Chương 58.
Khổng Tiếu Ngâm trở về sớm hơn dự định 3 ngày, khi về đến nhà đã là nửa đêm, đứng ở dưới lầu nhìn lên cửa sổ phòng 351 chỉ là mảnh tối đen, Khổng Tiếu Ngâm nghĩ Tôn Nhuế đã ngủ rồi nên rón ré mở cửa, sợ làm ồn sẽ đánh thức cô dậy, nhưng không nghĩ tới......
"Aiya má ơi, em có bệnh hả Tôn Tam Tam! Nửa đêm ngồi ở đây làm gì lại còn không bật đèn?" Khổng Tiếu Ngâm vừa cởi giày vừa bật đèn lại, lại phát hiện Tôn Nhuế đang ngồi trên sàn nhà, dựa vào sofa, trên đùi là DuangDuang đang ngáp ngắn ngáp dài, cô mặc tây trang màu đen, giày cũng chưa cởi làm Khổng Tiếu Ngâm sợ tới mức ôm ngực.
"Không phải nói cuối tuần mới về sao?" Tôn Nhuế ngẩng đầu nhìn thoáng qua Khổng Tiếu Ngâm, lại cúi đầu vuốt ve lông Duang.
Khổng Tiếu Ngâm đi đến cái ổ Duangduang, nhìn Dobby đang nằm trong đó ngủ say, lại nhìn vẻ mặt buồn ngủ của Duang, cảm thấy nhất định là Tôn Nhuế cưỡng bách nó thức dậy, nếu không hiện tại nó đã giống Dobby, cuộn tròn trong ổ mà ngủ rồi.
"Ừm, trường Mạc Mạc có việc, nên chị và Dao Dao cũng cùng cậu ấy trở về luôn, hơn nữa cảm xúc của Giai Kỳ đã tốt hơn nhiều rồi, Ngô Triết Hàm hôm nay cũng trở về rồi, có em ấy ở cạnh, sẽ không có việc gì đâu." Khổng Tiếu Ngâm vừa nói chuyện, vừa cởi giày xong, buông túi xuống ngồi trên sofa, sờ sờ đỉnh đầu Tôn Nhuế, "Sao thế? Nửa đêm không đi ngủ, xảy ra chuyện gì sao?"
"Không có, đột nhiên ngủ không được." Tôn Nhuế nói, đưa tay giữ chặt bàn tay Khổng Tiếu Ngâm đang vuốt đầu mình, một tay khác chống đất dùng sức kéo người đứng dậy ngồi lên sofa. Duang thuận thế từ trên đùi cô chạy đi, trở lại bên cạnh Dobby mà cuộn người ngủ, xem ra nó rất buồn ngủ rồi.
"Sao nào, nhớ chị như vậy sao." Khổng Tiếu Ngâm dựa vào trong lòng ngực Tôn Nhuế, cố ý chọc chọc vào bả vai Tôn Nhuế, đùa giỡn.
"Đúng vậy, hiện tại một phút một giây cũng không muốn rời khỏi chị, làm sao bây giờ?" Tôn Nhuế thấp giọng cười khẽ, đem cầm gác lên đỉnh đầu Khổng Tiếu Ngâm, tay phải ôm bả vai nàng, tay trái nắm lấy tay trái nàng, ngón tay cái không ngừng vuốt ve.
"Xạo sự." Trong lòng vô cùng vui vẻ vẻ, nhưng ngoài miệng lại mắng yêu Tôn Nhuế, cả người mệt mỏi nhất thời lại tan thành mây khói, hai người cứ như vậy ngồi ở phòng khác, không nói lời nào, cũng không có cảm giác ngượng ngùng gì.
"Không được, chị phải đi tắm một cái, sau đó ngủ một giấc mới được, mấy ngày nay ngủ ở khách sạn, ngủ không ngon." Ngồi lẳng lặng bên nhau hơn mười phút, Khổng Tiếu Ngâm nhìn đồng hồ, đã trễ lắm rồi.
"Ừm mau đi tắm đi, chị tắm xong tới em." Tôn Nhuế buông Khổng Tiếu Ngâm ra, nhìn nàng hấp tấp cởi áo khoác, áo sơ mi cho đến khi trần như nhộng vẫn còn đi đến phòng tắm. Tôn Nhuế lắc đầu cười cười, đi theo phía sau nàng nhặt từng món từng món lên, sau đó lại đem vali nhỏ của nàng đẩy vào phòng ngủ, sau đó.... Tôn Nhuế liền ngồi ở trên giường, vẫn không bật đèn, hai khuỷu tay chống đầu gối, đôi tay vuốt mặt, giống như muốn quên đi những ngày mình vừa trải qua.
.
Ba ngày trước, ở Bắc Kinh, Tôn Nhuế và Từ Tử Hiên cùng hai cảnh sát khác đi vào nhà xác của Cục cảnh sát Bắc Kinh, làm một loạt thủ tục rườm rà xong, Tôn Nhuế rốt cuộc cũng gặp lại Tiền Bội Đình, nhưng lần này lại chỉ là một Tiền Bội Đình mặt đầy lạnh băng không sự sống.
Khi Tako mất đi, Tôn Nhuế chỉ thấy được tro cốt, không có cảm xúc lớn như thế này, lần này nhìn thây một di thể chân chân thật thật ở trước mắt, là người quen cũ, không lâu trước đây còn sống sờ sờ ở trước mặt cô, chỉ mới không lâu sau lại bị quấn vải bố trắng nằm trong rương sắt đẩy đế trước mặt.
"Ngày mai hỏa táng xong, hai người có thể lãnh đi được rồi." Quản lý viên lật xem sổ sách, giọng nói không mang theo cảm xúc gì dù cho người nằm trước mặt là một chiến sĩ cảnh sát đã hi sinh anh dũng vì nhiệm vụ, có lẽ đã quen với việc sinh tử.
"Vâng, cảm ơn." Từ Tử Hiên gật đầu, sau đó lại nhìn Tiền Bội Đình bị đẩy trở lại cái ô vuông lạnh băng kia.
Kế tiếp, Tôn Nhuế không biết đêm đó vượt qua thế nào, chỉ nhớ cô uống thật nhiều ngủ, mà Từ Tử Hiên bởi vì đây là nhiệm vụ cần làm không thể uống, cho nên chỉ an tĩnh ngồi cạnh Tôn Nhuế, mãi cho đến khi cô không còn ý thức. Ngày hôm sau tỉnh lại ở khách sạn, nghĩ có lẽ Từ Tử Hiên đã đưa cô về.
Xoa đầu vẫn còn có chút đâu, hai người liền đi đến trung tâm hỏa táng, nhìn cái lò thiêu lớn toát ra khói trắng, sau đó một bình sứ trắng không khác gì của Tako đưa được tới trước mặt hai người. Cuối cùng, Tôn Nhuế ôm bình sứ trắng, không nói một lời ngồi lên xe trở về Thượng Hải, đêm đó, tro cốt để lại chỗ quản lý nghĩa trang cảnh sát, chờ đợi sáng sớm hôm sau, chuẩn bị hạ táng.
Toàn bộ nghi thức lễ tang, chỉ có Từ Tử Hiên mang theo đội của mình, ngả mũ, chỉnh tề cúi đầu chào theo nghi thức cảnh sát, Tôn Nhuế đứng ở phía sau mọi người, ánh mắt thâm thý nhìn ảnh trắng đen Tiền Bội Đình mặc cảnh phục trên mộ bia, thần thái nghiêm trang.
Toàn bộ quá trình hạ táng chỉ có hai mươi mấy phút, chờ đến khi ra khỏi nghĩa trang, Tôn Nhuế vẫn hốt hoảng, ba ngày nay cô đều hốt hoảng, chính xác mà nói, từ khi nhìn thấy di thể của Tiền Bội Đình, liền hôt hoảng, hình ảnh thời niên thiếu của Tiền Bội Đình cứ từng cái từng cái xuất hiện trước mắt.
"đúng là đứa bé ngoan ngoãn biết nghe lời, như thế nào sẽ đi cãi lại nguyện vọng của ông nội nhỉ?" Trong quán ăn nhỏ, Tiền Bội Đình cố ý nói khích cô, mọi người uống nhiều lại bắt đầu lời ra tiếng vào.
Bên trong sân bắn tên, bộ dáng tràn đầy tự tin của Tiền Bội Đình, ánh mắt kiêu ngạo lại yêu chiều khi nhìn Khổng Tiếu Ngâm.
Những buổi hẹn hò cùng Khổng Tiếu Ngâm, Tiền Bội Đình ngẫu nhiên sẽ lộ ra tươi cười cùng thẹn thùng, còn có năm ấy khi cô đánh dấu tạm Khổng Tiếu Ngâm, dáng vẻ như mãnh thú bị thương của Tiền Bội Đình...
Thật nhiều thật nhiều, vốn dĩ Tôn Nhuế nghĩ mình không chú ý đến chi tiết, nhưng những thước phim quá khứ lúc này lại không ngừng thoáng hiện trước mắt.
Trên đường trở về, vẫn như cũ không nói chuyện, Từ Tử Hiên không quấy rầy Tôn Nhuế, an tĩnh lái xe, đưa Tôn Nhuế về 351, bởi vì cảnh đội còn có chút việc, đến nhà liền rời đi ngay.
Mà Tôn Nhuế sau khi trở lại nơi đây, ngồi yên trong chốc lát, nhìn Duangduang và Dobby đùa giỡn đuổi bắt nhau, lại nhìn đồng hồ trên tường, hai giờ chiều, liền đứng dậy đến phòng bếp, tìm một gói mì, nấu nước, sau đó khò khè vừa thổi vừa ăn.
Kỳ thật cô không cảm thấy đói, chỉ là cảm thấy hẳn là nên ăn chút gì, ăn xong rồi, ngồi ở trên bàn, nhìn cái tô mì chỉ còn nước mà ngây ngẩn, trong đầu lại không ngừng nhớ đến những chuyện cũ thời niên thới. Cho đến khi mặt trời lặn đi, cô cũng không bật đèn lên, chỉ đổi chỗ đến ngồi trên sàn nhà trước sofa, lại bế Duangduang lên, mặc kệ nó giãy dụa, cô hiện tại chỉ muốn có chút ấm áp.
Cứ như vậy ngồi đến nửa đêm, Duangduang muốn trốn đi ba lần, nhưng ba lần đều bị bắt lại, cuối cùng đành thỏa hiệp, ngáp vài cái nằm trên người chủ nhân hôm nay không bình thường, mãi cho đến khi Khổng Tiếu Ngâm trở về mới được tự do.
.
"Tôn Nhuế, Tôn Nhuế!" Hồi ức của Tôn Nhuế bị Khổng Tiếu Ngâm cắt ngang, hơi giật mình.
"Em nghĩ gì vậy, nói chuyện với em cũng không trả lời." Khổng Tiếu Ngâm quấn khăn tắm, nghi hoặc nhìn Tôn Nhuế, "Sao thế, mấy nay chị không ở nhà, em không phải lại cắm sừng chị chứ?" Nhướng chân mày, Khổng Tiếu Ngâm vừa lau tóc vừa nhìn chằm chằm Tôn Nhuế.
"Chị nói gì vậy, bệnh quá đi." Tôn Nhuế buồn cười lại nhìn Khổng Tiếu Ngâm đang lau tóc, liền đoạt lấy khăn của nàng, đem Khổng Tiếu Ngâm kéo vào lòng, giúp nàng lau khô tóc.
"Aiya, em nhẹ chút coi." Khổng Tiếu Ngâm ngoài miệng oán giận vài câu, nhưng vẫn ngoan ngoãn hưởng thụ phục vụ của Tôn Nhuế.
"Lúc nãy chị vừa nói gì?"
"Chị nói chị tắm xong rồi, em đi tắm đi, khuya rồi đó." Khổng Tiếu Ngâm nhắm mắt lại nói.
"Oh." Tôn Nhuế ngắn gọn đáp, bỏ khăn lông qua một bên, đến cái tủ lấy máy sấy, bắt đầu thổi tóc giúp nàng.
"Oh cái gì mà oh, nãy giờ em nghĩ gì vậy?" Khổng Tiếu Ngâm quay đầu liếc nhìn cô một cái, lại ngoan ngoãn tiếp tục hưởng thụ phục vụ.
"Không có gì, chuyện công ty nghĩ đến nhập tâm thôi." Đem tóc Khổng Tiếu Ngâm thổi khô, nhưng đột hiên lại ngừng động tác, máy sấy vẫn còn hoạt động, nhưng tay lại không nhúc nhích, một luồng gió nóng thổi một chỗ, Khổng Tiếu Ngâm bị nóng, vội vàng đứng đậy, tức giận nhìn Tôn Nhuế.
"Bỏng chết chị rồi, em lại nghĩ gì nữa vậy?" Nhìn Tôn Nhuế hôm nay lạ lùng, Khổng Tiếu Ngâm thật muốn bổ đầu cô ra nhìn xem cái gì trong đó.
"Tiểu Khổng." Tôn Nhuế nghe tiếng hô của nàng, tắt máy sấy, đứng dậy, "Chờ đến khi việc của Vinh Hưng và chú Đới kết thúc, chúng ta kết hôn đi."
Tôn Nhuế đột nhiên cảm thấy, cô hiện tại muốn cùng Khổng Tiếu Ngâm đăng kí kết hôn ngay lập tức, muốn cho toàn thế giới đều biết, Khổng Tiếu Ngâm từ hôm nay chính là người của Tôn Nhuế, những sinh ly tử biệt những ngày nay, khiến cô cảm thấy nên quý trọng mỗi một phút, một giây, một khắc ở bên nhau.
"Ừm." Khổng Tiếu Ngâm sửng sốt, gật gật đầu, nhưng sau đó liền lột áo khoác của Tôn Nhuế, chỉ vào phòng tắm, "Nhưng việc phải làm bây giờ là, Tôn Tam Tam, em mau đi tắm đi! Người em hôi quá rồi!"
"Meow~" Duangduang và Dobby cũng không biết trong phòng ngủ xảy ra chuyện gì, bị Khổng Tiếu Ngâm quát đến tỉnh, mí mắt lười nâng lên, chỉ hơi liếc mắt nhìn hai vị chủ nhân, kêu một tiếng đổi tư thế tiếp tục cuộn vào nhau mà ngủ.
351 lại là một đêm an tĩnh.
- To be continued...
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro