Chương 43: Nhờ tôi mặt dày
Lương Tiêu nằm trên giường của Hoắc tổng trọn vẹn ba ngày.
Quả không hổ danh là kỳ phát tình, phải chịu đựng đến ngày thứ ba thì Lương Tiêu mới miễn cưỡng tích cóp được chút sức lực để tự mình đứng dậy.
Hoắc Lan đã đến công ty, Lương Tiêu thực sự không thể nằm mãi. Cậu lật qua lật lại trên giường vài lần, khoác áo lên rồi lảo đảo đi ra khỏi phòng.
Trợ lý sinh hoạt đứng gác ở cửa, bị cậu làm cho giật mình: “Lương tiên sinh—”
“Không sao.” Lương Tiêu cười, “Hóng gió một chút.”
Trợ lý sinh hoạt là người Tinh Quán trang bị cho Lương Tiêu. Anh ta hông rõ lai lịch của Lương Tiêu, chỉ biết đó là nghệ sĩ được Hoắc tổng đặc biệt coi trọng nên nơm nớp lo sợ, sợ làm điều gì không tốt mà đắc tội với cậu.
Lương Tiêu đã nói chuyện với anh ta vài lần, nhưng cũng không quá thân thiết.
Lúc đi Hoắc Lan đặc biệt dặn dò phải chăm sóc Lương tiên sinh cho tốt, trợ lý sinh hoạt do dự một lúc, cẩn thận lên tiếng: “Ngài muốn đi đâu? Tôi đỡ ngài—”
“Không cần.” Lương Tiêu rất hòa nhã, “Tôi biết đường.”
Trước đây khi thực hiện hợp đồng, cậu thực ra cũng từng đến Hoắc gia.
Mấy ngày nay cậu ở phòng ngủ chính, bên cạnh phòng ngủ chính là phòng ngủ phụ, qua phòng ngủ phụ là văn phòng.
Văn phòng vòng lại còn có một phòng ngủ nhỏ.
Lương Tiêu đặc biệt có tình cảm với phòng tắm trong phòng ngủ nhỏ, còn từng ném kiến thức y học nặng trịch vào đầu Hoắc tổng trong phòng ngủ nhỏ đó.
Sau đó chạy ra ngoài quá vội vàng, mới để cánh săn ảnh có cơ hội chụp được một chồng ảnh mờ ảo dễ gây liên tưởng.
Lương Tiêu chỉ muốn hóng gió, không gọi trợ lý sinh hoạt đi theo, cậu tự mình theo con đường quen thuộc chậm rãi đi nửa vòng.
Trước đây cũng không phải chưa từng bị bệnh, nhưng đều khác với cảm giác vô lực khó hiểu lần này. Tuyến thể sau gáy vẫn không ngừng hành hạ, rõ ràng không thấy chỗ nào khó chịu cụ thể nhưng lại không thể dùng được chút sức lực nào.
Đi đến vòng thứ hai, trán Lương Tiêu đã lấm tấm mồ hôi. Cậu đành nhắm mắt che đi những chấm tuyết trong tầm nhìn, dựa vào cửa nghỉ một lát.
Lương Tiêu cố gắng lấy sức vài lần, còn chưa đứng vững thì đột nhiên bị người chạy đến đỡ lấy: “Chạy ra ngoài làm gì?”
Lương Tiêu ngẩn ra, mở mắt: “Đoạn ca?”
“Hoắc tổng bảo tôi và Tiểu Cung qua đây.”
Đoạn Minh biết cậu muốn hỏi gì, trả lời trước: “Sợ cậu không quen người ở biệt thự.”
Lương Tiêu không ngờ ngay cả chuyện này Hoắc Lan cũng nghĩ tới, sững sờ một lúc, cười: “Tôi không sao… vất vả cho hai người rồi.”
“Được ở biệt thự nên Tiểu Cung mừng phát điên rồi.” Đoạn Minh không quen nhìn Lương Tiêu như vậy. Anh tiện tay đẩy một cánh cửa, đỡ cậu ngồi xuống: “Nghỉ một lát, hồi phục rồi đi tiếp.”
Trước đây mỗi lần đều đợi Lương Tiêu ở bên ngoài. Cậu trợ lý lần đầu tiên vào biệt thự nên cực kỳ phấn khích.
Đoạn Minh sợ cậu ta gây họa, giữ cả buổi sáng, đợi Hoắc tổng đi rồi mới thả cậu ta ra ngoài hóng chuyện.
“Nói với nó rồi.” Đoạn Minh nói, “Chỉ được đi dạo bên ngoài, không được vào nhà, không được chạm vào đồ đạc.”
Lương Tiêu cười: “Thực ra cũng không nghiêm khắc đến thế…”
Đoạn Minh: “Nghiêm khắc một chút thì tốt.”
Lương Tiêu chưa hoàn toàn hết chóng mặt, không nói nữa, gật đầu rồi nhắm mắt nghỉ một lát.
“Không sao chứ?” Đoạn Minh không yên tâm, đỡ cậu, “Chóng mặt có nghiêm trọng không, mấy ngày nay đều như vậy à?”
“Mấy ngày trước nghiêm trọng hơn.” Lương Tiêu mở mắt, vẫn còn sợ hãi, “Tôi cảm thấy mình đang cuộn tròn lộn nhào theo sóng biển trên một con thuyền lắc lư.”
Đoạn Minh: “…”
Đoạn Minh có ý định hỏi cậu cái ví dụ này xem ở đâu, nhưng không đành lòng: “Hoắc tổng luôn ở bên cạnh cậu à?”
Lương Tiêu hơi ngạc nhiên: “Đoạn ca, sao anh biết?”
Đoạn Minh thầm nghĩ e rằng có khi cả Hoắc gia đều biết rồi. Anh vỗ vỗ vai Lương Tiêu, lau mồ hôi lạnh trên trán cậu.
Ba ngày này Hoắc tổng không hề ra khỏi phòng ngủ. Mọi công việc đều do quản gia truyền đạt từ xa, ngay cả cuộc họp cũng chỉ là thảo luận bằng văn bản ngắn gọn, chưa từng kết nối video dù chỉ một lần.
Tinh Quán ở vị trí khá xa nên người biết nội tình còn chưa nhiều.
Đội ngũ bảo mẫu, đầu bếp, vệ sĩ Hoắc gia đều lén lút bàn tán. Họ e rằng Hoắc tổng lần này thực sự bị omega mới được đưa về thuần phục rồi.
“Ba ngày này…”
Đoạn Minh cũng không nhịn được hóng chuyện, hạ giọng: “Hoắc tổng đã làm gì với cậu?”
Lương Tiêu đã suy nghĩ nát óc ba ngày trên giường, chỉ chuẩn bị một câu trả lời: “Đánh dấu tạm thời.”
“Tuyến thể của tôi cần ổn định.”
Lương Tiêu chuẩn bị đầy đủ, bình tĩnh giải thích: “Đánh dấu tạm thời nhiều lần giúp lưu thông pheromone. Hoắc tổng trong thời gian mẫn cảm nên pheromone hoạt động mạnh, cũng có thể ổn định lại nhờ đánh dấu tạm thời.”
Đoạn Minh nhìn vẻ bình tĩnh không hề thay đổi của Lương Tiêu, có chút ngạc nhiên, chăm chú nhìn cậu một lúc.
Lương Tiêu gật đầu: “Đôi bên cùng có lợi.”
“Hoắc tổng cắn cậu.” Đoạn Minh suy nghĩ kỹ câu trả lời của cậu, dịch lại “Cắn trọn vẹn ba ngày.”
Lương Tiêu: “…”
Đoạn Minh không hiểu rõ về đánh dấu tạm thời nhưng theo thời lượng mỗi lần Lương Tiêu đi thực hiện giao dịch tiền bạc với Hoắc tổng anh luôn cảm thấy chuyện nhỏ như vậy không cần đến ba ngày: “Không đúng, trước đây cậu—”
Đoạn Minh đưa tay lắc lắc trước mắt Lương Tiêu: “Sao thế?”
Lương Tiêu không kịp phản ứng, hé miệng, không phát ra tiếng.
“…” Đoạn Minh hiểu: “A a a kích thích quá—”
Lương Tiêu bốc khói: “Đoạn ca!”
Đoạn Minh hợp tác: “Tôi không hỏi nữa.”
Tuyến thể Lương Tiêu lại hơi bất ổn. Cậu hít sâu một hơi, từ từ thở ra thành nhiều lần, cố gắng tự làm mình hạ nhiệt.
…
Ba ngày này, Hoắc Lan quả thực luôn đánh dấu tạm thời cho cậu.
Tuyến thể nhạy cảm trong kỳ phát tình là bản năng cơ thể của omega. Lương Tiêu vốn nghĩ chỉ cần chịu đựng vài lần, từ từ thích nghi là được nhưng lại không ngờ không hề có chút cải thiện nào.
Còn Hoắc tổng thì… có thiên phú phi thường.
Rõ ràng lần đầu tiên còn ấn tay trái không giữ được tay phải, ôm vai không đè được eo. Thế mà bây giờ đã có thể rất thuần thục và toàn diện áp chế cậu vào lòng, vừa khẽ giọng dỗ dành cậu đừng sợ, vừa đưa cổ tay cho cậu cắn, vừa thành thạo cắn cổ cậu.
Lương Tiêu vô lực xoay chuyển tình thế, hồn xiêu phách lạc bị cắn ba ngày, bây giờ nghĩ lại vẫn chưa thể bình tâm.
Đoạn Minh thấy vẻ mặt cậu thay đổi liên tục, cơ bản đã đoán được nội dung của ba ngày này. Anh không kích thích Lương Tiêu nữa, đổi sang chuyện khác: “Bộ đồ ngủ của cậu đến rồi.”
Lương Tiêu vẫn còn mơ màng, nghe anh nói đến đồ ngủ lại không nhịn được nhớ đến Hoắc tổng ba ngày này chăm sóc cậu gần như không chợp mắt, ngay cả quần áo cũng không thay mấy: “Đồ ngủ gì cơ?”
“Không phải cậu mua à?” Đoạn Minh lo lắng cậu bị cắn đến ngốc, sờ trán cậu, “Tặng Hoắc tổng, quà đáp lễ cho hạt óc chó.”
Lương Tiêu cố gắng bình tĩnh lại, nhớ ra đầu đuôi: “… Đúng rồi.”
Óc chó đã ăn hết mấy đợt rồi, Hoắc tổng trong kỳ mẫn cảm có chấp niệm rất mạnh với óc chó nên trong phòng ngủ vẫn còn khá nhiều hạt dự trữ.
Khi Lương Tiêu không thoải mái, vừa mở mắt ra là thấy Hoắc Lan canh giữ cậu không rời nửa bước. Đợi đến khi đỡ hơn một chút, ngủ mê man, thỉnh thoảng tỉnh lại mơ màng sẽ thấy Hoắc Lan đang tách óc chó dưới ánh đèn.
Dùng dụng cụ trông có vẻ rất chuyên nghiệp kẹp một cái, vỏ óc chó vỡ ra, tách từng chút một, lấy phần nhân bên trong.
Động tác thành thạo, nhẹ nhàng không tiếng động.
Mấy ngày nay ý thức Lương Tiêu hỗn loạn, đôi khi nhìn hắn đến ngẩn người, thậm chí cảm thấy cảnh tượng này có chút quen thuộc.
Không phải ấn tượng từ những ngày ở chung, mà giống như một cảm giác quen thuộc yên bình và mơ hồ vốn bị ngăn cách quá lâu, lâu đến mức chỉ còn lại một cái khung rỗng.
…
Đoạn Minh thấy cậu đột nhiên ngẩn người, đưa tay lắc lắc trước mắt Lương Tiêu lần nữa: “Nghĩ gì thế?”
Lương Tiêu trầm ngâm: “Nghĩ xem tôi và óc chó có phải có một đoạn tình chưa dứt không.”
Đoạn Minh ngẩn ra: “Hả?”
Lương Tiêu không giải thích rõ ràng với anh, rất thâm thúy phẩy tay: “Để sau hẵng nói…”
Lúc được đỡ vào cửa cậu đang chóng mặt nên chưa kịp để ý, bây giờ hồi phục lại mới quay đầu nhìn giá sách chiếm cả bức tường phía sau: “Đây là thư phòng à?”
Đoạn Minh đang vội bảo cậu ngồi xuống, cũng không nhìn kỹ, ngẩn ra ngẩng đầu: “Chắc là vậy.”
Lương Tiêu chưa từng thấy thư phòng của Hoắc tổng. Cậu nhớ đến chấp niệm mấy ngày nay, đột nhiên không nhịn được muốn tìm hai quyển sách.
Đoạn Minh kinh ngạc: “Sách gì?”
Lương Tiêu đến giờ vẫn còn nhớ chuyện Hoắc tổng đã nói. Ba ngày qua hồn vía cậu treo ngược cành cây không kịp nghĩ đến, lúc này nghĩ lại, vành tai lại nóng lên: “Chỉ là sách thôi.”
Đoạn Minh nhớ ra: “Cậu để Hoắc tổng đánh dấu liên tục ba ngày rồi. Hai người cô A quả O, độ tương thích cao nhưng cậu vẫn không quên, rất muốn anh ta ôm cậu đọc sách như đã hứa.”
Lương Tiêu chỉ có một ước mơ này, cắn răng, không cần sĩ diện nữa: “… Đúng.”
Đoạn Minh hít sâu một hơi: “Ở đây Hoắc tổng có sách H không?”
“…” Lương Tiêu quay mặt khỏi "Trăm Năm Cô Đơn"*: “Không có.”
*Trăm năm cô đơn là cuốn tiểu thuyết nổi tiếng nhất của nhà văn người Colombia Gabriel Garcia Marquez.
Đoạn Minh gần như muốn tặng cậu hai cuốn. Anh nhìn giá sách mà Lương Tiêu đang đứng lảng vảng, kịp thời kéo cậu ra: “Đây là sách chuyên khảo kinh tế học, Chiến Tranh Tiền Tệ.”
Lương Tiêu đổi sang một mặt khác.
Đoạn Minh ngẩng đầu giúp cậu xem: “Lý thuyết triết học.”
Lương Tiêu lại đổi sang một mặt khác.
Đoạn Minh: “Bí ẩn vũ trụ.”
Lương Tiêu: “…”
Lương Tiêu bỗng nhiên không muốn thực hiện ước mơ nữa: “Có tiểu thuyết khác không?”
“Lịch Sử Các Trường Phái Tiểu Thuyết Hiện Đại Trung Quốc.” Đoạn Minh giúp cậu tìm, “Lịch Sử Tiểu Thuyết Anh Quốc Colombia, Sơ Lược Lịch Sử Tiểu Thuyết Trung Quốc.”
“…” Lương Tiêu tự tay chôn vùi ước mơ của mình, lảo đảo vịn vào giá sách đi ra ngoài.
Cuộc họp của Tinh Quán diễn ra không lâu.
Hoắc Lan ngắn gọn giao phó các công việc cần thiết, bảo bộ phận thư ký tổng hợp tài liệu rồi gọi trợ lý lái xe về biệt thự.
“Lương tiên sinh ngủ rồi.”
Quản gia tiến lên đón: “Mới ngủ không lâu, vẫn chưa tỉnh.”
Cuộc họp làm mất khá nhiều thời gian, Hoắc Lan không yên tâm về Lương Tiêu nên đã bảo quản gia về trước.
Quản gia về sớm hơn hắn. Trên đường đi còn nhặt được Lương tiên sinh đã mất hết ước mơ, héo hon. Ông không hiểu rõ đầu đuôi, đưa cậu về phòng ngủ: “Lương tiên sinh hôm nay tinh thần không được tốt lắm.”
Hoắc Lan nhíu mày, gật đầu: “Biết rồi.”
“Vẫn chưa cho Lương tiên sinh dùng thuốc ức chế sao?”
Quản gia do dự: “Lương tiên sinh hình như không quen với pheromone hoạt động mạnh như vậy.”
Hoắc Lan: “Không được.”
Thấy Lương Tiêu khó chịu như vậy, hắn đương nhiên đau lòng.
Nhưng cũng không thể mềm lòng.
Lương Tiêu những năm này luôn dùng thuốc ức chế chuyên dụng. Cho dù có là loại đặc hiệu đi nữa, dùng lâu năm như vậy cũng đã bị kháng thuốc.
Bản thân Lương Tiêu có lẽ cũng cảm nhận được, bản năng điều chỉnh tần suất sử dụng theo tần số pheromone. Hoắc Lan đã kiểm tra liều lượng của cậu, gần như một tuần một ống cũng không thể áp chế được nữa, giữa chừng còn phải thường xuyên bổ sung tạm thời.
Dùng như vậy, với đống tác dụng phụ sao có thể tốt được.
Bây giờ đã phát hiện ra nên phải tìm cách để cậu giảm liều lượng thuốc ức chế, nghỉ ngơi vài tháng, độ nhạy cảm của tuyến thể với thuốc ức chế có thể phục hồi phần nào. Đến lúc đó liều lượng cũng có thể giảm xuống thích hợp.
“Lương tiên sinh không biết chăm sóc bản thân.” Quản gia suy nghĩ một chút, cũng thở dài: “Nếu không có ngài—”
Hoắc Lan: “Không phải.”
Quản gia ngẩn ra: “Cái gì?”
Hoắc Lan nhắm mắt lại, vô thức không muốn nghĩ nhiều về những trải nghiệm của Lương Tiêu những năm này.
Không phải Lương Tiêu không biết chăm sóc bản thân.
Mà là thực sự không có lựa chọn nào khác, không liều mạng thì không kiếm được mạng sống, liều mạng thì chỉ có thể dùng thuốc ức chế này nối tiếp thuốc ức chế kia mà tiêu hao sức khỏe.
Chuyện này không thể trách cậu ấy.
Mấy năm trời, Lương Tiêu đã vượt qua như thế nào và đã gặp phải những chuyện gì. Dù chỉ nghĩ sâu hơn một chút, cũng như một mũi dao sắc nhọn.
Hoắc Lan đè nén sự cuồn cuộn trong lồng ngực, dặn dò quản gia: “Mấy ngày tới công việc vẫn chuyển vào phòng ngủ, không họp video, có việc thì báo cáo bằng văn bản.”
Quản gia gật đầu: “Vâng.”
Quản gia ngập ngừng: “Nhưng mà—”
Hoắc Lan: “Gì?”
“Ngài cũng đừng quá vất vả.”
Quản gia do dự, khẽ khàng khuyên hắn: “Nghỉ ngơi một chút.”
Lương Tiêu không dùng thuốc ức chế nên mỗi lần pheromone dao động đều phải hoàn toàn dựa vào đánh dấu tạm thời để xoa dịu.
Pheromone omega trong kỳ phát tình hoạt động mạnh đến kinh khủng, hành hạ không kể ngày đêm. Bản thân Lương tiên sinh đương nhiên không dễ chịu, Hoắc Lan mấy ngày cũng không hề chợp mắt đàng hoàng. Đương nhiên không hề dễ dàng.
“Vất vả là cậu Lương .”
Hoắc Lan cảm thấy ông ấy lo lắng nhầm người: “Tôi không vất vả.”
Quản gia nhìn hắn mà phát sầu: “Nhưng mà—”
“Không cần nói nữa.” Hoắc Lan nói, “Tôi không cần nghỉ ngơi.”
Thể chất Alpha còn mạnh hơn người bình thường rất nhiều, chỉ cần không bị pheromone quấy rầy, hiếm khi bị bệnh tật suy nhược.
Hoắc Lan đánh dấu tạm thời cho Lương Tiêu cũng là để giải tỏa pheromone trong cơ thể hắn. Trong mấy ngày qua, các triệu chứng của kỳ mẫm cảm cũng đang dần thuyên giảm, hắn không cảm thấy mình cần nghỉ ngơi.
Quản gia không dám khuyên nhiều, giúp hắn mở cửa phòng ngủ, sắp xếp tài liệu cần phê duyệt rồi lặng lẽ rời đi.
Hoắc Lan đóng cửa lại.
Phòng ngủ yên tĩnh, ánh nắng ngoài cửa sổ bị rèm che chắn kỹ lưỡng, ánh đèn bàn đầu giường dịu nhẹ.
Lương Tiêu ôm một thứ gì đó không rõ, cuộn tròn ở đầu giường ngủ say, tay nắm hờ một cuốn sách.
Hoắc Lan hiếm khi thấy cậu đọc sách, vô cớ sinh ra chút an ủi không rõ từ đâu. Hắn nhẹ bước đi tới, đỡ cuốn sách trong tay cậu nhìn qua bìa: “…”
《Từ Điển Kiến Thức Y Học Đương Đại.》
Lương Tiêu ngủ không yên, chợt tỉnh giấc: “Ai thế—”
Lương Tiêu hơi ngẩn ra, nhìn Hoắc Lan đang cầm cuốn sách của cậu: “Hoắc tổng, sao vậy?”
“…” Hoắc Lan: “Đau đầu.”
Lương Tiêu sặc một cái, ho khan hai tiếng.
Hoắc Lan thực sự không muốn nhìn thấy cuốn sách này. Hắn hiếm hoi lạnh lùng chuyên chế, thu lại sách từ tay cậu rồi đặt vào sâu trong ngăn kéo.
Lương Tiêu có chút chột dạ. Nhớ đến chuyện trước đây, cậu lại không nhịn được muốn cười, cố nhịn đến cực khổ.
Cậu ôm ước mơ vào thư phòng nhưng lại thực sự không thể đọc nổi cả giá sách của Hoắc tổng, chợt nhớ đến cuốn sách duy nhất có chút tình cảm với mình liền nhờ Đoạn Minh tìm và mang đến để lật xem.
Trước khi thực sự không chống đỡ nổi mà ngủ thiếp đi, Lương Tiêu thực ra cũng tỉnh táo mà nhận ra rằng cùng Hoắc tổng đọc cuốn sách từng bị dùng làm hung khí này quả thực không thích hợp.
Chỉ là không ngờ Hoắc tổng lại về sớm như vậy.
Lương Tiêu không kịp hủy xác diệt tích. Cậu nhìn Hoắc Lan nửa quỳ khóa ngăn kéo đó lại, thực sự không kìm được mà quay người vùi vào chăn cười nửa ngày.
Hoắc Lan cất chìa khóa, đè nén ký ức không mấy vui vẻ trong đầu, đứng dậy trở lại bên giường.
Cơ thể Lương Tiêu còn yếu, cười một lúc là hết sức, dụi mắt nằm ngửa trên giường, đầy sao lấp lánh trong mắt.
Hoắc Lan bảo cậu hơi ngồi dậy, tựa vào vai hắn: “Muốn đọc sách à?”
Lương Tiêu không ngờ hắn còn nhớ, ngẩn ra nửa ngày, tai nóng bừng hắng giọng: “… Muốn.”
Hoắc Lan đưa tay, lau mồ hôi lạnh trên trán cậu: “Muốn nghe gì?”
Lương Tiêu kinh ngạc: “Tôi có thể tự chọn sao?”
Hoắc Lan không hiểu điều này có gì kỳ lạ, đón lấy ánh mắt cậu, gật đầu.
Lương Tiêu hé miệng nhưng vội vàng phanh lại.
… Cậu trong khoảnh khắc thậm chí còn muốn nhờ người đại diện hỗ trợ mang đến hai cuốn truyện H.
Ý nghĩ này cùng lắm chỉ là nghĩ cho thỏa mãn. Lương Tiêu thử tưởng tượng cảnh tượng đó, nó còn chưa thành hình thì cả người đã chín trong lòng Hoắc tổng.
“Không thoải mái à?” Hoắc Lan nhíu mày, sờ trán cậu, cúi xuống kiểm tra chỉ số pheromone trên vòng tay cậu.
“Không.” Lương Tiêu tỉnh táo lại, đang định nói, đột nhiên nhận ra tay mình còn đang ôm đồ: “Hoắc tổng.”
Hoắc Lan ngước mắt.
Lương Tiêu ho khan một tiếng: “… Cái này.”
Trong giới đều phải giao thiệp tình cảm, cậu không ít lần đi tặng quà cho người khác nhưng tặng đồ mang tính riêng tư đến mức này và đối tượng lại đặc biệt đến mức này, thì là lần đầu tiên.
Lương Tiêu hiếm khi không biết nói thế nào. Cậu hắng giọng, quyết định để người nhận quà tự mình cảm nhận, nhắm mắt lại cắn răng nhét thẳng bộ đồ ngủ vào lòng Hoắc Lan.
Lương Tiêu nhắm chặt mắt, nín thở tập trung.
…
Lương Tiêu không nín được nữa, thở dốc một hơi, mở hé một mắt.
Hoắc tổng ôm món đồ cậu nhét qua, ngồi bên giường nhưng không hề thay đổi gì so với vừa nãy.
Dường như không có bất kỳ cảm nhận nào.
Lương Tiêu do dự nửa ngày, lấy lại can đảm gọi: “Hoắc tổng?”
Hoắc Lan giật mình, bị giọng cậu kéo ý thức về mới cúi đầu nhìn bộ quần áo trong lòng.
Xem kiểu dáng hẳn là đồ ngủ, đã được giặt qua nước, nhãn mác cũng đã được tháo sạch sẽ.
Vải miết nhẹ vào lòng bàn tay, mềm mại ấm áp.
Hoắc Lan ngước mắt, đón lấy ánh mắt Lương Tiêu. Hắn cố gắng lĩnh hội ý cậu một lúc, nhẹ nhàng đặt bộ đồ ngủ xuống bên giường.
Hoắc Lan chần chừ rất lâu, đưa tay đặt lên cổ áo bộ đồ ngủ Lương Tiêu đang mặc.
Hoắc Lan hít sâu một hơi nhắm mắt lại, quay ánh mắt đi, từ từ cởi cúc áo đầu tiên của cậu.
“… Hoắc tổng.”
Lương Tiêu đang đợi hắn cảm động nhưng không ngờ Hoắc tổng của họ lại cảm động đến mức này. Cậu nhanh chóng nắm lấy bàn tay đang ở cổ áo mình: “Không thích hợp.”
Hoắc Lan nhíu mày, dừng lại theo lực kéo của cậu.
Lương Tiêu lắp bắp: “Ban, ban ngày ban mặt.”
Ban ngày ban mặt, không thể làm hoen ố sự trong sạch của Hoắc tổng một cách vô cớ.
Lương Tiêu ngăn lại một lần, tự thấy mình xứng đáng với sự tin tưởng của quản gia, run rẩy rụt tay lại, hùng hồn nhắm mắt.
Cậu đã cố gắng hết sức.
Nếu Hoắc tổng của họ cởi thêm một chiếc cúc nữa, thì đó không phải là chuyện cậu có thể quyết định được nữa.
Tim Lương Tiêu đập nhanh như bay, thậm chí đã tính toán xem có nên nhân lúc tình hình chưa trở nên không thể kiểm soát mà bỏ sĩ diện bày tỏ tình cảm một cách nồng nhiệt không.
Cậu lật qua lật lại vật lộn, Hoắc Lan ngược lại nhíu chặt mày, rút tay về: “Đừng động.”
Lương Tiêu giật mình: “Tôi cũng không được động sao?”
“Không tiện.” Hoắc Lan cố gắng không nhìn cậu, “Tôi không nhớ rõ…”
Lương Tiêu ngẩn ra, mở mắt: “Hả?”
Hoắc Lan hơi sững sờ, đón lấy ánh mắt cậu.
Hoắc Lan: “Không phải cậu—”
Lương Tiêu: “Không phải gì?”
“Muốn tôi—”
Hoắc tổng đã quen tự kiềm chế và giữ lễ, lại đặc biệt tôn trọng cậu, không thể nói ra những lời suồng sã như vậy, cố gắng một lúc lâu: “Thay… thay quần áo cho cậu.”
“Là tôi vọng tưởng.” Hoắc Lan nhíu chặt mày, “Không nên suồng sã với cậu.”
Lương Tiêu một trái tim cộp một tiếng rơi xuống đất: “…”
Lương Tiêu yếu ớt thở dốc, thầm nghĩ quả thực quá suồng sã rồi: “… Không phải.”
Lương Tiêu thực sự không hiểu: “Là tôi muốn thay đồ ngủ, nên đặc biệt đưa quần áo cho anh, để anh giúp tôi thay?”
Hoắc Lan cũng không hiểu, chỉ là không dám hỏi, im lặng tránh ánh mắt cậu.
Lương Tiêu tự mình nhịn nửa ngày, thấy Hoắc tổng hiếm hoi chột dạ, không nhịn được cười.
Lương Tiêu cười rồi thở dài, trong lòng lại chua xót đau nhói.
“Hoắc tổng.” Lương Tiêu giảm nhẹ lực, kéo tay áo hắn, “Trước đây có ai tặng quà cho anh chưa?”
Hoắc Lan sững lại.
“Không phải loại làm ăn, xe thể thao, vest, đồng hồ hàng hiệu.”
Lương Tiêu nhìn hắn: “Chỉ đơn giản là… bạn bè.”
Lương Tiêu thực ra còn muốn mặt dày tiến thêm một bước nữa nhưng sợ làm hắn sợ, nên nói lấp liếm: “Quà kiểu bạn bè ấy.”
Hoắc Lan ngơ ngác nhìn cậu, môi mấp máy, không nói ra tiếng.
Lương Tiêu hoàn toàn hiểu. Cậu xoa xoa trán, kéo khóe miệng: “Đồ ngủ…”
Lương Tiêu cười: “Đồ ngủ không phải mua cho tôi.”
“Hai hôm trước.” Lương Tiêu nói lấp lửng, “Kiếm được chút tiền.”
Lương Tiêu vừa nói, vừa cảm thấy từ định lượng của mình chưa bao giờ được dùng chính xác đến thế.
Mấy ngày này ở phòng ngủ xem Hoắc tổng làm việc. Lương Tiêu đối diện với dòng tiền lưu động đơn vị hàng chục triệu, có lúc thực sự muốn cắt ngắn bộ đồ ngủ một đoạn rồi tự mình mặc luôn cho rồi.
Bây giờ nghĩ lại, may mà không làm.
“Không phải đồ đắt tiền gì.” Lương Tiêu cười một chút, “Mặc chơi thôi, nếu anh không thích, thì cứ mang ra ngoài cất đi…”
Hoắc Lan đột nhiên đứng dậy.
Lương Tiêu ngẩn ra, ngẩng đầu nhìn theo, hơi ngơ ngác nhìn Hoắc tổng ôm đồ ngủ lao ra cửa.
Lương Tiêu lơ mơ nói nốt câu còn lại: “… Cũng được.”
“Không thích đến vậy sao…”
Lương Tiêu dụi mắt, hơi khó hiểu, nằm lại trên giường suy nghĩ kỹ.
Cậu lo Hoắc Lan không quen với quần áo mới mua nên đặc biệt giặt qua một lần, còn tháo cả nhãn mác có thể gây khó chịu khi mặc.
Không dám nói với ai, còn phải tự mình ngồi trong phòng tắm dùng máy sấy ấm sấy khô từng chút một.
Lương Tiêu cẩn thận nhớ lại xem quy trình nào đã xảy ra vấn đề, càng nghĩ kỹ hơn mới ngạc nhiên nhận ra những ngày này họ quen nhau, Hoắc tổng dường như thực sự không mặc đồ ngủ nhiều.
Hội chứng sợ đồ ngủ.
Ám ảnh tuổi thơ, xem phải phim kinh dị liên quan đến đồ ngủ.
Lương Tiêu suy nghĩ lung tung, tiếc nuối bứt rứt, thở dài thườn thượt.
… Đáng lẽ nên mua dụng cụ đập óc chó.
Hoắc tổng đi hơi lâu.
Lương Tiêu nằm ngửa trên giường, rảnh rỗi quá đã tưởng tượng ra đủ loại ác mộng mười kiếp của tiểu Hoắc Lan và đồ ngủ.
Lương Tiêu tưởng tượng xong cảnh cuối cùng, mở mắt trong tiếng nhạc nền Thiếu Niên Hoắc Lan Đại Chiến Quái Vật Đồ Ngủ, thở dài một hơi.
…
Nói gì đi nữa.
Món quà đã chọn lựa kỹ càng gửi đi mà bị lật xe, ít nhiều vẫn có chút mất mát.
Lương Tiêu hơi u sầu, ôm lấy mình vỗ vỗ hai cái chợt nghe thấy tiếng cửa mở, nghiêng đầu nhìn qua.
Quản gia khép cửa lại, cẩn thận bước vào.
Lương Tiêu không hiểu nổi: “Không đến mức đó chứ?”
Quản gia sững sờ: “Cái gì?”
“Tôi chỉ tặng một bộ đồ ngủ.” Lương Tiêu khó tin, “Hoắc tổng giận đến mức không muốn gặp tôi nữa sao?”
Lương Tiêu nhìn quản gia tóc bạc trắng, thấu tình đạt lý: “Để ông đến ngủ với tôi sao? Không cần đâu, một mình tôi cũng ngủ ngon, chỉ là có thể sẽ vẽ người que Hoắc tổng lên gương phòng tắm, ngày mai phiền ông tìm người giúp tôi lau đi…”
“Ngài nói gì—” Quản gia nghe không hiểu nửa ngày, đột nhiên phản ứng lại, “Đồ ngủ là ngài tặng?”
Lương Tiêu tự thú: “Đúng vậy.”
Quản gia hiểu ra.
Hoắc tổng vừa hùng hồn tuyên bố mình không cần ngủ, đột nhiên lại thay một bộ đồ ngủ không biết từ đâu ra và thông báo với tất cả mọi người rằng hắn hôm nay sẽ ngủ cùng Lương tiên sinh trong phòng ngủ.
Ngay cả đội trưởng vệ sĩ cũng được gọi đến nghe một lần. Anh ta rất căng thẳng kéo ông hỏi nhỏ là Hoắc tổng rốt cuộc có ý gì, có phải đang nhắc nhở họ rằng việc bảo vệ Lương tiên sinh chưa đủ chặt chẽ, cần phải cử vệ sĩ canh gác ở cửa và ngoài cửa sổ vào nửa đêm không.
Hoắc tổng hiện tại chỉ chấp nhận báo cáo bằng văn bản đang mặc bộ đồ ngủ đó, ở văn phòng mà tổ chức cuộc họp video khẩn cấp cho ban lãnh đạo Tinh Quán.
“Không sao rồi.” Quản gia thở phào nhẹ nhõm, thành khẩn cảm ơn Lương Tiêu: “Cảm ơn ngài.”
Lương Tiêu vẫn còn đang nghĩ về Hoắc Lan, có chút buồn bã: “Cái gì?”
“Hoắc tổng—” Quản gia không biết nên nói thế nào, cười gượng gạo: “Hoắc tổng chưa bao giờ vui vẻ như vậy.”
Lương Tiêu ngẩn ra.
Lương Tiêu cẩn thận nhớ lại dáng vẻ Hoắc Lan lúc ra khỏi cửa, làm sao cũng không tìm ra mối liên hệ nào với sự vui vẻ.
Ngoại trừ: “Chỉ số giận dữ của Hoắc tổng tăng mạnh, những người phấn khích đều bị đuổi việc”.
“Hoắc tổng là…”
Quản gia khẽ hít một hơi, lòng nóng ran gần như nghẹn lại: “Là vui mừng đến mức không biết phải làm gì.”
Quản gia: “Ngài ấy ở ngôi nhà này, chưa từng vui vẻ.”
Lương Tiêu nhớ lại những chuyện cũ mà quản gia từng kể cho cậu, i. lặng nửa ngày, trong lòng cũng trầm xuống, gật đầu không nói gì.
“Cảm ơn ngài.” Quản gia lại cảm ơn một lần nữa, “Ngài hôm nay—có thể ngủ với Hoắc tổng không?”
Lương Tiêu ngơ ngác: “Không phải Hoắc tổng vốn ngủ với tôi sao?”
“Hoắc tổng vẫn chưa bình tĩnh…” Quản gia rất quen thuộc với tính cách Hoắc tổng của họ, “Đợi đến khi bình tĩnh lại, nhất định sẽ hối hận, cho rằng hành động vừa rồi quá suồng sã với ngài.”
Lương Tiêu: “…”
Quản gia: “Hoắc tổng hối hận, sẽ tự phạt mình.”
Lương Tiêu: “…”
Quản gia: “Mỗi lần Hoắc tổng tự phạt, sẽ ép mình không được làm điều mình muốn làm nhất.”
“Điều Hoắc tổng muốn làm nhất.” Quản gia có logic đặc biệt rõ ràng, “Chính là ngủ với ngài.”
Lương Tiêu tâm phục khẩu phục: “… Ông nói đúng.”
“Cho nên.” Quản gia khó khăn cầu xin cậu, “Vẫn phải nhờ ngài…”
Lương Tiêu tê dại tiếp lời: “Nhờ tôi mặt dày.”
Quản gia lập tức thở phào nhẹ nhõm: “Đúng vậy.”
“…” Lương Tiêu yếu ớt gật đầu: “Biết rồi.”
Lời phó giám đốc Thiên Tinh nói khi tìm đến Tinh Quán quả thực không sai chút nào.
Gian O hại nước.
Lương Tiêu đối diện với cái bóng, có chút chua xót, tự an ủi ôm lấy mình, xoa mặt hít sâu một hơi.
Cậu khoác áo lên lảo đảo ra cửa, phải đi quyến rũ Hoắc tổng rồi.
__
Editor: Rin_Garnett
12/10/25
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro