Chương 55

Chương 55.


Ngô Triết Hàm ở cạnh Hứa Giai Kỳ ba ngày, đến ngày thứ tư đột nhiên nhận được điện thoại của Từ Tử Hiên. Lúc ấy, hai người vừa ăn xong cơm tối, đang dọn dẹp chén đũa thì điện thoại vang lên, Hứa Giai Kỳ nhìn thấy, tự nhiên cầm lấy điện thoại đưa cho Ngô Triết Hàm.

"Alo, Từ Tử Hiên?" Ngô Triết Hàm có chút ngạc nhiên nhận điện thoại, nhưng sau khi nghe lời Từ Tử Hiên nói bên kia, liền trở nên ngây dại, ừ ừ à à nửa ngày, rồi cúp điện thoại.

"Sao thế? Có phải văn phòng luật có chuyện gì không?" Ba mẹ Ngô cũng không biết là ai, còn tưởng là chuyện công việc thường ngày của con gái.

"À....không...không có việc gì." Ngô Triết Hàm kiềm nén nỗi khổ sở bất ngờ trong lòng lại, tiếp tục làm như không có chuyện gì mà dọn dẹp chén đũa.

"Có phải Từ Tử Hiên xảy ra chuyện gì không? Hay là Tako?" Hứa Giai Kỳ vốn đang ngồi bên cạnh xem TV, nhưng nhìn ra được Ngô Triết Hàm có gì đó không đúng, liền dùng tay vỗ nhẹ lên mu bàn tay Ngô Triết Hàm.

"Em..." Ngô Triết Hàm không biết có lên nói thật cho Hứa Giai Kỳ hay không? Dù sao cũng là bạn bè từ nhỏ đến lớn, nàng lại đang có thai, Ngô Triết Hàm lo lắng nàng thương tâm quá độ sẽ ảnh hưởng đến đứa bé, nhưng cô cũng sợ nếu sau này Hứa Giai Kỳ biết Tako đã qua đời rồi sẽ oán trách mình, với quan hệ hiện tại của hai người, Ngô Triết Hàm thật cẩn thận suy tính.

"Em nói, nhưng chị không được kích động, được không?" Nghĩ nghĩ, Ngô Triết Hàm vẫn quyết định nói cho nàng tin tức vừa rồi Từ Tử Hiên vừa nói qua điện thoại với mình: Trương Ngữ Cách chạng vạng ngày hôm qua từ nhảy xuống vực biển, di thể chiều hôm nay đã tìm được. Bởi vì thân phận đặc biệt của nàng ấy lúc này, Từ Tử Hiên ngày mai cần phải đưa nàng đi hỏa táng sau đó mới có thể đưa tro cốt nàng về, nói cách khác, bạn bè đều không thể nhìn thấy được mặt nàng lần cuối.

Hứa Giai Kỳ nghe xong tin này, cả người ngẩn ra, đứng không vững, đôi chân run rẩy lảo đảo, sợ tới mức mẹ Ngô vội vàng chạy đến, đỡ nàng ngồi lên sofa, oán trách nhìn Ngô Triết Hàm.

"Con nói gì với con bé vậy?" mẹ Ngô vỗ vào vai Ngô Triết Hàm, lại đưa mắt ý bảo ba Ngô mau rót cho Hứa Giai Kỳ một ly nước ấm.

"Chút nữa em phải chạy về Thượng Hải ngay, chị ngoan ngoãn ở đây, nghe lời được không?" Ngô Triết Hàm nhận lấy ly nước ấm từ ba, ngồi xuống bên cạnh Hứa Giai Kỳ, nhưng nàng lúc này không còn nghĩ gì nữa, nước mắt rơi đầy mặt, tim đau như cắt.

"Chị về cùng em, chị nhất định phải gặp Tako." Hứa Giai Kỳ túm lấy tay áo Ngô Triết Hàm, không kiềm chế được khóc lớn.

"Đứa ngốc này, lúc này con khóc đối với cơ thể không tốt, đối với đứa bé cũng không tốt, hai đứa làm sao vậy? Hả?" Mẹ Ngô đau lòng ôm lấy Hứa Giai Kỳ an ủi.

"Mẹ, một người bạn tốt nhất của Giai Kỳ đột ngột qua đời." Ngô Triết Hàm nắm lấy bàn tay đang kéo áo mình, "Đêm nay con phải trở về đó, Giai Kỳ ở lại đây, phiền ba mẹ chăm sóc cô ấy."

"Con nhỏ này nói gì vậy, đây là con dâu của ba mẹ, phiền cái gì mà phiền. mẹ Ngô tuy ngoài miệng nói thế, nhưng trong ánh mắt cũng bàng hoàng ngạc nhiên, nghe được số mệnh của một người trẻ tuổi vừa rời đi vẫn khiến lòng người không thoải mái.

"Không được!" Hứa Giai Kỳ kích động nói, "Chị cần phải về cùng em."

"Chị đừng kích động." Nhìn bộ dạng này của nàng, Ngô Triết Hàm là lần đầu tiên gặp, sợ nàng làm động thai, dù sao cũng chỉ mới gần ba tháng mà thôi.

"Đứa ngốc, Hàm Hàm nói đúng, trường hợp này thật không thích hợp để thai phụ tham dự, con phải vì con của mình suy nghĩ một chút." Mẹ Ngô kiên nhẫn trấn an Hứa Giai Kỳ, "Hàm Hàm đi là được, người cũng đã đi rồi, chỉ còn lại tro cốt, con nhìn thấy không không, cũng không còn nữa." mẹ Ngô thở dài, "Như vậy đi, con dưỡng thai thật tốt, chờ sinh con xong, đến nhìn bạn con cũng không muộn, tình trạng này, đứa bé đó cũng sẽ không oán trách con đâu."

Hứa Giai Kỳ khóc lớn, Tako dĩ nhiên sẽ không oán trách nàng, nhưng mà, vì cái gì? Mới cách xa nhau mấy ngày, như thế nào lại trở thành tình cảnh âm dương cách biệt, Hứa Giai Kỳ đưa tay ôm lấy bụng nhỏ của mình, một tay vẫn níu lấy áo Ngô Triết Hàm, đau lòng rơi lệ......

.

.

Ở chung cư của Mạc Hàn bên kia, Đới Manh đang ở trong bếp vừa cắt dưa hấu vừa ngâm nga hát, trong phòng điều hòa chỉnh đến 23 độ, mặc cho bên ngoài gió thu hiu quạnh nhưng chung cư nhỏ lại ấm áp như xuân.

Ba ngày trước Viên Nhất Kỳ cứng rắn lôi kéo cô đến nơi này, Đới Manh thật sự không muốn nhớ đến bộ dáng khờ ngốc của mình ngày đó, đứng ở cửa, gãi cái ót, còn Mạc Hàn khoanh tay đứng phía bên trong, nhìn cô ngẩn ra.

"Cái đó.... em..." Đới Manh trong lúc nhất thời giống như không còn là giảng viên khoa luật miệng lưỡi lưu loát trên bục giảng nữa, mà chỉ là một đồ ngốc nói lắp ở nông thôn.

"Em có chuyện gì? Như thế nào còn biết tìm tôi nữa?" Mạc Hàn nhướng mi, hỏi Đới Manh.

Cuối cùng, ậm ừ nửa ngày, Đới Manh cũng không tìm được từ nào để nói, cảm thấy có lẽ sau khi uống rượu rồi đầu óc cũng không dùng được nữa. Sau đó vẫn là Viên Nhất Kỳ đứng ở một bên nhịn không nổi nữa lên tiếng.

"Aiya, phục chị rồi đó." Viên Nhất Kỳ trừng mắt liếc mắt nhìn Đới Manh, sau đó quay qua Mạc Hàn cười khúc khích, "Mạc Mạc tỷ, cái đồ ngốc to con này vừa rồi nói với em là biết mình sai rồi, muốn cùng chị xin lỗi."

"Xin lỗi?" Mạc Hàn hỏi lại một câu, "Đây là thái độ xin lỗi sao? Với lại, em ấy thì có gì mà sai chứ? Đới lão sư vĩnh viễn không phải đều là đúng sao?" Mạc Hàn nói xong, còn dùng mũi hừ lạnh một cái.

"Aiya, chị nói chuyện đi chứ?" Viên Nhất Kỳ đẩy Đới Manh, nhưng là người này cả mặt đều là mồ hôi, Viên Nhất Kỳ cho là cô đang lo lắng, nhưng vài giây sau, Đới Manh lại ôm bụng ngồi xổm xuống.

"Không phải chứ, chị không cần tới nỗi phải quỳ xuống tạ lỗi chứ?" Viên Nhất Kỳ kinh ngạc nói.

Nhưng Mạc Hàn đứng đối diện lại nhìn ra có gì đó không thích hợp, bởi vì dù Đới Manh thật sự biết mình sai rồi hay giả vờ biết sai đi nữa thì cô cũng không phải là một người sẽ vì tình cảm mà quỳ xuống.

"Em làm gì vậy? Này, đừng ở chỗ này ăn vạ!" Mạc Hàn tuy rằng lo lắng, nhưng tâm vẫn có chút đề phòng, nàng sợ Đới Manh sẽ lừa nàng. Nhưng tình trạng cả Đới Manh lúc này lại càng không thích hợp lắm, đối mặt với những câu hỏi của Mạc Hàn đều không đáp lại, chỉ vẫy vẫy tay, nhưng ngay sau đó liền ngã xuống đất, nhắm mắt lại, ôm bụng.

"Má ơi, Đới Manh! Đới Manh! Chị làm sao vậy?" Viên Nhất Kỳ lập tức hoảng hốt không biết làm sao, nửa quỳ trên mặt đấy, đỡ đầu Đới Manh dậy không ngừng hỏi.

"Đỡ em ấy vào nhà đi, để tôi nhìn xem." Mạc Hàn nhanh chóng giúp Viên Nhất Kỳ đỡ Đới Manh đến nằm trên giường, Đới Manh lúc này đã không còn ý thức, trên mặt không ngừng đổ mồ hôi lạnh.

"Có chuyện gì vậy?" Viên Nhất Kỳ nhìn Mạc Hàn cầm hộp y tế ở trong nhà ra, giúp Đới Manh làm kiểm tra sơ bộ.

"Hôm nay có ăn cái gì không?" Mạc Hàn nhíu chặt mày, hoài nghi là ngộ độc thức ăn.

"Chị ấy..." Viên Nhất Kỳ nhăn mặt, trong đầu nghĩ đến những lon bia ở dưới chân ghế bên sông, mắt sáng lên, "Em nghĩ chị ấy không có ăn gì đâu, nhưng là uống rất nhiều bia."

"Muốn tìm chết à!" Mạc Hàn nói, trong mắt đều là đau lòng, đưa tay sờ sờ cái trán ướt đẫm mồ hôi của Đới Manh.

"Vậy chị ấy rốt cuộc bị làm sao vậy?" Viên Nhất Kỳ thấy Mạc Hàn nhíu chặt mày, lo lắng hỏi.

"Không có việc gì, có lẽ là viêm dạ dày cấp tính." Mạc Hàn ngoài miệng nói không có gì, nhưng sau đó lập tức cầm di động, gọi điện thoại đến một phòng khám mà nàng quen biết.

"Tôi đi nấu chút nước nóng, chút nữa sẽ có bác sĩ đến đây truyền dịch cho em ấy, chờ người tỉnh lại thì cho uống chút nước, em ở đây nhìn một chút nha." Mạc Hàn nói xong đi thẳng xuống phòng bếp nấu nước.

Nhìn ấm nước toát ra nhiệt khí, Mạc Hàn lại nghĩ đến đôi mắt thâm quầng thật lớn kia của Đới Manh, trong lòng liền nhói đâu. Vừa nhìn là biết không tự chăm sóc tốt cho bản thân rồi, tuy mẹ Đới Manh đã xuất viện, nhưng vụ án của Đới Thị trưởng vẫn chưa kết thúc, trong lòng Đới Manh vẫn có gánh nặng ngàn cân. Nghĩ đến việc gần đây cô thật sự rất vất vả, Mạc Hàn lại bắt đầu cảm thấy có phải nàng không nên ngay ở thời điểm này lựa chọn chữa trị tật xấu của cô không? Nhưng nghĩ đến nghĩ lui, hiện tại nếu không trị tật xấu này, về sau hai người vẫn sẽ xuất hiện những mâu thuẫn như thế, tật xấu của Đới Manh chính là lòng tự trọng thật sự quá mạnh, cho nên nàng vẫn hạ quyết tâm, muốn trị cô.

Cứ như vậy, một người muốn đi chữa trị cái lòng tự trọng, một người muốn buông bỏ lòng tự trọng lại vô cùng ăn ý hiểu nhau lúc này. Đới Manh từ ngày hôm đó liền ở tại nhà Mạc Hàn, truyền dịch đủ ba ngày, cháo trắng rau luộc cũng ba ngày, rốt cuộc đến ngày thứ tư mới có thể ăn được chút đồ mình thích.

"Ngựa hý vang tung vó tận trời Nam,lòng vẫn quay về nhìn cố hương ~~" Đới Manh vừa cắt dưa hấu, vừa ngâm nga hát ca khúc mình yêu thích nhất, nhiều lần bị mấy người Tôn Nhuế chọc ghẹo là có thẩm mỹ quan nghệ thuật giống người nhà, nhưng vẫn là thích bày < Tận Trung Báo Quốc > này.

Rầm!

Ngay lúc Đới Manh đang vui tươi hớn hở cắt dưa, cửa phòng bếp bị kéo ra đột ngột, vốn Mạc Hàn hẳn là phải đang xem TV chờ đồ ăn vặt lại xuất hiện ngay cửa lúc này, dọa Đới Manh nhảy dựng lên.

"Mạc Mạc, chị làm em sợ muốn chết!" Dao trong tay Đới Manh suýt rơi xuống đất, nhưng sau đó nhìn mặt Mạc Hàn đầy nước mắt, phản ứng đầu tiên nghĩ chính là: Phim truyền hình nào lại cảm động thế này?

"Chị......sao thế? Xem cái gì vậy?" Đới Manh tiếp tục cắt dưa, đơn thuần cho rằng chỉ là vì phim truyền hình cẩu huyết ảnh hưởng tới Mạc Hàn mà thôi.

"Đới Manh......" giọng Mạc Hàn nức nở, "Tako xảy ra chuyện rồi, Tako......"

Đới Manh lúc này mới chú ý đến di động Mạc Hàn đang cầm trong tay, tay cắt dưa rốt cuộc dừng, con dao leng keng rơi xuống thớt....


- To be continued...

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro