[Ôn Chu] Trà sữa hông anh?

Tên truyện: 喝奶茶不喝
Tác giả:
Phần 1: luyer233
Phần 2: 青梧疏桐 (Xxxe_3xe)
• Hiện đại, vườn trường, ABO
• Alpha hương trà Ô Long Ôn Khách Hành x Omega hương sữa Chu Tử Thư
• Hướng dẫn dùng gậy massage

-═══════-

1.

Khi tiếng ve kêu ồn ào cả ngày tắt dần, chân trời chỉ còn lại vệt mây đỏ cuối cùng. Trong võ quán cung thiếu niên vắng vẻ chỉ còn những tiếng xé gió của thanh kiếm sắc bén.

Chu Tử Thư mười tám tuổi là học trò cuối cùng của Tần Hoài Chương - chủ nhiệm bộ môn võ thuật cung thiếu niên, liên tục đứng nhất cuộc thi kiếm thuật thanh thiếu niên toàn quốc từ năm 16 tuổi đến nay, đồng thời y cũng luyện tập Tán Đả, Judo và Tiệt Quyền Đạo. Toàn bộ cung thiếu niên không ai dám gây chuyện với Chu Tử Thư, không có ngoại hình gầy yếu, tính cách mềm mại, pheromone ngọt ngào, Chu Tử Thư là một omega dị loại nổi bật trong đám alpha luyện võ với sức mạnh áp đảo và tính cách lạnh lùng. Thực ra Chu Tử Thư không ngửi được pheromone trên người mình rốt cuộc là mùi gì, y cũng không quan tâm, dù sao so sánh với số lần những omega ngọt ngào khác bị alpha theo đuổi, y nghĩ pheromone của mình chỉ là loại mùi phổ thông bình thường.

Chu Tử Thư thu hồi thanh nhuyễn kiếm định chế bằng thép carbon trên tay, khóe mắt thoáng nhìn cái đầu lông xù ở khung cửa, y vô thức nhanh chóng dời ánh mắt, cũng không biết hôm nay đối phương lại nhìn mình bao lâu. 

"A Nhứ, anh tập xong rồi!"

Đối phương vậy mà có thể bắt được ánh mắt Chu Tử Thư dừng lại không quá hai giây, lập tức chân chó ôm khăn mặt chạy tới bên này.

Chu Tử Thư chưa bao giờ tưởng tượng nổi có ngày mình sẽ có một cái đuôi như này — đối phương tên Ôn Khách Hành, là con trai của bà chủ hiệu thuốc ở một con phố khác, học ở trường trung học bên cạnh trường Chu Tử Thư, giáo thảo, nhỏ hơn y một lớp, quanh năm cầm một chiếc quạt xếp, thích nhất chè đường và trà sữa phố Đông.

Chu Tử Thư cũng không muốn biết nhiều thông tin cá nhân của Ôn Khách Hành như vậy, có trách thì trách Ôn Khách Hành giống miếng cao da chó, thậm chí có thể nói là cuồng theo dõi dán ở phía sau y, thao thao bất tuyệt giới thiệu bản thân với y, còn lấy cái tên y từng nổi hứng bất chợt dùng làm tên giả tự tiện đặt cho y một biệt danh, mỗi ngày gọi vô cùng thân thiết.

Chu Tử Thư còn không biết Ôn Khách Hành từ đâu tới, tại sao lại để ý mình, dù sao từ một ngày nào đó, y đi chỗ nào Ôn Khách Hành liền đi theo tới đó. Trước đây Chu Tử Thư từng cho rằng Ôn Khách Hành đi theo y là muốn luận bàn kiếm thuật hoặc là do đối thủ phái tới học trộm, cho đến khi hành vi theo dõi của Ôn Khách Hành ngày càng nghiêm trọng, thậm chí bắt đầu mỗi ngày đến võ đường ngoan ngoãn nhìn y luyện kiếm, chờ y tan học chỉ để đưa một chai nước hoặc cơm hộp tình yêu hắn tự tay làm. Lần đầu tiên Chu Tử Thư tràn đầy nghi hoặc mở hộp cơm, sau khi nhìn thấy món cơm nắm hình mèo con làm từ rong biển và cà rốt y mắc nghẹn, suýt nữa cầm kiếm đem hộp cơm nhất đao lưỡng đoạn.

Nhưng cuối cùng Chu Tử Thư không thể không thỏa hiệp, chỉ vì cơm ở căng tin cung thiếu niên quá khó ăn, mà Ôn Khách Hành lại thích thay đổi phương pháp mang đồ ăn cho y, từ bibimbap nồi đá tới món bò cuộn chuông, lần nào Ôn Khách Hành cũng tự tay nấu.

Giống như hôm nay, chờ y ngồi xuống Ôn Khách Hành rất tự nhiên đưa cho y một hộp giữ ấm đầy đồ ăn, may mắn lúc Chu Tử Thư mở ra không nhìn thấy nắm cơm hình trái tim làm khóe miệng y co quắp mà là một hộp cơm bình thường, thịt bò xào xì dầu và rau củ luộc chín tới.

Bắt người tay ngắn cắn người miệng mềm, thái độ của Chu Tử Thư đối với Ôn Khách Hành đã không còn cứng rắn như lúc đầu, ít nhất y đã dần quen với việc Ôn Khách Hành nhìn trộm y luyện kiếm và lúc ăn cơm hắn sẽ ngồi bên cạnh nhìn mình ăn, cái sau là yêu cầu của Ôn Khách Hành, lý do là phải nhìn biểu cảm của y lúc ăn cơm mới có thể phán đoán món ăn mình tự tay nấu có hợp khẩu vị của y hay không.

Nhưng hôm nay Ôn Khách Hành thừa dịp y ăn cơm càng ngồi càng gần, thậm chí giống như chó con dính lại gần ngửi trên người y.

Chu Tử Thư vừa nghĩ đến hiện tại cả người mình toàn mùi mồ hôi liền rất phản cảm hành động của hắn, giơ tay ngăn cản Ôn Khách Hành đã sắp ngửi đến tuyến thể sau gáy, nghiêng đầu hỏi: "Cậu làm gì vậy?"

Nào ngờ Ôn Khách Hành lại được một tấc muốn tiến một thước trực tiếp hít một hơi thật sâu trên cánh tay y nói: "A Nhứ, anh ngọt quá!"

Chu Tử Thư quả thực không thể tin vào tai mình, trong hơn mười năm y luyện võ, bất kể là sư phụ hay đàn em thân thiết, chưa từng có ai sau khi nhìn qua kiếm pháp sắc bén dứt khoát của y sẽ nói ra một chữ "ngọt" với y.

Thừa dịp Chu Tử Thư bị câu nói này của hắn chấn động ngơ ngác tại chỗ vài giây, Ôn Khách Hành đảo khách thành chủ ấn cánh tay Chu Tử Thư cứng đờ giữa không trung, xích lại gần ngửi mùi pheromone vô thức tản ra trên người y, thậm chí khi nhìn thấy một lọn tóc buông xuống trước trán y, hắn không thể kìm lòng đưa tay về phía Chu Tử Thư.

Một giây sau theo tiếng va chạm của vật nặng rơi xuống đất, Ôn Khách Hành bị ném thẳng tới cổng võ đường.

Ôn Khách Hành không ngờ cũng có ngày mình bị Chu Tử Thư không chút khách khí dùng một cú ném qua vai ném ra xa mười mét.

Chờ đến khi thật sự ném người ra ngoài Chu Tử Thư mới phản ứng được, thì ra thân thể mình đã thay đầu óc phản ứng trước một bước. Khi đó y nhìn tay Ôn Khách Hành cách mình càng lúc càng gần, tim đập như sấm, theo bản năng liền cho Ôn Khách Hành một cú ném qua vai.

Trong mười tám năm cuộc đời, y từng bị coi như con gái mà bắt chuyện, cũng trải qua bị alpha ngu dốt mất khống chế như dã thú nhào tới dồn y vào một con hẻm, thậm chí còn có alpha muốn thông qua hạ dược cưỡng chế y tiến vào kỳ phát tình để thua trận tranh tài. Thân phận omega và mùi pheromone không xác định của y đã mang cho y quá nhiều hồi ức không tốt đẹp, khiến y vô thức đánh đòn phủ đầu thanh lý tất cả các alpha cố gắng tới gần mình có ý đồ vượt qua tòa lôi trì kia.

Y không ngờ Ôn Khách Hành cũng không ngoại lệ, cũng sẽ thẹn quá hóa giận bắt đầu phóng thích pheromone alpha của mình để áp chế y.

Mãi đến khi Chu Tử Thư nhìn thấy cốc trà sữa rơi vỡ bên cạnh Ôn Khách Hành, y mới nhận ra hình như có chỗ nào không đúng.

Cùng với mùi trà sữa tản ra bốn phía, còn có hơi nước tích tụ trong mắt Ôn Khách Hành ngày càng nhiều.

"A Nhứ, em chỉ muốn hỏi anh có uống trà sữa không..."

Ôn Khách Hành một thân áo sơ mi trắng như tuyết bị cốc trà sữa rơi đến vỡ vụn kia làm bẩn, nằm dưới đất đáng thương ngẩng đầu hỏi y.

Những giọt nước trong mắt Ôn Khách Hành ngấp nghé muốn rơi khiến Chu Tử Thư áy náy không thôi, giống như một hạt giống nảy mầm, phá vỡ lớp vỏ cứng rắn mà Chu Tử Thư đã ngụy trang nhiều ngày.

Chu Tử Thư thậm chí còn hoài nghi một giây sau Ôn Khách Hành sẽ trực tiếp khóc trước mặt mình, nghĩ đến Ôn Khách Hành săn sóc nấu cơm đưa nước cho mình lâu như vậy, trong lòng y càng day dứt, chút tức giận vốn không tồn tại lập tức tan thành mây khói, vội vàng chạy tới đỡ Ôn Khách Hành đang nằm dưới đất rên rỉ, ôm nửa người vào trong ngực mình muốn kiểm tra vết thương trên vai hắn.

Đương nhiên nếu Chu Tử Thư biết, đứa nhỏ trông vô hại còn có chút yếu đuối trong mắt y, trên thực thế là bá chủ một con phố khác bằng cây quạt xếp có thể lấy một đánh mười, thì chắc chắn y sẽ không mềm lòng với Ôn Khách Hành chỉ chịu một cú ném qua vai.

Chu Tử Thư vốn muốn Ôn Khách Hành trực tiếp cởi quần áo ra kiểm tra vết thương, nhưng y vừa chạm vào vai hắn một cái Ôn Khách Hành đã kêu lên, đang định đưa người đến bệnh viện thì bị hắn ngăn lại, nói mình về nhà bôi chút thuốc là được.

Nói là về nhà, cũng không biết trong miệng Ôn Khách Hành là trở về "nhà" nào, hắn tóm quần áo Chu Tử Thư tiếp tục ai oán rên rỉ: "A Nhứ, em đau quá..."

Chu Tử Thư quanh năm luyện võ, té ngã bị thương là chuyện thường ngày, dĩ nhiên trong nhà luôn có thuốc trị thương, y làm Ôn Khách Hành ra thế này đành phải nhận mệnh đưa người về nhà mình.

Về đến nhà, Chu Tử Thư ném cho Ôn Khách Hành một bộ quần áo y thường mặc, kêu hắn đi tắm rửa một chút rồi ra bôi thuốc, dù sao quần áo của Ôn Khách Hành đều bị ly trà sữa vỡ ra làm ướt.

Ôn Khách Hành ôm quần áo Chu Tử Thư đưa cho vô thức vùi mặt vào đống quần áo ngửi một hơi, ngửi thấy mùi thơm quen thuộc liền vui vẻ bước vào phòng tắm, nào còn dáng vẻ nhu nhược hừ hừ kêu đau lúc ngã xuống đất vừa nãy.

Chu Tử Thư cũng lười quản hắn, không ngã ra tổn thương gì là tốt nhất, không ngờ Ôn Khách Hành tắm rửa xong thay quần áo đi ra, Chu Tử Thư ngửi thấy mùi trà sữa không hề giảm đi chút nào, ngược lại càng trở nên nồng đậm, mà Ôn Khách Hành còn đang phàn nàn với y nói ly trà sữa kia là mình dùng nồi dưỡng sinh nấu không phải mua, bị vỡ thật đáng tiếc.

Chu Tử Thư không thể không ngắt lời hắn: "Im lặng chút, cậu có ngửi thấy mùi gì không?"

Ôn Khách Hành ngửi ngửi nói: "Không ạ, chỉ có mùi trên người A Nhứ thôi. A Nhứ anh có mùi sữa, mùi sữa ngọt lắm ý."

Chu Tử Thư nghe hắn nói như vậy trong lòng căng thẳng.

Vậy còn mùi trà từ đâu đến?

Chuẩn bị tinh thần xong, Chu Tử Thư siết chặt nắm đấm cẩn thận tiến đến bên cạnh Ôn Khách Hành hít một hơi, mùi trà Ô Long nồng đậm xông vào mũi — quả nhiên là mùi pheromone của alpha.

Lần đầu tiên trong đời chủ động hít vào mùi pheromone của alpha, tim Chu Tử Thư lập tức đập nhanh, cơ thể phản ứng theo bản năng, ngay cả nắm đấm vốn muốn đề phòng Ôn Khách Hành cũng không thể siết lại, có trời mới biết pheromone của Ôn Khách Hành lại là mùi trà Ô Long, hòa với mùi sữa của y trực tiếp biến thành mùi trà sữa có tính lừa gạt cực mạnh khiến Chu Tử Thư không thể ngờ tới, ùn ùn kéo đến tràn ngập trong phòng khiến y không có chỗ để trốn.

Chắc chắn Ôn Khách Hành phát tình, chỉ có trong kỳ phát tình alpha mới không ngửi thấy mùi pheromone của mình.

Trớ trêu Ôn Khách Hành vẫn còn ở ngoài tình huống nhận thấy sự khác thường trên người Chu Tử Thư còn muốn tiến lại gần hỏi y: "A Nhứ, anh làm sao vậy? Mặt đỏ quá."

Chu Tử Thư cố gắng làm bộ như không có chuyện gì xảy ra, đứng dậy chạy vào phòng tắm, muốn dùng nước lạnh để tìm lại lý trí của mình.

2. 

Có một thứ gọi là "độ xứng đôi" giữa alpha và omega trưởng thành, Chu Tử Thư chỉ nghe qua chưa từng thấy qua, nghe nói, alpha và omega có độ xứng đôi cao thời điểm bắt đầu kỳ phát tình pheromone sẽ hòa quyện vào nhau, cũng nóng lòng muốn được đánh dấu.

Nhưng chẳng phải Ôn Khách Hành nhỏ hơn y một tuổi sao?

Chu Tử Thư tức giận hỏi Ôn Khách Hành đang đưa khăn tắm cho mình nhưng hoàn toàn không dám nhìn hắn, khi nào sẽ trưởng thành.

Ôn Khách Hành nói hắn sinh nhật tháng 12, trưởng thành gần nửa năm rồi.

Chu Tử Thư không khỏi oán hận sự bất cẩn của mình, để một alpha trưởng thành ở bên cạnh lâu như vậy, chỉ trách khuôn mặt Ôn Khách Hành quá lừa tình.

"Vậy cậu... sẽ không phải..."

"Dạ?" ngoài cửa truyền đến giọng mũi nghi hoặc của Ôn Khách Hành, sau đó lại oán giận hai câu nói trong người nóng, từ sau lưng nóng đến xương cụt: "A Nhứ, em bật điều hòa nhà anh được không?"

"Bật đi, để 16 độ."

Chu Tử Thư thầm nghĩ mình tiêu rồi, đứa nhỏ ngốc này là lần đầu phát tình.

Trong không khí vẫn lơ lửng hương trà sữa, trà sữa bình thường đều là hương sữa đậm hơn một chút, chỉ có mùi hương trong phòng bọn họ lúc này giống như thả trà nhiều gấp hai ba lần, ép mùi sữa vào góc.

Chẳng phải cũng giống hệt tình huống hiện giờ sao?

Chu Tử Thư tắt vòi nước, hít sâu một hơi, lau khô người, mặc áo phông trắng và quần đùi, ra ngoài xem tình trạng của Ôn Khách Hành.

Ôn Khách Hành có vẻ rất an tĩnh, nằm ngang trên giường Chu Tử Thư, cảm giác vốn ngoan ngoãn ngồi ở mép giường, sau đó nằm xuống. Chu Tử Thư ngồi xuống xem tình huống của hắn, sau gáy lại bị Ôn Khách Hành đột nhiên ngồi dậy cắn một cái.

Răng của alpha trong kỳ phát tình rất sắc bén, thoáng cái đâm thủng tuyến thể sau gáy, hắn không cố ý rót pheromone nhưng khó tránh khỏi sẽ có một chút, Chu Tử Thư lại cảm thấy trong mạch máu của mình sắp thấm đẫm mùi trà Ô Long.

"A Nhứ... A Nhứ em không cố ý..." nhãi con vẫn còn nhắm tịt mắt khóc lóc trình bày, "Em thật sự không kiềm chế được..."

Chu Tử Thư cũng nhìn ra được hắn không cách nào khống chế, giống hệt con gấu túi nhất định phải bám trên người y, cọ đến quần áo của hai người đều lung tung lộn xộn, pheromone cũng phóng thích không chút cố kỵ còn liên tục muốn dán đến bên cổ y. Chu Tử Thư đành phải phóng ra một ít pheromone xoa dịu hắn, mùi sữa ngọt ngào chỉ như giọt nước trong sa mạc rõ ràng không đủ để thỏa mãn alpha đang xao động, cả người Chu Tử Thư bị Ôn Khách Hành ôm lấy từ phía sau.

"A Nhứ, em khó chịu lắm..." ngoài miệng nói khó chịu, nhưng Chu Tử Thư nghe giọng điệu của thằng nhóc thối này cảm giác vẫn rất vui vẻ, còn đang ở sau lưng mình ủi đến ủi đi.

"Khó cũng phải chịu, chịu một lúc sẽ qua." Chu Tử Thư đã từng một mình chịu đựng kỳ phát tình tra tấn, mà khi đó hình như còn thu hút mấy alpha tới, hiện tại ít nhất có Ôn Khách Hành trong phòng, sẽ không có kẻ nào một mực ở bên ngoài gõ cửa quấy rầy y.

Y lại bỏ qua vấn đề tuyến thể của mình bị cắn nhưng không tiếp nhận đánh dấu.

Bụng dưới như có lửa đốt, Ôn Khách Hành bên cạnh vẫn đang cọ tới cọ lui, Chu Tử Thư bó tay toàn tập, cau mày bò đến đầu giường, từ dưới ngăn tủ lấy ra một cây gậy massage sạc đầy điện.

Ban đầu y dùng thứ này để xoa bóp vai lưng, nhưng cũng biết công dụng càng lớn hơn của nó là cái gì, cho nên kỳ phát tình sẽ dùng để giải tỏa một chút.

"Đứa ngốc, biết dùng cái này không?"

Ôn Khách Hành ngẩn người, thế là gậy massage bị Chu Tử Thư nhét vào tay hắn, dạy hắn chỉnh về mức thấp nhất. Chu Tử Thư tụt quần đến ngang đùi, cầm tay Ôn Khách Hành, để gậy massage ở hậu huyệt.

Kỳ thật đã ra một chút nước, nhưng vừa rồi y nhìn thoáng qua chỗ phồng lên của Ôn Khách Hành, chút bôi trơn này, chỉ sợ y phải tới khoa trực tràng báo danh.

Ôn Khách Hành cắn môi dưới, kìm nén xúc động đè đối phương xuống cắm vào, hắn tương đối rõ ràng càng là loại thời điểm này càng không thể để bản năng chiếm thế thượng phong, nếu không... omega trời sinh vốn nên thuộc về hắn này, hắn nhất định không ăn thể được miếng thứ hai.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro