Chương 73 - 74
73
Ở vương quốc Thần Vũ, ngươi có thể không tôn kính quốc vương bệ hạ, nhưng ngươi không thể không tôn kính Tướng quân đại nhân.
Hai mươi mấy năm trước, Lăng tướng quân hoành không xuất thế, được Hoàng thất coi trọng, tiến vào Quân bộ năm năm thì phong danh hiệu Tướng quân, được trao danh hiệu quý tộc. Sau đó không lâu, Hoàng thất dần ý thức được người này dã tâm quá nặng, ý đồ diệt trừ, nhưng vô luận là ám sát hay minh bạch, Lăng tướng quân đều dễ dàng hóa giải, ở trong quân đội danh vọng hơn bao giờ hết.
Thần Vũ trọng võ, ai nắm giữ quân quyền, người đó liền nắm giữ quốc gia này.
Dần dần, trên nghi thức duyệt binh phát sóng trực tiếp toàn quốc, chỉ thấy Tướng quân, không thấy quốc vương nữa.
Dòng chảy ngầm giữa Hoàng thất cùng Quân bộ phun ra, Tướng quân yêu cầu diệt trừ thế lực cổ xưa do hai nhà Quân Lãnh cầm đầu, Hoàng thất bằng mặt không bằng lòng, chỉ là một Quân gia liền kéo dài ba năm.
Cho nên nói, thật sự đem Quân Lãnh coi là cái đinh trong mắt cái gai trong thịt không phải Hoàng thất mà là Quân bộ.
Lãnh Thừa Phong cùng Lăng tướng quân gặp mặt còn cần cung kính, huống chi là Lãnh Tử Diễm, hắn tính tình có lớn tới đâu đi nữa cũng không dám làm càn trước mặt Tướng quân. Dã Kê cũng như thế, hồi nhỏ thấy nam nhân này trên TV, thấy đối phương anh tuấn uy vũ, khí độ bất phàm, ra lệnh một tiếng, tam quân nghe lệnh, âm thầm sùng bái đến không chịu được, lúc sau biết người nọ là phụ thân, trong lòng liền thay đổi chút mùi vị, sùng bái đương nhiên vẫn sùng bái, nhưng lại thêm chút khó chịu.
Lăng tướng quân ngoài đời phải trẻ tuổi hơn trên TV rất nhiều, thoạt nhìn không quá ba mươi, vóc dáng cao lớn, bả vai dày rộng, quanh thân khí thế kinh người.
Gã từ khi tiến vào, ánh mắt chưa từng đặt trên người Lăng Diệp, đầu tiên là đánh giá Dã Kê từ trên xuống dưới một lần, sau đó chậm rãi chuyển đến trên người Lãnh Tử Diễm. Từ đầu đến cuối, toàn bộ không có biểu tình, ánh mắt không đủ băng lãnh, càng chưa nói tới thù hằn, nhưng chính là làm người bị nhìn phát lạnh cả người.
" Hoàng Ảnh, trên lầu là phòng ngủ?"
" Dạ, bá phụ."
" Cùng ta đi lên xem."
Dã Kê nhỏ tiếng kề tai nói khẽ. "Đại ca, chúng ta cần lên không?"
Lãnh Tử Diễm liếc ngang y." Ngươi cảm thấy sao?"
Tướng quân đại nhân quá đáng sợ... Y không muốn đi lên... Dã Kê vẻ mặt đau khổ, quy củ đi theo, rắm cũng không dám phóng.
Tướng quân đại nhân đầu tiên là xem xét phòng ngủ Lãnh Tử Diễm.
Dù sao cũng là phòng ngủ chính quy, tuy nói chưa thể gọi là xa hoa, nhưng cũng không phải chỉ hảo hơn ký túc xá học sinh bình thường một chút, giường mềm cỡ trung, cửa sổ sát đất, bức màn màu kem, không gian đầy đủ, ánh nắng dồi dào.
Tướng quân bước đi thong thả một vòng, thanh âm giày da trên sàn nhà gỗ nghe thanh thúy, ba người đợi ở bên ngoài, đều cảm thấy tiếng bước chân này như đập vào lòng người.
Cái kiểm tra kế tiếp chính là phòng ngủ Lăng Diệp.
Tướng quân đại nhân nhăn mày lại.
Vốn là tiểu biệt thự cung ứng cho học sinh ở, thư phòng chỉ to bằng một nửa phòng ngủ, sắc thái âm u, không cửa sổ, giường rất nhỏ, Tướng quân lấy tay gõ gõ, phát hiện là làm từ ván gỗ, mặt lập tức liền trầm.
Không ánh nắng không không khí, sao có lợi cho thiếu niên mạnh khỏe phát dục?
Thấy phòng ngủ nhỏ của Dã Kê được đổi thành từ phòng cất giữ, Tướng quân đại nhân sắc mặt đã không thể dùng từ âm trầm để hình dung.
Gã xoay người xuống lầu, ngồi trên sô pha, vẻ mặt khó chịu, để làm dịu không khí, Hoàng Ảnh mở TV, tìm một kênh vui chút.
Tướng quân đại nhân nhấc chân, ánh mắt đảo trên bàn trà trống rỗng. "Không có ai pha trà?"
Dã Kê từ từ đứng lên.
" Ngồi xuống!" Tướng quân thần sắc nghiêm nghị, chậm rãi lấy thuốc lá ra, hừ lạnh một tiếng không rõ ràng. "Đây là nhà của ngươi ?"
Dã Kê cười gượng. "Cái này... Ba chúng ta đều ở đây."
Lăng Diệp mím môi không hé răng, Tướng quân cúi đầu châm thuốc, ánh sáng hạ xuống thân gã kéo ra một bóng mờ.
Lãnh Tử Diễm cũng không ngốc, yên lặng chạy vào nhà bếp pha năm chén trà mang đến, liền đưa cho Tướng quân đại nhân đầu tiên.
Hắn tự nhận thái độ không chê vào đâu được, cũng không biết đối phương cố ý làm khó dễ hắn hay sao, chính là không nhận.
" Tướng quân..."
Tướng quân đại nhân phun ra một vòng khói, thanh âm trầm thấp. "Trà gì?"
" Trường học phát." Ba người đều không nghiện trà, bình thường lại không có khách nhân, đương nhiên sẽ không mua trà có tiếng để trong nhà, chút trà ấy là Lãnh Tử Diễm lục tung kiếm một hồi lâu mới tìm ra được.
Trà trường phát cho các thiếu gia quý tộc sẽ không đến độ kém, nhưng Tướng quân đại nhân là ai, trà uống bình thường tuyệt đối là loại quý hiếm cả nước, Lãnh Tử Diễm có chút đau đầu. "Tướng quân.."
" Trà trường học có thể uống sao?"
"... Vẫn có thể."
Hoàng Ảnh muốn khóc, hướng Lãnh Tử Diễm nháy mắt.
Trong thú tộc, có ba tôn, lấy thực lực vi tôn, lấy phụ vi tôn, lấy hùng vi tôn.
Hùng thú trong đại gia tộc cả đời đều có mấy thư thú, trong chúng thư thú chỉ có đệ nhất phu nhân có quyền lên tiếng trong nhà, thân phận như Lãnh Tử Diễm có thể nói không chút địa vị, bá phụ muốn trừng phạt hắn, Lăng Diệp cầu tình cũng không được.
Đây không - nước trà nóng bỏng trực tiếp hắt vào mặt.
Lăng Diệp lạnh mặt, từ trong hàm răng nghẹn ra hai chữ. "Phụ thân...!"
Tướng quân cũng không thèm nhìn tới Lăng Diệp. " Pha đậm."
Lãnh Tử Diễm chính là dùng nước sôi pha trà, Tướng quân hắt qua, hắn chỉ nghiêng đầu tránh, một bát trà lớn văng bên mặt, lập tức liền nóng đến đỏ lên. Dã Kê đứng ngồi không yên, nhìn Tướng quân lại nhìn Lãnh Tử Diễm, Tướng quân tự nhiên phả khói, Lãnh Tử Diễm đứng không nhúc nhích, không khí khá cứng, cuối cùng vẫn là Hoàng Ảnh đem Lãnh Tử Diễm lôi đi.
Đóng cửa nhà bếp lại, Hoàng Ảnh chỉ vào mũi hắn lập tức thấp giọng mắng. "Ngươi muốn chết!"
Lãnh Tử Diễm khóe miệng giật giật, quăng tay Hoàng Ảnh xuống, mở vòi nước ra, hắt nước lạnh lên mặt, Hoàng Ảnh moi một cục nước đá từ tủ lạnh ra." Này, lấy cái này đi!"
Lãnh Tử Diễm lớn như vậy còn chưa nếm qua uất nghẹn to như thế, rầu rĩ tiếp nhận. "Tướng quân hình như nhắm vào ta."
" Nói lời thừa!" Hoàng Ảnh chỉ tiếc rèn sắt không thành thép. "Đâu có chuyện thư thú ở phòng lớn mà hùng thú ở phòng nhỏ, bá phụ không đương trường trở mặt đã là cấp mặt mũi cho ngươi, một hồi ngươi thái độ cung kính chút, chọc giận bá phụ cẩn thận hắn làm ngươi hết đường sống."
Lãnh Tử Diễm nghiến răng nghiến lợi." Đây là nhà ta, Lăng Diệp không nên chui vào!"
Hoàng Ảnh nhăn mày tuấn lại. " Không ở chung, Lăng Diệp ca ca động dục thì làm sao ?"
" Hắn động dục đâu có liên quan gì tới ta."
" Hắn động dục ngươi phải nằm xuống để hắn hưởng dụng..."
" Câm miệng!"
Con thư thú này quá không biết lớn nhỏ, Hoàng Ảnh âm thầm cân nhắc hảo hảo quản giáo, bây giờ chỉ là một bá phụ, về sau trở về trong tộc, một đại bang hùng thú thư thú trong nhà, với tính tình người này, không bị ức hiếp là không thể, bây giờ y có thể giúp đỡ, sau này... Hoàng Ảnh lắc đầu, người này vẫn tự cầu phúc đi.
Khẩy khẩy lá trà trong hộp, thật sự có chút thấp kém, khó trách bá phụ lại mượn cơ hội phát giận, thời gian cấp bách, Hoàng Ảnh cũng không kịp đem kỹ thuật pha trà giáo sư dạy cho nhất nhất thực hiện, vội vàng chuẩn bị cho tốt, để trong khay đưa cho Lãnh Tử Diễm.
" Eo khom ba mươi độ."
" Ba mươi độ đi thế nào? Còn nữa, ta không phải người hầu."
Hoàng Ảnh trừng mắt. "Nếu bá phụ không hài lòng, cũng sẽ tìm tới ta."
" Thư thú các ngươi đều thảm như vậy? Mỗi ngày như người giúp việc?" Không đúng, còn thảm hơn giúp việc, cô giúp việc trong Lãnh gia hắn làm sai chuyện, nhiều lắm là bị mắng, căn bản không thể bị trừng phạt thân thể.
" Không phải các ngươi, là chúng ta! Hơn nữa ta là đệ nhất phu nhân, việc này không cần ta đến làm." Hoàng Ảnh nghiêm trang vỗ vỗ bả vai Lãnh Tử Diễm. "Lăng Diệp ca ca thích ngươi như vậy, rất có thể cho ngươi làm đệ nhị phu nhân, ngươi đừng lo lắng, sau này phía dưới còn rất nhiều phu nhân có thể cho ngươi sai bảo. Bá phụ lần này là cố ý gây khó dễ, dù sao ngươi là nhân loại, ở trên người ngươi khắc ấn thư thú cũng quá đáng tiếc."
Lãnh Tử Diễm cảm thấy tự tôn mình bị giẫm đạp.
Hắn căn bản không thể làm cái gì 'thư thú' kia, sao cứ như để hắn làm thư thú của Lăng Diệp là ân điển của thú tộc bọn chúng ban cho hắn?
Tiến lên một bước, âm trắc trắc cảnh cáo. "Ở trước mặt ta nói hai chữ thư thú kia nữa, ta tìm đại bác đem ngươi bắn nổ!"
" Ngươi... Ngươi...!"
" Ngươi cái gì ngươi!" Lãnh Tử Diễm trừng mắt, tuy nói ức hiếp tiểu hài tử không phải chuyện tốt, nhưng tiểu hài tử này thật sự quá đáng. "Ta không phải người trong tộc ngươi, bớt đem mấy thứ trong tộc ngươi láo nháo ở trước mặt ta."
" Ngươi..."
Lãnh Tử Diễm nhìn nước sôi vẫn còn sủi bọt nhỏ trong ấm nước, suy nghĩ, nếu hắn đem ấm nước này hất vào người Hoàng Ảnh, có thể làm da y phỏng không?
Quên đi, một hồi cứ lấy hất phỏng Lăng Diệp, oan có đầu nợ có chủ, hắn tội gì tỉ thí cùng một tiểu hài tử.
Kỳ thực đều là Lăng Diệp tạo thành.
Hắn hận y.
Có lẽ nể mặt Hoàng Ảnh, lúc Lãnh thiếu gia bưng trà đến mềm tay, Tướng quân đại nhân rốt cuộc cố mà tiếp nhận, bất quá cũng không biết là quên hay sao, gã không bảo Lãnh thiếu gia ngồi xuống.
Lãnh Tử Diễm không dám lỗ mãng, Tướng quân không bảo hắn ngồi hắn đành phải nghiêng người khom lưng đứng một bên, thời thời khắc khắc ghi nhớ phép tắc Hoàng Ảnh dạy, khom lưng ba mươi độ, Hoàng Ảnh không nói cho Lãnh Tử Diễm, trong thú tộc, khom lưng ba mươi độ có ý nghĩa nhận sai, khiêm tốn, thần phục, ngươi - một thư thú khom lưng ba mươi độ, hùng thú có ngang ngược bất chấp lý lẽ thế nào cũng sẽ không so đo với ngươi.
Lãnh Tử Diễm không hiểu, Lăng Diệp lại hiểu, ngay cả Dã Kê ngồi trên sô pha bồi Tướng quân xem TV cũng thấy Lãnh Tử Diễm một mình lẻ loi khom lưng so với nàng dâu còn uất ức hơn nữa, Lăng Diệp thế nào cam tâm để người trong lòng chịu ủy khuất, nội tâm lập tức âm ĩ đau đớn, tay nắm nắm vò vò trên quần, hận không thể kéo người chạy mất.
Gắt gao kiềm chế bản năng giận dữ, Lăng Diệp yên lặng rũ mắt xuống, lông mi lại run run.
Y kéo người chạy, y không có việc gì, Lãnh Tử Diễm cùng Lãnh gia tuyệt đối phải gặp chuyện xấu.
Y không thể vì xúc động nhất thời mà hại Lãnh Tử Diễm.
Ý nghĩ của Dã Kê cùng Lãnh Tử Diễm cũng không kém bao nhiêu, đều không phải tiểu hài tử, tuy nói là ủy khuất, nhưng cũng không đến mức không thể chịu đựng, nhẫn được liền qua.
Chỉ là...Quá mất mặt.
Hỏa diễm sâu trong nội tâm Lãnh Tử Diễm bốc rất mạnh, lén đem Lăng Diệp lăng trì một ngàn một vạn lần vẫn không đủ hả giận.
Suy nghĩ chờ Tướng quân đại nhân xéo đi rồi, nhất định phải hất Lăng Diệp một ấm nước.
Y cho rằng y là hùng thú đồ bỏ kia liền tài trí hơn người?
Tứ chi phát triển, đầu óc ngu si, thiếu kỹ năng kiếm tiền, dễ giận, có khuynh hướng bạo lực, tình nhân cũng chỉ có Hoàng Ảnh chưa hiểu sự đời mới chịu để ý, người có một chút năng lực suy nghĩ đều sẽ không chọn nuôi một con báo trong nhà.
Không chỉ không đầy đủ giá trị thưởng thức, còn bất cứ lúc nào cũng có thể cắn ngươi.
" Lãnh thiếu gia nghĩ thế nào ?" Tướng quân bỗng nhiên nheo mắt nhìn hắn.
Lãnh Tử Diễm sở trường một đầu hai chuyện, ban nãy dù đang oán thầm Lăng Diệp nhưng hắn vẫn không bỏ sót một chữ trong cuộc đối thoại của Hoàng Ảnh và Lăng tướng quân.
Tướng quân đại nhân rất quan tâm đến tình trạng sinh hoạt của Hoàng Ảnh, sau khi biết trường học sắp xếp chỗ ở cho hắn cách nơi này khá xa, thản nhiên hạ lệnh. "Hoàng Ảnh, ngươi dọn qua đây, cùng ở chung chăm sóc Lăng Diệp."
Còn hỏi ý kiến hắn, đó tuyệt đối chỉ là hình thức.
Hắn có thể không đáp ứng?
E rằng ngay sau đó quản gia thúc thúc liền phải khóc rống chảy nước mắt báo cho hắn: Thiếu gia, Lãnh gia chúng ta hết rồi...
Lãnh thiếu gia quang vinh lên chức 'con dâu nhỏ' đang muốn gật đầu, Lăng Diệp bỗng nhiên mở miệng. "Phụ thân, ngươi vừa phải thôi."
Y nói rất chậm, từng chữ bắn ra, thanh âm vốn êm tai, nhưng nói lại có ý khác.
Tướng quân đại nhân thanh tuyến băng lãnh không thua y, cười lạnh. "Để hắn cút ra ngoài, hoặc là, ngươi coi như tuyên chiến với các trưởng lão. Chọn cái nào? Nói!"
Tay Lãnh Tử Diễm đan trước thân xiết chặt, hắn có cần nhắc nhở mấy người đó biệt thự này là của hắn hay không?
Lăng Diệp căng mặt.
Thứ nhất, không thể.
Thứ hai.... Lãnh Tử Diễm vẫn chưa phải người của y... Y vì ai tuyên chiến, lấy danh nghĩa gì?
Cho đến lúc Lăng tướng quân đi, vấn đề chỗ ở cũng chưa được giải quyết tốt đẹp.
Tướng quân khăng khăng muốn Hoàng Ảnh dọn vào, Lăng Diệp đề xuất để Dã Kê dọn ra, Dã Kê chịu Tướng quân không chịu, Lãnh Tử Diễm hết sức hoài nghi Tướng quân là muốn để hắn ở trong WC.
Tướng quân vừa mới đi, Lãnh Tử Diễm lập tức đạp bay Lăng Diệp, Hoàng Ảnh thấy kinh ngạc sửng sốt.
Cuối cùng, quyết định Dã Kê ngủ ở sô pha, Lãnh Tử Diễm đến phòng ngủ nhỏ của Dã Kê, đem phòng ngủ lớn tặng cho Hoàng Ảnh.
Mắt thấy Lăng Diệp thất sủng, Dã Kê nắm chắc cơ hội tác chiến, ân cần hỏi han, xum xoe nịnh nọt.
"Đại ca, mặt còn đau không, muốn ta đi mua chút dược hay không?"
" Không đau."
" Nhưng trong lòng ta đau."
" Muốn người buồn nôn thì đổi đối tượng!"
Dã Kê kiên quyết quấn lên, hôn chụt chụt trên da mặt nóng bỏng. "Đại ca, ngươi có Lăng Diệp rồi cũng không quan tâm ta..."
" Gì... Có Lăng Diệp?" Lãnh Tử Diễm nhăn mày lại, một cái tát đập mặt Dã Kê ra. "Miệng nhả ra sạch sẽ một chút!"
" Còn nói không phải, người nhà hắn tìm đến, rõ ràng là sắc mặt cha chồng soi mói con dâu."
Trong lòng Lãnh Tử Diễm lại đem Lăng Diệp lăng trì một lần nữa. "Ngươi cha chồng con dâu nữa..."
" Hảo hảo." Dã Kê mỉm cười nâng tay đầu hàng. "Đại ca không thích ta nói ta không nói, nhưng đại ca, đệ đệ ta học tập không theo kịp, ngươi làm ca ca..."
" Tìm Lăng Diệp đi!" Lãnh Tử Diễm diện vô biểu tình ngắt lời. "Hắn cùng ngươi mới là ruột thịt."
Nụ cười trên mặt Dã Kê cứng lại, mỉa mai nói. "Quả thực là ruột thịt, hắn sinh ra chính là Tướng quân công tử, ta là cái gì? Một bãi bùn trong Hắc Phố, ném người người không muốn."
Đồng ý mỗi tuần bỏ hai buổi tối cho Dã Kê học bổ túc mới đem người đuổi đi được.
Lãnh Tử Diễm đứng trước gương trên tủ quần áo trước mặt.
Mình thân hình cao lớn, bộ dạng anh tuấn, mười phần mùi vị nam nhân, sao có thể như thư thú?
Còn cái gì cha chồng soi mói con dâu?
Phi!
Tướng quân đại nhân mỗi ngày sự vụ, Lãnh Tử Diễm vốn tưởng rằng gây sức ép lần này coi như xong, cho đến lúc một con dao găm thô bạo xuyên qua tay trái đóng trên mặt đất, hắn mới biết, tâm tư người cầm quyền thâm sâu không lường được tới bao nhiêu.
74
Từ khi Hoàng Ảnh vào ở, Lãnh Tử Diễm nếu có thể liền không ở trong ký túc xá, bình thường bồi Dã Kê tự học đến khuya mới trở về, cuối tuần trực tiếp chạy tới nhà Quân Ngân ở.
Quân Ngân vành mắt một khối đen to, Lãnh Tử Diễm thấy đau lòng, đúng lúc không có việc, xung phong đi mua canh gà cho y uống, lúc đi vào ngõ nhỏ liền phát hiện bất thường.
Hai nam nhân mặc áo khoác màu đen, vẻ mặt trang nghiêm, ánh mắt lãnh khốc làm người không rét mà run.
Mỗi người một bên, vây hắn chính giữa trong ngõ nhỏ.
Lãnh Tử Diễm kinh nghiệm tác chiến phong phú, quen tay thạo việc xuất ra dao găm.
Nửa phút, dao găm đóng trên tay mình.
Hắn nhắm mắt, minh bạch lần này gặp phải chính là thú nhân.
Nam nhân sau lưng một cước giẫm lên lưng hắn, làm hắn không thể động đậy.
Lãnh Tử Diễm cắn môi dưới, đem tiếng rên nghẹn trở về.
Chính diện chậm chạp đi tới, gót giầy nhẹ đạp trên cán dao găm, dồn sức run qua run lại. "Tướng quân đại nhân bảo ta chuyển cho ngươi một câu."
Lãnh Tử Diễm đau đến hàm răng run lên. "Câu gì?"
Nam nhân ngồi xổm xuống, ngón trỏ cùng ngón giữa nhấc cằm hắn, bóp thật mạnh. "Bớt câu dẫn thiếu gia chúng ta."
Mắt thấy Lãnh Tử Diễm nhăn mày căm tức, tay phải hất ra, nam nhân cười lạnh bắt lấy, một tay khác nhẹ quất cho hắn một cái tát.
" Nguyên Thành là ai giết, chính ngươi rõ ràng, Tướng quân không bắt ngươi, chẳng qua nể thiếu gia. Bất quá... Nếu sự tồn tại của ngươi ảnh hưởng đến quan hệ của Tướng quân cùng thiếu gia..." Nam nhân hạ giọng. "Tướng quân nói, trên đời thêm ngươi không dư, bớt ngươi cũng không thiếu."
Hai người đi rồi, Lãnh Tử Diễm mặt âm trầm kéo dao găm ra, mu bàn tay tức khắc máu chảy như sông, một trận đau đớn kịch liệt từ xương sống chạy thẳng lên đầu, hắn hung tợn chửi một tiếng, từ khi Lăng Diệp từ tiền tuyến trở về, hắn liền bị thương không dứt.
Còn canh gà... Tung tóe trên mặt đất, toàn bộ uổng phí.
Lãnh Tử Diễm không phải kẻ ngu si, lại nói tiếp, lần trước ở phòng cảnh sát thiếu chút nữa bị một đám cảnh sát cường bạo cũng là Tướng quân bày mưu đặt kế, hắn cùng Tướng quân không thù không oán, dù Tướng quân muốn đối phó Lãnh gia cũng sẽ không lấy loại phương thức cấp thấp đó để dùng với hắn.
Tướng quân lại như vậy... Đều là vì Lăng Diệp.
Dì Phượng vì Quân Ngân tìm tới hắn, chuyện Lăng Diệp...
Hắn quả nhiên không nên cùng Lăng Diệp dây dưa quá sâu.
" Ơ, đại ca, sao sớm vậy?" Dã Kê nhìn nhìn đồng hồ lớn treo trong phòng khách, tám giờ? Người này mỗi cuối tuần không phải đều cùng Quân Ngân dính đến một khắc cuối cùng mới luyến tiếc trở về sao?
Lăng Diệp nhíu mày. "Tay ngươi sao lại thế?"
Lãnh Tử Diễm đã xé sơ mi băng bó, từ bên ngoài không nhìn ra thương thế, hắn liếc Lăng Diệp, thản nhiên nói. "Chơi với Quân Ngân, bị thương."
" Chơi cái gì?" Lăng Diệp nhăn mày càng chặt, hơn nữa có xu thế truy hỏi kỹ càng.
" Ngươi nói đi?" Vẻ mặt Lãnh Tử Diễm đã không thể dùng từ khó chịu hình dung, cả khuôn mặt mây đen dầy đặc, ngay cả Hoàng Ảnh không sợ hắn nhất cũng không dám tiếp lời, chỉ ngây ngô kéo kéo Dã Kê. "Hình như có chuyện."
Lăng Diệp ném bài trong tay, chạy lên lầu, trước khi Lãnh Tử Diễm đóng cửa, chen vào. "Rốt cuộc chơi cái gì?"
" Ta vì cái gì phải nói cho ngươi."
" Ngươi vì cái gì không nói cho ta ?"
Lãnh Tử Diễm chậm rãi nheo mắt. "Lăng Diệp, ngươi rốt cuộc coi ta là cái gì?" Hắn kề sát Lăng Diệp, gằn từng tiếng hỏi. "Ngươi có phải cho rằng ta đối với ngươi có hứng thú?"
Lời này, sỉ nhục người ta nhất.
Lăng Diệp hiểu.
Đối diện Lãnh thiếu gia, nhất định không thể đắc chí, đừng tưởng rằng hắn cười với ngươi chính là thấy ngươi thuận mắt, không khéo hắn liền đem ngươi làm thằng hề nhảy nhót, lúc nhàm chán bắt ngươi chọc chơi cho vui.
Cái này không phải, y vừa mới tự suy tự diễn một chút, người này lập tức liền đeo gậy kẹp súng châm chọc y.
Kỳ thực hắn là muốn cảnh cáo y đừng tự mình đa tình.
Lại phải dùng câu hỏi vặn lại, còn đem ngữ khí thổi đến sống động như vậy, sợ y nghe không rõ?
Lăng Diệp hít vào một hơi thật sâu. "Ngươi suy nghĩ nhiều."
" Cái này hảo..." Lãnh Tử Diễm lui ra, lạnh lùng nhất quán. "Cơ thể của ta, ngươi quá rõ ràng, cái ta muốn chỉ là nam nhân, cũng mặc kệ đối tượng là ai..." Hắn mím môi tiếp tục nói. "Nếu họ ai cũng cho rằng ta thích mình, ta sẽ rất khó xử... Huống chi, thân phận Tướng quân công tử mẫn cảm như thế, liên lụy ta thì không tốt."
" Cho nên...?"
" Cho nên, chúng ta vẫn hảo tụ hảo tán." Lãnh Tử Diễm vỗ vỗ bả vai Lăng Diệp. "Vốn cũng không có gì, hôm nay Quân Ngân nghe được chuyện chúng ta cùng sống dưới một mái nhà, rất mất hứng, ta để ý hắn như vậy, hắn mất hứng, làm ta cũng không thoải mái... Ta cam đoan với hắn phải nói rõ ràng với ngươi... Sau này ngươi đừng đến làm phiền ta... Ân?"
Nói xong lời cuối cùng, hắn nhấc hạ cằm một cái, rất có mấy phần mùi vị cao cao tại thượng nhìn bằng nửa con mắt.
Lăng Diệp diện vô biểu tình. "Quân Ngân ức hiếp ngươi?"
Không thể nói ra lời như vậy... Lãnh Tử Diễm nghiêng người dựa vào tường, khoanh tay. "Cũng chỉ nói mấy câu oán giận... Không nói được ai ức hiếp ai, huống chi ta có lỗi trước..."
" Tay hắn gây thương?"
Lãnh thiếu gia nói dối không chớp mắt. "Là tự ta bất cẩn."
" Vốn muốn đem dao cắm mông, kết quả trở thành cắm tay?"
" Cái rắm!"
Lăng Diệp một bước bước lên, vừa vặn đem người vây khốn, một bàn tay chống trên tường, một tay khác vặn mặt hắn qua nhìn thẳng vào mình. "Lãnh Tử Diễm, ngươi phải nói cho Quân Ngân, làm tình là chuyện cao hứng, động súng lại động dao cẩn thận coi chừng thương thân."
Lãnh Tử Diễm một quyền đánh qua, Lăng Diệp thô bạo nắm lại.
" Còn nữa... Tổn thương ngươi, hắn không đau lòng, ta đau lòng."
" Lăng Diệp!"
" Ta ở đây..."
Thanh âm trầm trầm, có sự miên mang xa hoa nào đó.
Y buông tay Lãnh Tử Diễm ra, vẻ mặt vốn băng lãnh dần tan rã. "Hảo tụ hảo tán, chúng ta cũng chưa từng tụ qua, nói gì tới chuyện tán..." Vừa ghìm đối phương, vừa tựa đầu vào nhẹ giọng hỏi. "Trên đường trở về, suy nghĩ làm thế nào nói với ta rất lâu sao?"
Lãnh Tử Diễm co khủy tay thúc qua. " Bớt tự mình đa tình chút đi!"
Dễ dàng hóa giải thế công, thuận tiện ngẩng đầu, bắt giữ cánh môi, trộm hôn một cái, nhếch miệng cười. "Vốn ta cũng tưởng ta tự mình đa tình, bất quá Lãnh thiếu gia, ngươi nói quá có lý, có lý đến độ một chút cũng không giống phong cách của ngươi."
Lãnh Tử Diễm trong lòng khó hiểu, nhưng trên mặt bất động thanh sắc.
" Hơn nữa... Nói rất nhiều..." Lăng Diệp làm ra bộ dạng hồi tưởng. "Lần trước trước trước, ngươi với cái tiểu tình nhân gọi là gì gì đó đó, lúc chia tay chỉ có một câu --- Bảo bối nhi, ta muốn đổi vị."
" Lãnh thiếu gia tính cách tồi tệ như thế, hao tổn tâm sức nói với bạn giường nhiều lời vô nghĩa như vậy." Lăng Diệp đột ngột phát lực, níu cổ áo Lãnh Tử Diễm, quăng lên giường, đè xuống. "Ta nghĩ ta không tự mình đa tình cũng khó!"
" Đừng nói!" Vươn ngón trỏ, lấp trên miệng đối phương.
Lãnh Tử Diễm trừng y, Lăng Diệp cảm thấy bộ dạng trừng người của gia hỏa này quá đáng yêu, giống như đại hình khuyển trong tộc, hung ác... Mà lại ôn nhu.
Y nhìn hắn, trong mắt hình như có ngàn câu vạn chữ, cuối cùng đều đông lại thành một câu. "Không cần lo lắng, còn có ta đây..."
" Ta có gì phải lo lắng?" Lãnh Tử Diễm cực kỳ không phục, y áp hắn, như áp một nữ nhân, còn khẩu khí nói chuyện..... Hắn có y là thế nào? Con báo chết tiệt này rõ ràng chỉ biết gây phiền phức cho hắn, lại còn nói khoác mà không biết ngượng... Hắn muốn đạp bay y.
Lăng Diệp vẻ mặt cười mà không cười, tức lại không tức, ngón tay vô thức vuốt ve cánh môi đối phương. "Dù trong lòng ngươi chín phần cho Quân Ngân, chỉ có một phần lưu cho ta, ta cũng không oán ngươi... Dù sao ta vẫn tin, một ngày nào đó... Một phần này sẽ càng nở to ra, chậm rãi chèn ép chín phần của Quân Ngân xuống..."
Ánh mắt Lãnh Tử Diễm rất thông cảm. "Lăng Diệp, ngươi bị bệnh, đi trị."
Lăng Diệp lười biếng ân một tiếng. "Bệnh này rất nhiều năm trước đã có, trị có chút phiền phức..." Y quỳ lên, bóc nút cổ áo. "Dù sao thời gian còn sớm, chúng ta vận động trước đi!"
" Cách ta xa một chút." Giường rất nhỏ, Lãnh Tử Diễm phát hiện mình cũng không tránh được, đành phải lạnh lùng nói. "Ta ghét da mặt dày!"
Lăng Diệp mắt cong cong. "Da mặt không dày, làm sao làm tâm Lãnh thiếu gia cảm động?"
Dã Kê thường xuyên liếc mắt cười, con ngươi mang nét trong trẻo thiếu niên, sáng đến mức làm người ta hoa mắt.
Đôi mắt Lăng Diệp cũng gần giống Dã Kê, cũng là con ngươi hẹp dài, có vẻ quyến rũ đa tình, y bình thường lãnh liệt, nhãn hình mị hoặc cương ngạnh vặn vẹo thành một cây đao.
Bây giờ.... Đồng tử sáng như nước hồ xuân.
Chậm rãi dập dờn.
Dập đến tâm người nào đó mềm ra, lại ép buộc cứng lên.
" Xem ra gần đây ta đối với ngươi quá tốt, ngươi không tìm thấy phương hướng." Trước khi Lăng Diệp nhào lên, Lãnh Tử Diễm nhanh chóng lăn xuống giường, tay nắm tới cửa.
Cúc áo Lăng Diệp vừa vặn cởi đến cái thứ hai.
Y không tiếp tục cởi nữa, mà nhanh chóng bắt lấy cái tay trên cửa kia.
" Quân Ngân tuy đáng ghét, nhưng cũng sẽ không thương tổn ngươi... Lưu manh du đãn.... Cũng không phải đối thủ của ngươi.... dao cắm vào người ngươi, nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ là phụ thân ta." Lãnh Tử Diễm trầm lặng, không hé răng, Lăng Diệp không thấy rõ biểu tình hắn, nhưng biết mình đoán đúng. "Vốn cũng chỉ là bạn giường, gây phiền toái cho ngươi, ta thật xin lỗi..."
Lăng Diệp mức độ cao ngạo không thua gì hắn lại nói xin lỗi? Lãnh Tử Diễm lắc lắc đầu, cảm thấy có mấy phần không thật.
Cái càng không thật vẫn còn phía sau.
" Trước kia thường xuyên đánh ngươi, cũng là ta không đúng."
Lãnh Tử Diễm không nuốt nổi cái này, ghìm giọng nói. "Lúc đánh ta, ngươi thật sự rất vui."
" Đó cũng là vì ngươi không để ý tới ta, đánh ngươi, ngươi liền để ý ta..." Bị Lãnh Tử Diễm cắt ngang, một đống lời tỏ tình Lăng Diệp vừa nghĩ hảo toàn bộ bay mất tích, ngang ngược đối diện hắn, nghĩ nghĩ, nói. "Mấy ngày trước, ta uống rượu cùng với Đại hoàng tử, ta nói với hắn, ta đối với ngươi có ý ."
Khóe miệng Lãnh Tử Diễm giật giật. "Sau đó?"
" Hắn liền hỏi ta, là thích đánh ngươi hơn hay thích thao ngươi hơn, ta nói đương nhiên muốn thao."
Khuôn mặt cũng bắt đầu giật giật. "Ngươi trả lời rất tốt."
" Hắn lại hỏi, thích thao hay ôm... Ta cảm thấy ngươi lớn như vậy, giống như gấu chó*, ôm rất ấm rất thân, cho nên không chút do dự mở miệng nói muốn ôm ngươi hơn..." Y buông tay đối phương ra, nhẹ đem người ôm lấy. "Tiếp theo, hắn hỏi... Thích ôm hay gặm... Ta nói nếu là gặm miệng ngươi... Đương nhiên chọn gặm..."
Gấu chó:
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro