Chương 42: Sẽ không để cậu một mình nữa


Lương Tiêu tựa vào ngực Hoắc Lan, nghe không rõ tiếng tim đập.

Cậu thực ra chưa từng sợ hãi, cũng không thấy khó chịu.

Chuyện lớn đến mấy cùng lắm cũng chỉ là chịu đựng. Cố gắng một lòng kiên cường chống đỡ, cắn răng một chút là qua thôi.

Không có gì là không thể vượt qua.

Tiểu Lương Tiêu ngày xưa đeo cặp sách, cánh tay bị chính mình cắn đến chảy máu, lảo đảo trèo qua cửa sổ, cũng nghiêm khắc không cho phép bản thân khó chịu dù chỉ một giây.

Cơ thể Hoắc Lan ấm áp vì bị nước nóng nhưng bên trong vẫn toát ra một tầng tuyết ý tinh khiết.

Dưới lớp băng có nước chảy, gợn sóng nước phản chiếu ánh nắng ấm áp.

Lương Tiêu nhắm chặt mắt, tay run rẩy, mò mẫm vài lần, cố sức nắm chặt áo sơ mi của Hoắc Lan.

Hoắc Lan nắm lấy tay cậu, ngón tay cái dán vào mạch đập đo một lúc rồi lấy mặt nạ oxy, đeo cho cậu.

“Không cần.” Lương Tiêu nghiêng đầu, cố gắng làm giọng nói bình tĩnh lại, “Tôi không sao, muốn…”

Lương Tiêu hít sâu một hơi: “Muốn anh ôm thêm một lát.”

Đầu óc cậu vẫn còn hỗn loạn, trắng xóa, không nghĩ ra lời nào nên nói nên chỉ có thể cố gắng nhặt nhạnh những ý nghĩ ít ỏi: “Tôi—”

Lòng bàn tay Hoắc Lan đặt lên lưng cậu: “Tôi ở đây.”

Lương Tiêu rùng mình một cái.

“Từ từ thôi.” Hoắc Lan đeo mặt nạ cho cậu, vẫn để cậu tựa vào lòng, “Tôi không đi đâu cả.”

Ngực Lương Tiêu khẽ rung lên, căng thẳng nửa ngày, rồi từ từ thả lỏng.

Lương Tiêu nghiêng mặt, trán tựa vào hõm vai Hoắc Lan.

Hoắc Lan che chắn cậu vào lòng, gật đầu với người đại diện đang đứng chết trân ở cửa rồi nghiêng người che khuất hoàn toàn Lương Tiêu.

Đoạn Minh chợt tỉnh táo lại, dùng sức lau mặt, mắt đỏ hoe cố gắng mỉm cười với Hoắc Lan.

Người đại diện dường như có điều muốn nói nhưng cuối cùng chỉ mấp máy môi, lặng lẽ rời khỏi phòng bệnh và cẩn thận khép cửa lại.

-

Hoắc Lan ở lại bệnh viện một đêm.

Sáng sớm hôm sau, hắn làm thủ tục với bệnh viện và đưa Lương Tiêu lên máy bay.

Mấy ngày nay đều không ngủ yên giấc, cuối cùng có thứ gì đó hoàn toàn yên vị, Lương Tiêu nằm trong lòng hắn đến nửa đêm, hoàn toàn chìm vào giấc ngủ mê man, không hề hay biết gì về việc kiểm tra, làm thủ tục xuất viện.

Hoắc Lan không nhờ ai giúp đỡ, khi xuống máy bay, tự mình bế cậu về nhà.

“Kỳ phát tình tự chủ.”

Bác sĩ riêng đã quen thuộc với Lương Tiêu, nhanh chóng kiểm tra: “Quá trình phân hóa omega bình thường, hầu hết xảy ra từ mười tám đến hai mươi tuổi, hiếm thấy diễn ra muộn như vậy.”

Quản gia trao đổi với bệnh viện bên kia: “Tuyến thể của Lương tiên sinh đã bị thương nặng hai lần, điều này có liên quan không?”

Bác sĩ gật đầu: “Nguyên nhân chính là tuyến thể bị tổn thương, cũng liên quan đến các yếu tố như thể chất.”

Khi omega đang phát triển, điều kiện sống không theo kịp thì sự phát triển sẽ bị trì hoãn thụ động, tuyến thể sẽ tự chủ trì hoãn chờ đợi trạng thái thích hợp để phân hóa.

Sự kích thích thường xuyên và dày đặc của pheromone alpha có độ tương thích cao cũng có thể làm tuyến thể đang ở trạng thái ngủ đông phục hồi.

Đối với Lương Tiêu, việc bước vào kỳ phát tình tự chủ không phải là chuyện xấu. Điều đó cho thấy tuyến thể bị tổn thương nặng ban đầu đã bắt đầu phục hồi chức năng dần dần. Nếu được điều trị hợp lý, việc hồi phục hoàn toàn trong tương lai không phải là không thể.

“Chúng tôi đã chuẩn bị chuyên gia dinh dưỡng.” Quản gia gật đầu, mở sổ ghi chép, “Còn điều gì khác không…”

“Lần phát tình tự chủ đầu tiên sẽ kéo dài hơn, phản ứng cũng tương đối nghiêm trọng.”

Lần đầu tiên bác sĩ đến, đã mạo hiểm đề nghị Hoắc tổng đánh dấu vĩnh viễn với omega có độ tương thích cao và suýt chút nữa bị đóng băng tại chỗ. Lần này ông ta đã không dám nói nhiều nữa: “Đề nghị—”

Hoắc Lan ôm Lương Tiêu, một tay điều khiển chuột trên máy tính xách tay làm việc, nghe tiếng ngẩng đầu.

“Đề nghị.”

Bác sĩ trấn tĩnh lại, với lòng y đức: “Nếu có alpha cụ thể, tốt nhất nên duy trì tiếp xúc mật độ cao trong thời gian dài với thời gian này đồng thời thực hiện đánh dấu tạm thời nhiều lần.”

Hoắc Lan cụp mắt xuống: “Mất bao lâu?”

“Về lý thuyết, thời gian tiếp xúc càng lâu thì càng ổn định, hiệu quả xoa dịu đối với omega càng tốt.”

Bác sĩ cân nhắc đầy đủ tình trạng của bệnh nhân và người nhà, nói một cách uyển chuyển thích hợp: “Nhưng—”

Quản gia: “Mời ngài uống cà phê.”

Bác sĩ: “?”

“Nhưng—cũng không tuyệt đối.”

Bác sĩ không hiểu sao lần này lại có cà phê, nói lời cảm ơn nhận lấy: “Y học hiện đại ngày càng phát triển hoàn thiện, thực ra ngay cả khi không có alpha…”

Quản gia nhanh chóng nhét bánh quy vào miệng ông ta.

Bác sĩ: “…”

“Nếu cần, chúng tôi sẽ liên hệ lại với ngài.”

Quản gia hiểu ý Hoắc tổng, thành thạo tiễn khách, đưa bác sĩ và cà phê cùng ra cửa: “Mời ngài đi thong thả.”

Bác sĩ ngơ ngác nhai bánh quy, bưng cà phê gật đầu với ông rồi rời đi.

Quản gia tiễn người đi xa, đẩy cửa trở lại rồi nhẹ nhàng khép cửa lại.

Quản gia đến gần Hoắc Lan: “Hoắc tổng…”

Hoắc Lan cụp mắt, hơi điều chỉnh tư thế, ôm người trong lòng vững hơn rồi chỉ vào tài liệu đã được phê duyệt bên cạnh.

Quản gia ôm chồng tài liệu đó: “Lương tiên sinh ổn không?”

Mấy ngày nay Lương Tiêu có lẽ đều không được nghỉ ngơi đàng hoàng. Cậu ngủ say đến tận bây giờ, vật lộn lâu như vậy cũng không tỉnh.

Bác sĩ nói không sao, chỉ là trạng thái cơ thể yếu ớt trong kỳ phát tình, thêm vào đó là không được phát hiện kịp thời từ sớm và luôn không thể hợp tác nghỉ ngơi đầy đủ.

Kỳ phát tình của Lương Tiêu rất đặc biệt, việc xoa dịu pheromone bị ứ đọng chỉ là một khía cạnh, các vấn đề sức khỏe kéo theo mới quan trọng hơn. Hiện tại không có cách nào tốt hơn, chỉ có thể cố gắng dưỡng bệnh và điều chỉnh.

Có cơ hội thả lỏng, nghỉ ngơi và ngủ một giấc thật ngon đương nhiên là có lợi cho sức khỏe.

Nhưng cứ ngủ mãi như vậy, cũng khó tránh khỏi làm người ta lo lắng.

“Không sao.” Hoắc Lan buông tay đang đo mạch Lương Tiêu, “Cứ để cậu ấy ngủ thêm.”

Quản gia gật đầu, do dự một chút rồi khẽ khàng khuyên: “Ngài cũng nhớ nghỉ ngơi.”

Hoắc Lan không trả lời, ánh mắt quay lại màn hình máy tính.

Quản gia nhẹ nhàng thu dọn đồ đạc, rời khỏi phòng ngủ và nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Hoắc Lan ngồi yên một lúc rồi buông chuột.

Hắn cúi xuống, siết chặt cánh tay nhìn Lương Tiêu đang tựa vào ngực mình.

Hoắc Lan đưa tay nhẹ nhàng chạm vào hàng mi đang nhắm nghiền của cậu.

Lông mày và mắt Lương Tiêu cực kì tinh tế. Khi nhắm mắt ngủ yên tĩnh như thế này, trông còn đặc biệt ngoan ngoãn và nhỏ hơn tuổi thật rất nhiều.

Có hắn ôm, Lương Tiêu ngủ đặc biệt yên ổn, không vật lộn như mỗi tối.

Thực tế thì tối qua Lương Tiêu ngoài việc lầm bầm gọi tên hắn một lần cuối cùng, thì không phát ra bất kỳ tiếng động nào nữa.

Hắn luôn không rõ lúc này mình nên làm gì, chỉ có thể nhìn cơ thể gầy gò trong lòng run rẩy. Không biết qua bao lâu, cuối cùng hoàn toàn kiệt sức, mềm nhũn không tiếng động tựa vào cánh tay hắn.

Ngực Hoắc Lan tắc nghẽn đau nhói, cẩn thận lật người cậu lại nhưng không thấy vết nước mắt.

“Cậu ấy một mình lâu rồi, không biết…”

Người đại diện đi theo họ về, nhịn suốt quãng đường, lúc xuống máy bay lắp bắp lấy hết can đảm: “Ngài đừng buông cậu ấy ra… đừng đi.”

Hoắc Lan chưa từng nghĩ đến điều này. Hắn ôm Lương Tiêu ở cửa khoang máy bay, hứa với anh: “Tôi sẽ không đi.”

Người đại diện không nói nên lời, trợ lý nhỏ mắt đỏ hoe nhìn quanh, lấy hết can đảm thì thầm bổ sung: “Lương ca nói anh ấy thích ngài, muốn ngài—”

Những lời sau đó chưa kịp nói ra đã bị người đại diện bịt miệng kéo đi.

Nhưng nửa câu đầu đã làm tâm trí Hoắc Lan chấn động đến mức bây giờ vẫn chưa thể hồi phục.

Mặc dù không đến mức làm lỡ công việc nhưng chỉ cần tâm trí hơi thả lỏng, ý nghĩ vô hình kia lại dâng lên khiến hắn gần như không thể ngồi yên.

Hoắc Lan nhắm chặt mắt, cố sức đè nén sự bất an mơ hồ bị câu nói đó kích hoạt.

Ban đầu hắn chỉ nghĩ là cố gắng hết sức chăm sóc Lương Tiêu, tuyệt đối không để Lương Tiêu phải sống những ngày tháng trước đây nữa. Còn về việc Lương Tiêu nhìn nhận hắn thế nào, thậm chí là thật hay giả, đi hay ở, đều không nằm trong phạm vi cân nhắc của hắn.

Hoắc Lan cũng biết mình dễ đi vào ngõ cụt khi ở kỳ mẫn cảm, sẽ có những chấp niệm vô cớ không nên có nên cũng không muốn đề cập những chuyện này với Lương Tiêu vào bây giờ.

Nhưng chỉ cần nghĩ đến khả năng đó, hắn lại không thể bình tâm được.

Hắn chưa từng nghĩ, Lương Tiêu cũng có thể thích mình.

Hoắc Lan cúi đầu suy tư, không nhận ra người trong lòng đã cử động, hơi trở mình trong vòng tay hắn.

Lương Tiêu mở mắt.

Giấc ngủ không thể tốt hơn, Lương Tiêu hiếm khi ngủ ngon, cũng không cần lo lắng ngủ quên sẽ lỡ việc gì hay chuyện người đại diện và trợ lý bên kia không có ai sắp xếp.

Cơ thể và tinh thần hoàn toàn thả lỏng. Lương Tiêu ngủ một giấc không mộng mị, ngủ say đến lúc tự nhiên tỉnh.

Mở mắt ra, sự thoải mái dễ chịu do giấc ngủ sâu mang lại ôm ấp cơ thể lần cuối rồi mới từ từ tan biến.

Lương Tiêu ngáp một cái, chuẩn bị đi tìm Hoắc tổng hỏi khi nào về nhà cùng ôm nhau đọc sách nhưng vừa chống người dậy đã thấy cảm giác tay không đúng, ngẩn ra ngẩng đầu: “…”

Lương Tiêu dụi mắt, nhắm mắt nằm xuống, tỉnh lại lần nữa.

Hoắc Lan bị cậu làm lộn xộn nửa ngày mới hoàn hồn, cúi đầu đón lấy ánh mắt cậu.

“…” Lương Tiêu lập tức đỏ bừng: “Hoắc Hoắc Hoắc tổng.”

Hoắc Lan nhìn cậu, tự nhiên cảm thấy những suy nghĩ lung tung cũng tan biến, khóe môi khẽ nhếch lên: “Ừm.”

Lúc cậu ngủ cơ thể mềm nhũn, cứ tựa vào rồi trôi dạt đến không biết chỗ nào. Hoắc Lan chỉ có thể luôn chú ý giữ người vững vàng, thấy cậu tỉnh rồi, vai cũng hơi thả lỏng.

Lương Tiêu nhìn máy tính của Hoắc tổng, tim đập nhanh, lắp bắp: “Anh—đang làm việc à?”

Hoắc Lan cụp mắt, coi như ngầm thừa nhận.

Đầu gối Lương Tiêu nhói lên.

Mình quả là gian O hại nước.

Đặt ở thời cổ đại, chính là Hoắc tổng vì cậu mà bực nỗi đêm xuân ngắn ngủi, mặt trời lên cao rồi mới dậy, từ đấy vua không ra coi chầu sớm nữa*.

*Gốc
春宵苦短日高起
從此君王不早朝
"Xuân tiêu khổ đoản nhật cao khởi
Tòng thử quân vương bất tảo triều"
_Trích "Trường Hận Ca" của Bạch Cư Dị_

Lương Tiêu nhanh chóng tự giác nhường chỗ cho quân vương: “Anh cứ làm việc đi.”

Cậu vừa tỉnh, cơ thể không hề tích tụ được chút sức lực nào, khó khăn lắm mới vật lộn được một nử thì bị Hoắc Lan giơ tay nhẹ nhàng chặn lại trên vai, cả người liền mất lực đổ ập xuống.

Lương Tiêu hoàn toàn hết sức, nằm như con cá muối trên đùi quân vương: “…”

“Bác sĩ nói—”

Hoắc Lan đón lấy ánh mắt cậu, nắm chặt tay: “Trong thời gian này, tốt nhất nên duy trì tiếp xúc mật độ cao trong thời gian dài với alpha.”

Lương Tiêu bùng lên một tiếng nóng rực: “Tiếp xúc gì ạ?”

“Thời gian dài, mật độ cao.”

Hoắc Lan nói: “Thời gian tiếp xúc càng lâu, hiệu quả càng tốt.”

Lương Tiêu thực sự không thể kiểm soát được tàu hỏa nhỏ trong đầu nữa, tim đập dữ dội, mắt thất thần: “Bác sĩ, bác sĩ còn nói gì nữa không…”

Cánh tay Hoắc Lan hơi khựng lại.

Bác sĩ còn nói nhưng mà.

Hoắc Lan lần này không muốn nói nữa. Hắn im lặng một lúc, kéo cậu trở lại, lắc đầu.

Lương Tiêu ngẩn ra, tàu hỏa nhỏ ù ù ù dừng lại: “Hết rồi ạ?”

Hoắc Lan hiếm hoi nói dối, vai hơi căng cứng, lại tự lặp lại nửa câu nói của trợ lý trong lòng.

Hoắc Lan nhắm mắt lại, cố gắng gật đầu: “Hết rồi.”

Lương Tiêu thậm chí còn hơi tiếc nuối, khẽ thở dài một tiếng không để lại dấu vết.

… Cũng tốt.

“Không làm lỡ công việc của anh chứ?”

Lương Tiêu lạc quan an phận, cả người đỏ bừng nóng hổi, khóe miệng vẫn không nhịn được nhếch lên, hắng giọng: “Làm, làm phiền anh—”

“Không phiền.” Hoắc Lan nói.

Lương Tiêu sững sờ.

Hoắc Lan ôm cậu trở lại lòng, đảm bảo: “Sẽ không làm lỡ công việc.”

“Không làm lỡ.” Hoắc Lan nhắm mắt, vòng tay ôm lấy cậu, “Không đi đâu.”

Lương Tiêu ngơ ngác một lúc, nhìn thấy lọ thuốc ức chế chuyên dụng loại alpha đã dùng bên cạnh Hoắc Lan, mơ hồ hoàn hồn.

“Tôi cũng không đi đâu cả.” Lương Tiêu ôm Hoắc tổng đang trong kỳ mẫn cảm, vỗ vỗ lưng, “Anh có đuổi thì tôi cũng không đi.”

Hoắc Lan lắc đầu, nhìn cậu rồi mím môi.

Hắn ngồi yên tĩnh như vậy, vẻ trẻ tuổi thu lại trong đôi đồng tử sâu thẳm như tuyết mới phủ dưới ánh nắng, lớp băng tuyết không thể che giấu những tia sáng lấp lánh.

Lương Tiêu vốn không thể chống cự được điều này, khó khăn lắm mới kéo ánh mắt ra khỏi đồng tử của Hoắc tổng, thoi thóp tựa vào cánh tay hắn, tay mò lấy một bình oxy tự hít hai hơi.

Hoắc Lan đỡ cậu hơi ngồi dậy: “Khó thở à?”

“Ổn rồi.” Lương Tiêu nói, “Anh làm việc đi, tôi ngồi nhìn là được.”

Hoắc Lan nhìn kỹ cậu một lúc, gật đầu, bảo cậu tựa vào vai mình rồi mới kéo máy tính lại.

-

“Về báo cáo, Hoắc tổng không hài lòng với mấy bản này.”

Quản gia truyền đạt tinh thần cho ban lãnh đạo Tinh Quán, phê bình từng người: “Công việc phải tận tâm, không được lơ là, không được qua loa đại khái.”

Hoắc Lan không phải không có bộ phận thư ký, nhưng ngày xưa bên cạnh tiểu Hoắc Lan toàn nguy hiểm và cạm bẫy, mỗi bước đi đều có người tính toán, người đáng tin cậy thực sự quá ít, đã quen chỉ gọi quản gia bên cạnh.

Đặc biệt là khi gặp kỳ mẫn cảm, Hoắc tổng ngoài việc họp, thì việc phê duyệt các bộ phận đều do quản gia thay mặt truyền đạt.

“Làm hết bổn phận, không ngừng cầu tiến.” Quản gia nhấn mạnh, “Học hỏi Hoắc tổng nhiều hơn.”

Mấy vị trưởng phòng đều có chút hổ thẹn, cúi đầu tự kiểm điểm.

Hoắc Lan không bao giờ làm lỡ chính sự. Ngay cả khi lần này đột ngột nghe biến cố vội vã chạy đến, cũng đã hoàn thành cuộc họp dưới dạng văn bản vào đêm khuya, sắp xếp những công việc cần thiết.

Tinh Quán luôn lấy tổng giám đốc làm gương. Gần đây mấy dự án lớn với Long Đào đều thắng đẹp, một số bộ phận quả thực bị chiến thắng làm kiêu ngạo nên vô ý hơi thả lỏng.

“Càng là lúc này, càng không được mắc lỗi.”

Quản gia truyền đạt lời Hoắc tổng: “Tinh Quán được xây dựng từ gian khó, không thể thất bại vì sự tự mãn mù quáng.”

Mấy vị trưởng phòng lộ vẻ xấu hổ: “Vâng.”

Quản gia gật đầu, mở máy tính bảng, gửi mấy bản kế hoạch đã được Hoắc tổng phê duyệt vừa chuyển đến: “Đây là những bản Hoắc tổng vừa phê duyệt. Nếu có vấn đề gì thì hãy nhanh chóng đưa ra, tôi sẽ phản hồi lại cho Hoắc tổng.”

“Có.” Trưởng phòng Phát triển Tài nguyên vội vàng giơ tay, “Dự án đầu tư rạp chiếu phim của chúng ta, giai đoạn đầu phát triển có cần tiếp tục bơm thêm vốn không…”

Quản gia hiểu rõ phận sự, chỉ làm người truyền lời cho Hoắc Lan, tuyệt đối không tự ý nói thêm lời nào: “Tôi sẽ hỏi ngài ấy.”

Quản gia bình tĩnh, kết nối điện thoại với biệt thự: “Hoắc tổng, bên phòng Phát triển hỏi về đầu tư rạp chiếu phim—”

Điện thoại bị cúp, Hoắc Lan trực tiếp gửi đến sự sắp xếp vốn đầu tư của dự án.

Trưởng phòng Phát triển nhanh chóng nhận lấy: “Còn báo cáo đánh giá và phân tích triển vọng, cũng muốn nhờ Hoắc tổng xem qua.”

Quản gia nghi ngờ điện thoại biệt thự có thể đã xảy ra sự cố gì đó, giúp gửi mấy bản báo cáo đó đi, rồi lại gọi điện cho Hoắc Lan: “Hoắc tổng—”

Hoắc Lan đang định cúp máy thì Lương Tiêu bị tuyến thể đặc biệt nhạy cảm kích thích không kìm được, rên lên một tiếng.

Hoắc Lan: “…”

Quản gia: “…”

Hoắc Lan nhắm mắt lại, miễn cưỡng giải thích: “Tôi đang đánh dấu tạm thời.”

“…” Quản gia ấn nút giữ cuộc gọi, bình tĩnh truyền đạt: “Hoắc tổng đang xem, lát nữa sẽ có phản hồi.”

Trưởng phòng Phát triển không nghi ngờ gì, gật đầu với lòng kính trọng, cất đồ đạc ngồi lại.

“Còn nữa.” Trưởng phòng Marketing lấy hết can đảm giơ tay, “Gần đây đấu tay đôi với Long Đào, bộ phận chúng tôi từ trên xuống dưới áp lực khá lớn, muốn… xin Hoắc tổng nói vài câu khích lệ tinh thần.”

Quản gia: “…”

Quản gia nhắm mắt lại, đành lòng cầm điện thoại lên.

Không ngờ tuyến thể trong kỳ phát tình lại nhạy cảm đến mức này, giọng Lương Tiêu khàn đặc, mềm nhũn trong lòng Hoắc tổng, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng chỉ cầu một cái chết: “Thật sự không chịu nổi nữa rồi…”

“Kiên trì một chút.” Hoắc Lan nhẹ giọng nói, “Sẽ ổn ngay thôi.”

Bác sĩ đã đặc biệt nhắc đến tình trạng của Lương Tiêu. Nếu không nhanh chóng xoa dịu pheromone kịp thời, bị bịt kín trong tuyến thể sẽ chỉ càng khó chịu hơn, lâu ngày thậm chí sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe.

Lương Tiêu cũng hiểu rõ, cố gắng cắn môi dưới nhịn đựng, bị Hoắc Lan dùng cổ tay ngăn lại: “Không chịu nổi thì cắn tôi.”

“…”

Quản gia mở mắt, cố gắng xoay chuyển tình thế: “Hoắc tổng nói—kiên trì một chút, sẽ ổn ngay thôi.”

“Không chịu nổi thì…” Quản gia hít sâu một hơi, “thì cắn răng.”

Lòng trưởng phòng Marketing nóng lên, rơi nước mắt gật đầu mạnh mẽ, quay về truyền đạt lại cho mọi người trong phòng.

Trưởng phòng Vận hành Thương hiệu giơ tay: “Còn—.”

Quản gia không chịu nổi nữa: “Sao còn nữa?!”

Trưởng phòng Vận hành sợ hãi run rẩy: “Gầb đây bên ngoài có rất nhiều tranh cãi về Tinh Quán…không ngớt, mỗi bên một ý, nội bộ gần đây cũng có vài lời đồn.”

Trưởng phòng Vận hành: “Hoắc tổng có, có lời nào muốn nói với nội bộ chúng ta không…”

Quản gia tuyệt vọng, nhắm mắt lại cầm điện thoại lên.

Khó khăn lắm mới vượt qua một lần đánh dấu tạm thời, toàn thân Lương Tiêu gần như đỏ bừng. Cơ thể nhạy cảm đến mức chạm vào là run rẩy, hoàn toàn tan chảy thành một vũng bên cạnh giường.

Hoắc Lan không dám động vào cậu, rót một cốc nước, đưa vào môi cậu.

Lương Tiêu khó khăn nhấp hai ngụm, nghiêng đầu, thoi thóp: “Kích thích quá…”

Hoắc Lan xoa tóc cậu: “Vất vả cho cậu rồi.”

Lương Tiêu lơ mơ, duy trì một tia lý trí, nhìn vết răng trên cổ tay trái Hoắc tổng: “Anh còn vất vả hơn…”

“Không cần bận tâm.”

Hoắc Lan lắc đầu, thu tay đó lại: “Tôi sẽ tìm cách.”

“Sẽ làm tốt hơn.” Hoắc Lan một tay che mắt cậu. Hắn nhắm mắt cúi đầu, nhẹ nhàng chạm vào tóc mái ướt đẫm mồ hôi của Lương Tiêu, “Sẽ không để cậu một mình nữa.”

Quản gia cúp điện thoại, nhìn thấu sự đời: “Hoắc tổng nói, không cần bận tâm, ngài ấy sẽ tìm cách làm tốt hơn.”

Trưởng phòng Vận hành Thương hiệu còn muốn nói thêm thì bị quản gia bịt miệng, nhét trở lại hàng ngũ lãnh đạo đang chăm chỉ làm việc.

“Giải tán đi.” Quản gia tang thương, “Bây giờ chỉ còn lại một mình tôi thôi.”

___

Editor: Rin_Garnett
11/10/25

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro