lương Tiêu có chút bị đả kích, thậm chí muốn tìm một tờ giấy đếm lại số con số 0 cho cẩn thận, lo lắng Trì Triệt vẫn còn ở đó, cậu đặt bình giữ nhiệt xuống trước: "Hoắc tổng trên thương trường là một doanh nhân rất thành công..."
Trì Triệt nhíu mày: "Có gì khác biệt sao?"
"Khác biệt chứ." Lương Tiêu nói.
Mấy ngày nay cậu đều nghĩ về chuyện này. Trì Triệt không rõ nội tình, vô tình lại giúp cậu tỉnh táo hơn nhiều: "Trong kinh doanh nói chuyện kinh doanh, thương nhân theo đuổi lợi nhuận. Ai cũng vì tiền thôi."
Trì Triệt sững sờ: "Vậy thì sao?"
"Nhưng tôi đến Tinh Quán." Lương Tiêu cười, thở ra một hơi thành thật: "Không phải vì tiền."
-
Trong văn phòng, Hoắc Lan lạnh lùng rũ mắt, đóng máy tính trong tay lại.
"Anh muốn gì?"
Tổng giám đốc Long Đào gần như tức giận: "Hợp đồng đại diện? Tài nguyên? Thị phần?"
Việc sáp nhập cần phải nói chuyện với chủ tịch. Hoắc Lan không muốn nói nhiều với gã ta, ra hiệu cho Quản gia tiễn khách.
"Tinh Quán đang phá vỡ quy tắc trong giới!" Tổng giám đốc Long Đào trầm giọng nhắc nhở hắn, "Dồn Long Đào vào đường cùng, tất cả đều sẽ gặp nguy. Con chim đầu đàn sẽ bị bắn hạ—"
"Cạnh tranh công bằng." Hoắc Lan nói, "Tinh Quán không có ý định độc quyền thị trường."
Tổng giám đốc Long Đào nhíu chặt mày nhìn chằm chằm vào hắn hồi lâu, trong đầu chợt lóe lên một ý nghĩ khiến người ta dở khóc dở cười: "Anh là vì Omega đó?"
Hoắc Lan ngước mắt.
"Một Omega đã hỏng rồi..."
Tổng giám đốc Long Đào tỏ ra khó tin: "Anh thực sự thích loại người này sao? Cần bao nhiêu, chúng tôi sẽ tìm cho anh—"
Hoắc Lan: "Tiễn khách."
Quản gia bước lên một bước, Tổng giám đốc Long Đào cảm nhận được sự dữ dội đang cuộn trào trong mắt Hoắc Lan. Lòng gã lạnh đi, theo bản năng ngậm miệng lùi lại hai bước.
"Giám đốc Trương." Quản gia giơ tay, "Mời đi."
"Chỉ vì một... nghệ sĩ." Phải chịu sự lép vế, Tổng giám đốc Long Đào nén giận, miễn cưỡng sửa lời, "Long Đào không phải là không thể nhượng lại."
Dù sao lần này Long Đào cũng là đến để tỏ thái độ yếu thế, hơn nữa cũng đã tính đến những mâu thuẫn trước đó với Tinh Quán vì Lương Tiêu nên đến bước này đã chuẩn bị nhượng bộ.
Hoắc Lan ra hiệu cho Quản gia tiếp nhận, Tổng giám đốc Long Đào giao hợp đồng của Lương Tiêu, nghiến răng ký vào giấy cam kết bàn giao nghệ sĩ, cuối cùng không nhịn được buông lời châm chọc: "Hoắc tổng quả là si tình."
"Làm truyền thông, tìm tài nguyên, mở đường..." Tổng giám đốc Long Đào: "Nghe nói Tinh Quán còn muốn mua nhà cho cậu ta."
Quy trình làm việc của Tinh Quán không cố ý giấu giếm nên Hoắc Lan không ngạc nhiên khi gã ta biết liền nhắn tin gọi bộ phận thư ký lên xử lý hợp đồng.
"Anh mua cho cậu ta mọi thứ, cứ nghĩ rằng có thể khiến cậu ta một lòng một dạ."
Tổng giám đốc Long Đào mỉa mai: "Cậu ta vì tiền mà theo anh, anh cho đủ tiền rồi, cậu ta dựa vào đâu mà không bỏ đi?"
Tổng giám đốc Long Đào cũng từng chơi đùa với nhiều nghệ sĩ, hiểu rõ không thể dựa vào vài lời mềm mỏng để Hoắc Lan thay đổi ý định. Hiện tại bị ép buộc phải giao Lương Tiêu cho Tinh Quán nên có ý định nói xấu để hắn khó chịu, nửa thật nửa giả châm biếm: "Có nhà rồi, có tiền đồ rồi, cậu ta không đi, còn chờ anh cắn—"
"Cậu ấy lẽ ra đã sớm có những thứ này." Hoắc Lan nói.
Tổng giám đốc Long Đào bị hắn chặn họng, không thể nói được gì ngay lập tức.
Hoắc Lan: "Cậu ấy không làm những chuyện không nên làm nên đương nhiên không kiếm được những đồng tiền bẩn thỉu và cậu ấy cũng không có quyền lựa chọn khác."
Lương Tiêu không nói, nhưng chuyện năm xưa vẫn có người biết. Tinh Quán truy lùng, đã sớm điều tra ra những điều kiện ưu đãi mà Long Đào đã đưa ra để Lương Tiêu hợp tác.
Hoắc Lan hít sâu một hơi, kìm nén những cảm xúc không liên quan: "Chuyện cũ năm xưa, Tinh Quán vẫn có quyền truy cứu trách nhiệm."
Tổng giám đốc Long Đào mặt mày xám xịt, nhưng cũng không biện giải hay phản bác.
Từ khi bị Tinh Quán tập trung nhắm vào, Long Đào đã nhiều lần cố gắng liên hệ với Lương Tiêu nhưng đều không có kết quả. Gã đã đoán được chuyện năm xưa rốt cuộc không giấu được. Đến bước này, không cần phải vùng vẫy vô ích nữa.
Hoắc Lan rũ mắt, sắp xếp hợp đồng gọn gàng đặt sang một bên.
Hắn đương nhiên biết, Lương Tiêu muốn tiền.
Lương Tiêu những năm này sống hết sức mình, chật vật giành giật sự sống. Cậu không kịp tích cóp tiền bạc, không kịp có một chỗ ở ổn định, không kịp nghĩ đến tương lai.
Những xiềng xích, gông cùm này đã níu chặt tay chân và cổ Lương Tiêu, kéo người ta chết dí trên mặt đất những cũng kéo cậu ở lại bên cạnh hắn.
"Nếu thế sự khắc nghiệt với cậu ấy thì tôi sẽ bù đắp cho cậu ấy."
Hoắc Lan: "Sau khi bù đắp xong, đi hay ở, Tinh Quán không can thiệp."
"Long Đào đã lãng phí cậu ấy năm năm." Hoắc Lan: "Cậu ấy vốn nên có một sự nghiệp xán lạn."
---
Editor: Rin_Garnett
1/10/25
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro