2.
Kim đỉnh hồng môn, lưu ly nặng ngói, mọi người tán thưởng cung điện Đại Tĩnh tráng lệ như thế nào, vương triều dưới sự thống trị của tân đế lại an bình ra sao, Cơ Phát cúi đầu quỳ gối trước tầng tầng bậc thang lơ đãng nghe Thượng cung tuyên đọc sách văn, đón lấy sách bảo, chỉ cảm thấy bóng lưng người đứng ở chỗ cao nhất mơ hồ mà xa xôi như vậy.
Trước lúc tới đây người nhà ngoại khóc lóc cầu y, "Phát nhi, con hãy thay ca ca của con trở thành Cơ Khảo, gả cho..."
Mũ phượng khăn choàng cùng mười dặm hồng trang chớp mắt một cái hóa thành tiền giấy đầy trời, tàn hương cùng nhạc tang phiêu tán trong không trung.
Lúc này, người bên ngoại lại khóc lóc kể lể bên tai y, "Mặc dù... người đã không còn, nhưng vì vinh quang của nhà chúng ta, con phải giữ vững cái đền thờ trinh tiết này..."
Mẫu thân, muốn ta thay huynh gả đi nước khác đã là hoang đường, tại sao bây giờ ta còn phải thủ tiết vì một nam nhân còn chưa từng gặp mặt?
Cơ Phát lớn tiếng chất vấn những người đang giữ chặt y, yêu cầu y cả đời này đều phải cơ khổ một mình chôn vùi trong thâm cung, những bóng đen với khuôn mặt vặn vẹo giương nanh múa vuốt hết lần này đến lần khác ghé vào bên tai y gào thét vui cười, nói đây chính là số mệnh của Cơ Phát ngươi, tiếp nhận đi.
Ta chưa bao giờ tin số mệnh!
Một trận cát vàng nổi lên, Cơ Phát quấn lại khăn trùm đầu siết chặt số hành lý ít ỏi bên người, một mình chật vật leo ra khỏi cồn cát, bước đi loạng choạng nhưng kiên định hướng về trấn nhỏ phía Tây Bắc.
Tiếng gõ cửa vang lên, Cơ Phát đột nhiên bừng tỉnh, phát hiện mình đã ngủ quên trong bồn tắm, vừa rồi lại mơ thấy những chuyện cũ năm xưa...
Ngoài cửa vang lên giọng nói của Hàn Diệp, "Ngũ nương, không nên ngâm nước nóng quá lâu."
Cơ Phát lên tiếng, đứng dậy cầm khăn vải lau người, cảm khái nhi tử đã thật sự trưởng thành, lúc mới đến tắm rửa cùng y cũng có thể đỏ mặt, bây giờ còn sẽ tới quản y.
Ban đầu Hàn Diệp chỉ gọi y ca ca, về sau không hiểu sao bắt đầu đi theo mông y gọi a nương, Cơ Phát không nghe nổi kêu Hàn Diệp gọi phụ thân nhưng hắn không chịu, đành phải nói hắn có thể gọi mình là Ngũ nương.
Hàn Diệp hỏi y là chữ ngũ nào, thật ra phong hào trong cung của Cơ Phát là Vũ (珷), nhưng y cân nhắc có lẽ Hàn Diệp không biết nhiều chữ nên nói là ngũ trong nhất nhị tam tứ ngũ, xưng hô này cứ như vậy dùng luôn đến tận giờ.
Tây Bắc khan hiếm nước, bình thường có nước để tắm đã là xa xỉ, huống chi là dùng nước ngâm mình, nhưng đây là thói quen từ trước của Cơ Phát, y đã phải cố gắng đổi thành một tháng ngâm một lần.
Cơ Phát lau khô người sau đó khoác áo mỏng đẩy cửa đi ra, vừa lau tóc vừa hỏi Hàn Diệp hôm nay học cái gì.
Hàn Diệp nghe thấy tiếng nước nhỏ giọt, đi tới lau tóc cho Cơ Phát, nói hôm nay học thuộc một bài thơ mới.
Đêm đã khuya, Cơ Phát nói không cần cầm bút mực tới viết, bảo Hàn Diệp viết trên tay y là được.
Đây là cách ban đầu y dùng để dạy Hàn Diệp, tuy Hàn Diệp có thể mơ hồ nhìn thấy hình dáng của đồ vật, nhưng phần lớn thời gian hắn vẫn không thể nhìn rõ và sợ ánh sáng, dùng giấy bút viết chữ không tiện, cho nên Cơ Phát mới dùng cách viết vào lòng bàn tay để dạy hắn.
Hàn Diệp cẩn thận viết từng nét vào lòng bàn tay Cơ Phát, Cơ Phát lại lơ đãng nhìn khuôn mặt hắn, thầm nghĩ A Diệp nhà mình dường như đã trưởng thành, sắp cao hơn y rồi, khuôn mặt cũng trở nên ngày càng tuấn mỹ, bây giờ Hàn Diệp còn chưa phân hóa, nếu có thể chữa khỏi căn bệnh về mắt này lại trở thành càn nguyên, vậy sẽ trở thành người trong mộng của biết bao thiếu nữ.
Hàn Diệp viết bài [Bạch đầu ngâm] xuống lòng bàn tay Cơ Phát, lúc viết đến "Nguyện đắc nhất nhân tâm" hắn trực tiếp viết lên đùi Cơ Phát. Đây là lúc trước hai người đọc sách viết chữ thích đùa giỡn, Hàn Diệp viết mệt, hoặc thấy lòng bàn tay Cơ Phát quá nhỏ thì sẽ viết lên đùi y.
Cơ Phát sợ nhột, mỗi lần bị Hàn Diệp trêu đùa như vậy đều cười khúc khích, vừa mắng Hàn Diệp hư hỏng vừa bắt tay hắn. Hai người đùa tới đùa lui, vô tình ngã xuống chiếc giường ở bên cạnh, Hàn Diệp đè trên người Cơ Phát.
Họ ở quá gần, hiện tại rõ ràng Hàn Diệp còn chưa phân hóa, Cơ Phát lại đột nhiên cảm thấy tim mình đập nhanh hơn, một loại rung động trước đây chưa từng có ập đến trong lòng.
"Ngũ Nương, hôm nay người lén uống rượu sữa ngựa à?"
Hàn Diệp lại không hề hay biết, hồn nhiên ghé vào bên cổ Cơ Phát ngửi một chút tò mò hỏi y.
Cơ Phát nghe thấy tim mình đập như sấm, vội vàng đẩy hắn ra, kêu Hàn Diệp về phòng của hắn ngủ.
Trước kia hai người vẫn luôn ngủ cùng giường, nhưng mỗi lần Cơ Phát đến kỳ sẽ yêu cầu Hàn Diệp về phòng của hắn ngủ.
"Dạo này trong đêm con hay cảm thấy tim đập nhanh, con muốn ngủ cùng Ngũ nương."
Hàn Diệp tựa đầu vào ngực Cơ Phát, dưới ánh nến mờ ảo khuôn mặt nhỏ nhắn đã tháo dải băng trắng ban ngày nhìn rất xanh xao. Cơ Phát biết thân thể Hàn Diệp không tốt, nhìn dáng vẻ yếu ớt của hắn lập tức mềm lòng, rốt cuộc đành để hắn ở lại ngủ cùng.
......
Giờ tý một khắc, Hàn Diệp từ từ mở mắt trong bóng đêm, hắn nhìn khuôn mặt Cơ Phát bởi vì sắp đến tình kỳ nên ngủ cũng không an ổn, tỉ mỉ quét qua từng tấc trên khuôn mặt đối phương, đôi mắt sáng ngời đâu còn dáng vẻ ốm yếu mù lòa lúc ban ngày.
"Cơ Phát..."
Hàn Diệp nhỏ giọng gọi y, chậm rãi thả tín hương của mình bao lấy Cơ Phát, trong không khí lập tức tràn ngập mùi hương nho chua chua ngọt ngọt.
"Ừ... A Diệp... đừng sợ... Ngũ nương ở đây..."
Cơ Phát nghe thấy tiếng gọi của Hàn Diệp, ở trong mộng cũng mơ màng đáp lại hắn, phản xạ kéo Hàn Diệp vào trong ngực mình, y là khôn trạch thân thể cũng tự nhiên muốn gần gũi với càn nguyên tản ra mùi tín hương.
Thấy chân mày của Cơ Phát vừa rồi trong lúc ngủ mơ vẫn luôn nhíu chặt rốt cuộc giãn ra Hàn Diệp cũng thở phào nhẹ nhõm, hắn tựa đầu vào ngực Cơ Phát cảm thụ một mảnh mềm mại cùng hương sữa như có như không, hài lòng nhắm mắt lại ngủ tiếp.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro